Điên Đảo Mộng Tưởng

Chương 36: 36: Chia Ly




Ông Mạnh Khải vươn tay, các khớp xương vang lên răng rắc, tiếng xích cà sát vào mặt đất, lửa bốc lên nghi ngút.

Ông chạm tay mình lên tay bà, tất nhiên, sự đụng chạm giữa hai linh hồn không thể xác chẳng mang đến sự ấm áp gì.

Ấy mà, mắt ông đỏ rực, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, môi khó lòng giữ nguyên nụ cười.

“Em sao lại ở đây…” Ông run rẩy hỏi, đầu lưỡi cứng ngắc.

“Em đến để tìm anh.” Bà An Dung nhỏ nhẹ giải thích, gương mặt bà dưới ánh lửa địa ngục trông đầy thuần khiết.

Cách lớp cửa sắt, ông giương bàn tay gầy trơ xương của mình ra để chạm lên bà, sự lạnh lẽo phát ra từ linh hồn chạm đến đáy tim ông.

“An Dung, anh yêu em.” Ông thì thầm, hồi ức giữa hai vợ chồng ùa về.

Đó là vào một ngày nắng ấm, Mạnh Khải sau một ngày làm việc vất vả.

Mắt ông u ám, nó bị tóc mai phủ xuống che khuất đi gương mặt chất phác.

Ông khoác trên người sắc màu đen đúa, bởi lẽ theo ông, bản thân mình dơ bẩn vô cùng.

Ông của mấy chục năm trước đã làm ra một chuyện mà cả đời này ông không cách nào tha thứ cho bản thân mình được.

Ánh lửa từ vụ cháy năm đó vẫn tiếp tục đay nghiến đời ông, nghiền nát ông dưới bánh xe tội lỗi.

Ông còn nhớ, vì nghèo, không có tiền chữa bệnh cho mẹ, ông đã bán thân mình cho tiền bạc.

Chỉ cần có tiền, ông đều có thể thực hiện bất kỳ yêu cầu gì từ người khác.

Đối với ông khi đó, tiền là tiên, nên ông còn sống, còn thở thì ông sẽ chọn tiền, chứ không chọn nhân tính.

Tuy nhiên, đồng từ đã gi3t chết đi nhân tính cuối cùng của ông.

Ông vâng theo lời người khác, đi phóng hoả gi3t chết một gia đình lớn gồm mười hai mạng người.

Sau khi nhiệm vụ xong xuôi, ông cũng bị bên kia phản bội, tìm người khử ông cho bằng được.

Ông đem theo mẹ già trốn chạy, trốn được một thời gian thì mẹ mất, hồn ông cũng bị tình mẫu tử hái đi, mãi chẳng thể quay về.

Ông Mạnh Khải lúc ấy đã sống trong u ất một khoảng thời gian dài, mỗi ngày đều chỉ có tội lỗi làm bạn.

Bẵng đi một thời gian, khi thấy bản thân mình sắp chết đói, ông mới vực mình dậy, đi làm thuê kiếm tiền.

Trong ngày nắng ấm đó, Mạnh Khải trai trẻ ngày ấy đã gặp được một cô gái nhỏ đang chạy xe đạp.

Tóc cô tết lại, hai má hây hây.

Cô có một vẻ đẹp mềm mại, thướt tha trong tà váy trắng.

Cô nhìn anh, ngẩn ngơ đến độ té xe đạp.

Ông đỡ cô dậy, cô đỏ mặt, tình yêu của cả hai bắt đầu từ đó.

An Dung bắt đầu theo đuổi Mạnh Khải, ban đầu Mạnh Khải còn né tránh, nhưng suy cho cùng, trái tim của con người cũng không phải làm bằng sắt đá.

Cuối cùng Mạnh Khải cũng động lòng trước An Dung.

Để rồi ngày tháng qua đi, tình dày nghĩa rộng theo đó kết thành lời thề răng long đầu bạc.

Ông và bà An Dung không chỉ đơn thuần là duyên trời định, đó là sự cố gắng của bà trong việc giữ lửa gia đình.

Còn ông thì cố gắng trong việc giữ bà ở bên mình.

Mắt ông loé lên, cả linh hồn của ông lẫn bà An Dung đều phát sáng.

Đình Trường và Khải Luân ở đằng xa bị ánh sáng đó ảnh hưởng, kéo vào thế giới cuối cùng do hai linh hồn yêu nhau cháy bỏng tạo ra.

Thế giới này là do sự tốt bụng của bà lão chắt chiu thành, để cho bà có thể nói lời chia tay với người mình yêu.

Căn nhà nơi cả hai đã từng sống cùng nhau, khói nghi ngút trong gió.

Bữa ăn với đầy đủ ba món mặn một món canh được đặt gọn gàng trên bàn.

Bà An Dung nhẹ nhàng xới cơm vào bát của ông, Mạnh Khải rưng rưng, ông run rẩy ngồi xuống bàn, nước mắt thiếu điều rơi xuống.

Ông biết, đây có thể là lần cuối cùng hai người gặp nhau.

“An Dung, em có biết anh yêu em nhiều lắm không…” Ông gọi bà ngồi xuống, lấy đũa gắp thịt cho bà.

Chén cơm của bà lúc nào cũng đầy ắp tôm lột vỏ cũng thịt nạc, tất cả đều là những gì bà thích ăn.

“Em cũng vậy, em cũng yêu anh rất nhiều.” Bà ăn cơm, đầu cúi xuống, tóc mai đã che đi vô vàn cảm xúc.

Lát sau, bà ngẩng đầu lên, đối mắt với ông, dịu dàng nói.

“Đây không phải là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đâu...!Em tin rằng, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở kiếp sau.”

“Liệu em có thể đợi anh không? Chỉ còn mười lăm năm nữa thôi là đủ năm mươi năm rồi… lúc đó anh sẽ được đầu thai.”

“Được, em đợi anh.” Bà mỉm cười, nước mắt rơi xuống.

Linh hồn bà bắt đầu tan đi, ảo mộng biến mất.

Khải Luân và Đình Trường từ xa nhìn bà nói lời chia tay với chồng, đáy lòng xót xa cực kỳ.

Nguyện vọng cuối cùng của bà An Dung đã hoàn thành.

Khi cả hai rời khỏi thông đạo thì linh hồn bà An Dung đang ở trước cánh cửa địa ngục.

Tiếng “xì” lớn lại vang lên.

Hai ác quỷ giữ cánh cổng bước ra và bắt đầu công việc của mình.

Linh hồn bà An Dung được gọi tên để tiến vào.

Trước khi bước qua, bà quay đầu lại thì thầm: “Cảm ơn hai cháu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.