[Dịch]Yêu Nghiệt Tà Vương Chiến Thần Phi

Chương 20 : Ám sát (2)




Đỉnh trời trăng treo, tiếng canh ba vang lên, dưới ánh trăng những đợt công kích vẫn chưa dừng lại.

Bản lĩnh kiếp trước của Duẫn Tích gần như tồn tại nội lực giống như bọn người ở Đông Lan Đại Lục này, chỉ cần không phải là cứng đối cứng, dựa vào thân thủ linh hoạt và tốc độ của nàng hiển nhiên là có thể giành được thắng lợi. Nhưng vấn đề là hiện tại, mười hai người vây thành một vòng bao vây lấy nàng, căn bản là không để cho nàng có cơ hội công kích!

Vết thương trên người Duẫn Tích ngày càng nhiều, ngay cả quần áo màu trắng gần như toàn bộ bị nhuộm thành màu đỏ máu nhưng bên trong bản thân cô bé chín tuổi này dường như có một loại sức mạnh vô tận, ngược lại càng đánh càng hăng, mỗi lần như thế nàng đều có thể đúng lúc né tránh được trường kiếm công kích của đối phương, chưa đến nỗi phải mất mạng cho nên nàng vẫn như cũ đứng ở chỗ này tiếp tục tác chiến. Đây cũng là lí do vì sao trên người Duẫn Tích xuất hiện nhiều vết thương như vậy.

Kiên trì, nhất định phải kiên trì! Thời gian pháo bông phóng ra cũng đã gần 1 khắc, theo lý thuyết đám người Nguyệt nương cũng nên tới rồi nhưng sao bây giờ lại không có động tĩnh gì cả, hay là bọn họ không thấy pháo bông? Hay là...có người ra ngăn cản?

( 1 khắc = 15 phút )

Không thể không nói, bộ dạng hiện tại của Duẫn Tích so với tình trạng lúc này của năm người Nguyệt nương không hề khác nhau là mấy.

Vẫn là một đám hắc y nhân che mặt, tổng cộng có khoảng hai mươi người, bốn người một tổ, bao vây tấn công một người, trừ điều đó ra, phía ngoài còn có một gã mặc áo đen bịt mặt đứng đó, khí thế quanh thân hắn giống như là một thanh kiếm đợi xuất khỏi vỏ. Ẩn mà không phát khiến người khác sinh ra một loại cảm giác rằng hắn trời sinh là bá chủ!

Lúc này trong lòng Nguyệt nương vô cùng lo lắng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một nhóm hắc y nhân che mặt, trong lòng của nàng cũng đã ý thức được có điều không ổn, chỉ là khi bọn họ ngăn cản các nàng rời đi mà không không ra tay hạ sát các nàng, nàng cũng dần hiểu rõ, những điều này chỉ sợ là nhằm vào chủ tử nhà của các nàng, nếu không với khả năng của hai mươi người bọn họ hơn nữa bên cạnh còn có một tên hắc y nhân nhìn không ra tâm tình này, năm người các nàng còn có thể đứng ở chỗ này sao?!

Nguyệt nương một thân hồng y tránh né công kích chung quanh như một con Hỏa Điệp, dưới bóng đêm nhanh nhẹn nhảy múa, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh. Thời gian dần trôi qua, trong lòng Nguyệt nương càng lúc càng không thể giữ vững bình tĩnh, nàng bắt đầu không quan tâm đến công kích từ bốn phía, hướng về phía của Duẫn Tích đang ở đột phá vòng vây, liều mạng công kích! Bốn người Mai Lan Trúc Cúc thấy Nguyệt nương như vậy cũng đều hướng về phía chỗ của Duẫn Tích đang ở mà đột phá vòng vây, các nàng dường như cũng không quan tâm đến công kích chung quanh.

Dần dần trên thân người của năm người đều mang đầy vết thương nhưng các nàng chưa từng có ý định từ bỏ đột phá vòng vây, đối phương công kích mãnh liệt hơn ngược lại các nàng lại đột phá vòng vây mãnh liệt hơn. Đến cuối cùng, trên mặt đám người Nguyệt nương xuất hiện vẻ mặt không kiên nhẫn, không muốn chậm trễ, khả năng chủ tử sống sót trở về càng lúc càng nhỏ! Nếu không phải tình hình đang vô cùng cấp bách nàng chắc chắn sẽ không nhờ người khác, nàng là một người kiêu ngạo thế đó, bây giờ không có cách nào khác, cũng chỉ có thể....

"Mai Lan, ngăn chặn bọn họ lại, Trúc Cúc và ta đột phá vòng vây!" Mai Lan, xin lỗi, vì chủ tử... Trên mặt Nguyệt nương chợt lóe lên đau xót nhưng hiện tại thời gian gần như không còn nhiều, so với việc chủ tử cưu mang các nàng ở Vân Thường Các, sự hi sinh của hai người Mai Lan thì được tính là gì?

Nguyệt nương vừa dứt lời, năm người lập tức hành động. Năm người cùng lúc gia tăng sức mạnh đột phá vòng vây, đồng thời hai người Mai Lan di dộng trường kiếm lay động như hai đóa kiếm hoa lớn, một trái một phải, bao vây lấy tất cả mọi người. Nguyệt nương cùng hai người Trúc Cúc thì hướng về phía kiếm hoa tương giao tìm khe hở thoát ra ngoài.

"Lui lại, để các nàng đi." Tên hắc y nhân vẫn yên ở đó vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng lạnh lùng nói, âm thanh không có chút dao động nào. Một lời vừa dứt, toàn bộ đám hắc y nhân đều lui nhanh về phía sau tên hắc y nhân từ đầu đến cuối vẫn đứng ở nguyên ở đó, đứng xuôi tay, không nói một lời, so với quân đội kiếp trước thì biểu hiện càng nghiêm khắc kỷ luật hơn.

Thấy như vậy, hai người Trúc Cúc một người một đỡ Mai Lan, hai người Mai Lan vừa mới sử dụng một chiêu kia thật sự là tổn hao nhiều nguyên khí. Nguyệt nương quay đầu nhìn thoáng qua tên đầu lĩnh, vẻ mặt hắn rất là kỳ quái, âm tình bất định, ở Ám Dạ Lý nàng chưa từng thấy qua người như vậy.

Ngay sau đó, các nàng lập tức hướng về phía Duẫn Tích mà vội vã rời đi.

Duẫn Tích vẫn nhạy bén như Hồng Hồ, nàng vẫn bị đám hắc y nhân vây quanh, mặc dù vẫn là không cách nào xông ra nhưng vết thương trên người nàng cũng ngày càng giảm bớt. Nói đến đây, Duẫn Tích vẫn là lần đầu tiên chống lại đám người mang nội lực thuộc dạng cao thủ ở Đông Lan Đại Lục, vừa mới bắt đầu nàng có chút không thích ứng được nội lực và phương thức tác chiến của bọn họ, trở tay không kịp, lúc nào cũng bị thiệt hại, tạo thành cục diện là trên người nàng đầy máu tươi. Nhưng về sau nàng lại dần dần thích ứng mà tác chiến với bọn họ.

Ba mươi sáu kế - kế thứ ba: mượn đao giết người!

Quả thực cứng đối cứng nàng không phải là đối thủ của bọn họ, thế nhưng kiếp trước nàng là Hỏa Hồ, ba mươi sáu kế đều hiểu biết rõ ràng. Dựa vào bản lĩnh so với bọn hắn còn nhanh nhạy hơn rất nhiều, Duẫn Tích không ngừng công kích từ phía sau đám hắc y nhân đang tán loạn, nàng nhanh chóng lui về né tránh sau đó công kích tên hắc y nhân bên cạnh. Đột nhiên, cục diện trở nên cực kỳ hỗn loạn, toàn bộ đám hắc y nhân đều lập tức bị chỉnh trở tay không kịp!

Chuyện gì đang xảy ra? Vừa rồi nàng ta hoàn toàn không có lực phản kháng nhưng tại sao lại đột nhiên có thể trở tay biến cục diện trở thành như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.