[Dịch]Xuyên Vào Cái Nồi Lẩu!

Chương 27 : THẠCH MÔN THẦN BÍ




Thật ra, ngay sau khi phát hiện ra mật đạo trong phòng Tư Mã Hoành, Trình Cung đã dùng chim ưng truyền tin đến Hoàng cung. Loại chim này được huấn luyện đặc biệt, tốc độ bay nhanh đến kinh người, đến giờ Hợi đã từ Đế đô quay trở lại.

Lấy xuống từ chân liệt ưng mảnh giấy nhỏ, Trình Cung cẩn thận mở ra, bên trong chỉ có vài chữ, phóng khoáng mà uy nghiêm, đúng là bút tích của Càn Nguyên đế.

"Đêm dài lắm mộng."

Là tâm phúc của Hoàng đế, Trình Cung đương nhiên có thể hiểu được ý tứ bên trong. Càn Nguyên đế yêu cầu không có gì khác ngoài một chữ : nhanh.

Trên đời, không có bức tường hoàn toàn kín gió. Hiện trường khi đó không ít người, cho dù hắn đã nghiêm lệnh phong tỏa, cũng thanh trừ vài kẻ không an phận để làm gương, nhưng tin tức lộ ra là chuyện sớm muộn. Bởi vậy, tất yếu trước mắt, chính là nhanh chóng làm chủ tình hình, mở ra thạch môn, tiến vào bên trong.

Về phía Đế đô, Trình Cung tin tưởng, rất nhanh sẽ có người nhận lệnh đến phối hợp. Trước khi người này đến, hắn cần đem chuyện xử lý ổn thỏa.

Xem ra, ngày mai, vẫn cần hảo hảo hợp tác cùng Sở Bắc Tiệp. Người này thân phận có chút đặc biệt, nhưng trước mắt chưa phát hiện dị tâm, tạm thời có thể tin tưởng...

Hôm sau.

Trời còn chưa sáng rõ, Lục Ly cùng Tần Minh, Âu Dương Phong đã xuất hiện bên ngoài doanh trại, hào hứng hô to gọi nhỏ. Lạc Thanh Dao từ một ngày trước đột nhiên bị cảm, Tiếu Dật Tài ái thê như mạng, tự nhiên muốn ở cạnh chiếu cố, nếu không phải như vậy, y nhất định cũng sẽ đến.

Nhìn đội hình ba người bên ngoài, Sở Bắc Tiệp đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Đều tại hắn! Ngày thường đem A Ly sủng lên trời, chỉ cần nàng khóc mếu là buông giáp xin hàng. Lần này cũng vậy, Lục Ly nháo đòi đi theo, hắn như cũ không có biện pháp từ chối nàng.

Đối với Âu Dương Phong cũng theo vào, Sở Bắc Tiệp chọn thái độ nhắm một mắt mở một mắt. Dù sao, A Ly phải có người bảo hộ, mà hắn lại không thể phân tâm.

"Sở đại ca, đã muộn như vậy, sao còn chưa đi?"

Lục Ly hớn hở chạy vào trướng bồng. Nàng hôm nay không phẫn nam trang, nhưng mặc trên người kỵ sĩ trang phục thường dùng khi săn bắn để tránh rườm rà. Gương mặt được dịch dung tỉ mỉ, nếu không phải người thân cận, chắc chắn không thể nhận ra.

Sở Bắc Tiệp khóe môi khẽ run. Thường ngày đi đến học viện gặp phu tử, thế nào không thấy ngươi sốt sắng như vậy?

Tại Tư Mã phủ, binh mã của Trình Cung đã sẵn sàng. Thấy đám người Sở Bắc Tiệp đi tới, Trình Cung vội đến gần ôm quyền hành lễ: "Vương gia."

"Trình đại nhân, đã chuẩn bị tốt?"

"Lập tức có thể tiến vào!"

"Hảo!"

Thư phòng của Tư Mã Hoành có một cái bàn, đằng sau là một bức thủy mặc cực lớn. Đem chặn giấy hình rồng trên bàn đặt lên một hõm nhỏ trên kệ sách, khẽ xoay hai vòng, lập tức phía tường phát ra tiếng động. Thì ra đằng sau tranh thủy mặc là một cái thông đạo.

Sở Bắc Tiệp gật đầu: "Kẻ thiết kế cái này, tâm tư rất tỉ mỉ!"

Âu Dương Phong nhìn biểu tình kinh ngạc trên mặt Sở đại tướng quân, khóe môi khẽ cong.

Diễn thật tốt!

Hắn không tin, Sở Bắc Tiệp đối với toàn bộ chuyện này một chút cũng không biết. Còn nhớ ngày đó, hắn sau khi đưa A Ly trở về, liền mang theo lửa giận bừng bừng quay lại Tư Mã gia, không ngờ phát hiện Tư Mã Hoành cùng thê nhi đều đã bị người giết chết. Hơn nữa, tử trạng còn cực kỳ thảm!

Âu Dương Phong vốn cũng chỉ muốn giết mấy kẻ này, không ngờ đã có người đến trước. Hắn không có chỗ phát tiết, mới chuyển sang toàn bộ Tư Mã phủ, gà chó cũng không tha.

Về sau nghĩ lại, kẻ có võ công, lại có động cơ giết sạch cả nhà Tư Mã Hoành, ngoài Sở Bắc Tiệp ra, hắn nghĩ nát óc cũng không tìm được cái tên thứ hai. Dù sao, người kia đau sủng A Ly là thực, Tần Minh là huynh đệ của hắn cũng là thực. Hắn vì bọn họ trút giận, cũng có thể hiểu.

Nhưng mật thất cùng thạch môn kia lại là chuyện gì? Sở Bắc Tiệp thật sự không phát hiện ra từ trước, hay là có dự tính khác?

...

Thông đạo rất dài lại hẹp, chiều ngang chỉ đủ một người. Sở Bắc Tiệp ra hiệu cho Lục Ly đi sát phía sau hắn, tiếp theo là Tần Minh rồi đến Âu Dương Phong.

Càng đi vào trong càng ngột ngạt, Lục Ly đã có chút khó thở. Có lẽ là do lượng ô xy không đáp ứng đủ cho số người hiện có, hơn nữa, thông đạo lại dốc xuống, có nghĩa tất cả đang càng lúc càng đi sâu vào lòng đất.

Qua thêm một lúc, không khí bức bách đến cực điểm, có cảm giác không gian xung quanh trở nên đặc quánh lại, thông đạo đột ngột mở rộng ra, trước mắt chúng nhân hiện ra một khoảng không khá lớn, trông rất giống một căn phòng.

Tần Minh nhìn lên, ước chừng độ cao khoảng năm mét, dưới ánh sáng tỏa ra từ ngọn đuốc trên tay, có thể nhìn thấy trên tường là những bức phù điêu chạm nổi, hình dáng bên trên tựa hồ là một loại thú nào đó, giống rắn lại cũng giống rùa. Chính giữa là một cái vạc đá trông rất cổ xưa, bốn phía đều vẽ loại thú kỳ dị kia, không biết dùng thủ pháp gì mà màu sắc tươi rói sống động, tựa hồ vừa mới vẽ xong. Các góc tường đều có trụ hình tròn, bên trên cũng dùng thủ pháp khắc phù điêu, loại thú kia hiện lên cực kỳ sống động.

"Tần Minh, đó là con gì?" - Lục Ly mày nhăn tít, theo thói quen quay sang hỏi Tần Minh. Từ lúc nào, trong suy nghĩ của nàng, vị tỷ tỷ đồng hương này tương đương một bà giáo sư biết tuốt vậy.

"Rắn... hoặc rùa... hoặc lai cả hai?" - Tần Minh không xác định. Ở đây là dị giới, có lẽ sẽ có những biến thể mà giới sinh học kiếp trước của nàng không biết tới.

"Rắn và rùa?" - Lục Ly hai mắt sáng lên. "Là huyền vũ sao?"

"Huyền vũ?"

"Đúng a! Huyền vũ trong tứ tượng! Huyền vũ phương Bắc!" - Lục Ly càng nói càng hưng phấn. Kiếp trước, lịch sử Đông phương là môn học yêu thích của nàng, lúc này chỉ hận không thể chạy tới gần mà nghiên cứu cho kỹ. Hai chân, không tự chủ được bước đi.

"Đừng cử động! Cẩn thận có cơ quan!"

Người vừa hét lên là thủ hạ của Trình Cung.

Lục Ly chân vừa giơ lên, nghe được thanh âm này, giật bắn người, cũng không dám đặt chân xuống, mếu miệng nhìn quanh. Nơi đây trống rỗng, cơ hồ liếc mắt là thấy rõ mọi thứ, có thể có cạm bẫy sao?

"Không phải chứ?"

"Cẩn thận vẫn hơn!"

Mỗi bước ngươi đặt chân, đều là hành vi đem sống chết ra đặt cược. Bởi vì, ngươi vĩnh viễn không thể đoán định được tiếp theo mình sẽ giẫm lên lằn ranh sinh tử nào.

Đương trường có hơn ba mươi người, bảy phần trong số đó là thủ hạ của Trình Cung. Sở Bắc Tiệp chỉ mang theo khoảng mười người, tất cả đều là tinh anh trong tinh anh, cao thủ trong cao thủ. Nhưng mà, đối diện với thạch gian thần bí cổ xưa, đội ngũ được chọn lọc tỉ mỉ này vẫn không tự chủ được, trong lòng dần dâng lên một loại sợ hãi bản năng.

Hít sâu một hơi, Trình Cung làm một cái hiệu lệnh, tên thủ hạ am hiểu cơ quan thuật dè dặt đi đầu. Hắn nhìn chằm chằm sàn đá, trong đầu ước định một lát, rồi dứt khoát đặt chân xuống.

Không có gì xảy ra.

Tất cả không hẹn mà cùng thở nhẹ một hơi, rồi từng người thật cẩn thận bước theo hắn. Qua một khắc, toàn bộ bọn họ đã đi đến điểm cuối gian phòng, ở đây có một cái thạch môn rất lớn.

Ngươi đến rồi?...

Đến đây...

Đến đây...

Là ai đang nói?

Ngay vào lúc Lục Ly khẽ chạm tay vào thạch môn, cơ thể của nàng ầm ầm chấn động, trong đầu đột nhiên văng vẳng một thanh âm như có như không, tựa hồ truyền tới từ một cõi xa xăm, chứa đầy tang thương.

Là ai? Là ai?

Lục Ly ôm ngực, tâm tình trở nên không khống chế nổi, cả người run rẩy dữ dội. Âu Dương Phong tinh thần luôn đặt trên người Lục Ly, lập tức phát giác điểm lạ, vội vàng ôm lấy nàng:

"A Ly, làm sao vậy?"

Lục Ly còn chưa kịp trả lời, phía trên đầu bọn họ bỗng vang lên một loạt thanh âm quái dị, sau đó là từng tiếng hét thảm thiết.

Có biến cố rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.