[Dịch]Yêu Người Vượt Thời Gian

Chương 9 : Chương 9




Thiền Vu một huyện lớn trong kinh thành Vân Long, lễ hội Hương Xuân hằng năm luôn được tổ chức rất rầm rộ, kéo dài cả bảy ngày bảy đêm. Năm nay ở Thiền Vu tổ chức lễ Hương Xuân long trọng hơn hẳn mọi năm.

Từng chiếc đèn lồng đủ màu thắp sáng cả một đoạn đường dài, dòng người ăn vận lộng lẫy đua nhau xem hội. Cự Giải khó khăn chen chúc trong dòng người đông đúc, Kim Lưu – nha hoàn của Cự Giải - chạy theo phía sau cũng khó khăn chen chúc không kém.

Đứng bên bờ sông Thiền Trang, Cự Giải thích thú ngắm nhìn những bông hoa bằng giấy được thắp sáng trôi trên sông. Kim Lưu thở hồng hộc, lo lắng nói:

- Quận chúa à, chúng ta đi thế này có ổn không?

Cự Giải liếc Kim Lưu bên cạnh, hình như các nha hoàn thời xưa đều có chung đặc tính lo lắng, sợ sệt như nhau thì phải. Ở mãi trong cung bọn họ không chán sao? Cự Giải nghe nói ở Thiền Vu tổ chức lễ hội nên mới lén trốn ra đến đây chơi. Chí ít cũng phải để nàng thư giãn cái đã chứ, một nơi nhộn nhịp và đẹp thế này là lần đầu Cự Giải có dịp xem, dù có trở về hoàng cung chịu phạt thế nào nàng cũng phải xem cho bằng được đã rồi tính tiếp.

- Ngươi lo sợ thì về trước đi!

Cự Giải lạnh lùng nói, nàng không thích ai bị gượng ép, nếu Kim Lưu không muốn có thể trở về. Nàng võ công cũng có rồi còn gì mà lo chứ, dù sao nơi này đông người như thế Cự Giải làm sao mà có chuyện gì được. Vì vậy nàng không cần một người đi theo bên cạnh mà cứ lo sợ nhìn trước nhìn sau như vậy.

- Nô tì sai rồi!

Kim Lưu nghe giọng của Cự Giải mang chút sự khó chịu vội vàng quỳ xuống, nàng là một cung nữ nhỏ bé, không thể đắc tội với Cự Giải được. Nhìn Kim Lưu quỳ bên cạnh mà Cự Giải thở dài bất lực, sao nàng lại xuyên về trong thân phận một quận chúa chứ?

Suốt ngày chỉ thấy mọi người cúi đầu rồi quỳ dưới chân, nói thật, Cự Giải sợ tuổi thọ của mình giảm đi không ít đấy, nàng quay mặt đi, phất tay áo.

- Đứng lên đi!

- Đội ơn quận chúa!

Kim Lưu mừng rỡ đứng thẳng dậy, đầu nàng cuối xuống ngoan ngoãn đứng phía sau Cự Giải, tuyệt đối không dám hé miệng nói lung tung nữa.

Cự Giải cũng chẳng buồn quan tâm, nàng thích thú lượn khắp nơi xem các món đồ cổ mà trước nay chỉ có dịp xem trên các bộ phim.

Hai bên đường nhộn nhịp kẻ buôn người bán, tiếng rao hàng mộc mạc thời nay cứ thế cất lên phá tan không gian vốn tĩnh lặng của bóng đêm. Huyện Thiền Vu rộng lớn, đi mãi chẳng hết, đâu đâu cũng thắp đèn sáng trưng. Con sông Thiền Trang kéo dài cả huyện được thắp sáng bởi bông hoa nhỏ, cả con sông chợt lung linh kì lạ.

Xử Nữ vui vẻ mua một bông hoa sen màu xanh, Du Hồn giúp nàng thắp nến bên trong lên. Ngồi xuống cạnh bờ sông, Xử Nữ khẽ nhắm mắt, miệng lẩm bẩm một ước nguyện. Lát sau, nàng thả bông sen xuống bờ sông khẽ tạt nước cho bông hoa trôi ra giữa dòng rồi theo chiều nước cứ thế trôi đi.

- Công chúa ước gì thế ạ? – Du Hồn đứng bên cạnh, thắc mắc hỏi. Nàng nhìn thấy gương mặt Xử Nữ hiện lên sự vui vẻ khi lẩm bẩm điều ước nên bỗng nảy sinh tò mò muốn biết nàng ấy ước gì.

Xử Nữ quay lại nhìn Du Hồn, nụ cười rạng rỡ trên môi, nàng nháy mắt, tinh nghịch đáp:

- Bí mật!

Du Hồn xị mặt, không nói thì thôi vậy. Xử Nữ nhìn khuôn mặt bí xị của Du Hồn khẽ bật cười, một nơi xa lạ thế này mà nàng tìm được một người bạn như Du Hồn quả là hạnh phúc. Ít nhất hiện tại Xử Nữ không hề thấy cô đơn. Nàng mong nhanh chóng có thể gặp lại mọi người, nhất là Cự Giải – chị gái yêu quý của nàng.

- A, công chúa, ở kia người ta vẽ tranh kìa. Người lại đó vẽ một tấm đi!

Du Hồn thốt lên, rồi vội vàng đi về phía trước. Xử Nữ nhìn theo Du Hồn, nàng hơi mỉm cười rồi bước đến chỗ Du Hồn vừa chạy đến.

- Này, cô mau tránh ra đi! Tiểu thư nhà tôi đã đến trước rồi.

Giọng nói một nữ nhi hùng hồn vang lên, nàng ta còn dùng tay đẩy Du Hồn một cái. Như nhấn mạnh rằng Du Hồn dù có muốn hay không cũng phải tránh ra. Vừa lúc Xử Nữ bước tới, nàng vội đưa tay đỡ lấy Du Hồn đang loạng choạng xém ngã.

- Cô nương này, sao lại tùy tiện đẩy người thế kia?

Xử Nữ lên tiếng, trong giọng nói mang ngữ khí của bề trên khiến nữ nhi kia hơi giật mình, trong lòng nàng ta dâng lên một sự e dè vô hình khi đối mặt với Xử Nữ. Nàng ta tuy có hơi mất chút tự tin nhưng mạnh miệng nói.

- Là cô ta đã ngáng đường tiểu thư nhà tôi, hai người mau tránh ra đi!

- Tiểu thư?

Xử Nữ nhíu mày, làm tiểu thư thì có quyền muốn ra lệnh bắt ai làm gì thì phải làm theo sao? Nàng mở miệng, nhưng chưa phát ra tiếng thì phía sau truyền đến một giọng nói.

- Vị tiểu thư nào mà quyền thế vậy?

Xử Nữ quay lại thì nhìn thấy một nữ nhân vận y phục màu hồng phấn, trên tóc cũng chỉ cắm vài cây trâm ngọc giản dị. Nhìn qua có thể thấy vị cô nương này cũng là một người bình thường, Cự Giải chậm rãi bước tới. Lúc nãy đứng gần đó nên nàng có nghe được nội dung đoạn đối thoại giữa nữ nhi nọ và Xử Nữ.

Tham gia vào chuyện người khác vốn không phải tính cách của Cự Giải nhưng do nàng vô tình nhìn thấy một miếng ngọc bội bên hông Xử Nữ nên đã quyết định tiến lại. Nàng cần đến gần để xác định xem miếng ngọc bội đó có phải của Xử Nữ không. Việc nàng trốn khỏi cung là chuyện hệ trọng nên Cự Giải mặc y phục khá đơn giản, chủ yếu chỉ để dễ hoạt động hơn mà thôi.

Nữ nhi nọ liếc ngang nữ nhân vừa nói. Trong mắt nàng ta lộ rõ vẻ khinh thường, một nữ nhân bình thường mà dám lên tiếng ở đây sao?

- Ta mà nói ra chỉ sợ các người sẽ hoảng sợ mất đấy!

- Mời nói! – Cự Giải hơi mỉm cười, đồng tử đen láy khẽ dao động khi nàng nhìn rõ miếng ngọc bội kia

- Có chuyện gì vậy, Liên Kiều?

Giọng một nữ tử kiêu ngạo vang lên, nữ nhi tên Liên Kiều hơi nhếch môi, nàng ta tránh sang một bên phía sau một nữ tử mặc xiêm y màu tím, trên váy đính những viên trân châu sáng lấp lánh. Từng bước nàng ta di chuyển đều vang lên tiếng các hạt trân châu va chạm. Nữ tử kia có gương mặt thanh tú, làn da trắng mịn nổi bật trong bộ quần áo màu tím. Nhìn qua cũng có thể đoán nữ tử này đúng là tiểu thư nhà có quyền thế.

- Thưa Dinh tiểu thư, có bọn người này cản đường của tiểu thư a~

Liên Kiều cười thầm, cao giọng nói. Cự Giải liếc nhìn Liên Kiều rồi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Kim Lưu ở bên cạnh. Kim Lưu nhận ra ánh mắt của Cự Giải liền bước lên một bước, thấp giọng nói.

- Bẩm quận chúa, đó là Đinh Hồng Yên, nhị tiểu thư của Đinh Thương Thư ạ!

Cự Giải à lên một tiếng rồi quay lại nhìn thẳng vào Hồng Yên, khóe môi nàng cong lên, trong ánh mắt hiện ra tia chế giễu. Thời cổ đại chẳng khác hiện đại là bao, các tiểu thư con nhà có chức có quyền đều kiêu ngạo không xem người khác ra gì cả.

Xử Nữ nãy giờ đứng một bên cũng thầm đánh giá Đinh Hồng Yên, thân phận nàng là công chúa của Xử Quốc chắc chắn là hơn hẳn nàng tiểu thư kia nhưng hiện tại Xử Nữ là người bỏ trốn đồng nghĩa với phạm nhân, vậy là nàng lại trở thành người không thể sánh được với vị tiểu thư này.

Xử Nữ không thích mang họa vào thân, nàng nhìn Du Hồn, Du Hồn cũng hiểu ý Xử Nữ. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, định cùng Du Hồn luồng ra sau bỏ đi.

Xử Nữ chợt khựng lại, nàng cuối xuống nhìn cánh tay của bản thân đang bị Cự Giải nắm lấy. Cự Giải nhanh mắt nên đã nhận ra ý định bỏ đi của Xử Nữ, nàng bước lên bắt lấy tay Xử Nữ giữ lại. Gặp lại được muội muội ở một nơi đông người như vậy không phải là dễ , nếu Xử Nữ bỏ đi lúc này thì không biết đến bao giờ nàng mới tìm lại được em gái mình đây.

Nhận thấy cái nhìn khó hiểu xen lẫn khó chịu của Xử Nữ, Cự Giải hơi nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng phát ra:

- Muội nên ở lại với tỷ, Xử Nữ!

Xử Nữ trợn tròn mắt nhìn Cự Giải, khắc sau một giọt nước nóng hổi lăn dài trên mặt Xử Nữ. Là nàng không phải đang nằm mơ đúng không? Xử Nữ đưa tay lau nhanh hàng nước mắt đang định lên tiếng thì tiếng nói của Hồng Yên truyền đến.

_ Thật xin lỗi hai vị cô nương đây! Liên Kiều là nha hoàn của ta, muội ấy có làm gì thất lễ với hai người mong hai người bỏ qua cho! – Hồng Yên hướng ánh nhìn đến Xử Nữ và Du Hồn

- Tiểu thư, sao người… - Liên Kiều tròn mắt, ngạc nhiên nhìn chủ tử của mình

- Im mồm! – Hồng Yên quát

Liên Kiều bị Hồng Yên quát, sợ sệt vội im bặt, nàng ta cuối đầu không dám lên tiếng nữa. Hồng Yên nhìn Cự Giải, nụ cười tươi càng khiến Hồng Yên trở nên xinh đẹp muôn phần.

- Mong quận chúa không trách phạt!

Lời vừa phát ra lập tức khiến Liên Kiều đứng sững, nàng ta lập tức quỳ rạp xuống đất, van nài nói:

- Quận chúa tha tội, nô tỳ không biết mạo phạm tới người! Mong quận chúa tha tội! Quận chúa tha tội!

Cự Giải không quan tâm đến Liên Kiều, chỉ hướng ánh nhìn lên Hồng Yên, nàng ta nhận ra nàng chắc hẳn là do đã gặp qua. Coi như Hồng Yên là ngoại lệ, cũng chưa có chuyện gì xảy ra, Cự Giải cũng không có hứng phá tan bầu không khí vui vẻ nơi đây. Cự Giải hờ hững nói:

- Về dạy dỗ lại nha hoàn của ngươi đi!

Nói rồi, Cự Giải quay lưng bỏ đi, cũng không quên kéo theo Xử Nữ đang thất thần bên cạnh. Cả hai nhanh chóng khuất dạng sau dòng người nhộn nhịp. Phía sau, nữ tử mặc xiêm y màu tím khẽ mỉm cười, trong đồng tử hiện ra một âm mưu.

---------

Sắc đêm tĩnh lặng bao trùm tất cả, không khí vui vẻ xung quanh dường như biến mất. Giờ phút này chỉ còn lại mỗi ta và ngươi. Thật may mắn khi gặp được ngươi, chẳng cần mất công dàn kế, các ngươi đã tự tạo sẵn cho ta một màn kịch. Vở diễn này chưa hết, sân khấu kia chưa tắt đèn, đến khán giả còn chưa có đủ thì làm sao ta dừng lại được. Chờ đi, rất nhanh thôi, các ngươi sẽ được xem một màn kịch hay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.