Editor: Ngọc Anh.
Về đề nghị của Tô La, Thôi Vô Nhàn yêu thê như mệnh tất nhiên là giơ hai tay tán thành. Mặc kệ nàng khác với nữ tử bình thường bao nhiêu, nhưng tới cùng vẫn là nữ tử mềm yếu. Để nàng bận việc đến mức hao phí thời gian tinh lực, chỉ làm hắn càng thêm lo lắng.
Mà Tô La tất nhiên là hiểu rõ tâm ý của Thôi Vô Nhàn, thấy một nam tử thương tiếc nàng như thế, cả trái tim đều là tình ý ấm áp. Vừa mới bắt đầu tình cảm của nàng đối với Thôi Vô Nhàn có lẽ chỉ là thích, gả cho hắn cũng là bởi vì không muốn bỏ qua hắn. Chỉ cho rằng chỉ cần tìm một người mình thích và cũng thích mình thành thân là được, về phần “Tình yêu” mà khiến người ta vừa yêu vừa hận, có hay không có, dường như đều đã trở nên không quan trọng đến như vậy nữa.
Ở thời đại tự do yêu đương, có ít nhiều người bởi vì tình yêu mà đến với nhau, lại cũng có biết bao nhiêu người bởi vì tình yêu mà lựa chọn tách ra. Thế gian có rất nhiều chuyện đều không có cách nào dùng ngôn ngữ để thuyết minh, sao không ở đúng thời điểm đó chặt chẽ nắm lấy đúng người, sau đó hòa hòa thuận thuận sống hết một đời.
Nhưng mà, sau khi bọn họ trở thành vợ chồng hiểu nhau yêu nhau, có một số việc lại dần dần bắt đầu thay đổi. Một ánh mắt thoáng hiện nét quan tâm, một câu nói ấm áp, một cái hành động mềm nhẹ, mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ đều như có như không truyền đạt một loại tình ý khó nói lên lời.
“Tướng công, chàng đã giúp Tiểu Nhu xem qua vị Lâm công tử kua chưa?” Nghĩ đến lúc giữa trưa dùng cơm nhắc tới việc này, Tô La thu hồi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, mang chút cười đùa hỏi chuyện này. Nói một câu thành thật, phản ứng của Thôi Tố Nhu kỳ thật rất đáng yêu, có lẽ đây chính là nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân (*) mọi người thường nói đi.
(*) Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân: là một câu tục ngạn, ví von hoàn cảnh nhất định tạo nên nhân tài nhất định, người ở những khu vực khác nhau, bởi vì hoàn cảnh khác nhau, cách thức sinh sống khác nhau, địa lý khí hậu khác nhau, tư tưởng quan niệm khác nhau, nhân văn lịch sử cũng khác nhau, thái độ ứng xửkhác nhau, văn hóa tính cách cũng khác nhau.
“Hôm nay giờ Mùi cùng Lâm công tử ở trà lâu uống hai chén trà, mặc kệ là nói đến chuyện gì, Lâm công tử đều là thận trọng từ lời nói đến việc làm. Làm người khoan dung độ lượng, trung hậu thành khẩn, hỏi cậu ta về bức họa của cậu ta được bà mối mang đến phủ ta, cậu ta ngây ngốc một chút, sau đó hơi có chút thẹn quẫn, rồi dường như có chút kinh hoảng thất thố.”
Thôi Vô Nhàn khẽ cau mày, giọng điệu bình thản mà thong thả đem cuộc hẹn giờ Mùi nói đại khái một lần. Xem phản ứng của Lâm Hướng Phong, cậu ta hẳn là biết tiểu muội . Chỉ là tuy rằng tiểu muội thi thoảng ra ngoài dạo chơi, nhưng xưa nay đa số đều chỉ đi tiệm may, tiệm bán son phấn, phường bánh ngọt linh tinh, sao lại từng cùng Lâm Hướng Phong ở tiệm gạo Lâm gia gặp mặt?
Nhớ lại thần sắc khi Thôi Tố Nhu thoạt nhìn bức tranh vẽ chân dung của Lâm Hướng Phong, Tô La có suy nghĩ một chút, sau đó giống như không chút đếm xỉa nói: “Như vậy mà nói, Lâm công tử có hảo cảm đối với Tiểu Nhu hơn, ta thấy hai người bọn họ rất xứng đôi. Nói không chừng đây thực sự là duyên phận của bọn họ, chỉ là không biết người nhà Lâm công tử có dễ đối phó không.”
Thôi Vô Nhàn duỗi tay ôm Tô La vào trong ngực, cánh tay cứng rắn vây quanh vòng eo hết sức nhỏ nhắn, môi mỏng tới gần bên tai trắng nõn thấp giọng nói: “Lâm lão gia và Lâm phu nhân phu thê tình thâm, Lâm gia chỉ có một đứa con trai là Lâm Hướng Phong, một nhà ba người hòa hòa mỹ mỹ, làm không ít người ghen tị chết đi được.” Giọng nói trầm thấp bỗng nhiên trở nên vô cùng mờ ám: “Nương tử khi nào mới sinh cho vi phu một đứa bé mập mạp mũm mĩm đây? Không thì chúng ta cũng sớm sinh một đứa bé, để cho người khác ghen tị đến chết.”
Đang nói chuyện yên làng đột nhiên trở nên mờ ám như thế, Tô La vốn là da mặt mỏng nháy mắt mặt đỏ lên, từng đợt khí nóng từ dưới da mặt xông ra. Càng cường ép bản thân trấn định lại, người nào đó đang ôm nàng càng mờ ám khẽ liếm vành tai non mềm. Vừa muốn mở miệng nói hai câu, liền bị người nào đó xoay người qua. Môi mỏng ấm áp dần dần xâm nhập xuống, trong khoảnh khắc môi mọng liền bị chiếm giữ vội vã, lời vừa thoát khỏi miệng lưu lại một vòng rồi bị ép nuốt xuống cổ họng.
Hai thân thể ấm áp gắt gao dựa cùng một chỗ, Tô La mị nhãn như tơ, hai cánh tay vô ý ôm vòng quanh cổ nam tử, cần cổ vốn hết sức nhỏ nhắn ưu mỹ ngửa ra tạo thành một hình cung mê người. Lưỡi đinh hương mềm mại bị truy đuổi nhiệt tình, sau đó lại bị mút đến tê dại. Khí lực toàn thân như là bỗng nhiên bị rút đi vậy, chỉ có thân thể mềm mại tựa vào bộ ngực rắn chắc bao la hùng vĩ.
Vốn chỉ là nụ hôn lướt qua nhưng càng lúc càng trở nên triền miên, nước bọt ngọt ngấy hòa trộn cùng một chỗ, tình ý và dục vọng càng khiến người ta xúc động và mê muội. Tô La chậm rãi mở to đôi mắt mê ly, lẳng lặng thu hết vẻ mặt của người trước mắt này vào đáy mắt, sau đó lại chậm rãi nhắm mắt lại, yên tâm giao mình cho người trước mắt này…
Ngó da thịt trắng nõn da thịt lưu lại mấy dấu hôn hồng hồng, Tô La hối hận đến ruột cũng thắt lại, càng khiến nàng hối hận không thôi là, bọn họ thế mà lại nhiều lần lăn lăn lộn lộn vào giờ này. Nếu như lúc này có người đến tìm nàng hoặc là tìm Thôi Vô Nhàn, vậy há không phải đã sớm để người ta biết bọn họ ở trong phòng làm cái chuyện gì sao?
Nghĩ đến có khả năng này, Tô La vô cùng chán nản đem cả thân thể chôn thật sâu ở trong chăn, hận không thể vĩnh viễn ở bên trong không ra nữa, tránh làm nàng không cẩn thận nhớ lại chuyện này.
Nghĩ thì nghĩ, Tô La chôn đầu ở trong chăn khó thở chung quy vẫn chui đầu ra, ai biết vừa mở mắt liền thấy Thôi Vô Nhàn vừa đi đâu đó mà quay lại. Vốn là ngột ngạt khiến khuôn mặt đỏ bừng không khỏi lại rầm rầm rầm toát ra một tầng khí nóng. Nếu không phải sắc mặt nàng thật sự đã đỏ đến cực điểm, nếu không khẳng định sẽ tiếp tục đỏ, thẳng đến khi chín mọng mới thôi.
“Có phải là thân thể không thoải mái không? Có muốn tắm gội hay không?” Thôi Vô Nhàn vừa bảo nha hoàn đi phòng bếp nhìn xem rồi chuẩn bị nước ấm. Vốn hắn chỉ nghĩ lướt qua, nhưng chung quy vẫn không có cách nào nhịn xuống. Hắn gần đây thực có chút quá mức, mỗi ngày đều muốn nàng hai ba lần, chẳng lẽ nam tử có thê tử đều dễ xúc động như vậy?
Trước kia hắn tuy rằng cũng thi thoảng có lúc có dục vọng khó nhịn, nhưng lại chưa từng giống như hiện tại. Chỉ cần tiếp cận tiểu thê tử của hắn, hắn sẽ bị hương thơm nhàn nhạt quanh thân thể nàng hấp dẫn, dục vọng dưới bụng cũng khí thế dào dạt, mỗi lần cũng phải muốn hai ba lần mới thoả mãn. Nghĩ đến đây, Thôi Vô Nhàn không khỏi hết sức đau lòng nhìn thê tử bị hắn gây sức ép đến toàn thân vô lực, xem sau này vẫn là phải chú ý nhiều hơn một chút mới được.
“Bây giờ là canh giờ gì?” Tô La nhờ sự trợ giúp của Thôi Vô Nhàn ngồi thẳng thân thể, mới mở miệng liền nghe được giọng nói mất tiếng khàn khàn, nhịn không được nhẹ nhíu mày, cổ họng khô khốc đặc biệt khó chịu, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ngược lại trở nên càng thêm khô khốc.
“Tới, uống một chút nước ấm để nhuận cổ họng trước.” Thôi Vô Nhàn vừa nghe thấy giọng nói Tô La, lập tức đứng dậy đi rót một chén nước ấm tới đây. Dùng nước ấm để uống là thói quen của Tô La, sau khi hắn phát hiện chuyện này, cố ý sai nha hoàn thường cách một khoảng thời gian phải chuẩn bị nước nóng, nguội một lúc sau đó uống vừa vặn.
Tô La nhẹ nhàng trừng mắt nhìn tên đầu sỏ khiến nàng toàn thân mỏi nhừ vô lực một cái, cùng đối diện với ánh mắt dịu dàng thắm thiết, tất cả oán hận gì đó đều biến mất đến không bóng không dáng. Cũng không biết có phải cảm giác sai lầm hay không, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt thâm thúy tràn đầy nhu tình, mấy oán hận trong lòng nàng đều chậm rãi tiêu tán, cuối cùng cả trái tim đều lại tràn đầy ấm áp.
“Ta đã bảo hạ nhân chuẩn bị canh hạt sen nàng thích uống, bây giờ nàng có muốn uống không?” Thôi Vô Nhàn ôn nhu săn sóc cầm cái gối dựa nhét vào sau lưng Tô La, thấy Tô La gật đầu, lập tức đứng dậy bưng canh hạt sen lại.
Khó khi nào có thời gian có thể ngọt ngào, trong mắt Thôi Vô Nhàn mang theo sủng nịch nhu tình, khóe miệng hơi hơi nâng lên, múc một muỗng canh hạt sen đưa tới bờ môi Tô La, thấy nàng mắc cỡ đỏ mặt còn miệng thì ăn canh hạt sen, bất giác ôn nhu cười một cái.
Tô La hết sức cố gắng nuốt canh hạt sen trong miệng xuống, đợi khi lại có một muỗng canh hạt sen chuyển tới bờ môi, khắc chế không được giựt giựt khóe miệng, trong lòng thầm nghĩ sao dáng vẻ lúc này giống như là đang ở cữ vậy. Ý nghĩ này chợt lóe ra, lập tức bị nàng quẳng đến sau đầu, thực sự là chập mạch , cũng không biết đang nghĩ cái chuyện đứt gân não gì nữa.
Trải qua vận động kịch liệt như thế, Tô La quả thật có chút đói , một chén canh hạt sen rất nhanh đã bị nàng tiêu diệt đến sạch sẽ bóng loáng. Cũng là khi nàng uống xong canh hạt sen, ngoài phòng truyền tới tiếng đập cửa, Tô La cuống quít kéo hai bên màn che xuống, đồng thời cũng che đi khóe miệng tươi cười sủng ái của Thôi Vô Nhàn.
Tô La chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, xuyên qua màn che hơi mờ thấy Xuân Hồng Đông Thanh xách từng thùng nước ấm tiến vào. Sắc mặt Tô La lại đỏ lên, vào lúc này sai người chuẩn bị nước ấm, há không phải minh minh bạch bạch nói cho người khác biết chuyện bọn họ vừa mới làm sao?
Kỳ thật Tô La nghĩ nhiều , thời tiết mùa đông ban đêm tới sớm, nước ấm cũng đun càng chậm. Thời điểm này nếu muốn tắm gội, đại đa số người đều sớm đun nước tắm gội , bằng không chờ đến muộn sẽ càng thêm phiền toái. Mà Thôi Vô Nhàn trở về trước đã bảo bọn nha hoàn đến viện khác giúp đỡ làm mấy việc, tất cả Thúy Bách viện chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ, cho nên thời gian buổi chiều của bọn họ trải qua ra sao, cũng chỉ có hai người bọn họ biết.
Sau khi nước ấm chuẩn bị xong, Tô La đuổi Thôi Vô Nhàn ra ngoài, không chút nào để ý biểu tình dở khóc dở cười của Thôi Vô Nhàn. Thẳng đến khi nàng tắm rửa toàn thân sạch sẽ một lần, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều . Mặc xong tầng tầng lớp lớp xiêm y, lại sửa soạn dung nhan, vậy mới chậm rì rì mở cửa phòng ra.
Thôi Vô Nhàn trong sân thấy một luồng gió lạnh thổi qua nghe được tiếng cửa phòng mở, nhếch môi vào xem. Tô La thấy thần sắc hắn không chút để ý gió lạnh đang thổi, vừa lo lắng vừa đau lòng nói: “Đều là tại ta cố tình gây sự, chàng không nên dung túng ta như vậy .”
Thôi Vô Nhàn cười ôm nàng vào lòng, thay nàng ngăn trở gió lạnh thổi tới, thấp giọng nói: “Nàng là nương tử của ta, ta không sủng nàng thì sủng ai? Nữ tử khác ta không cần, chỉ cần mình nàng, ta đã cảm thấy hài lòng thoả dạ .”
—— Nàng là nương tử của ta, ta không sủng nàng thì sủng ai? Nữ tử khác ta không cần, chỉ cần mình nàng, ta đã cảm thấy hài lòng thoả dạ.
Đã từng nghe qua không ít lời ngon tiếng ngọt, lại chưa bao giờ được nghe lời nói giản dị mà động lòng người như thế. Tô La ngửa đầu ngắm khuôn mặt nhu hòa, nàng biết ôn hòa nhu tình của Thôi Vô Nhàn đều là vì nàng mà nở rộ. Trong biển người mênh mông, tìm được một nam tử sủng ái nàng như thế, nàng chắc chắn sẽ bảo vệ tình cảm thâm hậu này thật tốt.