[Dịch]Yêu Nghiệt Tà Vương Chiến Thần Phi

Chương 17 : Vân Cơ​ ​




Trong bóng đêm, chỉ thấy một nữ tử với bộ y phục màu trắng đứng trên nóc Tế Nguyệt Lâu, che mặt bằng một tấm lụa mỏng, nhìn loáng thoáng thấy dáng người vô cùng nhanh nhẹn. Trong lòng ôm một cây đàn cổ, đứng dưới ánh trăng, gió thổi làm áo nàng bay bay, mờ mờ ảo ảo động lòng người.

Khoảnh khắc mà nữ tử kia xuất hiện, tất cả mọi người đều im lặng, không ai nói chuyện, không ai làm ầm ĩ, đều lẳng lặng chờ. Đây là quy định của Vân Cơ, nếu có người làm ồn ào, nàng nhất định sẽ không biểu diễn nữa.

Một lát sau, chỉ thấy nữ tử ngồi khoanh chân, đem đàn cổ đặt ở trước mặt mình, và rồi, một khúc nhạc đến mê người từ tay nàng vang ra. Một khúc nhạc Phượng Cầu Hoàng, chất chứa bao nhiêu tỉnh cảm?

Hoặc say mê, hoặc mê luyến, hoặc thống khổ, hoặc ngọt ngào. Khuôn mặt của những khách xem, mỗi người đều có một biểu cảm khác nhau, nhưng đều không ngoại lệ, mỗi người đều muốn gặp người mình thích và cùng kết duyên. Hẳn bây giờ, hoặc là hạnh phúc cùng nhau, hoặc là bởi vì đủ loại nguyên nhân không thể sống cùng nhau, hoặc là ngươi muốn trở thành phu nhân, hoặc là là ta đã muốn trở thành phu quân. Nhưng mà, hạnh phúc chân chính ở thiên hạ thì có được bao nhiêu?

Trong một cuộc tình, bạn đã làm tổn thương người kia biết bao nhiêu lần? Đã có bao nhiêu người xua như xua vịt?

"Phượng hề phượng hề về cố hương, ngao du tứ hải cầu này hoàng!

Hoàng hề hoàng hề theo ta tê, đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi!

Tư Mã Tương Như cùng trác văn quân đích tình yêu, có mấy người có thể đồng?"

Đàn xong, người đó liền rời đi, không có một người phản ứng lại đây, cả đường lộ không có một chút thanh âm. Một lúc sau, vang lên một tiếng thở dài, nhờ thế mà mọi người như tỉnh ngộ, rồi quay lại nhìn, nóc nhà Tế Nguyệt Lâu, sao vẫn còn thấy bóng dáng một người?

Hồng Anh đứng đối diện cửa sổ lầu hai của Tế Nguyệt Lâu, nàng vốn đến từ giờ Ngọ, định chờ Vân Cơ đàn xong sẽ đi xem danh tính của nàng, nhưng ai biết khi Vân Cơ đàn xong, nàng như bị chìm vào Thế giới của riêng mình, không thể thoát ra được.

Những lần trước cũng thế, nàng đưa mọi người say đắm cùng nốt nhạc, đều khiến mọi người bước chân vào Thế giới đầy ma lực! Ngay cả một cô nàng mười hai tuổi, chưa trải qua một mối tình nào nhưng cũng bị lâm Thế giới ma lực này.

Nghĩ tới đây, Hồng Anh liền giậm chân, xoay người đi về phía Tễ Nguyệt Lâu, mặc kệ thế nào, cho dù là hôm nay dù Tễ Nguyệt Lâu có đông nghẹt đi chăng nữa, cũng muốn nhìn thấy Vân Cơ! Cùng lúc đó, Hiên Vương Sở Vũ Hiên cùng Thái tử Sở Vũ Mặc tạm biệt Triệu Hồng Anh, đi đến những phòng bên cạnh, ba người đều chung một mục tiêu, là nhìn thấy Vân Cơ!

Duẫn Tích từ nóc nhà nhảy xuống, đổi quần áo rất nhanh, thuận miệng dặn dò người đứng bên cạnh vài câu, thừa dịp mọi người không hề phản ứng, từ cửa sổ đã phóng ra, biến mất trong đêm.

Không ai nghĩ nữ nhạc sĩ nổi tiếng khắp Hoàng thành - Vân Cơ lại chính là ma nữ toàn tai tiếng... Mạc Duẫn Tích!?

Địa điểm: Cửa Tế Nguyệt Lâu, Hồng Anh, Hiên Vương cùng Thái tử không hề có ý định muốn vào cùng nhau. Nhìn thấy Sở Vũ Hiên, Hồng Anh cũng không biết nên phản ứng như thế nào, cũng nhìn thấy Sở Vũ Mặc, trong giây lát lại thấy thẹn thùng, suy nghĩ của nữ nhân, thường thường đều kì diệu như thế. Sở Vũ Hiên, Sở Vũ Mặc, hai người gặp nhau vì có chung ý định, ngoài ra thì hầu như chưa bao giờ trò chuyện cùng nhau.

Thông thường, trong ba người, Triệu Hồng Anh là người nhỏ nhất, đến Tế Nguyệt Lâu hỏi thăm tin tức của Vân Cơ là không cần đến lượt nàng, nhưng vấn đề là, hai người ở phía sau Hồng Anh, không hề mở miệng tính toán. Hồng anh cũng không có vẻ tự nhiên lắm, liền hào phóng xung phong vào trước.

Duẫn Tích rất lâu sau mới từ lầu hai đi xuống, liền chú ý ngay tới ba người từ đối diện Tửu Lâu đi đến, càng nhìn càng kinh ngạc.

Ba người này tới nàng đều biết hết, vừa rồi thì có một chút khó tin, hiện tại nàng cũng hoàn toàn tin phục, ông chủ ơi là ông chủ!

Quải Khởi cười, cô nương này chỉ nhìn ba người vừa vào, mà họ, là khách lâu lâu mới đến một lần, cũng có vẻ khó chiều nha~~~!

"Ra mắt Thái tử điện hạ, Hiên Vương điện hạ, Hồng Anh quận chúa, khách ít đến a! Tế Nguyệt chúng ta cái gì cũng có, chắc chắn sẽ làm các vị hài lòng.

Nhìn thấy ba người Hồng Anh đi vào Tế Nguyệt, Nguyệt Nương liền ra nghênh tiếp, nhìn qua thì cũng giống như nàng vẫn thường nghênh tiếp những vị khách khác, không có gì là khác biệt, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, khẽ giương cao chiếc khăn trong tay, cùng hàng loạt những mùi son phấn ra nghênh tiếp.

Hồng Anh đứng đầu tiên, bị mùi son phấn xộc thẳng vào mũi, Hồng Anh hơi nhíu mày, khuôn mặt đã thể hiện rõ ràng sự mất hứng, nếu không phải vì tìm Vân Cơ thân ái, nàng sẽ không tới đâu! Nhưng mà, Vân Cơ thân ái sao có thể ở đây được nhỉ? Không được, nhất định phải cứu nàng thoát khỏi nơi đây, Vân Cơ thân ái à, ngươi hãy cố nhịn nhé, ta sẽ....!

"Nguyệt Nương?" "Dạ, xin hỏi quận chúa có chuyện gì dặn dò ạ?"

"Ta muốn gặp Vân Cơ." Đi thẳng vào vấn đề, vẫn là phong cách của Hồng Anh.

"Quận chúa điện hạ, Tế Nguyệt chúng ta đã có quy định rất rõ ràng, Vân Cơ là người rất quy tắc, không tiếp khách được." Nguyệt Nương khom người đáp, nhưng nói kiểu nói đó hàm ý muốn đuổi người ta đi.

"Nếu vậy ta nhất định phải gặp, Tế Nguyệt Lâu này, không thể chịu nổi sức ép của một Ngự lâm quân đâu nhỉ!" Đứng sau là Sở Vũ Hiên, sau khi nghe xong những lời Nguyệt nương nói, có vẻ là khá lọt tai đấy. Nghe thấy những điều vừa rồi, nếu xảy ra ắt sẽ hại nước hại dân.

"Thái tử điện hạ, đã vào quy củ sao có thể phá luật, nếu chỉ là muốn gặp Vân Cơ, Tễ Nguyệt này nào còn có thể tồn tại được như vậy sao?" Nguyệt Nương nói thẳng sự thật, những người này đều thông minh, chắc chắn không cần quanh co lòng vòng.

Nguyệt Nương dứt lời, cả ba người đều không ai nói thêm một lời nào, Nguyệt Nương nói rất đúng, sở dĩ chỉ có một nhân tài của Tế Nguyệt Lâu, và nàng ấy chỉ còn ở đây thêm hai tháng nữa, trừ khi vuột khỏi tay mọi người, thì bí ẩn chính là biệt tài của nàng. Nếu Vân Cơ không bí ẩn đôi chút, thì Tế Nguyệt Lâu này cũng chỉ như những thanh lâu khác. Sau lưng không hề có một chỗ dựa vững chắc, sao có thể tồn tại lâu dài trong Hoàng thành được?

Trong mắt Sở Vũ Hiên ánh lên một chút hứng thú, từ khi bắt đầu, hắn không hề mở miệng, nhưng đổi lại, hắn quan sát vô cùng kỹ lưỡng những hành động của Nguyệt Nương, chúng toát lên một khí chất, nhưng sao có thể như thế với một Tú bà thanh lâu? Tuy rằng nàng đã che giấu rất kỹ, nhưng khí chất này giấu như thế nào?

Hiện tại, hắn đang thấy càng ngày càng hứng thú với người ở Tế Nguyệt Lâu này! Đầu tiên là Vân Cơ thần bí lên sân khấu, tiếp theo là người quản lý - Nguyệt Nương. Hắn, nên hành xử như thế nào?

"Nếu các vị cố tình muốn gặp Vân Cơ, cũng không phải là không có cách."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.