[Dịch]Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng

Chương 5 : Phát hiện linh thạch (2)




Thật vất vả mới làm phụ hậu bớt lo lắng, nàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Đối với những người khác nàng có thể lãnh đạm mà chống đỡ, nhưng đối với với phụ hậu, nàng lại không thể tránh được. Chỉ cần phụ hậu lộ ra một chút biểu tình thương tâm, nàng liền hoảng loạng. Hoàn hảo chính mình không có gì sự, nếu không tẩm cung của nàng —— Lâm Phượng cung dù không muốn cũng bị nước mắt phụ hậu bao phủ.

Lắc lắc đầu, nàng nhìn Ngọc nhi cùng Trúc nhi cúi đầu đứng ở một bên, “Các ngươi đi nghỉ ngơi đi! Chuyện ngày hôm nay cũng không có ảnh hường gì, bữa tối cũng không cần các ngươi hầu hạ” .

“Ngọc nhi có tội, Ngọc nhi dễ tin người khác, làm cho chủ tử thiếu chút nữa trúng độc, thỉnh chủ tử trách phạt.” Ngọc nhi nghe xong lời của nàng, không chỉ không đi, trái lại “Ùm” một tiếng quỳ xuống.

Nàng liếc mắt một cái theo nhìn Trúc nhi vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa, thở dài, “Trúc nhi, ngươi lại nói Ngọc nhi cái gì đi?”

“Vốn chính là hắn sai!” Trúc nhi nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói, “Chủ tử ngài không nên quá sủng hắn, hắn hiện tại càng ngày càng không có lòng cảnh giác.” (Sally: hai hầu nam mà ban đầu cái tên ta lại tưởng là nữ hầu mới chết chứ)

“Được rồi, nói như vậy, ta cũng không đúng?” Nàng nhíu mày.

“Không phải, là Ngọc nhi nên được nhận giáo huấn.”

“Ân, Ngọc nhi, ngươi trở về đem sự tình hôm nay hảo hảo xem lại mình ba ngày, coi như giáo huấn đi!”

“Vâng, nô tỳ tuân mệnh, nô tỳ tạ chủ tử phạt nhẹ.” Ngọc nhi ngẩng đầu cảm kích nhìn nàng liếc mắt một cái, hai mắt đẫm lệ gật gật đầu, ngoan ngoãn lui xuống.

“Phạt quá nhẹ!” Trúc nhi lạnh giọng nói.

“Trúc nhi, ngươi cũng không cần lại trách cứ hắn, tin tưởng sau chuyện này đối Ngọc nhi mà nói đã là một giáo huấn, hắn sau này sẽ làm tốt hơn. Ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi!”

“Vâng, nô tỳ hiểu.” Sắc mặt Trúc nhi hòa hoãn một ít, hơi khom người, lui ra ngoài.

“Truyền thiện.”

“Vâng” Dùng qua đồ ăn, nàng đi tới bàn đọc sách, từ phía trên rút ra một quyển kinh thư có liên quan đến các mạch thân thể. Nàng xem quyển sách này cũng không phải một hai ngày, nhưng hiện nay cũng chỉ có thể nhìn hiểu phân nửa.

Không có biện pháp a!

Văn tự thế giới này cùng kiếp trước khác nhau rất lớn, nàng phải học lại một lần nữa. Học hai năm, cũng biết hơn phân nửa văn tự, nhưng quyển sách này có rất thật ký tự rắc rối khó hiểu, nàng vẫn là cảm thấy mình học chưa đủ.

Nàng lật lật thư. Ừ… Là đan điền?

Trước thời điểm Ngọc nhi đem điểm tâm về, nàng cảm giác được nơi đan điền có một luồng thanh khí xông thẳng vào kinh mạch truyền đến cổ tay của nàng, lúc đó mới có thể dùng tay hất đổ điểm tâm.

Đột nhiên nghĩ đến từ khi nàng xuyên việt đến nay, dường như cảm giác được có thứ gì đó tiến vào thân thể của nàng, tiếp theo đó là cái loại cảm giác thống khổ như muốn xé rách thân thể. Nhìn thân thể thấp bé hiện tại, nghĩ đến trong cơ thể nàng sinh ra thứ kia có tác dụng gì, mới có thể xé nát thân thể kiếp trước, mà linh hồn lại chạy đến nơi này đi?

Nghĩ tới đây, nàng buông kinh thư, đi tới giường ngồi xếp bằng xuống. Ở kiếp trước, nàng từng đã bái một sư phó luyện khí, theo hắn học một chút, cũng coi như có chút thành tựu, mặc dù không quá tin trên cái thế giới này thật sự có tu chân, nhưng sư phó có thể chỉ dạy, nàng cũng đã tự mình chứng minh.

Vốn nàng còn cho rằng kiểm tra cũng không có kết quả gì, không nghĩ tới ngoài việc có thể tra ra nguyên nhân bệnh! Mà bây giờ còn phát hiện ra thêm công dụng khác.

Hít thở sâu mấy cái, nàng đem tinh thần chậm rãi trầm tĩnh lại, dựa theo phương pháp kiếp trước sư phó dạy, đề khí theo đan điền, cẩn thận cho luồng thanh khí kia chuyển động theo kinh mạch không ngừng lưu động toàn thân, đúng, lưu động, sau khi dẫn khí nàng mới phát hiện, luồng khí này đã không phải loại kiếp trước nàng biết rõ, mà cái này không giống như không khí thể, mà lại như uyển như thực. (hình thành một vật tồn tại thật, có hình dạng nhất định)

Đợi đem tất cả tạp niệm trong đầu đều bài trừ ra bên ngoài, nàng dùng tinh thần lực hướng đan điền nhìn lại. Vừa nhìn, nhất thời làm nàng sợ hết hồn, hoảng!

Trong thân thể nàng lúc nào có một khối đá lớn như thế? Khối đá kia khoảng chừng có mười hai củ ấu kết hợp, sáng bóng, thường phát ra một đạo lam quang xán lạn, mà ánh sáng lam quang phát ra kia, nàng cho rằng nó bất đồng với thanh khí mà nàng biết.

Hồi tưởng lại kiếp trước, một ngày nàng đang buồn chán nhìn thấy mấy quyển kinh thư có phương diện liên quan tu chân, nghĩ nghĩ, đích xác có điểm đặc hữu linh lực như người tu chân. Ừ! Xem ra tám chín phần mười là như vậy.

Đột nhiên trong đầu hiện lên mấy chữ “Đề thăng thực lực”, đúng vậy! Mặc dù không biết này có thể hay không xem như là tu chân, nhưng nàng cũng biết nếu như có thể đem tảng đá kia ẩn cất đại linh lực thu cho mình dùng, thực lực của chính mình nhất định sẽ rất cao đi?

Nghĩ rõ ràng hết thảy liền thực hành nhất quán là tác phong của nàng. Nàng điều chỉnh hô hấp, vẫn dựa theo phương pháp kiếp trước sư phó chỉ dạy chậm rãi dẫn dắt những linh lực đó ở trong kinh mạch lưu động.

Thế nhưng, vừa mới vận hành không lâu, liền gặp chướng ngại —— có hai mạch bị phong bế. Hai mạch nhâm đốc! Nàng rất nhanh nghĩ tới đây chính là kinh mạch không thông trong truyền thuyết hay nói, mà chỉ có ngoại lực mới có thể mở hai mạch nhâm đốc.

Thế là, nàng dắt linh lực mạnh mẽ xông tới, mà khối linh thạch kia phảng phất là biết nàng cần linh lực, xoay tròn càng lúc càng nhanh, lam quang liên tiếp không ngừng bị bắn ra, cuồn cuộn tiến vào kinh mạch. Lập tức, kinh mạch cấp tốc bành trướng, cảm giác đau đớn kéo tới khiến nàng muốn hét lên, nhưng vì không để cho người khác biết, nàng tận lực đè nén cho tiếng rên rỉ tận lực nhỏ đi.

Rất nhanh, toàn thân của nàng đã bị mồ hôi ướt sủng, kinh mạch toàn thân nhờ linh lực cường đại tác động, tẩy rửa, đả thông, ngay sau đó có luồng linh lực tu bổ tốt lại.

Cứ như vậy cứ đã thông, lại tu bổ, nàng không biết qua bao lâu, rốt cuộc hai mạch nhâm đốc đã được nàng thông mở, nàng nhất thời thoát hư vô lực ngã xuống giường, mặc dù toàn thân bầy nhầy, rất không thoải mái, nhưng nàng đã không có khí lực gọi người đi múc nước, tắm rửa, chỉ có thể chấp nhận để như vậy nghỉ ngơi.

Sáng ngày thứ hai, ta cảm giác tinh thần rất sảng khoái, ân! Ở đây, không hổ là bị linh lực tư nhuận tu bổ, cải tạo thân thể a!

Nàng có thể cảm giác được thân thể nhẹ như bay, làn da cũng càng thêm trắng nõn trong suốt.

Nàng vui mừng phát hiện, mắt nhìn đông tây so với trước đây càng thêm rõ ràng, mà tĩnh tâm lại, có thể nghe rất nhiều thanh âm ở rất xa, hơn nửa còn có thể nghe được nhất thanh nhị sở.

Mới tu luyện một lần mà có thể đạt được hiệu quả tốt như vậy, như vậy nếu tu luyện thành công, không phải như người ta vẫn hay nói, có thể lên trời xuống đất sao?

Đến lúc đó, nàng cũng không cần lo lắng không có biện pháp bảo hộ người mình quan tâm rồi!

Xem ra nàng phải tìm cao nhân tu luyện học một chút võ công, nếu không không có đại lượng linh lực, cũng là chuyện không tốt. Nghĩ tới những thứ này, nàng liền quyết định nên tìm mẫu hoàng nói chuyện một chút.

Đang nghĩ thế nào cùng mẫu hoàng nói, nàng muốn xuất cung tu luyện, ngoài cửa vang lên thanh âm cẩn thận cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

“Thái nử điện hạ, ngài nổi dậy rồi sao? Hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn ngài đến ngự thư phòng!”

“Ừ, các ngươi tiến vào hầu hạ ta rửa mặt chải đầu một chút đi!”

“Vâng” Nói xong liền có hai tiểu thị đi vào.Nàng nhanh chóng đến ngự thư phòng, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện có thể tăng cường thực lực, nàng liền vội vàng không thể chờ đợi được.

“Nhi thần cấp mẫu hoàng thỉnh an!” Nàng đẩy cửa thư phòng bước vào, liền cúi đầu, quỳ một chân trên đất, được rồi đây là lễ thỉnh an. Mặc dù nàng rất phản cảm lễ tiết phải quỳ xuống này, nhưng đang ở hoàng cung, liền chỉ có thể “Nhập gia tùy tục” .

“Yên nhi bình thân”, nữ hoàng Hoàng Như Ngữ mỉm cười nhìn nữ nhi mình yêu thích nhất, mặc dù nàng năm nay mới bốn tuổi, nhưng giơ tay nhấc chân, đã có một cỗ khí thế đế vương, tiền đồ bất khả hạn lượng a!

“Tạ mẫu hoàng.” Nàng nói xong, ưu nhã đứng lên, tùy ý đi tới bên phải, tìm cái ghế ngồi xuống.

“Yên nhi nên biết trẫm hôm nay tìm ngươi đến là chuyện gì đi?”

“Vâng, chắc là chuyện ngày hôm qua, mẫu hoàng đã tra ra được?” Nàng nhíu mày, không để ý lắm nói.

“Nga, Yên nhi dường như đối với người muốn hạ độc ngươi không để ý lắm!” Mẫu hoàng hơi có chút kinh ngạc nhìn nàng.

“Không có, nhi thần cũng muốn biết là ai! Chỉ là, dù sao mẫu hoàng muốn nói cho ta nghe, ta cần gì phải để ý nhiều làm gì?”

“Hừ! Ngươi thật đúng là bình tĩnh! Lần này người có thể làm ngươi cũng không nghĩ đến”

“Nga? Là ai?”

“Văn phi.”

“Không có khả năng”

Mẫu hoàng nghe thấy nàng rất nhanh đã khẳng định trả lời, rất kinh ngạc nhìn nàng, “Vì sao ngươi khẳng định như vậy?“

Nàng nhíu nhíu mày, đúng vậy! Nàng vì sao khẳng định không phải hắn?

Thế nhưng… Nàng nhớ tới ngày đó bốn năm trước, bị mọi người trước mặt châm chọc như vậy, nàng có thể thấy trong mắt vị Văn phi kia không có một tia cừu hận cùng không cam lòng, chỉ có ủy khuất cùng kinh khủng… Đúng, người như vậy sẽ không thể làm chuyện như vậy!

Nàng ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn mẫu hoàng nói một câu “Cảm giác“

“Cảm giác? Cứ như vậy?” Mẫu hoàng trừng mắt nhìn nàng, có điểm bất khả tư nghị hỏi.

“Ừ, mẫu hoàng, ta tin cảm giác của ta, hơn nữa cũng bởi vì cảm giác linh mẫn, mới có thể giúp ta tránh nguy hiểm trúng độc. Xem ra chuyện lần này, là có người muốn hãm hại Văn phi, thuận tiện giết ta.”

“Ừ, ta còn phải hảo hảo tra ra“, mẫu hoàng đột nhiên quay đầu, ánh mắt có điểm quái dị nhìn nàng, “Bất quá, lại nói, ngươi như thế nào có cảm giác bén nhạy như vậy a? Hạ độc cũng có thể bị ngươi tránh được! Ta trước đây thế nào không có được cảm giác như vậy? Không phải nói, nữ nhi di truyền rất nhiều từ chi nương sao?“

Nàng nhìn mẫu hoàng liếc mắt một cái, “Vấn đề nhân phẩm!“

“Thối nha đầu, ngươi muốn chết a!” Mẫu hoàng nghe xong lời của nàng, nhất thời tức giận chỉ vào nàng mắng. (Sally: hai mẹ con này cũng quá nhì nhảnh đi)

“Mẫu hoàng bệ hạ thân ái, xin chú ý ngài hình tượng.” Nàng bĩu môi, không thèm để ý chút nào đến mẫu hoàng đang đưa tay nhéo chóp mũi của mình.

“Ngươi! Thực sự là bị ngươi làm tức chết rồi! Ngươi nói ngươi bây giờ là cái dạng này, chỗ nào giống một tiểu hài tử bốn tuổi hử?” Mẫu hoàng bất đắc dĩ thu tay về.

“Ở hoàng cung, ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, làm một tiểu hài tử đơn thuần.”

“Ngươi, aiz! Ta biết! Trẫm trước đây làm sao mà không phải giống như vậy đâu?” Mẫu hoàng đột nhiên có chút mệt mỏi lắc lắc đầu, “Mà thôi! Mà thôi! Đây là ta bức khiến ngươi thành như vậy, ta hiện tại cũng không có gì để nói, cho tới bây giờ, ngươi đều làm so với trong tưởng tượng của ta tốt hơn nhiều. Ta còn có cái gì không hài lòng đây?“

Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của mẫu hoàng, dù nàng vốn lạnh tâm cũng dâng lên một tia yêu thương, “Mẫu hoàng, ngài không nên khổ sở, đây đều là chính ta nguyện ý, ta phải bảo vệ ngài cùng phụ hậu, còn có tất cả người ta để ý, vì thế cũng không phải lỗi của ngươi, cũng càng không phải ngươi ép.”

“Ừ, ngươi có thể biết ngươi nên làm cái gì là được rồi.” Mẫu hoàng cảm thấy vui mừng nhìn nàng.

“A, đúng rồi, mẫu hoàng ngài có biết người nào có võ công cao cường không?” Nàng cuối cùng cũng nhớ ra mục đích chủ yếu tới gặp mẫu hoàng.

“Có a! Làm sao vậy? Ngươi muốn học võ?”

“Ân, bản thân có thực lực, mới có thể làm được sự tình ta nghĩ muốn làm được.” Nàng kiên định nhìn mẫu hoàng.

Mẫu hoàng nhìn nàng chằm chằm, trầm tư chốc lát, hạ quyết tâm nói với nàng: “Ta biết, ta sẽ giúp ngươi liên hệ một vị tiền bối, nghĩ đến cũng chỉ có thể đạt được yêu cầu của ngươi, nếu như nàng nguyện ý, ta liền nói cho ngươi biết.”

“Tạ mẫu hoàng, như vậy nhi thần cáo từ.”

“Ân.“


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.