[Dịch]Xuyên Vào Cái Nồi Lẩu!

Chương 28 : ÁC MA CÓ CÁNH




Liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết, khiến nhân tâm trở nên hỗn loạn. Âu Dương Phong tay phải nắm chặt trường kiếm, tay trái kéo Lục Ly vào lòng, đem áo choàng của hắn phủ kín người nàng.

Kiếm ảnh, đao quang, chưởng khí ầm ầm vang lên. Âu Dương Phong di chuyển lùi dần về phía vách đá, Lục Ly được hắn bảo hộ ở phía sau. Nàng nhắm chặt mắt, nhưng vẫn nghe rõ tiếng đập cánh, tiếng rít gào bén nhọn, tiếng hét đến từ phế phủ, tạo thành một trường hỗn loạn. Sau một hồi, không gian yên tĩnh trở lại. Sở Bắc Tiệp nhặt lên một cây đuốc, ánh sáng từ ngọn lửa cho hắn nhìn rõ thảm trạng xung quanh.

Máu.

Khắp nền đất là loang lổ máu cùng với bạch cốt. Hơn ba mươi người, nay còn lại chưa đến bốn phần. Những kẻ sống sót, có tiểu thương, cũng có nghiêm trọng.

"Tần Minh, ngươi bị thương?"

Lục Ly cố nén cảm giác buồn nôn vì mùi máu tanh đến gai người, hoàn toàn vô sự chui ra từ lớp áo choàng của Âu Dương Phong. Mắt thấy Tần Minh sắc mặt tái nhợt, tay trái đưa lên ôm bả vai huyết nhục mơ hồ, liền vội vàng bò đến gần.

Vết thương trên vai Tần Minh tương đối nghiêm trọng. "Nàng" cắn răng, xé một miếng vải buộc tạm lên rồi nói: "Bị cào trúng!"

"Cào? Là... thứ khi nãy sao?"

"Tốc độ di chuyển cực nhanh, thể hình lại tương đối nhỏ... nếu ta suy đoán không nhầm, hẳn là... dơi!"

Hồi phục tinh thần không chỉ có mấy người Lục Ly. Binh sĩ của Sở Bắc Tiệp cùng thủ hạ của Trình Cung lúc này ai nấy đều cầm đuốc trong tay, đi một vòng xung quanh xem xét, lập tức có người la lên.

"Biên bức?"

"Cái gì? Con mẹ nó! Không ngờ quả nhiên là biên bức."

"Quá nhiều! Thiên a! Lão tử sống ba mươi năm, lần đầu tiên trông thấy nhiều biên bức đến vậy!"

Trên mặt đất la liệt xác dơi. Tần Minh nén đau lại gần nhìn kỹ. Loại sinh vật này có hình thể to gấp ba lần loài dơi bình thường, nếu xòe cánh ra sẽ dài chừng bốn mươi centimet. Không có mũi, môi dưới bành ra như cái đĩa, vành tai đặc biệt to. Đáng chú ý nhất là trong miệng chúng mọc một đôi răng sắc như dao nhọn, hơn nữa còn hơi lệch về giữa và hướng xuống dưới. Kết cấu như vậy, làm "nàng" chợt nghĩ đến lưỡi lê quân dụng có rãnh, hết sức phù hợp để hút máu.

"Tởm quá!" - Lục Ly nhăn mặt.

"Cẩn thận!" - Tần Minh kéo kéo áo nàng, trầm giọng. "A Ly, nó không phải dơi ăn quả đâu."

Dơi có rất nhiều loài, nhưng dựa vào tập tính thì có thể chia thành ba loại lớn: dơi ăn quả, dơi hút máu và dơi ăn thịt. Trong đó, nhiều nhất là dơi ăn quả, còn dơi ăn thịt số lượng cực ít.

Lục Ly rùng mình: "Lẽ nào là dơi hút máu?"

Tần Minh lắc đầu: "Không đơn giản như thế. Dựa vào cấu tạo răng mà phán đoán, kia đích thực là dơi hút máu. Có điều, bọn chúng khi tấn công không dùng miệng, mà lại dùng móng vuốt... Ta nghi ngờ, đây là một loại biến chủng, vừa hút máu lại vừa ăn thịt!"

Đã hút máu, lại còn ăn thịt?

Lục Ly sợ đến xanh mặt, vội vàng lôi kéo Tần Minh tránh xa loại ác quỷ có cánh này, trong đầu thầm tính toán xem liệu các nàng có nên bỏ cuộc... Dù sao, tò mò cũng tốt, nhưng vấn đề tiên quyết đó là phải giữ được mạng nhỏ để mà tò mò đây này...

Một binh lính của Trình Cung nhặt mảnh vụn thi thể của huynh đệ mình, cẩn thận gói ghém, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu, phẫn nộ hét lên:

"Mụ nội nó! Ở đây cảm thán có cái gì dùng? Huynh đệ của ta đã bị cái thứ chó má này giết hại, ta phải đốt sạch bọn chúng!"

Nói rồi, hắn ném cây đuốc trong tay về phía mặt đất đang có rất nhiều xác dơi.

Vù~~~

Tê tê tê~~~

Thì ra, ở giữa còn không ít dơi chưa chết. Tiếng rít gào phẫn nộ lần nữa vang lên, tiếng đập cánh ù ù. Máu và lửa có lẽ đã kích thích dã tính trong chúng, đàn dơi lần thứ hai phát động công kích, so với lúc trước càng thêm điên cuồng.

Chỉ trong một cái nháy mắt, Sở Bắc Tiệp vọt đến bên người Tần Minh, kịp thời kéo "nàng" thoát khỏi móng vuốt của một con dơi đang lao đến. Âu Dương Phong không kịp suy nghĩ đã đứng chắn trước mặt Lục Ly, chỉ nghe phập một tiếng, sau đó là cảm giác đau nhói, hắn chửi thầm "Khốn kiếp!", rồi dùng trường kiếm chém đứt loại sinh vật ác ma đang bám lên vai mình.

Sau gáy hắn, hai vết răng nanh, hiện lên dữ tợn...

"Sư huynh, có sao không?"

Âu Dương Phong không kịp trả lời Lục Ly. Bởi vì ngay sau đó, tiếng u u tràn ngập thạch động, thanh âm lớn đến mức có thể trực tiếp chấn vỡ lớp màng nhĩ. Đương trường đều là kẻ ít nhiều có võ công, mọi người vội vàng dùng nội lực bảo vệ hai tai, trong lòng dần dâng lên một cảm giác khủng bố vô cực.

Tiếng đập cánh lần nữa vang lên, ầm ầm như tiếng trống trận. Thanh thế này, không phải một hai nghìn con dơi có thể tạo nên.

Không ổn! Tần Minh thầm kêu trong lòng. Từ khi bước vào gian phòng đá này, "nàng" đã có một cảm giác sảng khoái hơn nhiều, bây giờ ngẫm lại, hẳn là do lượng ô xy tăng lên. Như thế chỉ có một cách giải thích, đây không phải tuyệt lộ, phía bên trên khẳng định có lối thông ra bên ngoài. Nếu đám dơi kia từ bên ngoài bay vào, hoặc giả, chúng vốn bay đi kiếm ăn, hiện tại mới trở về, vậy thì xong rồi!

"Mẹ kiếp!"

"Con bà nó! Lại là biên bức!"

"Chạy!"

Cái chết không đáng sợ. Chân chính đáng sợ, là ngồi nhìn cái chết đến gần. Không ai bảo ai, có kẻ đầu tiên sẽ có kẻ thứ hai, thủ hạ của Trình Cung lần lượt hướng về thông đạo, giẫm đạp lên nhau mà chạy. Trình Cung không cam lòng, nhưng cũng biết lần này không thể nào thành công mở ra thạch môn, đành mím môi chạy theo. Sở Bắc Tiệp dìu Tần Minh, sau đó đến Lục Ly, cuối cùng là Âu Dương Phong, lần lượt tiến về thông đạo, thật nhanh thoát ra ngoài.

Lúc này, còn chưa có ai chú ý đến, trong mắt Âu Dương Phong thỉnh thoảng lại lóe lên một ánh đỏ kỳ dị.

...

Loài dơi không dựa vào thị lực để tìm kiếm phương hướng, mà sử dụng hệ thống hồi thanh độc đáo của mình. Muốn đối phó với chúng, chỉ có thể dùng sóng âm thanh cao tần. Nếu là ở hiện đại, không thiếu các thiết bị phát sóng âm với tần số cực cao, nhưng ở chỗ này, phương pháp chỉ có một.

"Sư Tử Hống? Sở đại ca, là tuyệt học Cái Bang sao?"

Sở Bắc Tiệp khẽ gật đầu.

Tần Minh hơi cau mày: "Tướng quân, thực sự phải dùng đến nhân sĩ giang hồ?"

"Không phải ngươi đã nói, muốn đối phó biên bức cần dùng đến thứ âm thanh kia?" Sở Bắc Tiệp trầm mặc. "Hơn nữa, thiên địa dị tượng quá lớn, tin tức đã không thể giấu. Hoàng Thượng đã chấp nhận việc này, chúng ta ở đây sẽ điều động thêm quân đội, năm ngày nữa lại tiến vào."

Khi Lục Ly chạm tay vào thạch môn thần bí kia, từ phủ thành chủ, một thứ ánh sáng kỳ ảo đột ngột tỏa ra, cả Thiên Tuyết thành đều nhìn thấy hư ảnh nửa giống rắn, nửa giống rùa hiện lên trên trời. Tin tức về thượng cổ bảo tàng nhanh chóng bị khuếch đại, các lộ nhân mã đều đang hướng về Bắc vực. Trình Cung sau khi xem xét đại thế, đã lập tức báo về Thịnh kinh, Càn Nguyên đế cũng đồng ý để nhân sĩ giang hồ cùng tham gia vào việc tầm bảo lần này.

Kỳ thực, làm như vậy mới có thể đạt được lợi ích cao nhất. Dù sao, thông đạo cùng thạch động không quá lớn, không thể điều động đại lượng quân đội tiến vào. Nếu là quy mô nhỏ, vậy đám giang hồ nhân sĩ ngược lại có nhiều sở trường có giá trị hơn. Thêm vào là, chỗ kia khẳng định còn nhiều hung hiểm, có những người này làm quân tiên phong, thương vong của triều đình tự nhiên giảm xuống. Chuyện tốt như vậy, vì cái gì không làm?

Càn Nguyên đế cũng không sợ đám người kia vì lợi mà bất chấp tất cả, tàn sát thượng quan. Thiên hạ này là của hắn, những gì thu thập được đương nhiên do hắn phân phối, dẫu là võ lâm minh chủ, cũng chỉ là một con kiến dễ dàng bị hắn bóp chết. Hơn nữa, người hắn phái đến võ công không tầm thường, tuyệt đối có thể giữ được đại cục.

Lúc này, trên quan đạo, hai bóng đen đã rời khỏi kinh thành, khoái mã điên cuồng hướng về Bắc vực. Ô Vân Đạp Tuyết cùng Đích Lô đều là thần mã trong truyền thuyết, bằng tốc độ này, tối đa ba ngày sẽ đến được Thiên Tuyết Thành.

--- ta là đường phân cách tuyến---

Đoán thử xem người đến là ai đi các nàng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.