Trong trướng bồng, một già một trẻ đang ngồi trước bàn, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Nha đầu, ngươi tên gì?"
"Lục Ly."
"Chính là như thế! Tuyệt đối không được quên! Đã nghe rõ chưa?"
"..." mỗ nha đầu khóe môi khẽ giật. Tiền bối, ta không thể quên, bởi tên thực của bản cô nương cũng là Lục Ly đây này.
"Bao nhiêu tuổi?"
"Vừa qua cập kê."
"Chính xác! Nha đầu, trí nhớ của ngươi may là không sai." - trung niên nam tử cười hắc hắc.
"..."
Tiền bối, ta đích thực vừa qua mười lăm tuổi, được chứ?
"Nếu nàng hỏi ngươi chuyện lúc nhỏ..."
"Năm tuổi bị bệnh, hiện tại đã sớm quên sạch!"
Trung niên nhân đối với thái độ mau mắn của thiếu nữ hình như rất vừa lòng, cười đến muốn bao nhiêu từ ái liền có bấy nhiêu. Có điều, y vẫn bắt Lục Ly trả bài thêm hai lần, thế này mới gật đầu rời đi, hiển nhiên là cực coi trọng lần diễn này.
Về phần là diễn cái gì, thì phải quay ngược lại hai canh giờ trước.
Nàng đi theo Tần Minh tới Bắc vực, không ngừng ngựa chạy về quân doanh, vừa vặn gặp được một ông chú đẹp trai, tên là Tiếu Dật Tài.
Vị thúc thúc này trên giang hồ nghe nói rất có danh vọng, thuộc loại người nghe người sợ. À không, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, y nói, nàng rất giống thê tử của y.
Thê tử của Tiếu Dật Tài bởi vì mười năm trước thất lạc nữ nhi, trong lòng thống khổ, nhiều năm nay ngoài bôn ba tìm kiếm con gái, thời gian còn lại đều là dùng lệ rửa mặt. Tâm bệnh tích lũy lâu ngày, khiến cho thân thể càng lúc càng không được.
Cho nên, khi Tiếu Dật Tài nhìn thấy Lục Ly, ý nghĩ đầu tiên chính là: đưa nàng về gặp Dao Dao. Thân phận thực sự của Lục Ly, hắn căn bản không quan tâm. Nàng phải cũng thế, không phải cũng thế, tóm lại, chỉ cần khiến Dao Dao của hắn vui vẻ là được rồi.
Lục Ly không phản đối.
Vì nàng xem ra, phản đối mới là ngu ngốc.
Thứ nhất, vị thúc thúc này hiển nhiên lợi hại cực, nàng có thể nhận thấy được qua sự e dè của tướng sĩ. Đắc tội một người lợi hại, không phải là hành động khôn ngoan.
Thứ nhì, y đã bức độc cho Trấn Bắc Vương, đồng nghĩa với bán cho Bạch Hổ quân, trong đó có cả Tần Minh, một cái ân tình. Có vay có trả, thiên kinh địa nghĩa, không phải sao?
Về phần vì sao người trả nợ lại là nàng? Vô nghĩa! Lại một câu hỏi ngu ngốc! Tần Minh là đồng hương của nàng, tại dị thế có thể coi như thân nhân duy nhất, chuyện của "nàng", Lục Ly sao có thể không quản? Hơn nữa, cũng chỉ là nhận thêm một người mẹ, không phải xông vào đầm rồng hang hổ, lại có thể khiến Bạch Hổ quân cảm kích, vì cái gì không làm?
Đường trường mỏi mệt, Tiếu Dật Tài vừa rời khỏi, Lục Ly ngáp hai cái, thả mình xuống giường, giây lát sau đã ngồi đánh cờ cùng Chu công.
Sáng hôm sau, vừa qua khỏi giờ Mão, Tiếu Dật Tài đã xuất hiện ở ngoài doanh trại. Mặc dù còn chưa tỉnh ngủ, nhưng biết y ái thê sốt ruột, Lục Ly rất phối hợp, thật nhanh sửa soạn rồi đi cùng với y.
Thiên Tuyết Thành long xà hỗn tạp, nhưng Tiếu Dật Tài có một nguyên tắc, chính là phải đặt ái thê dưới mí mắt. Bởi vậy, thê tử của y ở ngay tại một khách điếm phía Đông thành, khoảng cách tới Bạch Hổ doanh không quá xa.
Khách điếm khá lớn, là loại hai tầng lâu, địa điểm cũng rất tốt, nhưng không hiểu tại sao cực vắng khách trọ. Lục Ly thắc mắc, mới biết được Tiếu Dật Tài đã bao trọn cả rồi, ở đây ngoại trừ thê tử của y cùng vài thủ hạ thì không có ngoại nhân. Lục Ly âm thầm tặc lưỡi, người này muốn soái có soái, muốn thâm tình có thâm tình, quả nhiên là thê nô nam chủ điển hình trong truyền thuyết.
Tiếu Dật Tài khẽ ho nhẹ, còn chưa kịp đưa tay lên gõ, cửa phòng đã bật mở. Hiển nhiên người bên trong chờ đợi thật lâu, vừa nghe có động tĩnh liền vội vàng đi ra.
Lục Ly ngơ ngác nhìn thiếu phụ trước mắt.
Nàng thoạt nhìn không còn trẻ, ước chừng đã qua ba mươi, làn da trắng đến gần như trong suốt, nhìn được từng sợi gân xanh, dễ thấy ngày thường thân thể vẫn luôn không tốt. Đôi mắt sâu như nước, bên trong chứa đựng rõ ràng tang thương.
Trọng điểm là, nàng cực giống Lục Ly. Hay nói đúng hơn, Lục Ly có đến chín phần giống nàng.
"A... A Ly...?" - thanh âm nữ nhân cực độ run rẩy, hai chân không giữ vững được, lảo đảo tiến về phía Lục Ly.
Lục Ly khóe mi ươn ướt.
Rõ ràng là diễn kịch, nhưng không hiểu từ đâu, một loại cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ cứ lan tràn trong tâm nàng, lớn dần thành một cỗ xúc động chưa từng có. Nàng mếu máo, thực tự nhiên khóc lên:
"Nương..."
--- ta là đường phân cách tuyến---
Cuối năm rồi, Viên làm ngân hàng nên bận quá, lâu ngày ko viết sợ mọi người quên Viên cùng A Ly rồi, nên phải ngoi lên viết tạm một chương ngắn ngắn.
Chúc cả nhà Giáng sinh an lạc!
Và đừng bỏ Viên mà đi nhé