Điệu Slow Trong Thang Máy

Chương 3: Tới thượng hải




12.

Hồi học đại học tôi đã tới Thượng Hải một lần, tuy thành phố này rất lớn, cũng rất sành điệu, nhưng chẳng để lại mấy thiện cảm trong tôi. Tiếng Thượng Hải trúc trắc, đám tiểu tư bản ưa xa hoa phù phiếm, toán thương nhân dùng đủ mọi chiêu bài kiếm tiền nơi đây, tất cả thực ra chẳng có gì để tán thưởng. Nhưng tốc độ phát triển của Thượng Hải quả là rất nhanh, lần này tới Thượng Hải mà tưởng như cách lần trước đã hai thế kỷ.

Tưởng Nam dường như là một con nghiện công việc, vừa xuống xe chị ta liền chạy ngay đến trụ sở chính của công ty. Lúc đó đã hơn 3 giờ chiều. Tôi cứ ngỡ chị ta sẽ tìm một nơi nghỉ ngơi trước rồi mới đi chứ!

Tổng công ty nằm trong khu vực khá sầm uất của Thượng Hải, tòa cao ốc tuy có kiến trúc tương tự công ty con bên chúng tôi, nhưng về uy thế thì mạnh hơn nhiều. Cảm giác này cũng giống như khác biệt giữa Tưởng Nam và Asakawa Ran vậy. Tới tổng công ty, mới hiểu vì sao giang hồ đồn thổi Tưởng Nam rất lợi hại, tất cả những người chúng tôi gặp phải, bất kể là ai, cấp cao hay cấp trung bình, đều hết sức cung kính trước Tưởng Nam. Ngay đến một tên lính hầu như tôi, đi bên cạnh chị ta, cũng cảm thấy thật ra dáng.

Buổi chiều bận cuống cuồng đến mãi hơn 5 giờ, Tưởng Nam gặp gỡ rất nhiều người. Trong số họ có những vị là chủ quản các phòng ban trên tổng công ty, cũng có một số là giám đốc các công ty con ở tỉnh ngoài giống chị ta. Tôi đi theo lần này có cảm giác như làm thư ký của chị ta vậy. Thậm chí có người còn hỏi Tưởng Nam: “Đây là thứ ký của cô à?”

“Cứ cho là vậy đi!” Tưởng Nam lúc nào cũng đáp một câu như thế.

Một khi Tưởng Nam nói vậy, lòng tôi lại dấy lên một cảm giác khó tả. Sặc! Nam thư ký của một sếp nữ, nghe đã thấy mờ ám rồi…

Cuộc họp Tưởng Nam nói đến ngày kia mới tổ chức, chắc sẽ diễn ra trong khoảng hai đến ba ngày. Nhưng ở Thượng Hải lâu như vậy mà chị ta không hề có ý định tìm khách sạn, thật không biết sẽ tính thế nào đây.

Rời tổng công ty, Tưởng Nam điều đến một chiếc xe màu trắng. Tôi không rõ về xe hơi lắm, nên cũng không biết là hiệu gì, chỉ biết ngồi vào trong thấy rất thoải mái, thích hơn ngồi taxi nhiều. Tưởng Nam lái xe, băng băng đi trên đường cái. Tôi ngồi cạnh chị ta, cứ ngỡ như đang nằm mơ. Thật không hiểu vì sao Tưởng Nam lại muốn tôi cùng chị ta tới Thượng Hải tham dự hội nghị. Trên thực tế, ở Thượng Hải tôi chẳng có tí tác dụng nào cả.

“Tiểu Triệu.” Tôi đang thẫn thờ, Tưởng Nam bên cạnh bỗng lên tiếng: “Cậu có biết lái xe không?”

“Không… không biết ạ.” Tôi nói, trong lòng chợt thấy rất tự ti. Mẹ kiếp, tôi sinh ra lớn lên ở nông thôn, làm gì có cơ hội học lái xe chứ. Nhớ hồi nhỏ, nếu nhìn thấy một chiếc xe ô tô thì cứ gọi là phấn khích như phát hiện được đĩa bay.

“Ừ.” Tưởng Nam im lặng một thoáng, rồi đột nhiên nói: “Cậu nên học lái xe, thế này đi, đợt này về cậu hãy đi đăng ký lớp học lái, công ty sẽ trả 80% học phí.”

Sặc! Tôi nghe mà không dám tin vào tai mình, bàng hoàng vì bất ngờ được sủng ái đạt cấp 12. Bình thường Tưởng Nam chẳng tử tế gì với tôi, sao giờ không những kéo tôi đi họp cùng, lại còn nói sẽ cho tôi học lái xe bằng tiền công ty nữa chứ, thật không tài nào hiểu nổi! Lẽ nào, lẽ nào chị ta quả thực đã động lòng trước cái tin nhắn tiếu lâm người lớn đó của tôi?

Đang nghi thần nghi quỷ trong lòng, chẳng biết từ lúc nào xe đã dần chạy chậm lại. Nhìn ra bên ngoài, mới biết mình đang ở giữa một rừng các tòa nhà chung cư. Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy chầm chậm mấy phút nữa, rồi dừng hẳn trước cổng một khu nhà.

Đây hẳn là khu chung cư đẳng cấp nhất mà tôi từng thấy, cổng lớn lộng lẫy lạ thường, cánh bảo vệ trực ban ai nấy đều mặc đồng phục mới coóng. Khác một trời một vực với khu nhà tôi đang thuê (người gác cửa chỗ tôi ở là một bác già khá lãng tai).

Xe dừng lại liền có bảo vệ chạy ra hỏi, thấy Tưởng Nam, người đó bèn tỏ ra rất khách khí: “Ra là cô Tưởng, cô đã về rồi đấy ạ?”

Tưởng Nam lạnh lùng ừ một tiếng. Tôi chợt chột dạ. Tại sao lại là cô Tưởng? Trông dáng vẻ và khí chất của Tưởng Nam, chị ta hẳn là phụ nữ đã có chồng rồi chứ.

Tưởng Nam lái xe thẳng vào cổng lớn, lòng vòng trái phải mấy phút sau thì đỗ lại trước một tòa nhà cao tầng. Tưởng Nam xuống xe, tôi định xuống theo nhưng chị ta ra hiệu cho tôi ngồi yên. Sau đó tôi thấy chị ta mở cửa nhà để xe, rồi đỗ xe vào bên trong.

Ra khỏi nhà để xe, Tưởng Nam dẫn tôi vào tòa nhà. Lúc cùng Tưởng Nam đứng trong thang máy, tôi bất giác nhớ lại đêm hôm đó với Bạch Lâm. Giờ nàng đang làm gì nhỉ?

Thang máy chầm chậm lên cao, mối hồ nghi trong lòng tôi cũng dần tăng lên, Tưởng Nam định dẫn tôi đi đâu đây? Nhưng hồ nghi thì hồ nghi, tôi vẫn không dám mở miệng nói bừa. Con người Tưởng Nam ghét nhất là người khác lắm lời, vì vậy trước mặt chị ta, tôi luôn tuân thủ câu châm ngôn “im lặng là vàng”.

Nhìn con số điện tử đỏ chói nhích dần từng số, tôi thầm nhủ: nếu như thang máy lại xảy ra sự cố không biết tình cảnh sẽ thành ra thế nào? Biểu hiện của Tưởng Nam liệu có gì khác Bạch Lâm?

Nghĩ bậy nghĩ bạ một hồi, thang máy thoắt cái đã lên đến nơi. Đưa mắt nhìn, hình như là tầng 24. Cửa thang máy đã mở, Tưởng Nam bước ra trước. Tôi đành theo sau.

Ra khỏi thang máy, tới trước một cánh cửa, Tưởng Nam rút chìa khóa ra mở. Trước tình cảnh này, tôi không khỏi sợ hãi, cuối cùng đành mở miệng hỏi: “Phó giám đốc, đây, đây là đâu?”

“Nhà tôi.” Tưởng Nam đáp, rồi bước vào, ra hiệu cho tôi vào theo.

Sặc! Lòng tôi đầy bất an, thầm nghĩ: Tưởng Nam đưa tôi tới nhà chị ta làm gì? Không phải chị ta muốn xơi tôi thật đấy chứ…

13.

Vào nhà của Tưởng Nam ở Thượng Hải, có cảm giác phú quý ép người. Đừng nói là cả căn hộ này, có khi tôi phấn đấu cả đời cũng không kiếm đủ tiền cho riêng khoản trang trí ấy chứ. Sặc! Bà chị Tưởng Nam này kiếm được bao nhiêu một năm vậy? Căn hộ tôi thuê e là còn bé hơn cả phòng vệ sinh ở đây (buồn lòng vài giây). Đây còn là Thượng Hải nữa! Tấc đất tấc vàng đấy!

Tôi kéo hành lý vào trong, đứng yên ở phòng khách, không dám tùy tiện đi lung tung, cũng không dám ngồi. Không hiểu vì sao, vừa bước vào đây đã có cảm giác gò bó mất tự nhiên. Xem ra hoàng cung ngày xưa xây cất trang hoàng uy nghiêm lộng lẫy cũng là có dụng ý cả, chỉ cần bước vào nơi đó, khí thế bức người cũng đủ để không ai dám sinh lòng lỗ mãng rồi.

Đây chính là sức mạnh của đồng tiền! Tôi đứng thần người, lần đầu tiên cảm thấy mê lực của kim tiền rõ ràng đến vậy. Nực cười là trước kia hồi còn học đại học, vẫn tự cho mình là thanh cao, tin vào mấy câu nhăng cuội gì mà phú quý bất năng dâm, không thể nào bị tiền bạc cám dỗ. Đến tuổi này rồi, chỉ cần anh giàu có, chẳng phải là muốn gì được nấy sao…

Nghĩ đến đây, thắc mắc lúc nãy lại lập tức hiện lên trong đầu tôi: Vì sao Tưởng Nam dẫn tôi về đây? Chị ta muốn bao tôi thật ư?

Tôi cũng biết, chuyện tôi thầm đoán già đoán non liệu có phải Tưởng Nam định dụ dỗ mình hay không thực ra chỉ là hoang tưởng viển vông. Một sinh viên vừa tốt nghiệp như tôi, chẳng có gì trong tay, mẹ kiếp, còn là người nhà quê, mặt mũi tuy không đến nỗi nào, nhưng còn lâu mới đến đẳng cấp hào hoa đẹp trai. Tôi và Tưởng Nam, khác nhau như cóc ghẻ với thiên nga. Chị ta không đời nào, và cũng chẳng việc gì phải dụ dỗ tôi cả!

Thế nhưng, Tưởng Nam cho tôi cùng đi Thượng Hải cũng coi như là biệt đãi tôi rồi, giờ lại còn dẫn tôi về nhà chị ta nữa, việc này không thể không khiến tôi mơ tưởng hão huyền.

“Ngồi đi, Tiểu Triệu!” Tôi đang suy lên nghĩ xuống trong lòng thì Tưởng Nam lên tiếng: “Cậu cứ đứng thế làm gì?”

Ừm, ừm. Bấy giờ tôi mới dám ngồi, ngồi đã ngồi rồi, nhưng vẫn không dám đặt hành lý trong tay xuống, sàn nhà Tưởng Nam quá sạch, tôi chỉ e hành lý của mình dây bẩn ra thôi. (Thực ra vừa rồi, tôi cũng phải đắn đo mãi mới dám bỏ giày bước vào đây.)

“Hội nghị lần này có lẽ phải kéo dài mất bốn năm ngày.” Tưởng Nam cũng ngồi xuống, nói: “Cậu cứ tạm thời ở lại đây, công ty không phải thanh toán tiền khách sạn cho cậu nữa.”

“Gì ạ?” Nghe vậy tôi lập tức đứng bật dậy. “Phó giám đốc Tưởng!” Tôi lắp bắp: “Thế này… làm sao… làm sao được ạ? Tôi tìm bừa một cái nhà nghỉ là được rồi.”

“Nhà của tôi có phòng cho khách, tuy đã lâu rồi tôi không ở đây, nhưng hàng ngày đều có lao công tới quét dọn,” Tưởng Nam nói. “Cứ vậy đi!” Tôi vẫn định nói thêm nhưng Tưởng Nam vẻ như đã không còn nhẫn nại nữa, khoát tay làm tôi sợ không dám mở miệng.

Tiếp đó Tưởng Nam dẫn tôi vào phòng dành cho khách, mức độ hào nhoáng trong phòng này cũng không cần phải nói thêm. Tôi đặt hành lý xuống, rồi lại theo Tưởng Nam ra ngoài.

Lúc này chiếc đồng hồ lớn ngoài phòng khách đánh tinh tang lên sáu tiếng, Tưởng Nam nói: “Đã 6 giờ rồi à, cậu đói chưa?”

“Chưa ạ,” tôi đáp. Tưởng Nam nhoẻn cười, nói: “Vậy cậu đợi đấy, tôi đi tắm cái đã rồi chúng ta ra ngoài ăn, tiện thể rẽ vào siêu thị mua ít đồ.”

Trời! Đi tắm? Tôi chột dạ, thầm nghĩ: không phải chị ta đang ra ám hiệu cho tôi đấy chứ? Tuy tôi đã coi qua không ít phim ảnh, kiến thức lý luận cũng thuộc nằm lòng, nhưng kinh nghiệm vẫn là con số không thôi! Giờ nên làm gì? Tiến hay lùi đây?

Tôi đứng chết lặng tại chỗ, Tưởng Nam lại nói: “Ngồi tàu hỏa nửa ngày trời cũng oải thật, cậu muốn tắm thì đợi một lát cũng đi tắm đi. Rồi chúng ta đi ăn đồ tây, thế nào?” Nói đoạn chị ta mỉm cười. Tôi bất giác đờ người, đã làm việc ở phòng Thu mua lâu vậy rồi, nói thực, chưa bao giờ thấy Tưởng Nam cười, mọi người đều nói chị ta là kiều nữ lạnh lùng, hơn nữa còn là lãnh đạo, trước nay đối với chị ta tôi đều nhất kính nhì sợ. Chưa từng dám nghĩ một nụ cười như vậy có thể xuất hiện trên gương mặt chị ta. Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, chị ta cười nhìn cũng rất dễ thương, giống như Bạch Lâm trong thang máy đêm đó, sự dễ thương của một phụ nữ trưởng thành.

Tắm xong, Tưởng Nam và tôi ra ngoài, xuống dưới đánh xe đi ăn tối. Ngồi trong xe, tôi xem ra đã hiểu vừa nãy Tưởng Nam nói đi tắm hoàn toàn không phải muốn dụ dỗ tôi, nhưng nhớ lại lúc ấy, ngồi trong phòng khách nghe tiếng nước chảy thấp thoáng vọng ra từ phòng tắm, thật thấy khô khốc mồm miệng. Tưởng Nam tắm xong lại càng thơm tho thanh mát, vô cùng gợi cảm. Chị ta còn kêu tôi đi tắm, nhưng tôi ngại không dám đi. Giờ nghĩ lại, thật hối hận quá…

Lòng thầm nghĩ bậy bạ, chiếc xe do Tưởng Nam lái cứ thế bon bon tiến về phía trước. Cửa kính xe đóng kín, trong xe bật điều hòa, không nóng cũng không lạnh, thoải mái lạ thường. Thượng Hải phồn hoa bên ngoài như cách biệt hẳn với tôi, ngắm cảnh đường phố qua lớp cửa kính, dường như cảm thấy đẹp hơn mấy phần so với bình thường. Xem ra xe xịn đúng là xe xịn, ngay đến ngồi bên trong ngắm phong cảnh cũng thấy đẳng cấp hơn hẳn xe thường.

Tuy đã tới Thượng Hải một lần, nhưng vẫn còn rất xa lạ với nơi đây, lại thêm giờ là buổi tối, nên hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Chỉ thấy có vô số những tòa nhà cao tầng, cùng muôn ngàn ánh đèn neon. Rất lâu sau, xe mới dừng lại. Một người phục vụ ăn vận gọn gàng tới giúp chúng tôi mở cửa và đỗ xe hộ Tưởng Nam. Cảnh tượng này trước đây tôi chỉ mới nhìn thấy trên ti vi.

Nói thực, cả đời tôi mới ăn đồ tây đúng một lần, đó là hồi đại học muốn cưa cẩm một cô nàng nên mới đi ăn. Nhưng đẳng cấp của nơi tôi đến lần đó không thể sánh bằng nơi này được. Không khí ở đây rất tuyệt, phong cách rất sang trọng, nhưng tôi lại thấy không tự nhiên. Cảm giác không giống tới ăn cơm, mà là tới chịu tội thì đúng hơn. Tôi không quen ăn đồ tây, mấy món như xa lát bít tết tôi chẳng biết gì đành để mặc Tưởng Nam gọi món rồi ăn theo. Đến phần ăn cũng rất khó khăn, như tống vào miệng chứ chẳng thấy ngon lành gì.

“Tiểu Triệu.” Tưởng Nam vừa dùng bữa, vừa nói: “Cậu mới tốt nghiệp phải không?”

“Vâng.” Tôi khẽ gật đầu, vẫn lóng ngóng cầm dao cắt bít tết. Tưởng Nam nhoẻn miệng cười, lại nói: “Thái độ làm việc của cậu tuy rất khá, nhưng vẫn còn thiếu hụt kiến thức nhiều mặt.”

Tôi nghe chị ta đột nhiên nói tới chuyện công việc, bèn dừng ngay dao dĩa, làm bộ chăm chú tiếp thu.

“Ví dụ như một số nghi thức xã giao và kiến thức về quan hệ xã hội, cậu vẫn chưa nắm được.” Tưởng Nam ngừng lại một thoáng, rồi nói tiếp: “Nói ngay như chuyện dùng bữa thôi, tuy là sinh hoạt thường ngày nhưng ở nơi trang trọng cũng có rất nhiều quy tắc phải học. Còn cả kết hợp trang phục, cùng nhiều mặt khác, đều phải học cả…”

Tôi vừa nghe vừa gật lấy gật để. Trong lòng dậy lên một cảm giác vô cùng lạ lùng. Bình thường Tưởng Nam khi ở công ty rất kiệm lời, không ngờ lúc này lại như một cô chị cả giảng giải cho tôi những kiến thức nhỏ nhặt nhất. Rốt cuộc nguyên nhân gì khiến chị coi trọng tôi như vậy? (Đừng nhắc đến cái tin nhắn đó với tôi! Đó hoàn toàn không thể là một giải thích hợp lý…)

“Phó giám đốc Tưởng,” trên đường trở về, cuối cùng tôi cũng không kiềm chế được, hỏi: “Sao chị lại tốt với tôi như vậy?”

14.

Tưởng Nam nghe thấy câu hỏi của tôi nhưng không trả lời, một lúc lâu sau, mới hỏi ngược lại tôi: “Nhà cậu còn anh chị em nào không?”

Tôi lắc đầu. Tưởng Nam không nói gì nữa. Vậy là mối băn khoăn đó vẫn đè chặt trong lòng tôi không được giải đáp.

Trên đường quay về nhà Tưởng Nam, ban đầu tôi còn hơi thiếu tự nhiên. Về sau tôi từ từ thả lỏng, thầm nghĩ: coi vẻ Tưởng Nam cũng không có ác ý gì với tôi, chi bằng cứ thoải mái một chút. Hơn nữa, chị ta đàn bà con gái một thân một mình, có thể làm gì tôi được chứ? Nhiều nhất cũng chỉ là dụ dỗ tôi chút ít thôi. Tuy nhiên nếu bị chị ta dụ dỗ, dù xét ở góc độ nào cũng đều là chuyện vô cùng tốt đẹp mới đúng. Vì vậy, tôi dứt khoát thả lỏng tinh thần, hưởng thụ mọi thứ ở đây. Đã không cách nào phản kháng, vậy thì cố mà tận hưởng.

Về đến nơi, việc đầu tiên là đi tắm, sau đó vào phòng dành cho khách đánh một giấc. Lúc trong phòng tắm, lòng tôi có chút ảo tưởng, hồ như trong này vẫn còn vương lại mùi hương trên người của Tưởng Nam. Quay vào phòng khách, nhìn điện thoại, mới hơn 9 giờ. Nhưng đang ở nhà sếp, lành mạnh một chút thì hơn. Thế là tôi nằm lên giường nghe MP3, nghĩ ngợi chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay. Đầu tiên là nghĩ đến Tưởng Nam, nhưng có nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao chị ta lại đối tốt với tôi như thế. Rồi tôi nhớ đến Bạch Lâm, nàng quả phụ xinh đẹp, một cảm giác thật ấm áp dịu dàng dâng lên.

Đột nhiên, có tiếng cộc cộc! Tôi bỏ tai nghe ra, quả nhiên là có người gõ cửa, còn có cả tiếng Tưởng Nam: “Tiểu Triệu, ngủ chưa?”

Sặc! Bụng tôi đánh lô tô: Cái gì phải đến cuối cùng cũng đến rồi! Muộn thế này chị ta còn gõ cửa phòng tôi, rõ ràng là có ý đồ đây!

“Vẫn chưa!” Tôi do dự giây lát, đoạn xuống giường bước tới cửa. Bà nó chứ, lãnh đạo luôn đúng mà. Giả như Tưởng Nam có muốn làm chuyện đó thật thì tôi cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng thôi. Tục ngữ có câu này rất đúng: Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, cứ xem ý của chị ta như thế nào đã rồi tính.

Tôi nghĩ vậy rồi ra mở cửa. Tưởng Nam xuất hiện trước mặt tôi trong bộ đồ ngủ.

Khi nhìn rõ Tưởng Nam đang đứng đối diện, tôi gần như tắc thở. Tôi chưa từng nghĩ Tưởng Nam lại quyến rũ nhường này. Bộ đồ ngủ màu bạc, nhìn trơn mượt như tơ. Nhưng da thịt Tưởng Nam còn mềm mượt hơn thế. Mái tóc buông lơi trên bờ vai tựa những làn sóng. Chân đi đôi dép trong nhà, mắt cá chân và cổ chân lộ ra trắng nõn, thế này muốn gợi cảm hút hồn ai mà chẳng được. Lòng tôi như dậy sấm, bỗng nhiên nảy sinh dục vọng luyến ái, suýt chút nữa phủ phục xuống mà hôn vào cổ chân Tưởng Nam.

“Tiểu Triệu!” Đến tận khi giọng nói mang chút phật ý của Tưởng Nam vang lên, tôi mới bàng hoàng bừng tỉnh. Nhất thời vừa kinh ngạc, sợ hãi lại vừa vui mừng xen lẫn xấu hổ, cảm giác hệt như tân nương thời xưa khi được tân lang vén khăn trùm đầu vậy.

“Phó giám đốc Tưởng,” tôi đáp mà tim đập thình thịch. Vừa mong chờ vừa e ngại chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Tưởng Nam nhìn tôi, mặt cũng hơi ửng đỏ. Tôi cúi đầu nhìn lại mình, sặc, bên trên tuy vẫn mặc một cái áo phông, nhưng bên dưới lại chỉ đánh độc một cái quần đùi ngắn nhìn từ trên xuống dưới, cứ như không mặc quần vậy. Mặt tôi cũng đỏ bừng, mãi lâu sau mới ấp úng hỏi: “Chị tìm tôi có việc gì ạ?”

Tưởng Nam bật cười… đây là lần thứ hai chị ta cười với tôi rồi, nụ cười mới đẹp làm sao.

Tôi thầm nhủ: Xong rồi! Xong rồi! Tối nay bất kể chị muốn gì thì tôi cũng cho hết! Đang nghĩ bậy lại nghe Tưởng Nam nói: “Tiểu Triệu, tôi có mấy quyển sách về giao tiếp đây, cậu cầm mà xem. Ngày mai ngày kia có hội nghị, gặp phải rất nhiều người, tới lúc đó cậu đừng có lúng túng đấy.”

Gì cơ? Câu nói của Tưởng Nam như một cây gậy, thoắt chốc đánh cho tôi tỉnh cả người. Cảm giác ấy giống như bạn vắt kiệt sức lực trèo lên một ngọn núi cao, kết quả sắp lên tới đỉnh rồi lại bị người ta giơ chân đạp cho một cái lăn xuống. Hóa ra Tưởng Nam tìm tôi là vì chuyện này ư? Nhìn kỹ lại, quả nhiên trong tay chị ta có cầm hai quyển sách. Sặc! Ban nãy chỉ lo sửng sốt trước sắc đẹp mỹ nhân, chẳng để ý đến mấy quyển sách này.

Ừm. Tôi gật đầu, thất vọng tràn trề, nhưng đồng thời cũng nhẹ cả người.

Quay trở lại giường, tôi thấy cũng nực cười. Mới đầu còn lo Tưởng Nam muốn làm gì tôi, giờ đã chắc chắn chị ta chẳng hề có ý dụ dỗ thì tôi lại bắt đầu thất vọng. Xem ra tôi đúng là đáng mặt… khách hèn!

Cầm quyển sách lật lật mấy trang, cơn buồn ngủ dần kéo đến, đang định tắt đèn đi ngủ thì đột nhiên điện thoại đổ chuông. Cầm lên mở nghe, ra là điện thoại của Bạch Lâm.

“A lô, Tiểu Triệu! Cậu đã tới Thượng Hải chưa?”

“Tới rồi.” Miệng nói vậy, nhưng bụng lại nghĩ: Đúng là đồ ngốc, chỗ chúng tôi cách Thượng Hải có mấy tiếng chạy xe, làm sao mà chưa tới được chứ?

“Vậy, đã đưa đồ cho em gái tôi chưa?”

“Chưa. Hôm nay tôi bận quá, để ngày mai.”

“Cậu đừng quên đấy nhé!” Bạch Lâm nói.

Tôi vốn đang nửa nằm nửa ngồi trên giường nghe điện thoại, giờ thì nằm thẳng cẳng ra luôn. Chiếc giường này rất lớn, cực kỳ êm ái, nằm trên giường mà cứ như trôi trong mây vậy. Nghe tiếng Bạch Lâm bên tai, bất chợt tôi nghĩ: nếu có thể lừa Bạch Lâm lên cái giường này, thì có chết cũng đáng! Thế là, lời nói tự nhiên cũng hơi mang ý trêu ghẹo.

“Chị Lâm này.” Lần đầu tiên tôi gọi tên nàng thân mật như vậy. “Tôi giúp chị đường xa vạn dặm đưa đồ như thế, chị cũng nên báo đáp tôi chút gì chứ nhỉ!”

“Vậy…” Bạch Lâm nói, “vậy đợi cậu quay về tôi mời cậu ăn cơm, được không?”

“Ha ha.” Tôi bật cười, nói: “Ăn cơm xong thì sao?” Bạch Lâm ở đầu dây bên kia nghe rồi bèn lặng thinh, trong sự tĩnh lặng ấy, tôi dường như nghe thấy cả tiếng nàng thở qua điện thoại. Lòng tôi dậy lên cảm giác tán tỉnh ngọt ngào, thoải mái lật người một cái, nằm bò ra giường, tiếp tục trêu Bạch Lâm: “Hay thế này đi! Chị thơm tôi qua điện thoại một cái coi như xong.”

Bạch Lâm vẫn không đáp, nhưng cũng không dập máy. Tôi vẽ nên trong đầu hình ảnh Bạch Lâm xấu hổ đỏ ửng mặt, lòng ngứa ngáy như đang bị ai cào. Rất lâu sau, Bạch lâm mới nói: “Cậu đừng quên đấy…”

Tôi nói: “Đừng quên cái gì? Đừng quên nụ hôn của chị à?” đoạn nói tiếp luôn bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: “Chị yên tâm, nhất định tôi sẽ gửi giúp chị!”

15.

Ngày hôm sau Tưởng Nam vẫn rất bận, tôi tuy chỉ theo đuôi phất cờ hò hét nhưng cũng chẳng thoát đi đâu được. Mãi đến hơn bốn giờ chiều, mới xem như được tự do. Nhớ đến lời ủy thác của Bạch Lâm, bèn theo số điện thoại nàng đưa, gọi cho em gái nàng.

“A lô!” Một giọng con gái trẻ trung từ đầu bên kia truyền lại. Giọng nói thật ngọt ngào, rung động lòng người. Tôi chột dạ, cảm thấy giọng em này có gì đó rất giống giọng mối tình đầu của tôi thời đại học.

“Em là em gái chị Bạch Lâm phải không?” Tôi hỏi một câu thăm dò danh tính.

“Vâng. Anh là?” Đầu dây bên kia, giọng con gái trả lời.

“Anh là đồng nghiệp của chị em.” Tôi đổi tay cầm điện thoại, nói tiếp: “Giờ anh đang đi công tác ở Thượng Hải, chị em nhờ anh chuyển cho em ít đồ, em xem hôm nay có rảnh lúc nào, nói địa chỉ, anh chuyển qua cho em.”

Ừ, đúng là thế mà! Em gái Bạch Lâm nói: “Vậy sáu giờ tối đi, em giờ đang tập luyện. Địa điểm à, ở cổng trường bọn em được rồi!”

Tập luyện? Tôi nghe mà đoán già đoán non: Cô bé này tập luyện cái gì nhỉ?

“Em học trường nào?” tôi hỏi.

“Đại học Sư phạm Hoa Đông.”

Dập điện thoại xong tôi đi hỏi Tưởng Nam đường tới Đại học Sư phạm Hoa Đông. Trước đây tuy đã tới Thượng Hải một lần nhưng quả thực thành phố này quá lớn, có rất nhiều nơi tôi không nắm rõ. Về Đại học Sư phạm Hoa Đông, tôi chỉ biết Lưu Tường[1] từng học ở đó, còn đâu không biết gì nữa.

[1] Vận động viên điền kinh nổi tiếng Trung Quốc.

Tưởng Nam nghe tôi hỏi về Đại học Sư phạm Hoa Đông, bỗng lặng người, hỏi: “Cậu đi đến đấy làm gì?”

Tôi do dự giây lát, nói: “Tôi có một người bạn học nghiên cứu sinh ở đó, hôm qua chúng tôi có liên lạc với nhau, định hôm nay gặp mặt.”

“Bạn nữ à?” Tưởng Nam hỏi. Tôi đỏ mặt, không nhận cũng không chối. Không hiểu vì sao, tôi hơi sợ Tưởng Nam biết tôi đi chuyển đồ cho em gái Bạch Lâm. Thế nhưng tôi không phủ nhận mà chỉ đỏ mặt, lại khiến Tưởng Nam tin rằng người bạn tôi đi gặp là con gái thật.

Tôi nói với Tưởng Nam là còn đồ phải lấy, nên chị ta chở tôi về nhà. Vốn chị ta còn nói sẽ đưa tôi đi, nhưng tôi không dám, tự mình bắt xe vội vàng đi ngay.

Tới nơi đã là sáu giờ kém năm phút. Nhìn quanh bốn phía, không thấy cô sinh viên nào có vẻ như đang đứng đợi người. Vậy là tôi xách túi đồ Bạch Lâm đưa, ngơ ngẩn đứng đó đợi. Lúc này mặt trời đã ngả dần xuống đằng Tây nhưng vẫn còn hơi chói mắt. Ánh sáng vàng kim đan xen trên bầu không, cảnh vật xung quanh đều như đang phản quang. Tôi cũng cảm thấy người mình như được dát một lớp vàng. Đang chói mắt, tôi bỗng phát hiện một cô gái từ trong trường đi ra. (Thực ra lúc đó có rất nhiều nữ sinh viên cùng đi ra, nhưng cô gái này vừa xuất hiện, mắt tôi đã không thể rời em, đến nỗi tôi cứ ngỡ lúc đó chỉ có mình em từ cổng trường bước ra vậy!)

Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh, đầu óc trống rỗng, lại như bị nhét đầy những thứ loạn xị bát nháo, một giọng nói từ trong sâu thẳm hét lớn không biết mệt: Sặc! Sặc! Sặc! Em gái này cũng xinh đẹp quá đi, so với em, nào là Bạch Lâm, nào là Tưởng Nam, đều phải dạt sang một bên cả! Mẹ kiếp! Lòng tôi giật thót liên hồi: lẽ nào em lại là em gái của Bạch Lâm? Nếu là như vậy, tôi… tôi… nhất thời cơn sóng lòng không khỏi cuồn cuộn dâng trào.

Lòng đang chấn động, thì hình như em có liếc qua tôi và túi đồ tôi đang xách trên tay, vẻ mặt biến thành dò hỏi, cuối cùng thành khẳng định, tiếp đó em bước thẳng về phía tôi. Vừa đi vừa vẫy tay chào.

Thấy em từng bước từng bước tiến lại phía mình, tôi có chút choáng váng, dưới ánh mặt trời, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần váy dài thướt tha dần dần tiến lại, hệt như tiên nữ bước ra từ cõi hư không. Hơn nữa, em còn chào tôi, sặc, tôi sắp chết, tôi sắp chết rồi!

Đến khi cô gái ấy tới trước mặt tôi, tôi mới định thần lại. Nhìn em kỹ hơn một chút, cảm giác vẫn là một từ: đẹp! Đặc biệt là đôi mắt, long lanh vô ngần, dù cho có dùng hết những tính từ hoa lệ đẹp nhất hay nhất trên thế gian này cũng không thể nào miêu tả hết vẻ đẹp đôi mắt em. Dáng người cũng khá đẹp, đại khái cao hơn Bạch Lâm khoảng một đôi giày cao gót, đầu tóc ngực eo chân bụng, chỗ nào cũng đẹp đến cực điểm. Nhìn em, tự nhiên tôi lại nghĩ đến tên cặn bã La già. Tên khốn đó từng nói với tôi mười bốn chữ miêu tả loại con gái đẹp tuyệt phẩm: người đẹp da trắng vú to eo thon mông cong chân dài nước lắm. Theo như tôi thấy, cô em gái Bạch Lâm trước mắt kia một trăm phần trăm phù hợp với bảy cụm từ này. (Đương nhiên, cái cuối cùng là do tôi đoán thôi…)

Tôi còn đang ngây ngất trước sắc đẹp của em, người đẹp đã lên tiếng: “Anh là đồng nghiệp của chị gái em có phải không?”

Chính là em! Chính là giọng nói này! Chính là giọng nói rất giống giọng mối tình đầu của tôi! Em chính là em gái của Bạch Lâm!

“Ừ.” Tôi đáp, rồi chẳng biết nói gì thêm. Chắc hẳn vẻ mặt của tôi lúc này thộn lắm, em nhìn tôi tủm tỉm cười. Không cười còn đỡ, em vừa cười, lúm đồng tiền hai bên má đã hiện ngay ra, suýt chút nữa làm tôi hồn xiêu phách lạc.

Em ngừng cười, đưa tay ra, nói: “Chào anh! Em là em gái chị Bạch Lâm, tên em là Bạch Lộ!”

“Chào em!” Tôi bắt tay em. (Tối qua vừa xem trong sách, nếu muốn bắt tay với các cô gái, thì thường các cô phải giơ tay ra trước mới được!) Vừa chạm vào bàn tay em, đầu óc tôi lập tức mê tơi. Tôi cố ý nói: “Bạch Lộ? Cái tên hay quá! Trong Kinh Thi chẳng phải có câu ‘Liêm hà thương thương, bạch lộ vi sương’[2] đấy sao?”

[2] Bờ lau bụi lách xanh xanh, la đà mọc trắng đã thành giá sương.

Em nghe vậy liền ngẩn người, sau mới nhoẻn cười, nói: “Không phải bạch lộ ấy ạ!”

“Vậy thì chắc là Lộc trong từ ‘âu lộc[3]’rồi!” Tôi không đợi em trả lời, vội vàng đế thêm: “Bạch lộc trong câu thơ ‘Lưỡng chích hoàng ly minh thúy liễu, nhất hàng bạch lộc thượng thanh thiên’[4] của Đỗ Phủ, đúng không?”

[3] Lộc và Lộ trong tiếng Trung Quốc là từ đồng âm, đều đọc là “lu”.

[4] Hai con hoàng oanh kêu liễu biếc, một hàng cò trắng vút trời xanh.

“Cũng không phải!”

“Ha ha.” Tôi bật cười rồi hỏi: “Chắc không phải bạch lộc trong ‘Phi tuyết liên thiên xạ bạch lộc, tiếu thư thần hiệp ỷ bích uyên’[5] chứ?”

[5] Tuyết bay đầy trời bấn hưu trắng, truyện cười thần hiệp tựa uyên xanh.

“Không phải ạ!” Nàng cười càng rạng rỡ, nói: “Được rồi được rồi, là chữ Lô có bộ Vương cơ!”

“Có bộ Vương?” Tôi tiếp tục khoe mẽ: “Chữ LU có bộ vương chắc có hai chữ! Một là lục trong ‘lục lục như ngọc’, hai là lộ trong từ ‘bảo lộ’, tên em là chữ nào?”

Thực ra trong lòng tôi sớm đã đoán ra tên em một trăm phần trăm là chữ lộ đó, vì lục là một từ hiếm thấy, không thể nào là tên em được. Quả nhiên, em nói: “Chính là chữ lộ có bộ Vương bên cạnh chữ lộ trong mã lộ!”

“Ồ,” tôi nói, “quan thiết vân chỉ thôi nguy, bị minh nguyệt hề bội bảo lộ’. Danh xưng trong thơ Khuất Nguyên, chắc chắn không thường!”

Nói đến đây, tôi cũng không khỏi khâm phục chính mình. Bà nó chứ, xem ra mấy thứ từ thuở đi học vẫn còn cả đây. Nhớ năm đó vì theo đuổi một cô nàng khoa Văn mà tôi đã khổ công không ít với Hán văn cổ!

16.

Sau chầu tán bừa vừa rồi, Bạch Lộ bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Ha ha, con gái ai mà chả thích được tâng bốc. Đương nhiên là, anh phải tâng thế nào cho độc đáo mới được. Một cô gái có nhan sắc như Bạch Lộ, ngày ngày đám đàn ông con trai bám đuôi em còn nhiều hơn ong trong lùm hoa, có lời ong bướm ngọt ngào nào mà chưa từng nghe? Muốn thu hút sự chú ý của em, bắt buộc phải dốc ra chút thực tài. Ha ha, đến đây thì tôi dám tự tin mà khẳng định một câu, tràng bốc phét vừa rồi của tôi, em tuyệt đối chưa từng nghe qua. Cái này không chỉ cần một trình độ tu dưỡng văn học khá cao, mà cần cả khả năng ứng biến cực nhanh! Mấy cậu sinh viên bây giờ, ngoài ăn cơm đi ngủ cưa gái cũng chỉ còn biết đi vệ sinh, đào đâu ra hứng thú nghiên cứu di sản văn hóa nước nhà?

“Nói mãi chuyện tên em rồi,” Bạch Lộ nói. “Thế tên anh là gì?”

Sặc! Nói thực, với màn tự xưng danh này tôi vẫn có chút hơi e ngại. Cái tên xấu xí của tôi, nói ra thì quá bằng làm hỏng cả không khí! Có điều người đẹp đã hỏi, cũng không thể không trả lời, tôi đành nói: “À, anh họ Triệu!” Sợ em tiếp tục truy hỏi, tôi lập tức giơ túi đồ của Bạch Lâm đưa ra, nói: “Đây là đồ chị em nhờ anh chuyển cho em.”

“Cảm ơn anh.” Bạch Lộ đưa tay ra đón lấy túi đồ, lại hỏi thêm một câu nữa: “Vậy em nên gọi anh thế nào đây nhỉ?”

Sặc! Tôi thầm nhủ: Cô có thôi đi không? Nhưng lòng bỗng dưng lại rung động: Em hỏi tên tôi như vậy, chắc hẳn cũng khá có cảm tình với tôi đây. Tôi lập tức vững dạ, nói: “Anh tên là Triệu Cản Lư, mọi người đều gọi anh là Lư lừa!”

Bạch Lộ vừa nghe xong liền ngẩn tò te, rõ là vẫn chưa hiểu tên tôi rốt cuộc là gì. Tôi đưa hai tay lên đầu làm hình tai lừa, nói: “Chính là chữ Lư trong từ con lừa ấy!” Bạch Lộ vừa nghe vậy đã cười, hai mắt cười như hai vầng trăng khuyết.

Nhìn em cười, tôi bỗng nhớ lại biểu hiện của Bạch Lâm trong thang máy đêm hôm đó sau khi biết tên của tôi, lòng thấy thật ấm áp. Bạch Lộ cười một hồi thỏa thuê, chợt nhìn tôi, dường như cảm thấy vừa nãy cười như vậy có hơi thất lễ, mặt lộ vẻ ngại ngùng. Tôi cười với em, nói: “Anh quen rồi.” (Chiêu này dựng bi kịch, để đạt được sự cảm thông.)

Quả nhiên Bạch Lộ càng thêm tự trách mình, bộ dạng không biết làm sao cho phải. Qua mấy giây, em đột nhiên hỏi: “Anh đã ăn tối chưa?”

Tôi lắc đầu, em lại nói: “Anh đi xa xôi như vậy chuyển đồ cho em, em mời anh ăn bữa cơm nhé!”

Ha! Lòng tôi vui sướng điên cuồng: xem ra mấy chiêu vừa rồi tôi diễn rất đúng bài bản! Lại còn mời tôi ăn cơm nữa chứ!

Bạch Lộ rút điện thoại ra xem giờ, rồi lại nói: “Buổi tối em còn phải đi tập, thời gian khá gấp, mình ăn luôn ở nhà ăn của trường nhé!” Em đỏ mặt, nói tiếp: “Lần sau có cơ hội, em sẽ mời anh ăn một bữa ra trò!”

Còn có lần sau ư? Tôi suýt chút nữa bật cười thành tiếng, bỗng nhiên nhớ lại một câu tục ngữ: Món ngon chẳng quá quả cà, thân nhau chẳng quá nàng dì họ xa.

Cùng Bạch Lộ đi vào trường, tôi đột nhiên có cảm giác quay ngược lại thời gian. Con đường phủ rợp bóng cây, những tia nắng len lỏi qua từng tầng lá, khu ký túc xá, khu giảng đường, nam sinh nữ sinh mặc đồng phục, và cả cô gái hay cười bên cạnh. Dường như tôi đã rời xa góc thế giới bụi bặm của mình, xa những ý nghĩ phức tạp, những tâm cơ mưu tính, xa những bộ mặt giả tạo, những lời nói chẳng thật lòng, xa những mối quan hệ phiền muốn chết, bỗng chốc trở lại những ngày tháng sinh viên trước kia, quãng thời gian vô lo vô nghĩ, mặc sức để trường học dày vò.

“Chị em vẫn ổn chứ ạ?” Bạch Lộ hỏi thăm.

Tôi ngoài miệng nói “vẫn ổn vẫn ổn”, trong lòng lại nghĩ: có tên “háo sắc” đang định dụ dỗ chị ấy, em nói xem thế có ổn hay không?

Dọc đường đi, có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía chúng tôi, nhưng có lẽ đều là nhìn Bạch Lộ, đúng là người đẹp thường được người ta chú ý. Đang đi vào sâu trong trường, bỗng trước mặt xuất hiện mấy cậu nam sinh đi ngược lại, một cậu cao cao gầy gầy trong đám nhìn thấy Bạch Lộ, bèn bước lại nói: “Bạch Lộ, tối nay bảy rưỡi tập ở phòng dạy nhạc nhé, cậu đừng quên đấy.” Nói rồi đá mắt sang tôi một cái. Tôi thầm cười trong bụng: tên oắt này không phải tưởng tôi là bạn trai Bạch Lộ đấy chứ!

Bạch Lộ gật đầu. Đi xa khỏi đám nam sinh đó rồi, tôi mới hỏi: “Các em đang tập gì thế? Em học khoa Nghệ thuật trường sư phạm Hoa Đồng à?”

“Không phải ạ!” Bạch Lộ lắc đầu, nói: “Ngày kia là tết Trung thu, trong khoa em có tổ chức văn nghệ.”

“Văn nghệ tiết mục gì thế, múa à?” Tôi hỏi, lòng thầm nhủ: “Bạch Lộ dáng chuẩn thế này mà múa thì chắc chắn đẹp tuyệt.”

“Không ạ.” Bạch Lộ nói. “Mấy bạn vừa rồi thuộc đội văn nghệ khoa em, họ có một tiết mục, trong bài hát có một đoạn sáo nên muốn nhờ em thổi giùm.”

“Em còn biết thổi sáo nữa hả?” tôi hỏi.

Em nhoẻn cười gật đầu: “Em thổi sáo dài trong đội văn nghệ trường, nhưng lần này là thổi sáo trúc.” Nói đoạn em đưa tay lên miệng, làm bộ như đang thổi sáo.

Đến nhà ăn, Bạch Lộ đi gọi cơm. Vốn mỗi phần cơm đều là hai món mặn một món rau, nhưng em lại gọi cho mình ba món rau, cho tôi ba món mặn. Bê suất cơm tìm được chỗ ngồi, em lại chạy đi mua coca. Nhìn em chạy đi chạy lại, trong bụng đột nhiên nhớ ra cách kiểm định gái trinh do lão La già truyền thụ. Em Bạch Lộ này liệu có còn là gái trinh không? Nghĩ vậy tôi bèn lưu ý quan sát thần thái và động tác của Bạch Lộ.

Một mặt vừa âm thầm doán già đoán non không biết Bạch Lộ có còn trinh hay không, một mặt tôi khinh bỉ chính mình. Nhớ lại trước kia, hồi mới lên đại học tôi khá đần, chỉ chăm chăm thích gái trinh. Hồi đó còn lấy một câu danh ngôn của Từ Chí Ma chế làm chữ ký trên QQ: Tôi ở giữa biển người mênh mông, kiếm tìm nàng gái trinh hiếm có, được là hạnh phúc, mất là số mệnh, chỉ thế mà thôi (câu gốc là: Tôi ở giữa biển người mênh mông, kiếm tìm kẻ tâm giao duy nhất, được là hạnh phúc, mất là số mệnh, chỉ thế mà thôi).

Đang lúc đầu óc bất kham thì Bạch Lộ đã bê hai cốc coca quay lại, ngồi xuống trước mặt tôi. Tôi sực nhớ, lại quan sát tư thế ngồi của em. Bình thường thì phụ nữ có bốn dáng ngồi cơ bản: khép chân, giạng háng, bắt tréo chân, và choãi chân hình chữ V.

Ngồi khép chân, là khi ngồi hai chân khép sát lại với nhau. Kiểu phụ nữ này thường khá dịu dàng. Khả năng vẫn còn trinh là rất lớn.

Ngồi giạng háng, là khi ngồi hai chân giạng ra hai bên. Kiểu phụ nữ này thường khá phóng khoáng. Khả năng là gái trinh rất thấp. Hơn nữa chân giạng càng rộng, khả năng lại càng thấp.

Ngồi bắt tréo chân, hay còn gọi là ngồi vắt chéo. Người phụ nữ vắt chéo chân khi ngồi thường khá tinh tế, thông minh. Không dễ gì đoán được còn trinh hay không.

Kiểu cuối cùng là choãi chân hình chữ V, là khi ngồi hai đùi khép chặt, nhưng hai cẳng chân lại tách ra, làm thành hình chữ V ngược. Người phụ nữ ngồi theo tư thế này thường khá dễ thương, khả năng còn trinh cũng khá lớn. Bạch Lộ chính là ngồi tư thế này, thuộc kiểu phụ nữ dễ thương. Còn Bạch Lâm là kiểu thứ nhất, Tưởng Nam là kiểu thứ ba. Xem ra, Bạch Lộ rất có khả năng là gái trinh đây! (Việc này liên quan chó gì đến tôi!)

Ngồi đối diện cùng em ăn cơm là một kiểu hưởng thụ khác. Khi cúi xuống ăn cơm, mắt Bạch Lộ cũng cụp xuống, hàng mi dài dài như hơi khẽ động đậy, lúc nói chuyện với tôi mắt em lại ngước lên, ánh mắt lúng liếng mê hoặc vạn người.

Lúc này ở gần là vậy, tôi tranh thủ quan sát em kỹ hơn một lượt. Khỏi phải nói, em đúng thật cũng có vài phần giống Bạch Lâm. Tôi nhìn em, lại nhớ đến Bạch Lâm. Nhớ Bạch Lâm thường không ăn cơm ở nhà ăn công ty. Thỉnh thoảng đi ăn cũng chỉ ăn rau, giống hệt Bạch Lộ hiện giờ. Thật không hiểu nổi chị em nhà này, lẽ nào đang giảm béo? Nhưng vóc dáng hai người đều vừa đẹp mà, hoàn toàn không cần giảm chút béo nào.

Có thể thấy, tính cách hai chị em Bạch Lộ Bạch Lâm có nhiều điểm không giống nhau. Bạch Lộ rất hay cười, cảm giác rất thoải mái hoạt bát, khắp người đều căng tràn sức sống. Bạch Lâm lại là một bông hoa ưu tư, nhưng điều này cũng có thể lý giải được, dù gì nàng cũng là góa phụ mất chồng.

Miệng hút coca, lòng thầm so sánh ba người phụ nữ: Bạch Lộ giống cốc coca này, tràn đầy sức sống tươi trẻ; Bạch Lâm lại giống trà xanh, tĩnh lặng tươi mát; còn Tưởng Nam, hơi giống cà phê, là kiểu phụ nữ rất đậm đà thú vị.

17.

Tôi vừa ăn cơm vừa tán phét bốc giời với Bạch Lộ, chốc chốc lại chọc cho em cười tít mắt. Bữa ăn thật thoải mái, tuy chỉ là cơm suất, nhưng cảm giác còn tuyệt hơn cả ăn đại tiệc.

Ăn xong cũng gần bảy giờ, ra khỏi nhà ăn thì trời đã tối mịt. Nhờ bữa ăn này, tôi cảm thấy Bạch Lộ gần gũi hơn. Em là cô gái thích cười, tôi lại là gã trai ưa pha trò, hai người tuy không thể nói là tình yêu sét đánh, nhưng cảm giác thân mật giữa đôi bên quả thực đã được hình thành.

Vốn tôi đã thầm sợ ra khỏi cửa nhà ăn Bạch Lộ sẽ nói lời tạm biệt. Nào ngờ em lại nói muốn tiễn tôi ra cổng trường. Lòng tôi vui sướng điên cuồng, nhưng tức thì lại cảm thấy hơi bối rối. Tuy nói là “thân nhau chẳng quá nàng dì họ xa”, nhưng nếu tôi “xực” em thật thì chắc chắn không thể tiến triển gì được với Bạch Lâm nữa. Vì Bạch Lâm, xem ra đành từ bỏ em thôi. Có cách nào bắt được cả cá lẫn tay gấu cơ chứ…

Lòng rối bời bời, bốn bề xung quanh mỗi lúc một tối. Thả bước bên Bạch Lộ trong vườn trường, tôi nghe xung quanh có tiếng người rì rầm. Cơn gió đêm lành lạnh lướt qua tóc, qua mặt tôi, mang theo hương cỏ cây tươi mới.

Không hiểu vì sao, ra khỏi nhà ăn Bạch Lộ ít nói hẳn. Tôi dường như cũng mất đi khả năng ngôn ngữ, không biết nên nói gì. Chỉ lặng lẽ đi về phía cổng trường. Mắt thấy cổng trường càng lúc càng gần, cảm giác lưu luyến trong lòng càng mãnh liệt hơn.

“Thôi.” Cách cổng trường chừng dăm chục mét, Bạch Lộ đột nhiên dừng lại, nói: “Em chỉ tiễn anh đến đây thôi.”

Lòng tôi chùng xuống thất vọng nhưng nghĩ lại, dù em có đi cùng tôi thêm một đoạn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi cười nói: “Vậy em quay vào đi, tạm biệt nhé!”

“Chào anh!” Bạch Lộ cũng nói câu tạm biệt, đưa tay vẫy vẫy mấy cái, miệng mỉm cười, làn tóc tung bay trong gió, dáng vẻ ly biệt thật rung động lòng người. Tôi chào tạm biệt lần nữa rồi quay người đi. Mới đi được mấy bước, bỗng nghe phía sau “phịch” một tiếng, như có gì đổ xuống đất. Quay đầu nhìn, lòng bất giác thất kinh.

Bạch Lộ vừa nãy còn khỏe mạnh, giờ đã ngã sóng soài ra đất!

Vạn lần tôi cũng chẳng ngờ khi quay đầu lại sẽ bắt gặp tình cảnh này. Bạch Lộ ngã soài xuống mặt đường, như bị ai đó bắn hạ. Tôi bất giác rùng mình. Sặc! Đây đâu phải phim đấu súng, cũng không phải đang viết truyện kiếm hiệp, đây là hiện thực rành rành cơ mà! Sao nói ngã là ngã ngay được?

Dụi mắt, quả thực không phải nhìn nhầm, cắn lưỡi, quả thực không phải nằm mơ. Đầu tôi u u, nhất thời không biết làm sao. Phải đến mười mấy giây sau, mới có phản ứng. Tôi chạy vội lại, ngồi thụp xuống, lật người em lên. Toàn thân em mềm nhũn, như đã mất mọi tri giác. Tôi sợ hãi, đưa tay lên trước mũi em, thấy em vẫn còn thở mới hơi định thần lại.

Lúc này bên cạnh cũng đã có một số người nhận ra Bạch Lộ ngã ra đất, có người nói: “Mau đưa đến bệnh viện đi!” Tôi vội vàng ôm em dậy, sải chân chạy ra cổng trường. Vừa chạy, tim tôi vừa đập điên cuồng: Chuyện này là sao? Sao Bạch Lộ lại ngất thế này? Em sẽ không chết chứ?

Lúc ôm Bạch Lộ chạy, tôi thấy hơi kỳ lạ. Bạch Lộ tuy rất eo ót, nhưng cũng phải bốn mươi năm mươi cân là ít, thế mà tôi ôm em chạy lại không hề thấy nặng chút nào. Có thể người ta cứ cuống lên là có thêm sức mạnh, cũng có thể vì đàn ông con trai cứ ôm đàn bà con gái vào là không thấy nặng. Thân thể Bạch Lộ mềm mại, nằm gọn trong lòng tôi. Toàn thân tôi như được một hương thơm thoang thoảng bao bọc. Lẽ nào đây chính là hương gái trinh mà người ta vẫn hay đồn? (Sặc! Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn động tà niệm! Tôi hết sức khinh bỉ bản thân!)

Tôi ôm Bạch Lộ chạy hết tốc lực ra khỏi trường, rồi chặn ngay một chiếc taxi nhanh nhất có thể, sau đó bảo tài xế taxi lái với tốc độ nhanh nhất nhất nhất tới bệnh viện lớn gần nhất nhất nhất. Bác tài thấy tôi ôm trong lòng một cô gái bất tỉnh nhân sự, cũng biết tình hình rất nghiêm trọng, bèn lái như bay đến bệnh viện. Tôi ngồi trên xe, trống ngực đập thình thịch liên hồi, cảm thấy như sinh mệnh của cô gái trong lòng đang dần tuột đi từng chút một. Bà nó chứ, em bị cái bệnh gì đây? Tôi cứ ôm em thế này đưa tới bệnh viện liệu có làm trầm trọng thêm bệnh của em không? Sặc! Vừa rồi lẽ ra phải gọi 120 mới phải! Em, không phải vì sai sót của tôi mà em sẽ vô phương cứu chữa đấy chứ? Càng nghĩ càng sợ, chỉ mong sao chóng tới bệnh viện, miệng tôi không ngừng thúc giục bác tài nhanh hơn chút nữa nhanh hơn chút nữa.

Dưới ánh sáng yếu ớt trong khoang xe, sắc mặt Bạch Lộ xanh xao hẳn, hai mắt nhắm tịt, khác hẳn với một Bạch Lộ thần sắc tươi vui vừa rồi. Mãi mới tới được bệnh viện, tôi móc ra một tờ tiền, nhìn cũng chả buồn nhìn liền vứt qua bên bác tài, rồi nhảy xuống xe chạy cuống vào bệnh viện, vừa chạy vừa hét: “Cấp cứu, cấp cứu!” Đang là buổi tối, trong bệnh viện không còn mấy người, rất yên tĩnh. Tiếng hét của tôi vang vọng lạ thường. Khỏi phải nói, quả thực có hai vị bác sĩ nghe tiếng hét của tôi mà xuất hiện thật. (Xem ra bác sĩ thời đại xã hội chủ nghĩa chúng ta vẫn còn rất có trách nhiệm) Bọn họ nhìn tình trạng của Bạch Lộ, mặt mũi tỏ vẻ nghiêm trọng. Một vị bác sĩ sờ nhẹ lên cổ Bạch Lộ, rồi nhỏ tiếng thì thầm: “Mạch ở cổ mất rồi, có lẽ tim đã ngừng đập.” Tôi nghe vậy mà thót cả tim. Vị kia lập tức chạy vào gọi người đẩy cáng cứu thương ra.

Đặt Bạch Lộ lên cáng, tôi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào. Đột nhiên cảm thấy người mình yếu ớt lạ thường, suýt chút nữa thì bò ra tại chỗ.

Bạch Lộ được bác sĩ y tá đẩy vào phòng cấp cứu, tôi cũng đi vào theo. Có vị bác sĩ hỏi tôi bệnh án trước đây của em, tôi lắc đầu nói không biết. Sau đó ông ta bảo tôi mau chóng đi đăng ký cho bệnh nhân. Sặc! Tôi thầm nhủ: có ông mới mau chóng đi cứu người mẹ nó đi mới đúng. Chút thiện cảm vừa nãy với bọn họ lập tức mất sạch.

Chạy đi đăng ký xong, tôi quay lại ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu. Câu nói “tim ngừng đập” vừa nãy của bác sĩ khiến tâm trí tôi thấp thỏm không yên. Đến tim cũng ngừng đập rồi, vậy người còn sống được không? Nhất thời tôi nhớ đến lúc mới gặp Bạch Lộ, một cô gái sống động rực rỡ là vậy, cuộc sống của em sẽ không chấm dứt thế này chứ? Lẽ nào vì tôi quá xui xẻo, nên vừa gặp đã hại em ra thế này? Lòng rối bời, tôi chợt nhớ đến Bạch Lâm. Tôi có nên gọi điện thoại cho nàng không? Mẹ kiếp, chắc chắn là nên. Vừa rồi bác sĩ còn hỏi bệnh án của Bạch Lộ mà, nếu Bạch Lộ có bệnh tật gì, Bạch Lâm chắc chắn biết.

Nghĩ đến đây, tôi rút điện thoại ra, gọi cho Bạch Lâm.

“A lô! Tiểu Triệu à?” Giọng nói dịu dàng của Bạch Lâm lần nữa vang lên bên tai tôi.

“Vâng…” Tôi do dự đôi chút, nói: “Bạch Lâm, giờ tôi phải nói với chị một chuyện, chị nghe xong chớ cuống lên, cũng đừng sợ nhé.”

“Chuyện gì thế?” Bạch Lâm hỏi, sững lại giây lát, rồi từ đầu bên kia nàng hét lên thất thanh: “Có phải Bạch Lộ xảy ra chuyện gì không? Nó sao rồi? Nó sao rồi?”

Tôi vừa nghe vậy là biết ngay sức khỏe của Bạch Lộ vỗn đã có vấn đề. Nếu không Bạch Lâm không thể lập tức đoán ra ngay em mình xảy ra chuyện.

“Cô ấy đột nhiên bị ngất, giờ đang trong phòng cấp cứu của bệnh viện.” Tôi hạ giọng nói.

Bạch Lâm kêu lên thảng thốt, giọng hoảng loạn. Tôi bỗng nhớ lại tình cảnh trong thang máy đêm đó, khi ấy nàng cũng hét lên thất thanh thế này.

“Con bé sao rồi? Bạch Lộ không sao chứ? Hai người đang ở đâu? Bệnh viện nào? Giờ tôi đến ngay đây, đến ngay đây…” Tiếng nấc nghẹ ngào của Bạch Lâm truyền đến tai tôi từng hồi. Lòng tôi không ngăn nổi xót xa.

“Hai người rốt cuộc đang ở bệnh viện nào?” Bạch Lâm không thấy tôi trả lời, liền quát lên hỏi. Nghe tình hình, ở đầu dây bên kia chắc nàng đang khóc rồi.

“Bệnh viện Hiệp Hòa,” tôi đáp, khựng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Ở đây tận Thượng Hải mà. Chị yên tâm, tôi sẽ giúp chị chăm sóc cô ấy.” Còn chưa nói hết câu, Bạch Lâm đã ngắt máy. Trước khi điện thoại bị ngắt, tôi nghe loáng thoáng những âm thanh hỗn tạp từ đầu bên kia.

Không phải Bạch Lâm định sẽ đến đây thật chứ? Tôi thầm nhủ: Xem đồng hồ, đã bảy rưỡi. Tôi ôm điện thoại trong lòng, bắt đầu sốt ruột chờ đợi.

Một lát sau, có cô y tá từ phòng cấp cứu bước ra, tôi vội vàng chạy tới hỏi: “Thế nào rồi ạ, thế nào rồi?” Y tá nói: “Anh là người nhà bệnh nhân?” Tôi thoáng do dự, gật gật đầu. Cô y tá nói tiếp: “Bệnh nhân có vấn đề về tim, vừa cấp cứu xong, giờ hô hấp và mạch đập đều có rồi, nhưng vẫn rất yếu, phải chuyển tiếp vào phòng điều dưỡng đặc biệt để tiếp tục theo dõi.”

“Cô ấy sẽ không sao chứ?” tôi hỏi. Cô y tá gật đầu, rồi lập tức chạy đi thông báo cho phòng điều dưỡng đặc biệt. Không lâu sau, một giường cấp cứu được đẩy sang. Sau đó rất nhiều bác sĩ y tá cùng đẩy chiếc giường về phòng điều dưỡng đặc biệt. Tôi theo sát họ mấy bước, rồi bỗng thấy chân mềm nhũn, tôi khuỵu xuống đất.

18.

Tới tận khi ngồi đợi bên ngoài phòng điều dưỡng đặc biệt, tôi vẫn cảm thấy suy nhược lạ thường. Vốn cứ nghĩ chuyện thế này chỉ có thể xảy ra trong phim truyền hình hoặc mấy tiểu thuyết rẻ tiền, trên đời làm gì có nhiều bất hạnh đến thế? Nhưng khi ôm Bạch Lộ ngất lịm trong lòng, tôi mới thực sự cảm nhận được hóa ra sinh mệnh con người mong manh đến thế, sinh tử chỉ cách nhau có một hơi thở mà thôi. Lúc này Bạch Lộ đang được cứu chữa bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể lìa bỏ thế giới. Dẫu lòng tôi không muốn, nhưng lại không kìm nổi ý nghĩ nếu như quả thật Bạch Lộ qua đời, tình cảnh sẽ ra sao. Bạch Lâm biết chuyện sẽ thế nào? Mẹ kiếp, Thượng đế thật chẳng ra cái thá gì, vì sao lại đối xử nghiệt ngã với một cô gái xinh đẹp như Bạch Lộ? Tôi chợt nhớ đến một câu nói: Thượng đế cho con người ta một thứ, thì cũng lấy đi một thứ. Lẽ nào Thượng đế cho Bạch Lộ sắc đẹp, nhưng lại không cho em được sống lâu hay sao?

Thời gian chậm chạp trôi đi cùng mớ suy nghĩ hỗn loạn của tôi. Tôi lúc ngồi, lúc đứng, lúc đi đi lại lại. Có lúc chỉ muốn xông thẳng vào phòng bệnh hỏi bác sĩ xem Bạch Lộ đã khỏe lại chưa. Chừng hai tiếng sau, cửa phòng bệnh bật mở. Một vị bác sĩ từ bên trong bước ra. Phản ứng đầu tiên của tôi là quan sát mặt bác sĩ, xem thái độ trên khuôn mặt đó thế nào.

May sao đó là một khuôn mặt nhẹ nhõm. Tim tôi cũng theo đó mà thả lỏng, tôi vội chạy lại hỏi bác sĩ tình hình. Như tôi đã đoán, Bạch Lộ không chết. Tôi thở hắt ra một hơi. Sau đó, vị bác sĩ bắt đầu nói với tôi về tình hình bệnh của Bạch Lộ, gì mà thắt tim, gì mà vành vành (không phải vành ngực), tôi nghe mà chẳng hiểu gì. Tóm lại là liên quan tới bệnh tim. Cuối cùng bác sĩ nói: “Anh đi làm thủ tục nhập viện đi.”

Sặc! Không ngờ cuối cùng ông bác sĩ lại buông một câu như vậy. Thật khó mà tưởng tượng nổi bộ dáng cứu người độ thế của ông ta trong phòng bệnh khi nãy.

Tôi không đáp gì, chỉ hỏi có thể vào thăm Bạch Lộ được không. Ông ta gật đầu. Thế là tôi khẽ khàng bước vào phòng bệnh. Lúc này cô y tá cuối cùng đã đi ra, trong phòng tĩnh lặng đến nỗi tôi có thể nghe rõ hơi thở yếu ớt của Bạch Lộ.

Tới trước giường bệnh, tôi chỉ biết đứng nhìn Bạch Lộ nằm đó. Vẻ mặt em rất an nhiên, không hề giống một người vừa vượt qua một cơn sinh tử. Nước trong bình truyền bên cạnh lặng lẽ nhỏ từng giọt, cảm giác rất yên bình. Lúc này tôi mới yên tâm hoàn toàn, ra khỏi phòng bệnh liền chạy đi làm thủ tục nhập viện.

Đến khi thu phí, nhìn hóa đơn tôi giật mình, hỏi: “Sao lại đắt thế?”

Nhân viên trực thu phí cười nhạt, đáp: “Phòng đó là phòng CCU[6]!” Hoàn toàn là thái độ khẩu khí của con buôn. Không! Đến con buôn cũng chẳng bằng chị ta!

[6] Coronary Care Unit, phòng chăm sóc bệnh mạch vành.

Tôi nghe mà chỉ muốn nhổ cho chị ta bãi nước bọt. Mẹ kiếp, bệnh viện các người ngoài tiền ra còn nhìn thấy gì khác không hả?

Tiền mặt trên người tôi chỉ có vài trăm tệ, rút sạch tiền trong thẻ mới miễn cưỡng đóng đủ viện phí. Làm xong mọi thủ tục cũng đã hơn mười giờ gần mười một giờ đêm, quay lại phòng bệnh thấy mệt mệt, tôi bèn ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Lúc này con tim vẫn thắt lại đã được thả lỏng hoàn toàn, Bạch Lộ xem ra không sao rồi. Tình hình này, tôi cũng có thể xem như ân nhân cứu mạng của em, em sẽ báo đáp tôi thế nào nhỉ? Bỗng nghĩ ngay đến Bạch Lâm, qua điện thoại nghe vẻ tình cảm giữa hai chị em nàng khá tốt, nếu đã như vậy, Bạch Lâm chẳng phải cũng cần đặc biệt cảm kích tôi hay sao? Nàng sẽ lấy gì để cảm kích tôi đây? Càng nghĩ lòng tôi càng thêm hỉ hả, xem ra sự việc lần này rất có thể sẽ giúp tôi bắn một mũi tên trúng hai đích.

Tôi vừa nghĩ, tay vừa bất giác cầm túi đồ vẫn đặt bên cạnh giường bệnh lên nghịch nghịch. Trong túi này là đồ Bạch Lâm nhờ tôi chuyển cho Bạch Lộ. Bạch Lộ nhận xong liền đeo luôn bên người, sau đó em ngất đi phải vào bệnh viện, túi đồ được y tá lấy ra, rồi đặt lại đây.

Cầm túi đồ nghịch hồi lâu, tôi không kìm được muốn xem bên trong là thứ gì. Mở túi đồ ra, thấy bên trong là một hộp kim loại, đang định tiến thêm bước nữa thì di động đổ chuông. Rất có thể là Bạch Lâm, tôi đóng túi đồ đặt xuống bên cạnh rồi rút điện thoại ra nghe.

Quả nhiên là Bạch Lâm gọi.

“A lô!” Nàng lo lắng hỏi qua điện thoại: “Tiểu Lộ thế nào rồi? Nó sao rồi?”

“Cô ấy không sao.” Tôi cố nói giọng nhẹ nhõm.

Đầu giây bên kia Bạch Lâm hỏi: “Giờ hai người đang ở đâu, phòng bệnh nào?” Tôi nói cho Bạch Lâm số phòng bệnh, không ngờ nàng đáp luôn: “Tôi tới ngay đây.” Tôi kinh ngạc hỏi: “Sao, chị tới Thượng Hải rồi à?”

“Ừ,” Bạch Lâm đáp, tiếp đó tôi nghe giọng nàng nói với ai đó: “Tới bệnh viện Hiệp Hòa.”

Tôi chột dạ, thầm nghĩ: “Không phải nàng thuê xe riêng chạy tới đây đấy chứ, bằng không sao có thể nhanh thế được?”

Khoảng chừng mười phút sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Tôi giật mình, vội bật dậy khỏi ghế. Sau đó cửa phòng bệnh bật mở, một người ùa vào. Là Bạch Lâm!

Hai ngày không gặp, cuối cùng hôm nay cũng được thấy nàng. Gương mặt nàng không còn nét dịu dàng bình tĩnh vốn có, thay vào đó là vẻ hoảng loạn. Mắt nàng đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc. Tôi đang định lên tiếng, nhưng dường như nàng chẳng để ý đến sự tồn tại của tôi, mà xông thẳng tới bên giường bệnh, lặng người nhìn Bạch Lộ, vẻ mặt đầy yêu thương trìu mến.

Một lúc sau, nàng phủ phục xuống, khe khẽ gọi tên Bạch Lộ: “Tiểu Lộ ơi, Tiểu Lộ!” Bạch Lộ đương nhiên không thể trả lời.

Bạch Lâm gọi mấy tiếng, trên mặt bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt, nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi, nàng cũng cứ hết lần này đến lần khác đưa tay gạt đi. Tôi đứng bên cạnh mà xót xa, chỉ muốn ôm lấy Bạch Lâm vào lòng an ủi vài câu. Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh lại mở ra, tôi quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi bước vào, bất giác ngây người.

Người đàn ông bước vào, đi thẳng tới bên Bạch Lâm, đưa tay khẽ vỗ vai nàng, nói: “Lâm à, em khóc gì chứ, Tiểu Lộ không sao rồi mà.”

Bạch Lâm nghe tiếng liền quay người lại, đột nhiên gục đầu trên vai người đàn ông ấy, òa khóc tức tưởi.

Sặc! Khi thấy gã đàn ông đó bước vào, tôi đã có ngay dự cảm chẳng lành; khi gã vỗ về Bạch Lâm, tim tôi đập liên hồi; khi gã gọi Bạch Lâm hai tiếng “Lâm à”, tôi đã thấy ngay đại sự bất ổn; nhưng khi Bạch Lâm gục đầu vào lòng gã, thì tôi gần như mất hết khí thế lâm trận! Dường như có một cây chùy lớn vô hình giáng mạnh xuống lồng ngực tôi, đầu tôi ong ong, lòng chỉ quanh quẩn một câu hỏi: Gã đàn ông này là ai? Gã là ai? Vì sao Bạch Lâm có thể gục vào lòng gã mà khóc? Vì sao?

Lòng tôi đang cuộn sóng thần ngất trời, bên giường bệnh, gã đàn ông xấu xa kia vẫn ra sức vỗ về Bạch Lâm: “Lâm à, Tiểu Lộ vẫn ổn đấy thôi? Đừng khóc, đừng khóc nữa!”

Tôi đứng bên nhìn mà suýt nữa muốn nhảy vào vặn cổ thằng cha ấy. Mày này! Con mẹ mày dám cả gan cướp vai cướp lời của ông (còn cả Bạch Lâm của ông nữa)! Cái đầu lợn khốn khiếp nhà mày, ông đây mới là nhân vật chính trong màn này nghe chưa!

Bạch Lâm nghe lời gã kia, cũng dần nén lại tiếng khóc thảm thương. Sau đó, rời khỏi vòng tay của gã. Động tác rất dịu dàng, vẻ mặt vô cùng thuần phục, đó rõ ràng là biểu hiện của tình yêu! Suýt chút nữa tôi đã đưa tay lên bít hai mắt mình, quả thực tôi không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh tượng này nữa. Gã đàn ông này chắc chắn là “người đó” của Bạch Lâm. Trước nay tôi chưa từng thấy Bạch Lâm cư xử thế này với bất kỳ người đàn ông nào (bao gồm cả tôi)!

Lại một lúc sau, Bạch Lâm mới như nhận ra tôi cũng có mặt ở đó. “Tiểu Triệu,” nàng gọi tôi, mặt khẽ ửng đỏ, không biết vì thấy có lỗi khi bây giờ mới chú ý đến tôi, hay vì xấu hổ chuyện vừa nãy lao vào lòng gã đàn ông kia ngay trước mặt tôi.

Tôi có cảm giác bị bỏ rơi, cứ ngỡ lần này mình làm anh hùng cứu mỹ nhân, không chỉ ghi điểm bên phía Bạch Lộ, mà hơn nữa còn khiến trái tim Bạch Lâm cảm động, từ đó tung lưới tóm gọn hai bông hoa tỉ muội này. Thật không ngờ Bạch Lâm kể từ khi bước vào phòng bệnh tới giờ, vẫn coi như tôi không tồn tại! Đáng ghét hơn nữa là, nàng còn gục đầu vào vòng tay gã đàn ông khác. Tôi dường như đã phẫn nộ tới cực hạn, đồng thời cũng đau thương đến cùng cực. Xem ra trong màn diễn này, tôi chỉ là một vai thừa, chẳng bằng thằng diễn viên phụ.

“Lần này may mà có cậu!” nàng lên tiếng, giọng đầy cảm kích.

Tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh, cười hờ hững, rồi lướt ánh mắt qua gã đàn ông, ý hỏi: “Anh ta là ai?”

Bạch Lâm lại đỏ mặt, giới thiệu: “Anh ấy là bạn học của tôi, anh ấy có xe, tôi…” Vỗn dĩ tôi vẫn ôm một hy vọng, mong sao gã đàn ông đó là anh trai hay họ hàng gì đấy của Bạch Lâm. Nhưng câu giới thiệu của nàng đã cắt đứt luôn niềm hy vọng cuối cùng của tôi, ha ha, bạn học? Muộn thế này, có thể lặn lội xa xôi như thế đưa Bạch Lâm đến Thượng Hải, chắc chắn không phải bạn học bình thường! Còn nữa, bộ dạng Bạch Lâm lao vào lòng người ấy, rồi thái độ của Bạch Lâm, không thể sai được, gã này chính là “người tình” của nàng! Tôi thấy đầu óc ong ong, lòng dạ lộn tùng phèo, chỉ muốn ộc máu, tiếp đó nàng nói những gì, tôi đều không nghe rõ. Tôi muốn nói câu gì đó, nhưng cổ họng cứ bị nghẹn, không thốt nổi nên lời. Tôi cố nặn ra một câu, rồi quay người đi thẳng. Tôi nói câu gì nhỉ? “Tôi không sao, tôi đi trước đây.” Hay là: “Bạch Lâm, tôi hận chị!” Tôi cũng không nhớ nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.