Editor: Ngọc Anh
Lúc này, hai vợ chồng Tô La từ khi Từ đại phu tới báo cho tin vui cao hứng đến chỉ kém hoa chân múa tay, cả một canh giờ, Tô La đều bị Thôi Vô Nhàn cưỡng chế nằm trên giường nghỉ ngơi. Nói cái gì mà bây giờ nàng đi Quế Hương viện cũng không giúp được gì, ngược lại còn bị dọa đến bảo bảo trong bụng đang lớn .
Thật không dễ dàng gì mới thấy được Thôi Vô Nhàn lộ ra một mặt bá đạo cường thế như thế, Tô La không những không cảm thấy trong lòng không thoải mái, ngược lại còn có một loại ấm áp ngăn cũng ngăn không được vọt tới trong lòng. Bản thân nàng cũng hiểu rất rõ bây giờ nàng quả thật không nên ở bên kia đợi, vừa nghe thấy tiếng kêu thê lương không dứt bên tai, nàng liền cảm thấy hãi hùng khiếp vía, thật sự không hi vọng lưu lại ấn tượng khắc sâu nào cả, tránh cho nàng vừa mới mang thai đã nghĩ đến mấy tháng sau sẽ sinh đẻ đau đớn.
Bất tri bất giác, hai canh giờ chậm rãi trôi qua , Đông Thanh vẫn ở bên Quế Hương viện giúp đỡ rốt cục trở lại Thúy Bách viện. Thuận tiện mang cho Tô La một tin tức tốt, Vương Tiểu Đại thuận lợi sinh hạ một vị tiểu thư cho Thôi phủ, hai mẹ con đều bình an.
Nghe thấy Vương Tiểu Đại bình an sinh con, cuối cùng trái tim của Tô La cũng để xuống. Khi Vương Tiểu Đại sinh con, nàng mới biết nàng đã mang bầu, loại kinh hỉ lại lo lắng đan xen vào trong lòng, thực sự là không có cách nào khiến người ta cao hứng trở lại, giờ khắc này rốt cục cảm thụ được loại vui sướng khó nói lên lời.
Ngày gần đây chuyện hỉ của Thôi phủ đến liên tục, trước tiên là tiểu thư duy nhất Thôi Tố Nhu định mối hôn nhân tốt, tiếp theo là phu nhân Tô La có hỉ, sau đó lại là đại tiểu thư Thôi phủ sinh ra.
Nhiều chuyện hỉ liên tiếp tới như vậy, trong lòng Thôi Vô Nhàn tất nhiên là vui mừng không thôi, nói tới hắn cũng đã rất lâu rồi chưa từng cao hứng như vậy. Thế là, để ăn mừng những chuyện hỉ này, nói quản gia sai bảo phòng bếp chuẩn bị một bàn cơm chiều thịnh soạn, mà cơm chiều của hạ nhân trong phủ tất nhiên cũng thịnh soạn không ít. Sắp hết năm, cộng thêm trong phủ lại có nhiều chuyện vui như vậy, Thôi Vô Nhàn cũng thưởng chút bạc xuống, đám hạ nhân lại kích động và kinh hỉ.
Đến giờ cơm chiều, vốn là bàn ăn năm người bỗng nhiên liền biến thành ba người. Bây giờ Vương Tiểu Đại vẫn là trong tháng, không thể cùng bọn họ cùng ăn cơm. Thế nên Thôi Vô Trần yêu thê như mệnh cũng không xuất hiện, lần nữa chứng minh hắn có bao nhiêu thương tiếc vợ con.
“Đại ca, đại tẩu, chúc mừng hai người.” Sau khi Thôi Tố Nhu thấy Vương Tiểu Đại sinh em bé xong lại có được tin tức tốt là Tô La mang thai, nàng ấy giống như đại gia vậy, bây giờ vừa nghĩ đến mới có thêm một cháu gái nhỏ, không lâu nữa lại có thêm một cháu trai hoặc thêm một cháu gái nhỏ, thực sự là kinh hỉ liên tục.
“Cám ơn.” Tô La cười một tiếng, ánh mắt dưới lông mi đen dài khó mà che dấu vui sướng. Chỉ thấy nàng giống như thường ngày, không nhanh không chậm đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hành động vừa mơ hồ vừa hiện một tia cẩn thận.
Thời gian Tô La mang thai phản ứng cũng không rõ ràng, cộng thêm trước đó Thôi Vô Nhàn phân phòng bếp chuẩn bị thêm một vài món ăn thai phụ thích ăn, cho nên tối nay nàng ăn tốt uống tốt giống như bình thường. Ăn xong cơm, Tô La và Thôi Tố Nhu cùng đi Quế Hương viện thăm mẹ con Vương Tiểu Đại, còn Thôi Vô Nhàn như thường lệ đi thư phòng.
Khi hai người đến trước cửa phòng Vương Tiểu Đại, Thôi Vô Trần ở bên ngoài ăn cơm, rất nhanh đã chú ý ngoài cửa có người. Đợi cửa mở thấy người đến là hai người các nàng, chỉ nhàn nhạt chào một tiếng, sau đó tiếp tục chậm rì rì ăn cơm.
Tô La thấy dáng vẻ Thôi Vô Trần, như có như không lắc đầu cười khẽ một chút, sau đó sóng vai cùng Thôi Tố Nhu đi vào trong phòng. Không nghĩ hai người vào bên trong, lại vừa vặn thấy Vương Tiểu Đại khuôn mặt đỏ rực mượn sức mặc xiêm y. Một bên bà vú vừa bế em bé vừa mới sinh, không cần nghĩ nhiều cũng biết vừa nãy Vương Tiểu Đại hẳn cho em bé bú sữa mẹ. Tô La mím môi lén lút cười cười, nàng nghĩ nàng đã biết tại sao vẻ mặt của Thôi Vô Trần lại như thế .
“Đại tẩu và Tiểu Nhu tới, nghe tướng công nói đại tẩu có hỉ , chúc mừng đại tẩu.” Vương Tiểu Đại vừa thấy Tô La liền nghĩ đến chuyện vui này, không nhịn được lại cười nói. Nàng ấy vừa mới sinh em bé, giờ phút này nghe thấy đại tẩu nhà bọn họ đã mang thai, giữa lúc hoảng hốt lại nghĩ đến chuyện mang thai ngày trước.
“Ta cũng muốn chúc mừng hai người, nhìn dáng vẻ em bé thật xinh đẹp đáng yêu, nhìn xem chính là một mỹ nhân, tương lai cũng không biết nam tử nào có phúc khí có thể cưới được mỹ nhân như vậy.” Tô La cúi đầu nhìn bà vú bế em bé làn da còn có chút nhăn nheo, tuy rằng chưa từng thấy trẻ con mới sinh, nhưng em bé này nhìn qua đã thấy giống Vương Tiểu Đại, nghĩ đến sau này cũng sẽ là một mỹ nhân hiền thục như Vương Tiểu Đại.
“Muội cũng thấy thế, dáng vẻ của em bé rất giống nhị tẩu, sau khi lớn lên khẳng định trổ mã càng thêm mỹ lệ động lòng người.” Thôi Tố Nhu cùng đứng trước mặt bà vú chơi đùa với em bé, nàng ấy thực sự muốn bế cháu gái nhỏ vừa mới sinh này, nhưng thấy hai cánh tay và hai cái chân nhỏ bé, thật sự không có dũng khí bế em bé lên.
Nhìn hai cô cháu, cháu nhìn cô, cô trêu chọc cháu, Vương Tiểu Đại không nhịn được mà mỉm cười thỏa mãn. Mặc kệ là con gái cũng được, con trai cũng được, đều là đứa xon mà nàng ấy hoài thai mười tháng sinh ra. Bây giờ thấy mọi người đều thích em bé, đều là chan chứa vui mừng khó mà che dấu.
Thăm em bé xong, Tô La và Thôi Tố Nhu lại cùng Vương Tiểu Đại tán gẫu một lúc, rất có xu thế càng tán gẫu càng hăng say. Thẳng đến khi Thôi Vô Trần ăn cơm no đi vào, hai người mới tạm biệt Vương Tiểu Đại. Cùng ra khỏi Quế Hương viện, tự về viện mình.
Buổi chiều nghỉ ngơi một khoảng thời gian thật dài, Tô La đến lúc này không ngủ được, rảnh rỗi không có gì làm. Nhìn ngọn nến trên bàn nghĩ nghĩ, Tô La liền đem món bánh bao chiên và các món ăn trước kia nàng từng ăn nghiêm túc nghĩ một chút, cân nhắc phải nói việc này cho Thôi Vô Nhàn như thế nào mới ổn.
Chiếu theo hoàn cảnh cuộc sống của nàng trước kia mà nói, nàng biết rõ rất nhiều món ăn nhà nông đều không thể ăn. Vì ngăn ngừa phiền toái không cần thiết, nàng cũng không nghĩ lờ mà lờ mờ đem đủ loại mỹ thực nàng biết báo cho Thôi Vô Nhàn. Tỉ mỉ suy nghĩ, Tô La chậm rãi nghĩ ra mấy ý kiến hay.
Buổi trưa ngày kế tiếp, Tô La mặc kệ Xuân Hồng Đông Thanh khuyên can, nhất định chạy xuống phòng bếp, chuẩn bị làm mấy món ăn cho bản thân nàng. Một khoảng thời gian trước cảm thấy khẩu vị có chút thay đổi, ngày nào quá lạnh lẽo, ăn không vô thì mấy món ăn rất nhanh liền nguội ngắt, lúc này xem ra hẳn là vì mang thai mà khẩu vị thay đổi lớn.
“Phu nhân, ngài thích ăn món gì, cứ việc phân phòng bếp làm là được, sao có thể tự mình xuống bếp được?” Đông Thanh một tấc cũng không rời theo sát sau Tô La, đến lúc này vẫn không quên tiếp tục khuyên nhủ phu nhân.
Hơn nửa tháng trước, phu nhân đột nhiên cho nàng và Xuân Hồng hai con thú bông lớn. Tuy rằng hai con thú bông hơi nhỏ hơn một chút so với của nhị thiếu phu nhân, nhưng hai người các nàng đều thích vô cùng, trước giờ đều chưa từng nghĩ hai người các nàng cũng sẽ có con thú bông xinh đẹp tinh xảo như thế. Phu nhân tuy là không nói nhiều, nhưng đối với hai người các nàng cũng tốt, các nàng cũng rất trân trọng cuộc sống bây giờ, có thể phục vụ chủ tử như vậy là may mắn của các nàng.
Ba năm trước, Đông Thanh bị người nhà bán vào Thôi phủ làm nha hoàn, trước kia nghe nói nhiều nha hoàn mệnh khổ, không tránh khỏi cũng lo lắng vận mệnh của chính nàng. Sau khi tới Thôi phủ hoàn thành trách nhiệm công việc tuân giữ bổn phận, thêm nữa không nhiều lời không hỏi nhiều. Bây giờ ở bên cạnh một chủ tử như vậy, nàng cảm thấy là phúc phần ông trời dành cho nàng.
Vì vậy, nhận được mệnh lệnh của đại đương gia phải chăm sóc phu nhân, Đông Thanh từ trong đáy lòng vâng theo mệnh lệnh. Nhưng cũng không biết phu nhân hôm nay thế nào, nhất định phải tự mình chạy tới phòng bếp. Tuy rằng trước kia phu nhân cũng ngẫu nhiên xuống bếp, nhưng bây giờ tới cùng đã khác so với trước kia, nàng giờ phút này thực sự lo lắng phu nhân chạy đến phòng bếp làm việc, nơi đó chính là nơi hỗn độn nhiều người, chẳng may xảy ra chuyện gì…
Đông Thanh mắt thấy không có cách nào thuyết phục Tô La, đầu linh động nghĩ ra một cách, bỗng nhiên nghĩ đến một nơi rất được: “Phu nhân, người muốn tự mình xuống bếp, nếu không thì vào phòng bếp nhỏ trong viện là được, nơi đó ít người hoàn cảnh cũng tốt hơn, cũng không kém gì phòng bếp.”
Tô La vừa nghe thế liền dừng bước, quay đầu nhìn Đông Thanh ở phía sau, mở to mắt hỏi: “Viện chúng ta có phòng bếp nhỏ?” Tô La hết sức buồn bực, nàng có lẽ cũng không biết Thúy Bách viện có phòng bếp.
Xuân Hồng lúc này nói tiếp: “Có ạ, ở một góc bên kia cửa viện, bình thường nô tì đều ở phòng bếp nhỏ nấu nước nóng .”
Tô La nhất thời cảm thấy quẫn bách không thôi, xem ra nàng đúng là thật rảnh rỗi không có việc gì làm, viện bọn họ ở có phòng bếp nhỏ, thế nhưng còn chạy thật xa đến phòng bếp trong phủ, thực sự là 囧 .
Nhìn phòng bếp cách đó không xa nghĩ nghĩ, Tô La phân Xuân Hồng Đông Thanh đến phòng bếp nói với đầu bếp một tiếng giữa trưa không cần chuẩn bị thức ăn cho mấy chủ tử, khi trở về thuận đường mang theo nguyên liệu nấu ăn nàng cần, thấy Xuân Hồng Đông Thanh đều làm xong việc này, xoay người về Thúy Bách viện.
Khi Thôi Vô Nhàn từ bên ngoài trở về, vừa vặn đến giờ cơm trưa, vừa đến phòng khách chính thấy trên mặt bàn đã dọn xong chén đũa, còn lại liền đợi thức ăn mang lên bàn, vẫy tay nói với một nha hoàn: “Mang thức ăn lên đi.”
Nha hoàn lĩnh mệnh mà đi, qua không lâu sau, Xuân Hồng Đông Thanh và mấy người nha hoàn mang thức ăn nóng hổi đặt lên bàn. Sau khi dọn xong thức ăn, để lại mấy nha hoàn ở bên ngoài phục vụ, nha hoàn khác đều quay về vị trí của từng người.
Đợi Thôi Vô Nhàn xem mấy món ăn trên bàn, hơi hơi nâng một bên lông mày, nghiêng đầu nhìn Tô La ngồi ở bên cạnh, hỏi: “Chính nàng tự mình làm sao?” Nói là câu nghi vấn, dùng cũng ngữ điệu trần thuật.
Tô La gật đầu, cười nói với hắn: “Khi ở trong thôn thường thường nghe mấy thím nói về mấy món ăn bổ dưỡng cho thai phụ, bất tri bất giác gian cũng học được không ít. Giữa trưa muốn ăn chút khai vị, cho nên liền tự mình xuống bếp làm hai món để nếm thử, sau đó thuận tiện cũng chuẩn bị cơm trưa luôn.”
Thôi Vô Nhàn nhìn mấy món ăn trên bàn hình thức tuy rằng phổ thông, nhưng sắc hương vị rất mê người, không cần nghĩ cũng biết “Thuận tiện” trong miệng Tô La cũng không phải thực sự chỉ là thuận tiện mà thôi, nhưng mà không đánh vỡ lời nói này của nàng, chỉ ôn nhu nói: “Ta biết nàng thích xuống bếp, chỉ cần nhớ không làm mình mệt mỏi là được.”