Giới Thiệu Nhân Vật
Các couple do ta tự chọn :3 và các nv được ta xây dựng lên không mang theo bất kì tính cách của cung hoàng đạo riêng biệt nào nên sau này m.n không cần thắc mắc tại sao cung này lại không như thế này, cung kia lại không giống thế kia nhé :)) ta không giải đáp nữa a! M.n đọc truyện vui vẻ nga :* đôc xong cmt ý kiến cho ta nha, xin đừng bơ ta mà TT^TT
----------
+Nữ đây :)))
Bảo Bình : trầm tĩnh, ít nói, rất yêu thương em gái Song Ngư. Con gái thầy đồ trong một ngôi làng nhỏ
Cự Giải : xinh đẹp, cầm – kì – thi – họa đều tinh thông, là em gái của Đương kim Thánh Thượng và là chị gái của Tứ vương gia, quận chúa Vân Hỏa Quốc
Bạch Dương: chị họ Ma Kết, chín chắn, luôn quan tâm đến mọi người
Cự Giải: nhị tiểu thư của tập đoàn MTF nổi tiếng về kinh doanh đổ trang sức, dịu dàng nhưng đôi lúc lại lạnh lùng khó gần
Xử Nữ: em gái Cự Giải, đàn rất hay, hiện là một sinh viên ưu tú của trường Đại Học Y Dược. Hoạt bát, vui vẻ
-------------------------------
[Trích]
“Kiếp này các ngươi thể sống tiếp, trong không gian vô định các ngươi còn có việc phải hoàn thành. Mỗi miếng ngọc bội các của ngươi có công lực riêng biệt, nó có thể giúp các ngươi trong tình huống nguy cấp. Hãy nhớ chỉ khi cần thiết nhất mới mang ra sử dụng, ta cũng sẽ truyền cho các ngươi võ công, nó có thể giúp ích cho các ngươi. Ít nhất là cũng giúp các ngươi sống sót.”
Lời vừa dứt nữ tử kia liền vung tay về phía bọn Bảo Bình, tất cả không kịp phản ứng chỉ thấy toàn thân như bị một vật đè nặng và có cái gì đó đang kéo bọn họ đi. Phút chốc cả sáu con người đều biến mất, nữ nhân nọ khẽ cười rồi vụt biến mất. Nhẹ nhàng như lúc đến.
[...]
* * * * * * * * *
Sắc đêm tĩnh lặng bao trùm tất cả, không khí vui vẻ xung quanh dường như biến mất. Giờ phút này chỉ còn lại mỗi ta và ngươi. Thật may mắn khi gặp được ngươi, chẳng cần mất công dàn kế, các ngươi đã tự tạo sẵn cho ta một màn kịch. Vở diễn này chưa hết, sân khấu kia chưa tắt đèn, đến khán giả còn chưa có đủ thì làm sao ta dừng lại được. Chờ đi, rất nhanh thôi, các ngươi sẽ được xem một màn kịch hay!
~12 chòm sao~ Yêu Người Vượt Thời Gian - Ngọc Vũ Kỳ Tâm
Chương 1 - Vụ Nổ Thuyền Trên Biển
Trường Bắc, 2016…
“Nữ Hoàng Thời Trang đi cùng đại gia Hàn Vọng Ngưu từ khách sạn.”
RẦM!!!
- Chuyện này là sao???
Tiếng quát giận dữ phát ra từ căn biệt thự trắng nằm ở ngoại ô thành phố. Người phụ nữ đã ngoài tứ tuần nhưng trông vẫn còn rất trẻ. Gương mặt bà mang một nét sắc sảo quyền quý khó ai có được. Đôi mày rậm nhíu lại một cách khó chịu, nơi đáy mắt ánh lên sự giận dữ.
Cô gái đứng trước mặt chẳng chút gì là sợ hãi, dáng người dửng dưng như chuyện không liên quan đến mình. Có sao đâu nào, chỉ là cùng nhau bước ra từ cái nơi mà nhắc đến ai ai cũng nghĩ toàn những chuyện nhơ nhuốc thôi.
To tát là gì, cô cũng chẳng làm gì sai, chỉ là cô đã đến khách sạn và đón ông già đại gia kia từ đó ra ngoài thôi. Cũng chẳng biết kẻ nào rách việc quá lại vô tình chụp ngay tấm ảnh cô và ông ta trước cửa khách sạn và từ đó nó cứ thế lên trang nhất của tờ báo.
- Chị à! Chị Bảo!
Tiếng kêu khẽ của đứa em gái làm cô giật mình, liếc sang bên cạnh, cô nàng đang nhăn nhó vì phải đứng quá lâu. Nhếch môi, Bảo Bình khẽ khàng đáp, giọng nói vang lên đều đều:
- Bọn rách việc!
Nhìn thẳng vào đứa con gái tài năng thừa kế danh hiệu của mình mà bà không tin Bảo Bình lại thay đổi đến vậy. Từ bao giờ mà con gái bà trở nên bất cần như thế? Đan hai tay vào nhau, bà nhìn vào tấm hình trên mặt báo, đanh giọng hỏi:
- Con đến đó làm gì?
- Moi chút của lời.
Đáp nhanh mà không cần nghĩ ngợi. Sao nào? Cặp kè với đại gia thì có gì không được, chỉ cần khôn ngoan một chút là ta chỉ có lời chứ chẳng thiệt gì. Cái danh hiệu Nữ hoàng kia, Bảo Bình chẳng muốn chút nào. Nhàm chán! Suốt ngày cứ ru rú trong phòng với giấy và bút chì đã khiến cô sắp chết mất rồi.
Nếu cần người kế thừa danh hiệu thì tìm Song Ngư – em gái cô kìa, nó há chẳng phải còn có chút năng khiếu vẽ hơn cô sao. Bảo Bình yêu thích sự tự do, muốn làm những điều mình thích chứ không phải bị trói buộc vào những điều mà mẹ cô sắp đặt.
Quay sang nhìn người chị yêu quý nhất của mình, Song Ngư cũng chưa tin được lời vừa nghe lại phát ra từ miệng Bảo Bình. Cô biết chị mình ghét phải làm theo lời mẹ nhưng cô không nghĩ người chị ngoan hiền trước đây lại nói ra những lời này.
- Nếu mẹ muốn hỏi về chuyện đó nữa thì con cũng chẳng có gì để nói đâu! Con đi trước đây!
Bỏ lại một câu nói hờ hững, Bảo Bình xoay người bước ra ngoài. Song Ngư nhìn theo chị mình rồi lại nhìn mẹ mình, cô không biết nên làm gì đây nữa. Bà Mộc – mẹ Bảo Bình và Song Ngư – thở hắt ra, đứa con gái mà bà đặt toàn bộ niềm tin vào giờ lại làm ra cái việc này thật khiến bà tức chết mà.
- Con ra ngoài đi! – bà Mộc mệt mỏi lên tiếng
Song Ngư nghe thấy liền vâng dạ rồi rời đi ngay, cô chạy quanh nhà tìm Bảo Bình. Cô muốn biết rốt cuộc Bảo Bình nghĩ gì mà lại làm như vậy, người chị mà cô biết không phải như thế.
Bảo Bình bước đi lững thững trên vỉa hè, bóng dáng cô độc đến đáng thương. Khuôn mặt chẳng chút xúc cảm, nơi khóe mắt đã ngấn nước, chẳng hề ngăn cản Bảo Bình mặc cho dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Nơi ngực trái không ngừng nhói đau liên tục, tâm trí vô thức tràn về hình ảnh của một bóng người. Từng cử chỉ, hành động đến lời nói của người đó, Bảo Bình đều nhớ rõ cả.
Cô rất nhớ, rất nhớ anh!
Nhưng mà vô dụng rồi, cô không còn cơ hội để gặp anh nữa rồi.
Con đường phía trước dường như là dài vô tận, Bảo Bình cứ thế bước đi mà chẳng biết mình sẽ về đâu. Cô chỉ muốn đi khỏi đây rời bỏ nơi này, đến một thế giới mà anh không xuất hiện, không tồn tại hình bóng của anh để cô bớt đau hơn.
Đèn xanh…
Dòng người qua lại tranh nhau vội vã bước đi, Bảo Bình như cái xác không hồn chỉ vô thức bước đi. Đèn đã chuyển sang đỏ, ai ai cũng nhanh rời khỏi mặt đường tiến về bên lề. Bảo Bình vẫn đi mà không hề để ý đến xung quanh, có người nhận ra liền hô to nhưng vô vọng, cô không hay biết gì cả.
Tin, tin, tin…
Tiếng còi xe réo rắt như thúc giục thân ảnh nhỏ bé phía trước hãy tránh ra, những người xung quanh tái mét mặt mày, không ngừng hô to. Bảo Bình đờ đẫn nhìn, cô không nghe thấy gì cả, trước mắt chỉ có hình ảnh của anh. Anh đang giơ tay chờ cô nắm lấy, anh sẽ dắt cô đi cùng, sẽ bảo vệ cô, anh sẽ làm tất cả vì cô.
Bịch!!!
Kéttt!!!!
………
Con tàu sang trọng chạy chầm chậm trên mặt biển xanh óng ánh ánh nắng vàng hắt lên. Trên mũi thuyền, các cô gái vui vẻ cười nói với nhau. Khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười tỏa nắng làm tất cả khung cảnh dường như mờ nhạt hẳn đi. Những câu chuyện buồn như đã qua đi, giờ đây chỉ còn tiếng cười giòn tan của tất cả.
- Aaa…không khí thật thoải mái làm sao! – một cô gái có khuôn mặt tròn, vươn vai nói
- Ừ, trời hôm nay cũng rất đẹp nữa! – một cô gái khác lên tiếng phụ họa
- Xữ Nữ, hôm nay tốt thế này, phong cảnh lại rất đẹp, em hãy chơi một bản được không? – một cô gái mỉm cười nói
- Được, mọi người hãy ngồi ngay thẳng mà thưởng thức tài nghệ của em đây! – cô gái tên Xữ Nữ hất hằm nói rồi nhanh chóng vào khoang tàu lấy cây guitar yêu quý ra
“…I believe I can love
You give me your loving care
I believe in what we are
I don’t know where I would be
Without you staying with me
Sometimes, I’m lost in misery
You will take me all the way, I’m not afraid
Oh, you and me, hand in hand
To everywhere amazing
Be my friend, oh friend
We are forever friends…”
[Forever friends – Fiona Fung]
Tiếng đàn được cất lên, du dương và say đắm lòng người, các cô gái ngồi trên mũi thuyền như chìm đắm trong giai điệu âm nhạc. Nhất thời mọi thứ như ngưng đọng lại, không gian chẳng còn gì cả, mỗi người mỗi cảm xúc, nhẹ nhàng và sâu lắng.
Thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng biết là bao lâu rồi, tất cả dường như chẳng quan trọng nữa. Tiếng đàn vừa dứt, những âm thanh lộp bộp liền vang lên. Xữ Nữ đưa mắt nhìn mọi người khẽ mỉm cười, cô quay sang nhìn cô gái với mái tóc đen xoăn dài bồng bềnh, cất giọng trong trẻo:
- Chị thấy khá hơn chưa, Bảo Bình?
Lời vừa thốt, sự chú ý của mọi người đều hướng đến Bảo Bình, cô nhìn mọi người cười nhẹ. Đau thì ai chẳng đau, buồn thì ai lại không. Cô tuy đau buồn đến mất hồn, quên mất tất cả những người còn yêu quý mình mà suýt nữa đánh đổi cả mạng sống.
- Chị không sao! – Bảo Bình cất giọng, từng chữ phát ra nhẹ bẫng
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, thật sự Bảo Bình ổn chứ?
- Mọi người không tin à? – Bảo Bình cụp mắt, hờ hững hỏi
- Hây, đâu có chứ! Với thời gian như thế này em cũng sẽ biểu diễn một màn múa nhỏ cho mọi người thưởng thức! He he
Song Ngư lên tiếng phá tan đi không khí kia rồi nhanh chóng bước lên trước nhờ Cự Giải đệm cho mình một bài. Tiếng đàn mê hoặc lòng người của Cự Giải đi đôi với điệu múa uyển chuyển của Song Ngư, quả là sự kết hợp không thể chê được. Mọi người lại lần nữa đắm chìm trong không gian ngưng đọng, mọi cảm xúc phức tạp đều bị đánh bật đi.
Brum!!! Brum!!!
Tiếng còi tàu kêu to làm cho mọi thứ bừng tỉnh.
- Á! Coi chừng…
Tiếng la của Song Ngư kéo tất cả bừng tỉnh, mọi người mở mắt nhanh chóng nhìn xem chuyện gì xảy ra. Song Ngư chao đảo trên mũi thuyền nhìn một chiếc tàu lớn đang di chuyển rất nhanh về phía bọn cô. Cự Giải là người phản ứng đầu tiên, cô đứng bật dậy kéo tay Song Ngư lại chỗ bọn Bảo Bình, hét lớn:
- Nhanh lên, xuống buồng lái mau!
Cả bọn như sực tỉnh vội vàng chạy đi, tất cả nhanh chóng có mặt ở buồng lái. Cơ trưởng cũng nhận thấy việc có tàu lạ hướng đến với tốc độ nhanh liền cho tàu rời đi tránh xa hướng thuyền kia lao đến. Tiếc thay tàu của bọn Bảo Bình không tránh kịp, chiếc tàu kia đã lao đến quá nhanh, cả hai còn tàu cứ thế đâm sầm vào nhau.
Tiếng hai tàu va chạm vang to một vùng, những tiếng la hét ngay sau đó truyền tới. Sự va chạm mạnh làm cả bọn Bảo Bình ngã nhào xuống sàn, đồ đạc xung quanh cũng nhanh cóng đổ ập xuống.
- Xử Nữ, cẩn thận!!! – Cự Giải hét lên giơ tay kéo Xử Nữ khỏi chiếc máy radio rơi từ trên kệ xuống
- Á! – Xử Nữ kêu lên một tiếng
Chiếc radio rơi ngay tay cô, xẹt ngang làm cô chảy máu, Cự Giải lo lắng nhìn em gái mình:
- Em sao rồi?
- Không sao, chỉ hơi rách da thôi! – Xử Nữ gượng cười, cô thật sự rất đau nhưng trong trường hợp này thì không thể than thờ được, cô phải chịu khó một chút để mọi người an tâm
- Khoang tàu nứt rồi, nước đang tràn vào, lên trên mau! – Ma Kết la lớn khi phát hiển một vết nứt sau lưng mình và nước biển đang chảy vào
Cả bọn nghe thế liền lập tức chạy nhanh lên mũi thuyền, khung cảnh bên ngoài khiến họ hoảng hồn. Chiếc tàu lớn đang đè lên trên 1/3 chiếc thuyền của họ. Từ khoang chưa đồ của chiếc tàu đó chảy ra thứ chất lỏng màu đen, mùi hôi từ đó nhanh chóng xộc vào mũi bọn Bảo Bình.
- Là dầu! – Bảo Bình ngửi thấy liền bất ngờ thốt lên
- Thuyền chở dầu đâm trúng chúng ta sao? – Bạch Dương mất bình tĩnh nói
- Hình như có mùi khét…LÀ LỬA!!! – Bảo Bình trợn tròn mắt hoảng hốt la lên
Lửa?
Tại sao lại có lửa vào lúc này? Dầu đang tràn ra kia, chẳng phải chốc nữa tất cả sẽ nổ tung sao?
Chẳng ai nói gì, cả bọn đưa mắt nhìn nhau, bọn họ phải rời khỏi tàu, ngay lập tức. Ma Kết quay người định lấy ao phao cho tất cả thì bị Bạch Dương ngăn lại, mùi khét đã nồng nặc như vậy rồi thì chắc lửa cũng đã bén gần đến đây. Nếu quay vào trong lấy áo phao chắc chắn sẽ không thể thoát ra, bây giờ chỉ còn có thể nhảy xuống biển thôi. Tàu này không thể giữ!
- Mọi người sẵn sàng rồi chứ? – Bạch Dương đảo mắt nhìn cả bọn
- Được!...1…2…3 NHẢY!!!!
.
.
Ùm!!!
BÙNG!!!
Một tiếng nổ rền trời vang lên, phía sau xuất hiện một ngọn lửa lớn bao trùm tất. Những mảnh vụn văng vãi khắp nơi, tất cả đều bị thiêu đốt cả.