Điên Đảo Mộng Tưởng

Chương 11: 11: Linh Hồn Vào Địa Ngục




Trong con hẻm vắng, hai người đàn ông đã say bí tỉ đang quàng vai bá cổ nhau tìm đường đi đến địa điểm tiếp theo.

Con hẻm tối tăm không có đèn đường, chỉ có thể nương theo ánh trăng mà đi.

Bỗng nhiên một kẻ chẳng biết từ đâu chợt xuất hiện trước mặt họ.

Kẻ này mặc áo choàng dài, trùm kín đầu, nhưng mớ tóc bù xù còn nằm bên ngoài đã che kín cả mặt của gã.

“Nhân loại trước mặt kia, ta đến để đưa các ngươi đi đây.”

Hai kẻ say rượu cười cợt hỏi: “Đi đâu? Quán tiếp theo à? Được đấy chú em.”

“Không, các ngươi sắp chết và ta sẽ đưa linh hồn các ngươi đi.”

Hai người đàn ông nhìn nhau rồi cười phá lên.

Họ loạng choạng đến gần kẻ nọ rồi bất ngờ đẩy mạnh gã vào tường.

“Đồ điên, tránh ra cho ông đi uống tiếp nào!”

Tất nhiên là họ không tin vào những gì kẻ nọ vừa nói ra.

Họ cho rằng đây chỉ là một trò đùa hoặc cố tình gây sợ hãi mà thôi.

Nhưng tình huống oái oăm đã xảy ra, thân hình gã chợt trượt dài xuống tường thành một cái bóng trườn đến trước mặt họ và trồi lên thành thân hình như vừa rồi.

Lúc này, xung quanh kẻ nọ còn có khói đen lởn vởn cùng mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi hai kẻ say rượu khiến họ bắt đầu sợ hãi và run lên.

“Nhiệm vụ của ta là mang đến cái chết êm ái trước khi đưa linh hồn đến cánh cửa địa ngục.”

Lúc này, hai kẻ say rượu như bừng tỉnh.

Họ lo lắng và bối rối tột độ.

Người đàn ông bí ẩn này đang nói chuyện với ai thế? Họ không biết làm sao để biết người đàn ông này có phải là thật hay không.

Họ có rất nhiều câu hỏi trong đầu nhưng giờ phút này lại không bật ra được.

Trong suốt quá trình, hai người họ chỉ thấy một sự sợ hãi bao trùm mà thôi.

Khói đen dần dần đậm đặc và khiến họ ngộp thở.

Người đàn ông mặc áo choàng đen kia lên tiếng: “Giờ phút kề cận cái chết của các ngươi đã đến.

Khi mặt trăng trên cao bị mây che khuất là lúc bọn ngươi phải rời đi.”

Một giây sau, mặt trăng bị đám mây mù cắn nuốt, ánh sáng dần tắt đi và mặt đất bên dưới bị màn đêm tấn công ngay lập tức.

Hai kẻ qua đường lập tức trợn trừng mắt, tay chân không tự chủ mà thô bạo bóp cổ người bạn của mình.

Họ không thể khống chế được bản thân mà hành hung đối phương.

Cả hai chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ trầm đục mà không thể kêu la hay nhờ đến sự giúp đỡ.

Đến khi đám mây rời khỏi mặt trăng, trả lại ánh sáng cho nhân gian thì cũng là lúc bóng dáng của họ liền ngã xuống đất.

Hai linh hồn lơ lửng thoát ra khỏi thể xác.

Kẻ nọ cười khùng khục, giọng khàn khô như sỏi đá va chạm vào nhau: “Cái giá của những kẻ không tin lời nói của ta.”

Gã xoè bàn tay về phía họ, lập tức từ lòng bàn tay thoát ra hai luồng khí đen như hai con rắn độc quấn lấy cổ của hai linh hồn nọ.

Các linh hồn đau đớn, quằn quại r3n rỉ không muốn rời đi.

Họ vẫn còn chưa tin mình đã chết, nét mặt thống khổ và tìm cách quay lại vào thân xác của mình, như vô vọng.

Gã kéo hai kẻ nọ ra khỏi con hẻm nhỏ, hai linh hồn như hai cái bong bóng được bơm khí bay lơ lửng trên không và tuỳ ý để gã lôi đi.

Gã tiến vào một con hẻm khác, nhưng khác với con hẻm vừa rồi, đây là hẻm cụt.

Gã dùng bàn tay xương xẩu, sần sùi còn lại ấn lên bức tường nhám nhúa trước mặt.

Lập tức một vòng tròn đen xuất hiện, kéo vỡ gạch đá trên tường tạo ra một cái lỗ đen hun hút.

Gã bước qua đó, hai linh hồn bị kéo theo ngay sau đó.

Không ai biết đầu bên kia hố đen ấy là gì, có thể là địa ngục, cũng có thể là thiên đường.

Ai mà biết được chứ!

***

Trong một ngày âm u, bệnh viện nơi Đình Trường đang nằm điều trị lại trở nên rối ren vì sự điên rồ của một bệnh nhân.

Ngay sau khi y bác sĩ kéo người ông điên dại nọ về phòng thì trong bệnh viện lại có lời đồn đại rằng ông ta đã giáp mặt kẻ giết người trong một phòng bệnh khác trước khi ngất đi.

Tất cả mọi người lập tức bị lời đồn thổi này hù cho khiếp sợ.

Một kẻ giết người đang nhởn nhơ trong bệnh viện mà cảnh sát lại không làm gì, tính mạng của tất cả mọi người có thể bị đe doạ...!chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến cho toàn bệnh viện nháo nhào lên.

Liên tục có những bệnh nhân làm loạn đòi xuất viện, yêu cầu chuyển viện hoặc phải cắt cử người để bảo vệ họ.

Số đông khác thì liên tục gọi làm phiền y bác sĩ, yêu cầu họ phải báo cảnh sát giải quyết ngay.

Y tá và bác sĩ đều cảm thấy lo lắng, nhưng họ không dám làm gì vì sợ gây rối và tạo ra tình huống nguy hiểm.

Tuy nhiên, Khải Luân lại có phần lo lắng khi nghe lời nói bậy bạ kia.

Cậu không thể ngờ rằng câu chuyện này thế mà lại liên quan đến vụ việc vào ba ngày trước.

Trước sức ép của bệnh nhân, viện trưởng buộc phải liên hệ cảnh sát.

Rất nhanh cảnh sát đã nhận được thông tin về Đình Trường và cử người đến gặp anh tại bệnh viện.

Khi đôi bên gặp nhau, họ nhận ra rằng đó là hai viên cảnh sát đã đến gõ cửa nhà Đình Trường đòi đào mộ hôm nào.

Cả hai cảnh sát rất chuyên nghiệp ghi lại lời khai của bệnh nhân nọ khi ông ta vừa tỉnh lại.

Đồng thời, họ cũng đến ghi cả lời khai của Đình Trường cùng Khải Luân.

Trong khi cảnh sát tiến vào để hỏi riêng Đình Trường, Khải Luân cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Trong đầu cậu không ngừng đặt câu hỏi: “Tại sao bệnh nhân nọ lại nói Đình Trường là kẻ giết người? Đây là âm mưu hay chỉ là sự hiểu lầm?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.