Editor: Ngọc Anh.
Qua buổi trưa, Tô La đang đàm luận cùng Thôi Vô Nhàn ở thư phòng về hai món ăn giữa trưa, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng nói của quản gia: “Đại đương gia, phu nhân ở bên trong đúng không ạ? Trong nhà có hai vị khách nhân tới, bảo là muốn tìm phu nhân thương lượng một vài chuyện, vị nữ tử kia tự xưng là Diêu thị.”
Tô La ngẩng đầu nhìn về hướng cửa một chút, sau đó quay đầu trở lại nhìn Thôi Vô Nhàn, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, không biết Diêu thị tại sao lại tự mình đến trong phủ tìm nàng, nhưng thế đều đã tới đây, nghĩ đến hẳn là có chuyện gì quan trọng: “Ta đi ra trước xem một chút, đợi lát nữa lại trở về thương lượng với chàng chuyện này.”
Thôi Vô Nhàn tuy rằng rất muốn bồi nàng cùng đi qua đó, nhưng đối phương đều chỉ yêu cầu gặp Tô La, hắn cũng không thể tuỳ tuỳ tiện tiện theo qua đó, đành phải áp chế ý niệm này, chỉ nói: “Ừ, nếu mà có chuyện gì thì trực tiếp kêu người tới đây thông báo, ta sẽ dùng thời gian nhanh nhất qua đó .”
Nghe lời nói này, Tô La buông bút lông trong tay ra, có chút dở khóc dở cười nhìn hắn, trong lòng cũng ấm áp lên, nhịn không được nhếch môi khẽ cười một tiếng, cười rồi mới nói: “Xem lời nói của chàng này, Diêu tỷ là công nhân bên xưởng nhỏ, chàng đang nghĩ đến chỗ nào vậy ?”
Môi mỏng của Thôi Vô Nhàn gần như mím thành một sợi dây, trong ánh mắt chứa nét cười thản nhiên, miệng lại không trả lời. Duỗi tay giúp nàng vuốt xiêm y vì nàng dựa vào bàn viết chữ vẽ tranh mà hơi hơi nhăn, lại vuốt mấy sợi tóc hỗn độn trên trán gọn lại, rồi mới cười nói với nàng: “Được , nàng đi trước đi, đừng để cho bọn họ đợi lâu.”
Đối mặt với Thôi Vô Nhàn ôn nhu săn sóc, gò má Tô La hơi hơi phiếm hồng, hắn quả thật là có một mặt thật sự khác biệt. Hắn ở trước mặt nàng, luôn dễ dàng lấy đi tất cả lực chú ý của nàng. Ở trước mặt hắn, nàng tựa như sẽ vô cùng dễ dàng làm ra một vài chuyện mà bình thường sẽ không làm, có chút khiến người ta trở tay không kịp. Tô La lại cười cười, sau đó đứng dậy đi đến trước cửa, mở cửa phòng liền nhìn thấy quản gia đợi ở bên ngoài.
Quản gia thấy người mở cửa chính là Tô La, tiếp tục đem lời nói chưa nói hết nói ra: “Phu nhân, người tới là một đôi phu thê, vị phu nhân tự xưng là Diêu thị nói nàng ấy cùng phu nhân quen nhau, mà vị nam tử còn lại họ Chu, dường như không quen biết phu nhân.”
Bước chân vừa mới bước ra thu trở về, Tô La cúi đầu yên lặng nghĩ một chút khi nào thì nàng từng gặp một đôi phu thê như vậy. Trong trí nhớ của nàng, chỉ có Diêu thị ở xưởng nhỏ họ Diêu, chẳng lẽ là trượng phu nàng ấy tìm đến nàng?
“Quản gia, ông để bọn họ đợi trước, ta rất nhanh sẽ đi qua.” Nghĩ nghĩ Tô La nói như thế, quản gia đáp lại một tiếng liền đi trước ra phòng khách chính. Tô La ngẩng đầu nhìn bóng lưng quản gia trầm mặc một chút, sau đó xoay người trở lại thư phòng.
Quản gia dựa theo phân phó của Tô La đi tới phòng khách chính, thấy hạ nhân đã theo lời ông sai bảo chuẩn bị trà bánh thật tốt, yên lặng khẽ gật đầu, sau đó mới đi đến trước mặt hai người đợi ở trong sảnh, khiêm cung hữu lễ nói: “Phu nhân sẽ nhanh chóng tới đây, thỉnh hai vị đợi một chút.”
Vị nam tử kia đứng lên, ôm quyền cảm ơn quản gia nói: “Nhờ vào quản gia .”
Một lát sau, Tô La và Thôi Vô Nhàn cùng đi tới phòng khách chính, thấy vị Diêu thị kia chính là Diêu thị nàng quen, trong lòng Tô La hơi có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng không lộ ra nửa phần. Thoáng nhìn nam tử đi cùng Diêu thị một cái, dáng vẻ gương mặt có chút giống Tiểu Dương con trai của Diêu thị, ý niệm trong lòng càng chân thật lên.
“Tô muội tử, nghe nói muội mang thai , tỷ chúc mừng muội trước .” Diêu thị thấy Tô La liền đứng dậy đứng ở trước mặt nàng cười nói, sau đó lại giới thiệu nam tử bên cạnh nàng ấy với hai vợ chồng Tô La: “Đây là tướng công tỷ, họ Chu. Tô muội tử, chuyện này nói ra thực có chút xin lỗi muội, tỷ và Tiểu Dương lúc trước tới trấn Vân Lâm kỳ thật không phải là tìm thân thích, tỷ…”
Tô La nhìn Diêu thị càng nói càng khó xử, vội vàng tiếp lời: “Diêu tỷ nếu mà cảm thấy chuyện này không tiện nói ra, vậy thì chớ miễn cưỡng chính mình. Muội muốn quen biết với Diêu tỷ và Tiểu Dương chính là từ lúc nhìn thấy hai người, mấy chuyện trước kia ra sao, muội không hề để ý, cho nên Diêu tỷ cũng đừng để việc này ở trong lòng.”
Diêu thị nhìn thẳng vào hai mắt Tô La, nhưng thấy trong mắt nàng đều là thẳng thắn vô tư, trong lòng biết nàng nói đều là thật. Lúc trước Tô La xuất thủ tương trợ đều chưa từng so đo mấy chuyện này, sao lại vào lúc này so đo được chứ? Nghĩ đến nàng ấy lại là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhất thời cảm thấy có chút thẹn đến đỏ mặt.
Bên này Thôi Vô Nhàn và nam tử họ Chu Chu Bác Giang thấy hai nữ tử thực sự là có việc cần trò chuyện với nhau, bọn họ cũng không tiện qua làm phiền các nàng, hai người liền vừa thưởng thức trà vừa nói chuyện một chút. Sau khi biết cả hai đều là thương nhân, không hẹn mà cùng sinh ra một loại cảm giác ngàn dặm hữu duyên được gặp gỡ, lại càng tán gẫu càng hưng trí. Chờ bọn họ tán gẫu xong, các nương tử đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Tướng công, hai người quen nhau sao?” Diêu thị không phải rất dám xác định hỏi han, tướng công nàng ấy tuy là thường xuyên ra ngoài buôn bán, nhưng nàng ấy trước giờ chưa từng nghĩ hắn sẽ quen biết Thôi Vô Nhàn. Dù sao trước khi tới Thôi phủ nàng ấy đã đại khái nói qua về tình hình Thôi phủ, nhưng khi đó phản ứng của hắn không hề giống như là quen biết Thôi Vô Nhàn.
Chu Bác Giang lắc đầu: “Trước kia không quen, tuy nhiên ba năm trước khi đi qua trấn Vân Lâm, đã từng qua tửu lâu Thiên Duyệt dùng cơm. Lúc ấy chỉ là ngẫu nhiên nghe danh huynh đệ họ Thôi, lại chưa từng chính mắt gặp. Bây giờ hữu duyên khó gặp, quả thật là danh bất hư truyền.”
Thôi Vô Nhàn khiêm nhường nói: “Nếu nói danh bất hư truyền, cũng phải là Chu huynh mới phải. Mấy năm trước đã từng đi qua Trữ châu, Thôi mỗ khi đó đã nghe qua đại danh của Chu huynh. Không nghĩ lại là ở chỗ này gặp nhau, thực sự là có chút duyên phận.”
Chu Bác Giang lúc này nhìn nhìn Tô La, sắc mặt lộ vẻ cảm kích: “Nếu nói chúng ta có thể hữu duyên gặp gỡ, hết thảy đều bắt đầu từ Thôi phu nhân lương thiện. Ngày đó nếu Thôi phu nhân không xuất thủ tương trợ, vợ con Chu mỗ sợ rằng phải…” Nói tới đây, Chu Bác Giang không tiếp tục nói hết nữa, chỉ là đứng dậy, long trọng cúi đầu với Tô La: “Chu mỗ ở đây tạ ơn thôi phu nhân, nếu mà Thôi phu nhân có việc cần Chu mỗ giúp đỡ, Chu mỗ chắc chắn dốc hết toàn lực trợ giúp Thôi phu nhân.”
Tô La im lặng không nói đánh giá Chu Bác Giang, sau khi đến nơi đây, nam tử nàng quen biết không hề nhiều, nhưng nàng thấy Chu Bác Giang cũng không phải chỉ là thương hộ bình thường. Nàng nhớ khi mới gặp mẹ con Diêu thị, trên người Tiểu Dương liền có loại khí thế biểu lộ trong lúc lơ đãng, mà giờ phút này cuối cùng cũng hiểu loại khí thế này tới từ nơi nào. Chỉ sợ bối cảnh thân thế một nhà bọn họ thực sự là không thể khinh thường, chỉ là không hiểu được lúc trước tại sao mẹ con Diêu thị lại rơi vào hoàn cảnh như thế.
Tô La tự biết cho dù nàng vắt hết óc cũng sẽ không nghĩ ra được đáp án chính xác, cũng chẳng muốn nghĩ mấy vấn đề lộn xộn này nữa, chỉ đơn giản trả lời một câu: “Chu công tử nghiêm trọng rồi.” Thêm nữa nàng cũng không biết phải nói thế nào, nàng còn thực sự không quen đàm luận kiểu chuyện như thế này.
Diêu thị lúc này nói: “Tô muội tử, tỷ tới đây là muốn nói với muội tử, một nhà chúng ta qua hai ngày nữa sẽ phải khởi hành về Trữ châu, khoảng thời gian này muội tử vất vả tương trợ. Nếu mà ngày nào đó muội tử có rảnh, không ngại tới Trữ châu chơi, chúng ta chắc chắn chiêu đãi muội tử thật tốt.”
Nghe tới đây, trong lòng Tô La yên lặng than thở, khi thấy hai người tới nàng đã âm thầm đoán ra ý của Diêu thị, không nghĩ đến thực sự đúng như suy đoán của nàng . Khó khi tìm được một nữ tử biết chữ giúp đỡ viết lách một vài việc, đột nhiên nghe thấy nàng ấy muốn rời đi, khó tránh cảm thấy có chút đáng tiếc. Nhưng nhà bọn họ đã ở nơi xa khác, trở về là lẽ đương nhiên , nàng cũng không có lý do lưu lại bọn họ.
Sau đó mấy người lại hàn huyên mấy câu, Diêu thị và Chu Bác Giang liền cáo từ trở về trước, mà Diêu thị đáp ứng Tô La ngày mai đem sổ sách nàng ấy ghi chép sửa soạn tốt đến, đến khi giao cho Tô La, tránh cho sau khi Tô La nhận được thì mấy mục đó cái gì cũng không hiểu được.
Thẳng đến khi vợ chồng Chu Bác Giang đi xa, Thôi Vô Nhàn mới thu lại ánh mắt có chút suy nghĩ sâu xa, nhìn Tô La nghiêm túc nói: “A La, vị Chu công tử kia là thương nhân có tiếng ở Trữ châu. Nghe nói mấy tháng trước, gia chủ bộ tộc Chu gia bị bệnh nặng, trong tộc có mấy nam tử rất có thanh danh vì tranh giành mấy vị trí mà cấu xé lẫn nhau, sau khi gia chủ Chu gia bệnh nặng, chuyện này càng phát triển lợi hại.”
Tô La ngẩn ra, lập tức lắc đầu khẽ cười cười, không nghĩ đến chân tướng sự việc lại là như thế, lại giống như một bộ phim nào đó trước đây từng xem. Vì quyền thế ích lợi tranh giành đấu đá lẫn nhau, nàng cũng không phải không có kiến thức về loại hắc ám này. Diêu thị lại dám mang con trai duy nhất xa cách tranh đấu, cũng khiến nàng có chút bội phục. Chỉ là sau khi trở về cuộc sống lại sẽ ra sao, lại là một kết quả chưa biết.
Hai người nhìn nhau chẳng nói gì, quản gia lại bước nhanh tới, đi đến trước mặt hai người nói: “Đại đương gia, phu nhân, Tô lão phu nhân mang theo Tô công tử vào trong phủ thăm phu nhân, bây giờ đang ở phòng khách chính.”
Tô La hơi hơi sững sờ một chút, một lát sau mới phản ứng kịp quản gia đang nói tới ai, chỉ nghe Thôi Vô Nhàn nói: “Phân phó hạ nhân chuẩn bị trà bánh mới, lại chuẩn bị hai gian phòng khách.”
Không lâu sau, nha hoàn đưa hai người tới đây, chính là Tô mẫu và Tô Văn. Hai mẹ con đã có khoảng thời gian dài chưa gặp, vừa thấy mặt liền nhịn không được nhìn kỹ thần sắc đối phương.
Tô mẫu khẽ vuốt gò má Tô La, miệng lẩm bẩm nói: “Xem sắc mặt con tệ như vậy, chính là mang thai khẩu vị không tốt sao? Xem như khẩu vị không tốt cũng phải ăn nhiều một ít, bằng không khổ vẫn là chính con.”
Tô Văn nhìn mẹ con Tô gia xem nhẹ cậu và tỷ phu, ở học đường đọc sách cậu đã trưởng thành không ít so với trước, sau khi ân cần thăm hỏi Thôi Vô Nhàn, chủ động tán gẫu với Thôi Vô Nhàn về những ngày qua, nói chuyện không tự ti cũng không hống hách.
Thôi Vô Nhàn xem lại Tô Văn cao lớn không ít, bên tai nghe hai mẹ con Tô gia đối thoại, âm thầm nghĩ cậu em vợ này lại là một người chăm chỉ . Nếu mà vẫn nghiêm túc như vậy, nói không chừng thực sự có thể đỗ đạt công danh.
Có lẽ là vì tổ phụ và phụ thân ảnh hưởng, Thôi Vô Nhàn từ nhỏ đến lớn đều không nghĩ muốn đi thi lấy công danh. Nhị đệ Thôi Vô Trần cùng hắn đều có suy nghĩ giống nhau, hai người đều không thích mấy quan chức mua danh cầu lợi, chỉ thích tốn tâm tư kiếm chút tiền. Tuy nhiên trước mắt có cậu em vợ này, nói không chừng thực sự có cái năng lực này