[Dịch]Xuyên Vào Cái Nồi Lẩu!

Chương 30 : NGƯỜI ĐẾN TỪ THỊNH KINH




Bởi vì chỉ có sóng âm đối với biên bức tạo thành ảnh hưởng nhất định, cho nên tiến vào thạch động lần này Cái Bang nhân số đông nhất, hiện tại bảy vị trưởng lão mười một túi đã có mặt tại Thiên Tuyết thành. Nên nhớ, mười một túi trưởng lão tại Cái Bang có địa vị cực cao, chỉ sau Bang chủ, từ đó có thể thấy được mức độ coi trọng của chúng nhân đối với việc này.

Ngoài Cái Bang, các đại phái đều có đại diện tham gia, vài vị đơn độc hành hiệp có danh vọng cũng đến tham dự. Chưa tính đến quan quân, chỉ nói riêng giang hồ nhân sĩ, thế mà đã có tả hữu bốn mươi người.

Cao Trường Cung ngồi trong trướng bồng, lặng im nghe Sở Bắc Tiệp cùng với Hoa Mãn Thiên bàn bạc bố trí. Hai người này đều là lãnh binh kiệt xuất, an bài nhân thủ cực kỳ phù hợp, không cần người khác góp ý thêm. Hơn nữa, lần này hắn đến, Càn Nguyên đế có điều dặn dò riêng, chỉ là, việc này cần âm thầm tiến hành mới tốt.

Cao Trường Cung trầm mặc, cho đến khi bên ngoài vang lên nữ nhi thanh âm.

“Sở đại ca, muội đến rồi!”

Trướng bồng thực ra có binh sĩ canh gác, ngoại nhân không được tiến vào. Chỉ là, trông thấy bộ dạng hào hứng xông tới của Lục Ly, một đám không dám ngăn cản, chỉ có thể nhìn nhau cười khổ. Ai mà không biết, vị tiểu tổ tông này thế nhưng là tướng quân thịt trên đầu quả tim, ngày thường bị đau sủng cực kỳ! Nếu để nàng mất hứng, vậy thảm!

Sở Bắc Tiệp nhìn Lục Ly vén màn chạy vào, không khỏi hơi mất tự nhiên, che miệng khụ khụ hai tiếng. Hết cách! Ai kêu hắn thường ngày sủng nàng, hiện tại có khách nhân, lại vẫn như cũ tùy hứng, quả thực là không biết nói gì mới tốt.

“Hoa đại ca? Ngươi quay lại rồi?” – Lục Ly lúc này cũng đã nhìn thấy Hoa Mãn Thiên, lập tức hô to. “A? Chẳng lẽ, vị đại nhân đến từ kinh thành lần này là ngươi?”

Hoa Mãn Thiên từng có một đoạn thời gian ở tại Thiên Tuyết thành, nửa năm trước mới rời khỏi, đối với Lục Ly coi như thân quen, cũng thực lòng yêu mến tiểu cô nương khả ái này. Vì thế, nụ cười của hắn có thêm vài phần sủng nịch: “Bị ngươi đoán trúng rồi! Tới đây, ta giới thiệu vị này, bọn ta cùng phụng mệnh đi đến.”

Nói rồi, nhìn về phía nam nhân bên cạnh.

"Hắn là Bình Nam vương Cao Trường Cung."

Lục Ly tuy ở Thiên Tuyết thành, nhưng bởi vì yêu đọc ký lục tạp thư các loại, cho nên đối với Bình Nam vương danh tự này cũng không xa lạ. Nghe nói, người này cùng với Sở Bắc Tiệp được xưng tụng Sở quốc song tinh, là chiến thần khiến các quốc gia phía Nam nghe đến đã sợ đến mất hồn. Nhưng chưa từng có người nhìn qua chân diện mục của hắn, bởi hắn luôn mang một chiếc mặt nạ bạc. Ngoại nhân cũng có lời truyền, rằng Cao Trường Cung lúc nhỏ từng gặp hỏa, dung nhan bị hủy, cho nên không thể gặp người.

Mỗ nha đầu trong lòng âm thầm chậc chậc hai tiếng. Nếu quả là cái xú nam, vậy thật đáng tiếc! Dáng người nhìn qua không tệ, lại là vương gia chiến thần, hẳn là cao phú nhưng không soái… ách, khụ khụ… nàng đang nghĩ vớ vẩn cái gì thế?

“Cao đại ca, ngươi hảo! Ta gọi Lục Ly, ngươi có thể gọi ta A Ly.”

Sở Bắc Tiệp đầy đầu quạ đen. Tiểu nha đầu không có lương tâm! Còn nói xem hắn như thân ca ca, thế nhưng gặp ai cũng đều cười híp mắt đại ca đại ca một ngụm kêu, ngọt đến khiến hắn... ừm, có một chút ghen tị đây này...

Còn trong lòng Cao Trường Cung lúc này, đã là kinh đào hải lãng.

Không chỉ vì cái tên Lục Ly, mà càng nhiều là vì đôi mắt của nàng.

Nữ tử đối diện gương mặt thập phần xa lạ, giọng nói xa lạ, chỉ có cặp mắt to tròn kia, một đôi con ngươi linh động hắc bạch phân minh kia, lại tình cờ cùng với đôi mắt mà hắn khảm sâu trong lòng... hoàn toàn trùng khớp! Sự quen thuộc tràn tới, khiến hắn thiếu một chút đã không thể khống chế nổi tâm tình mà nhào tới cạnh nàng. Loại rung động đến từ linh hồn này, làm hắn sững sờ, bối rối, thậm chí... bất an!

Thực ra, giữa người và người có một sợi dây liên kết vô hình khó hiểu. Chỉ cần chân tâm để ý, đặt ở trong lòng, tự sẽ sinh ra cách ứng. Từng nghe nhiều cố sự về thân sinh mẫu tử, huynh đệ chí cốt, hoặc là phu thê tình thâm không cần đối diện mà vẫn cảm nhận được đối phương, chính là đạo lý này.

Cao Trường Cung còn chưa kịp điều chỉnh tốt cảm xúc, ở bên cạnh, Lục Ly đã quay sang Hoa Mãn Thiên, chìa chìa hai tay:

"Hoa đại ca, lễ vật của ta đâu?"

Hoa Mãn Thiên bật cười.

Nửa năm không gặp, tiểu cô nương này tính cách không một chút thay đổi, vẫn hồn nhiên thẳng thắn như vậy. Nàng thường ngày hẳn là được bảo hộ tốt lắm, chỉ có không bao giờ biết đến mưa gió, mới có thể giữ nguyên nét thiên chân.

Hắn rất tự nhiên gõ vào trán nàng: "Quỷ tinh linh! Ta nếu đã đến, sao có thể không chuẩn bị? Lễ vật của ngươi..."

Rắc!

Chén trà trong tay Cao Trường Cung, cứ thế vỡ vụn!

Sở Bắc Tiệp nhíu mày.

Hoa Mãn Thiên ngẩn người.

Lục Ly trợn tròn mắt.

"Thật có lỗi!" - từ sau lớp mặt nạ vang lên âm thanh trầm thấp. "Không cẩn thận, lỡ tay..."

Không cẩn thận? Lừa quỷ a?

Nhưng mà, người này có thể không tiếng động bóp vỡ cái chén, điều này chứng tỏ hắn võ công rất cao. Nếu cùng Sở đại ca đánh một trận, không biết kết quả thế nào?

Ách, không phải, đây không phải trọng điểm... trọng điểm là, ừm... mới vừa rồi, hình như giọng nói của hắn vô cùng trầm ấm có từ tính, chính là kiểu mà nàng thích... a, không phải, đây vẫn không phải trọng điểm...

Phải rồi, trọng điểm chính là, vì sao bỗng nhiên hắn lại bóp vỡ chén trà? Người này nếu không phải có mao bệnh, thì chính là cố ý! Nghe nói, ở một vài địa phương, cái kia gọi là "ly trà", mà tên của nàng cũng là một chữ "Ly" ... Hay là, hắn có phải vừa nhìn đã chướng mắt nàng, cho nên ý tại ngôn ngoại, cố tình đe dọa đâu?

Nữ chính của chúng ta có một cái đặc điểm, chính là trí tưởng tượng tốt đến mức không cần thiết. Nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng, vừa ủy khuất vừa sợ, lúc này nhìn nam chủ đã như thấy ôn thần, vội vàng chạy đến phía sau Sở Bắc Tiệp mà đứng. Sở lão đại tuy không hiểu vì sao nàng bỗng biến thành con thỏ, nhưng đối với hành động dựa dẫm này vô cùng hưởng thụ, hơi cười:

"Bất quá một cái chén trà, Cao huynh không cần để trong lòng."

"Như vậy đa tạ!"

Hai nam nhân, hai cặp mắt chạm nhau, từng người đều thấy được tia sáng kỳ lạ trong mắt đối phương, không hẹn mà cùng khẽ cong môi.

Cao Trường Cung lấy một cái chén khác ở trên bàn, thản nhiên rót trà, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm.

Nữ tử này, hắn muốn!

...

Buổi tối, Tần Minh đem tới cho Lục Ly một bát canh mộc nhĩ táo đỏ, còn ở lại nhìn chằm chằm. Lục Ly biết điều, một hơi uống hết, khiến Tần Minh rất hài lòng. Người vừa rời khỏi, Lục Ly đã lấy từ dưới giường ra một cái thau đồng, đưa ngón tay vào cổ họng, sau đó nôn ra không chừa lại chút gì.

Bọn họ hiểu nàng, nàng lại không hiểu bọn họ hay sao? Tần Minh và Sở đại ca không muốn nàng gặp nguy hiểm, lại sợ nàng ngày mai lén lút đi theo, cho nên trong bát canh này chắc chắn âm thầm động tay chân. Tám chín phần là bỏ thêm vài loại thảo dược an thần, để nàng ngủ lâu hơn vài canh giờ.

Nhưng mà, nàng nhất định phải đi.

Nếu có thể lựa chọn, Lục Ly tình nguyện ở nhà. Lòng hiếu kỳ tuy nặng, cũng không nặng bằng mạng sống. Tuy nhiên, ở sâu bên trong cánh cửa kia, có thứ gì đó đang ngày đêm kêu gọi nàng, triệu hoán nàng. Loại cảm giác này mãnh liệt vô cùng, chiến thắng bản năng sợ hãi. Hơn nữa, nàng còn có một cái dự cảm, nếu lần này nàng không đi vào, thứ kia sẽ không bỏ qua cho nàng.

"Thuốc đó có độc sao?"

Trong phòng đột nhiên vang lên thanh âm trầm thấp.

Lục Ly giật mình, quay đầu về phía cửa sổ.

"Ngươi...?"

---ta là đường phân cách tuyến---

Tiểu kịch trường:

Cao Trường Cung: Ngươi thấy không, hắn gõ vào trán nàng!

Mỗ tác giả: Thấy rồi!

Cao Trường Cung: Còn xoa đầu nàng!

Mỗ tác giả ngáp một cái: Cũng thấy luôn rồi!

Cao Trường Cung: Ta muốn phế đi ngón tay hắn! Tựa như... cái chén trà này...

Tác giả:...

Có nên nói cho hắn biết, có một người khác, cũng đang nghĩ rằng hắn muốn phế đi nàng hay không?

Hoa Mãn Thiên: A Ly! Cứu mạng!

Sở Bắc Tiệp: Muốn cướp người? Nằm mơ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.