Nguyên hồi khách điếm, Thiên Vân Các…
“Tiểu thư, người nói xem lần lữ đồ này của chúng ta thật đúng là yên lặng a!” Hạ Vân buồn chán ghé người trên nhuyễn tháp.
“Yên lặng?! Muốn bắt đầu không yên lặng nữa rồi.” Nhớ tới ở trên đường cảm giác được ánh mắt phức tạp, Hoàng Tố Yên hơi giật giật khóe miệng, yên lặng như vậy cũng không phải chuyện tốt a!
“Phải không?” Hạ Vân thoáng cái lên tinh thần, “Tiểu thư, có phải cảm giác được cái gì hay không?”
“Ân.” Chỉ gật gật đầu, nhưng cũng không có tiếp tục nói hết.
“Nga.” Tựa hồ thật sự có nguyên nhân gì đó, Hạ Vân cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
Mị nhìn nhìn Hoàng Tố Yên, đứng ở một bên lẳng lặng sửa sang lại báo cáo Tác Hồn đưa tới, “Tiểu thư, phạm vi hoạt động của dơi hút máu đang từ từ khuếch tán… Tiểu thư! Này…” Đột nhiên nhăn mày lại, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoàng Tố Yên.
“Làm sao vậy?” Hoàng Tố Yên thân thiết nhìn phía Mị.
“Này, Tác Hồn trải qua nhiều phương quan sát, cho ra một cái kết luận…đám dơi đều có người khống chế.”
“Có người khống chế?” Hạ Vân cảm thấy hứng thú đi tới, tiếp nhận báo cáo trên tay Mị, cẩn thận xem xét.
Uyển Tùy cũng đi tới, “Như vậy, nói cách khác bọn dơi hút máu đó xuất hiện đều đã được tính toán mục đích?!”
“Hừ! Đâu chỉ là có mục đích, còn có thể do người chuyên môn bồi dưỡng ra!” Trong con ngươi tinh quang chớp lóe, ngữ khí Hoàng Tố Yên trong nháy mắt trở nên băng lãnh.
Ba người kia đều hai mặt nhìn nhau, không biết vì sao Hoàng Tố Yên bày ra cái dạng này, giống như gặp…cừu nhân?
“Các ngươi đang suy nghĩ gì?” Phục hồi tinh thần lại Hoàng Tố Yên nhìn ánh mắt ba người có chút hoảng hốt, khí băng lãnh trong con ngươi dần dần tiêu tan, lại khôi phục thành bộ dáng đạm nhiên bình thường.
“Ách…không có.” Hạ Vân lắc đầu liên tục, rất có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Liếc mắt nàng một cái, Hoàng Tố Yên lại không nói gì, quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ, thần tình trên mặt có chút kỳ quái, cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Tương hỗ liếc mắt nhìn, Hạ Vân cùng Uyển Tùy lén lút lui ra ngoài, lưu lại Mị ngồi ở một bên an tĩnh nhìn Hoàng Tố Yên.
Trong phòng an tĩnh một lúc lâu, Mị cứ như vậy vẫn ngồi ở chỗ kia, không nói câu nào, chỉ là yên tĩnh nhìn Hoàng Tố Yên.
Nghi ngờ trong lòng cũng càng ngày càng sâu. Tiểu thư…thực sự rất thần bí! Mặc dù đã chung sống lâu như vậy, thế nhưng có đôi khi dường như chính mình chưa từng có “Nhận thức” quá nàng. Trong lòng yêu say đắm càng sâu, cái loại đau lòng khi bị lén gạt đi càng nồng. Tiểu thư nàng…tựa hồ chưa từng chân chính tin tưởng người khác!
“Mị…” Thanh âm rất nhỏ, phảng phất như là lẩm bẩm, Hoàng Tố Yên rốt cuộc tựa đầu chuyển qua đây, nhìn Mị đối diện thần tình có chút phức tạp. Phức tạp! Này tựa hồ không phải biểu tình Mị nên có, là mình làm cho hắn biến thành như vậy sao?
“Ân?” Đột nhiên nghe thấy thanh âm Hoàng Tố Yên, Mị xác thực hoảng sợ, trên mặt hồng sắc vựng khai, thật giống như bị bắt được nhược điểm gì…
“Mị nhi ——” lần này thanh âm không hề mang theo một tia mờ ảo, mà là ôn nhu đến cực điểm, Hoàng Tố Yên vươn tay đem Mị lôi qua, ôm tiến trong lòng, ôn nhu vỗ về mái tóc dài của hắn, thần sắc trong mắt lại biến đổi a biến đổi, cuối cùng trở lại ôn hòa.
Cho rằng Hoàng Tố Yên chỉ là muốn ôm hắn một cái, bởi vì thời điểm trước đây mỗi lần trong lòng Hoàng Tố Yên có chuyện gì không nghĩ ra được, đều thích ôm hắn như vậy, thế nhưng…lần này tựa hồ không giống nhau.
Một lúc lâu, Hoàng Tố Yên mới một lần nữa mở miệng, “Mị nhi, ngươi biết ta là người như thế nào không?”
Thanh âm có chút mệt mỏi làm cho Mị kinh ngạc mở to mắt, lần đầu tiên hắn nghe được Hoàng Tố Yên dùng loại ngữ khí này nói chuyện, “Tiểu thư, người…”
“Gọi ta Yên!” Nâng đầu Mị lên, nghiêm túc nhìn hắn.
“… Yên.” Thanh âm có chút run rẩy, trong đôi mắt đẹp của Mị hiện lên một tia kích động.
“Ân…” Dường như bị dụ hoặc, Hoàng Tố Yên đầu chậm rãi cúi thấp…
Một lúc lâu, thẳng đến Mị có chút không thở nổi, Hoàng Tố Yên mới buông hắn ra, mỉm cười nhìn Mị từng ngụm lớn thở phì phò, tươi cười bên môi Hoàng Tố Yên sâu hơn một chút, “Mị nhi ngốc, không biết dùng mũi hô hấp sao?“
Trên mặt đỏ ửng đã lan tới cổ, Mị vùi đầu vào trong lòng Hoàng Tố Yên, nói không ra lời.
“Ha ha ha…” Nhìn bộ dáng Mị xấu hổ, Hoàng Tố Yên tâm tình tốt bật cười lớn.
Nhu thuận tùy ý Hoàng Tố Yên vỗ về, trong lòng Mị chỉ có cảm giác hạnh phúc, chẳng sợ bị người yêu chọc ghẹo như thế, xem ra hắn vậy cũng đã hạnh phúc.
Tiếu ý dần dần rút đi trong mắt, Hoàng Tố Yên do dự một chút, vẫn quyết định nói ra, “Còn nhớ rõ ta vấn đề ta vừa hỏi ngươi không?” Ngữ khí có chút trêu chọc, làm cho mạt đỏ ừng trên mặt Mị vốn đã tán nay lại ửng lên.
“Nhớ, chỉ không biết tại sao Yên muốn hỏi như vậy! Yên không phải là nữ hoàng Hoàng Nguyệt quốc hay sao?” Đè nén xấu hổ xuống, Mị nghi ngờ nhìn Hoàng Tố Yên.
“Mị, ngươi có tin linh hồn chuyển thế hay không?” Ngữ khí lại trở nên có chút mờ ảo, trên mặt Hoàng Tố Yên bịt kín một tầng mơ màng.
“Linh hồn chuyển thế?! Yên nói là…” Khiếp sợ trừng lớn đôi mắt.
“Đúng vậy, ta chính là linh hồn chuyển thế mà đến. Khi ta vừa mới sinh ra thì đã biết, nguyên bản ta là một người của thế kỉ hai mươi mốt, quốc gia của ta gọi…” Chậm rãi nói chuyện của kiếp trước, đây là lần đầu tiên Hoàng Tố Yên cùng người khác nói về chuyện kiếp trước, không biết vì sao, cảm giác mình nguyện ý nói cho Mị nghe, tỉ mỉ nghĩ nghĩ, có lẽ bởi vì Mị chân chính là người khiến nàng cảm thấy toàn tâm tin tưởng đi?!(Aqua: còn mấy anh kia đâu, có một sự thiên vị hơi bị nhẹ ở đây).
Mị lắng nghe, càng nghe càng cảm thấy mới lạ, cùng với một tia hiểu rõ. Thảo nào trước đó luôn cảm thấy Yên có bí mật, nhưng mình lại người cùng nàng sống chung gần mười năm! Có đôi khi cảm thấy Yên như vậy thực sự rất xa lạ, bởi vì chưa bao giờ hiểu biết qua, nguyên lai cũng bởi vì trong lòng Yên đang che giấu một bí mật lớn như thế. Trong lòng không phải không thể thích ứng, mặc dù Yên nói rất nhiều thứ hắn đều cảm thấy bất khả tư nghị*, thế nhưng tâm Mị lại cảm thấy hạnh phúc, đúng, hạnh phúc! Đây là lần đầu tiên Yên nói ra chuyện đối với nàng mà nói là một bí mật tuyệt đối lớn, mà nàng nguyện ý nói cho hắn, đó không phải nói rõ rằng ở trong lòng nàng hắn có một vị trí rất đặc biệt hay sao?
Nhìn thần tình Mị từ khi vừa mới bắt đầu là khiếp sợ, càng về thì ôn nhu tiếu ý càng nhiều, Hoàng Tố Yên ở trong lòng cũng thở dài một hơi, kỳ thực nói thật, nàng vẫn còn có chút lo lắng Mị sẽ không tiếp thụ được, dù sao nói thế nào hắn cũng là một “Cổ nhân”, nàng nói ra những chuyện của kiếp trước thật sự là rất bất khả tư nghị, mặc dù vô pháp tiếp thu cũng có thể hiểu được, thế nhưng vô luận như thế nào, cũng trở thành đả kích đối với nàng.
“Ngươi có thể tiếp thu?”
“Ân.” Nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên, “Chỉ cần là Yên nói, ta đều tin.“
Kỳ thực trong lòng đã xác định, nhưng vẫn theo thói quen hỏi một câu, không ngờ lại đổi lấy lời thệ ngôn của Mị, làm cho trong mắt Hoàng Tố Yên hiện lên một tia ánh nước, “Hảo.” Nói xong cúi đầu một lần nữa đặt lên môi đỏ mọng của hắn…
“Ngô…” Lần này đã có một lần kinh nghiệm Mị rất nhanh liền chìm đắm trong nụ hôn sâu của Hoàng Tố Yên…
Hơi dùng sức một chút, đã đem Mị bế lên, “Nha ——” kinh hô một tiếng, Mị lập tức ý thức được kế tiếp chuyện gì sẽ phát sinh, trong đôi mắt ngượng ngùng càng đậm, ngọc thủ lại chăm chú vòng qua ôm cổ Hoàng Tố Yên, duy trì im lặng.
Đêm còn dài, tình cảm thổ lộ mà người thì hưởng thụ nó…