[Dịch]Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 55 : Chương 50+51




Chờ đến khi đoàn người Tô La đi bộ trở về Tô gia thôn, trên đường đi vô tình gặp một vài thôn dân ra ngoài làm việc, mấy thôn dân thấy hai người bọn họ cùng xe ngựa phía sau bọn họ, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt hết sức kỳ quái. Mấy người họ hết sức nghi hoặc nhìn vợ chồng tân hôn đi bộ trước, sau lại nhìn chiếc xe ngựa tuy không phải trang hoàng rất hào hoa, nhưng rất vững chắc, thật đoán không ra tại sao đôi phu thê này lại làm ra chuyện kỳ quái như vậy.

Có xe ngựa không ngồi, ngược lại ở ngoài để gió lạnh thổi, thật là chưa từng thấy qua chuyện kì quái như vậy. May là bọn họ kỳ quái thì kỳ quái, cũng không có ai can đảm đi hỏi bọn họ vì sao không ngồi xe ngựa. Thôi Vô Nhàn là ai, đó chính là đại đương gia tửu lâu Thiên Duyệt, có can đảm tiến lên chào hỏi cũng đã xem như rất không tệ rồi, sao còn dám nói mấy chuyện kia hay không.

So sánh với mấy thôn dân câu nệ kia, ngược lại Tô La thản nhiên tự tại hơn nhiều. Nếu như là gặp phải nhiều thôn dân lui tới hơn, thì uyển chuyển nói với họ là nàng vì ngồi xe ngựa không thoải mái mới chậm rãi đi bộ trở về. Ngày lại mặt, nàng không hề muốn để thôn dân lưu lại ít ấn tượng kỳ quái nào, đồng thời cũng không hi vọng mấy người họ sinh ra hiểu lầm.

Nghe nói lý do Tô La không ngồi xe, trong mắt mấy thôn dân nhìn Thôi Vô Nhàn lộ ra ý tán thưởng. Có thể bình yên bồi thê tử về lại mặt như thế, nghĩ đến sẽ là một nam tử rất tốt. Không ít người trong lòng cảm khái thở dài, Tô La Tô gia lại là một cô nương có phúc khí, gả cho một nam tử biết nóng biết lạnh như thế, không biết đã làm bao nhiêu nữ tử đã gả chồng ghen tị chết.

Đợi hai người không nhanh không chậm trở về trước cửa Tô gia, Tô mẫu ở trong nhà đợi có chút nóng vội vừa vặn muốn ra ngoài nhìn xem khuê nữ nhà bà đã trở về châ. Hai mẹ con vừa lúc ở ngưỡng cửa đâm phải nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, hai mẹ con đều có loại cảm giác đã lâu chưa chưa gặp nhau, hai mât bất tri bất giác trở nên hơi chua xót.

“Đã trở về rồi, nương đang nghĩ đi nhìn xem các con đã trở về chưa.” Tô mẫu rất nhanh thu lại tâm tình, trên mặt nâng lên một nụ cười nhàn nhạt. Nhưng nhìn kỹ gương mặt Tô La thì cau mày lại, thần tình cũng trở nên đặc biệt nghiêm túc, giọng nói hết sức lo âu: “Nha đầu, sắc mặt con sao tái nhợt như vậy? Có phải là bị lạnh không?”

Dứt lời, Tô mẫu hình như có ý cũng tựa như vô tình nhìn Thôi Vô Nhàn một cái, đối với con rể chỉ mới trao đổi có mấy câu hôm tổ chức hôn lễ, bà cũng không biết phải nói cái gì cho tốt. Lại nghĩ đến thân phận đối phương, lời nói trượt đến bờ môi lại nuốt xuống bụng. Có con rể như thế, nói cũng không biết nói từ đâu.

“Con không lạnh, chỉ là vừa nãy ngồi xe ngựa bị say nên có chút không thoải mái, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt lên.” Tốt xấu gì đã sống cùng Tô mẫu hơn nửa năm, Tô La rất nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt Tô mẫu dường như oán hận. Có chút lo lắng Tô mẫu sẽ bởi vậy mà hiểu lầm Thôi Vô Nhàn, Tô La liền kể chân tướng cho Tô mẫu trước.

Quả nhiên, Tô mẫu nghe thấy Tô La vì ngồi xe ngựa mà thân thể không thoải mái, oán hận nhàn nhạt trong mắt biến mất không tung tích, biến thành lo lắng. Hai mẹ con là vì trước giờ chưa xa nhau lâu như vậy, một lần xa nhau thì xa nhau mấy ngày liền, thấy sắc mặt khuê nữ tái nhợt, tất nhiên chính là lo lắng không thôi.

Để làm lễ đón gió tẩy trần tiếp đón con gái, Tô mẫu tự mình xuống bếp làm không ít thức ăn ngon. Tô Văn hiểu chuyện thấy đại tỷ nhaf cậu và tỷ phu tới nhà, để sách vở xuống giúp bưng trà rót nước vân vân. Tỷ phu ngẫu nhiên hỏi cậu về mấy vấn đề học tập, từ đầu cậu có chút mờ mịt, tuy nhiên rất nhanh đã phản ứng lại.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Tô La và Tô mẫu đi vào phòng nói chuyện khe khẽ. Còn Thôi Vô Nhàn ở lại trong phòng nói chuyện phiếm với Tô Văn, lúc trước hắn cũng biết mấy tháng trước Tô Văn mới bắt đầu nhập học, trước kia chưa từng đi học ở học đường. Thấy đệ đệ của thê tử biết điều hiểu chuyện như vậy, không chịu nổi lại nghĩ đến hai đệ đệ muội muội nhà mình.

“Nha đầu, cậu ta đối con có tốt không?” Vừa vào trong phòng, Tô mẫu khẩn cấp vội vã bắt đầu hỏi về những chuyện mà những người làm cha mẹ đều lo lắng. Thật không dễ dàng nuôi con gái lớn lên thành con dâu nhà ta, làm sao nương có thể yên tâm được?

“Vô… Tướng công đối với con rất tốt, đệ đệ và muội muội trong nhà cũng dễ dàng chung sống. Nương, người cứ yên tâm đi, con gái cảm thấy có thể gả cho tướng công đều là phúc phần của con.” Khi Tô La nói lời này vẫn mang mỉm cười nhàn nhạt, thần sắc trên mặt cũng hết sức nhu hòa.

“Vậy thì tốt, chỉ cần cậu ta đối với con tốt, trong lòng nương thực sự yên tâm .” Tô mẫu thấy con gái đã trở thành phụ nhân rồi, không khỏi có chút cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh. Phảng phất trong vòng một đêm, bé gái y y nha nha ngày nào đã trưởng thành rồi.

Mẹ con Tô gia tâm sự một lát mà đã hơn nửa canh giờ, đợi hai mẹ con từ trong phòng ra, Thôi Vô Nhàn ở trong phòng đang dạy Tô Văn một vài câu chữ khó. Tô mẫu không biến sắc chú ý sắc mặt Thôi Vô Nhàn, thấy hắn không có một tí không kiên nhẫn nào, ở trong lòng âm thầm khẽ gật đầu. Rất có loại cảm giác mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng.

Thời gian thành thân na làm chậm trễ rất nhiều việc, tửu lâu Thiên Duyệt và Hồ Hương Lâu có không ít chuyện chồng chất, mà Tô La cũng rất lâu chưa đến xưởng nhỏ nhìn xem, thế là hai vợ chồng nói chuyện với Tô mẫu một lát liền lên đường về nhà, chuẩn bị sớm giải quyết mấy việc kia cho xong.

Tuy là Tô mẫu hết sức luyến tiếc, nhưng mà biết hai người họ thực sự là có rất nhiều việc phải làm, may là hai nhà một là ở trong thôn và một là ở trấn trên, cách nhau cũng không xa. Nếu mà thật sự nhớ, tùy lúc cũng có thể trở về ở lại mấy ngày, nên cũng không ép hai người họ ở lại.

Đợi hai người từ Tô gia trở lại Thôi phủ, vừa vặn gặp phải Thôi Tố Nhu đang tâm hoảng ý loạn, đi lại vội vàng ở trước cửa nhà. Mà Thôi Tố Nhu giống như là không chú ý đến Thôi Vô Nhàn và Tô La, trực tiếp đi qua trước mặt hai người, đi thẳng vào trong cửa, lập tức gấp gáp chạy về phía viện của nàng ấy.

“Đại đương gia, phu nhân.” Nha hoàn bên cạnh Thôi Tố Nhu là Hạ Hương cũng đi lại vội vàng, tuy nhiên nàng vẫn rất nhanh đã chú ý hai vợ chồng Thôi Vô Nhàn vẫn đứng ở ngưỡng cửa Thôi Vô Nhàn, vội vàng dừng bước cung kính phúc thân.

“Hạ Hương, tiểu thư ở bên ngoài gặp phải chuyện gì sao?” Tô La thấy Hạ Hương có chút lo lắng thì hỏi một câu, yên lặng nhớ lại vừa vội vàng nhìn thoáng qua. Nếu như nàng không nhìn lầm, thì nàng vừa mới thấy mắt Thôi Tố Nhu hẳn là đỏ đỏ, nhìn rất giống là vừa khóc.

“Không… Không gặp phải chuyện gì, nô tì đi về hầu hạ tiểu thư trước.” Hạ Hương vừa nghe đương gia chủ mẫu hỏi tiểu thư ở ngoài gặp phải chuyện gì, sắc mặt “đùng” một cái trở nên trắng bệch. Vẫn đều là nàng bồi tiểu thư đi ra ngoài, nếu như để đại đương gia biết tiểu thư vừa mới gặp phải chuyện gì, nàng sợ rằng khó trốn được tội.

“Hạ Hương, ta nghĩ ta không cần phải lặp lại lời phu nhân nói một lần nữa chứ?” Đôi mắt thâm thúy của Thôi Vô Nhàn hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, dường như không có một tia tình cảm vậy, lạnh lùng liếc mắt rét nhìn nha hoàn chân tay luống cuống.

“Nô tì biết tội, xin đại đương gia trách phạt.” Vừa nghe thấy giọng nói lạnh lùng vô tình của Thôi Vô Nhàn, Hạ Hương thấp thỏm lo âu xin lỗi, lập tức “Bịch” một tiếng quỳ xuống, rũ đầu xuống không dám ngẩng lên nhìn hai chủ tử.

Lần đầu Tô La thấy Hạ Hương bỗng nhiên quỳ xuống nói cái gì mà biết tội, trách phạt, vội vội vàng vàng trốn sang một bên. Tuy rằng đã sớm biết có trong nhà có người hầu có gia đinh, cũng đại khái đoán được thân phận chủ tớ khác biệt, nhưng lần đầu gặp phải chuyện bỗng nhiên bị người khác quỳ xuống thỉnh tội, nàng quả thật hơi bị dọa một chút.

“Cô đứng lên trước đi, sau đó nói tình hình cụ thể và tỉ mỉ cho ta nghe.” Thôi Vô Nhàn chú ý đến Tô La không quen nhìn thấy một màn này, hai mắt nhàn nhạt nhìn nha hoàn đang quỳ trên mặt đất, giọng nói lạnh nhạt ra lệnh.

Chờ đến khi Hạ Hương kể tất cả mọi chuyện với vợ chồng Thôi Vô Nhàn, hai người họ mới hiểu rõ tại sao Thôi Tố Nhu lại hoảng loạn thất thần như thế. Thôi Tố Nhu lúc này vừa mười sáu tuổi, cũng đã là tuổi tuổi trái tim biết rung động. Chỉ là nghe được nam tử nàng ấy thích dường như trong lòng đã có người khác, hai vợ chồng cũng không biết phải làm gì cho phải.

Bản thân Thôi Vô Nhàn không hề để ý mấy chuyện môn đăng hộ đối, giống như chuyện chung thân của hắn và Tô La. Chỉ cần hai người thật lòng thích đối phương, mấy chuyện kia đối với hắn mà nói đều là chuyện nhỏ. Cho nên trong nhà có bà mối tới cửa làm mối cầu hôn tiểu muội, hắn cũng sẽ không tùy tiện chỉ định việc hôn sự của tiểu muội.

Tuy rằng hắn đã sớm biết tiểu muội có người trong lòng, lại không có nghĩ tới trong lòng đối phương đã có người khác. Bây giờ vừa nghe được kết quả như vậy, lại là có chút hối hận khi đó vì sao không hỏi tiểu muội một chút về chuyện này. Nếu như sớm hiểu rõ hơn, không chừng bây giờ sẽ không xuất hiện loại chuyện này.

Tô La quay đầu nhìn vẻ mặt trầm trọng của Thôi Vô Nhàn, rồi quay đầu trở lại nhìn nha hoàn Hạ Hương đứng ở phía trước, thu lại tâm trạng cũng có chút nặng nề, giọng điệu bình thản hỏi han, “Cô biết nam tử tiểu thư thích là ai không?”

Hạ Hương gật đầu nhè nhẹ, lập tức hơi hơi hạ mắt xuống, có chút băn khoăn bất an trả lời: “Là Du tiên sinh ở thư viện Vân Lâm.”

Chợt nghe thấy cái tên rất lâu rồi chưa từng nghe, trong mắt Tô La hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi. Nàng quay đầu nhìn Thôi Vô Nhàn, ai biết Thôi Vô Nhàn cũng vừa lúc quay đầu nhìn nàng, hai cặp mắt có thần sắc khác nhau nhìn nhau rất lâu, thật lâu sau đó khẽ mỉm cười với nhau.

Thần sắc trên mặt Thôi Vô Nhàn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như bình thường, qươ qươ tay nói: “Cô xuống hầu hạ tiểu thư trước đi, chuyện vừa rồi một mình cô biết là được, ta không hi vọng sẽ có người khác biết chuyện này.”

Hạ Hương hết sức lo sợ gật đầu đáp: “Nô tì đã hiểu rõ, nô tì cáo lui.”

Sau khi đợi Hạ Hương rời khỏi, Thôi Vô Nhàn quay đầu nhìn Tô La như có chút suy nghĩ, trầm cổ họng hỏi: “A La, nàng nói xem Tố Nhu có thể không bỏ xuống được Du Khiêm kia hay không ?”

Tô La lắc lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Ta cũng không hiểu rõ, không thì ta đi tâm sự với nàng ấy, xem trong lòng nàng ấy nghĩ thế nào.”

Thôi Vô Nhàn nghĩ cũng ổn, liền nói: “Điều này cũng được, chuyện này giao cho nàng. Tìm một thời gian tốt cùng tâm sự với con bé, con bé lúc nào cũng quật cường , chỉ biết chôn mọi chuyện ở trong lòng, có nàng giúp đỡ khuyên nhủ, ta cũng yên tâm hơn.”

Chương 51

Tô La cũng không lập tức đi tìm Thôi Tố Nhu tâm sự về chuyện vừa mới xảy ra, nàng và Thôi Tố Nhu chung quy cũng chỉ vừa mới mới quen mấy ngày, lúc này chạy đi tìm nàng ấy tán gẫu cũng có vẻ có chút không thỏa đáng, đổi lại là để thê tử Thôi Vô Trần, Thôi Tố Nhu và nhị tẩu Vương Tiểu Đại đi nói chuyện phiếm, cũng hiểu rõ vài tình hình cụ thể và tỉ mỉ hơn.

Vương Tiểu Đại và Thôi Vô Trần thành thân đã hơn một năm, mấy tháng trước có bầu, trở thành đối tượng quan trọng Thôi gia bảo hộ. Thôi Tố Nhu xưa nay cùng Vương Tiểu Đại có quan hệ cực tốt, có tâm sự gì đều thích kể với nhị tẩu hiền thục ôn nhu.

Ấn tượng đầu tiên khi Tô La mới gặp Vương Tiểu Đại đó là, Vương Tiểu Đại ưỡn bụng toàn thân trên dưới đều mang theo tình mẫu tử chói lọi, khóe miệng cười hiện lúm đồng tiền như một đóa hoa nở rộ ấm áp đến cực điểm. Không thể không thừa nhận, nữ tử mang thai sẽ khiến người khác cảm thấy đặc biệt ấm áp.

Ngày đó lần đầu gặp mặt người nhà Thôi gia, trong lòng nàng ít nhiều cũng có chút lo lắng. Thôi Vô Nhàn không để ý gia thế bối cảnh của nàng, không thể đại biểu là đệ đệ muội muội cũng không để ý. May là người nhà hắn cũng rất thân thiết, cũng không thèm để ý mấy việc đó, lo lắng trong lòng nàng cũng dần dần bỏ xuống.

Hai ngày sau đó, nàng cũng tâm sự với Vương Tiểu Đại một chút. Có lẽ hai người đều đã gả chồng, cũng có lẽ là tâm tình hai người trầm ổn hơn so với các cô nương bình thường, nên hai nàng tâm sự vô cùng hợp ý.

“Xuân Hồng, cô có biết nhị thiếu phu nhân nghỉ ngơi canh giờ nào không?” Đôi tay Tô La cầm chén trà nhẹ nhàng đi lắc lắc, giọng điệu bình thản hỏi nha hoàn Xuân Hồng đang đứng ở phía trước, nghĩ đến thai phụ rất ham ngủ, cảm thấy cần phải cân nhắc trước khi đi gặp.

“Trước kia nghe Thu Vận từng nói, canh giờ này nhị thiếu phu nhân đang ngủ say ạ.” Xuân Hồng hoàn thành trách nhiệm nói với Tô La tin tức nàng ấy biết, nhìn Tô La không tập trung xoay xoay chén trà, lại nói: “Không thì nô tì đi nhìn xem nhị thiếu phu nhân đã dậy chưa nhé?”

Tô La lẳng lặng nhìn chén trà trên tay, nghĩ nghĩ rồi nói: “Không cần, cô đi xuống trước đi, có việc gì ta sẽ gọi cô.”

Xuân Hồng tất nhiên sẽ không có ý kiến khác, hơi hơi phúc thân, giọng nói thanh thúy đáp: “Nô tì cáo lui.”

Thôi Vô Nhàn mới vừa đi tửu lâu, lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Tô La, cả căn phòng có vẻ có chút lạnh lẽo. Nghĩ đến thời gian gần đây rất lâu rồi không làm được ra loại thú bông mới, Tô La nhất thời hưng trí, lập tức dọn cái bàn trong phòng sạch sẽ bóng loáng, quyết định nhân cơ hội này làm ra hai con thú bông mới.

Vải dệt đều là mang từ Tô gia tới, cũng là vải dệt lấy ở xưởng nhỏ về nhà để cân nhắc làm thú bông mới. Vải để làm thú bông nhỏ và vải để may y phục khác nhau, Tô La nghĩ để lại ở nhà cũng không có bao nhiêu tác dụng, liền thuận tay mang về Thôi gia.

Đợi lát nữa để vải dệt muốn dùng trên bàn, Tô La bắt đầu nhớ lại những loại thú bông và búp bê trước kia từng thấy. Nghĩ đến kiếp trước ở trong nhà có hai cô bé mười mấy tuổi, cái tuổi này ở kiếp trước đều là mấy cô nhóc, mấy đứa bé hẳn sẽ thích mấy con búp bê vải to to nhỉ?

Nghĩ như thế, Tô La lại là có mục tiêu chính xác. Trước kia làm mấy con thú bông kia đều là tương đối nhỏ, Đổng lão gia cũng từng nói việc làm ăn bán thú bông rất tốt, chuẩn bị ở mấy trấn nhỏ bên cạnh mở một gian hàng chuyên bán thú bông, làm mấy thú bông to cũng là một vấn đề đáng giá suy xét.

Tô La luôn luôn là một người rất có năng lực, bây giờ nghĩ đến chuyện này, lập tức làm ra một quyết định. Trước để hai người thân trong nhà làm làm hai con thú bông lớn, sau đó có thể tham khảo ý kiến mọi người một chút, lại xác định phương án cuối cùng.

Thế là, Tô La vội làm đến quên thời gian, thẳng đến khi mặt trời đã bắt đầu xuống núi, nàng vẫn như cũ ở trong phòng cẩn thận dè dặt cắt. Bởi vì nàng cũng chưa từng làm thú bông cỡ lớn, giờ phút này muốn cắt một miếng vải lớn như vậy. Nàng sợ một lần không cẩn thận run tay, sau đó cắt hỏng một miếng vải tốt.

Thẳng đến khi nàng men theo nét vẽ cắt thành công một miếng da bên ngoài thú bông lớn nhìn có chút kỳ quái, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đôi tay cầm lấy miếng vải làm da thú bông vừa mới cắt nghiêm túc nhìn một lúc lâu, sau đó hơi hơi nheo mắt, chỉ ở trong lòng yên lặng nghĩ nếu như có một mặt là lông mềm như nhung thì càng tuyệt.

Nơi này có lông thú, nhưng đều là lông thú mấy động vật hoang dã, cho nên lông thú này vô cùng sang quý. Nếu như dùng lông thú này may thú bông, phí tổn khẳng định sẽ cao hơn so với trước kia rất nhiều lần. Mà ở chỗ thâm sơn cùng cốc như vậy, nàng không thấy loại thú bông này sẽ tiêu thụ mạnh, cho nên tạm thời không nghĩ làm loại thú bông này.

Nàng nghĩ, đợi đến lúc thời cơ chín muồi , lại bắt đầu làm thú bông bằng lông thú cũng không muộn. Vào lúc này, thay vì dùng mấy lông thú làm thú bông không thể tiêu thụ mạnh, đổi lại như làm mấy áo choàng và quần áo mùa đông mới mẻ, nói không chừng như thế càng thêm hấp dẫn ánh mắt nữ tử nhà giàu. Nữ nhân thôi, phần lớn đều hi vọng có được vài món áo choàng xiêm y xinh đẹp.

Vội làm đến quá muộn, Tô La quên mất kế hoạch đi tìm Vương Tiểu Đại nói chuyện phiếm. Dù sao cả nhà đều ở dưới một mái hiên, chẳng cần nóng lòng nhất thời, thế là chậm rì rì thu dọn vản vụn và cây kéo dao nhỏ đầy bàn.

Chờ nàng thu dọn mấy vản vụn tán loạn đầy mặt đất, mở cửa phòng đã thấy ánh nắng chiều dưới chân trời. Năm sắc hào quang chiếu đến trên mái hiên, chiếu một tầng ánh sáng rực rỡ lên mái hiên. So với ánh nắng chiều đã từng thấy còn sặc sỡ loá mắt hơn, tâm tình ngắm ánh nắng chiều cũng so với tâm tình ánh nắng chiều đã từng ngắm cũng nhẹ nhàng sáng ngời hơn.

Buổi tối, đợi Thôi Vô Nhàn từ thư phòng trở về, cũng đúng là giờ nghỉ ngơi rồi. Lúc này Tô La đã mệt mỏi muốn ngủ, phát hiện ra bên người có tiếng động nhỏ, mở to hai mắt mông lung buồn ngủ, mơ màng nhìn Thôi Vô Nhàn vừa mới nằm lên trên giường, sau đó lại nhắm nghiền mắt.

“Không được thức quá muộn, không tốt cho thân thể.” Giọng nói giống như là lầu bầu nho nhỏ mang theo lo lắng nhàn nhạt, gần đây khí trời thay đổi càng lúc càng lạnh. Tô La đặc biệt sợ lạnh tự động tự giác nằm sát vào bên cạnh Thôi Vô Nhàn, toàn thân cũng không khác gì như nằm bên một bếp lò thiên nhiên ấm áp

“Ừ, ta sẽ chú ý .” Giọng nói Thôi Vô Nhàn so với bình thường còn trầm thấp dồi dào từ tính hơn, hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt trắng nõn gần ngay trước mắt, hô hấp dần dần trở nên có chút nặng nề, dưới bụng có một cỗ nhiệt lưu không ngừng hội tụ đến hạ – thân.

Từ đêm thành thân đến giờ, hai người họ cũng đã mấy ngày chưa cá nước thân mật. Mấy ngày trước đều là săn sóc Tô La mới lần đầu, chịu không được để nàng nhận một tí tổn thương nào. Nhịn vài ngày như vậy, lúc này bên cạnh lại có ôn hương nhuyễn ngọc thơm ngát, định lực của Thôi Vô Nhàn càng kém.

“Có mệt không?” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng dưới ánh nến mơ hồ lộ ra hương vị dụ hoặc lòng người, giọng nói nhỏ nhẹ làm hương vị mờ ám rất nhanh tiêu tán ở trong không khí, bàn tay ấm áp có mục đích xoa bờ eo hết sức nhỏ chỉ một vòng tay là ôm hết.

“Dạ? Cũng không phải rất mệt, có chuyện gì muốn nói sao?” Tô La mở to mắt nhìn Thôi Vô Nhàn, dưới ánh sáng mờ nhạt tuy rằng không nhìn thấy rõ đôi mắt sâu thẳm, nhưng cũng đã cảm giác được một hơi thở mờ ám, nhất là ngón tay trên eo mềm nhẹ nhàng vuốt ve, nháy mắt đã hiểu rõ việc Thôi Vô Nhàn cần phải làm giờ phút này.

Đáp lại Tô La là một nụ hôn sâu bá đạo nóng bỏng, hơi thở nồng nàn gắt gao vây quanh nàng, không để cho được nàng tránh né nửa bước. Môi mọng non mềm bị người nào đó giống như là nhẹ nhàng gặm cắn quả táo. Nàng chỉ cảm thấy đầu lưỡi và làn môi đều bị hôn đến run lên, toàn thân tê tê dại dại không có một chút sức lực.

Ngón tay mang theo vết chai thương yêu khẽ vuốt mỗi một tấc da thịt tinh tế bóng loáng, giống như là vuốt ve tơ lụa thượng đẳng vậy quyến luyến mãi không thôi. Từ eo hết sức nhỏ mãi cho đến xương bả vai mẫn cảm, lại từ bụng bằng phẳng chậm rãi trượt đến bộ ngực mềm mại trắng noãn, cách lớp áo mỏng lúc nhẹ lúc nặng xoa nắn nhũ hoa tròn trịa.

“Ừm…” Một tiếng rên trầm trầm — tiếng ngâm nga không nhịn được tràn ra khỏi miệng, hơi thở Tô La trở nên có chút không thông, toàn thân trên dưới đều bị trêu chọc đến mềm yếu vô lực. Trong lòng có chút khát vọng khó hiểu, có loại cảm giác rất muốn được người ôm ấp gắt gao ôm ấp. Trong não chợt lóe ra ý niệm này, chỉ xấu hổ đến nhắm nghiền mắt lại.

Ánh sáng mỏng manh dưới nến, tuy là không có cách nào thấy rõ thần sắc đối phương, nhưng thân thể lại vì vậy mà càng trở nên mẫn cảm, càng dễ dàng cảm thụ được loại cảm giác kích thích khác thường. Nàng vốn định nhắm mắt lại né tránh ngượng ngùng, lại không nghĩ đến nhắm mắt lại càng cảm thụ rõ ràng cảm giác đôi tay kia ở trên người vuốt ve tinh tế.

Bởi vì tập võ, Thôi Vô Nhàn ở trong bóng tối cũng có khả năng hành động tự nhiên, có ánh sáng nến tất nhiên là có thể thấy rõ ràng thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng, lông mi và lông mày nhẹ nhàng run rẩy, môi mọng thơm mềm đỏ mọng, tất cả thu vào hết đáy mắt. Tâm tình hắn khoái trá nâng môi cười một cái, ôn nhu hôn một cái ở trán, lông mày và lông mi, mũi thon, môi mọng… Mãi cho đến vai ngọc mượt mà, xương quai xanh…

Xiêm y trên người chẳng biết từ lúc nào đã bị lột ra sạch sẽ bóng loáng, lúc này Tô La giống như một đứa bé sơ sinh mềm mại, không biết mình đang ở đâu. Nàng ngại ngùng đáp lại người nào đó, cánh tay trơn bóng trắng mịn khoác ở trên cổ người nào đó. Hai chân thon dài tinh tế bị tách ra hai bên, trong hốt hoảng nhận ra dưới thân sớm đã trở nên ướt đầm dề, da thịt trên người không có cách nào khống chế mà nóng lên, đỏ hồng và sáng bóng.

Thôi Vô Nhàn kềm chế dục vọng dưới bụng, tinh tế khơi mào hưng trí của nữ tử, ngón tay men theo bắp đùi trắng mịn trượt đến chỗ ướt át. Hắn cố nén xúc động đâm một phát vào chỗ mềm mại chặt chẽ, để bộ phận thô to cứng rắn chậm rãi tiến vào nơi sâu thẳm mềm mại ấm ướt. Ước chừng vào được nửa tấc, cúi đầu hôn môi mọng non mềm. Thừa dịp nữ tử đang lúc ý loạn tình mê, ấn eo một cái, toàn bộ đều nhập vào nơi mềm mại, thoáng chốc chỉ cảm thấy sảng khoái không thôi. Đem tiếng ngâm kiều mỵ mê người nuốt vào trong bụng, sau đó bắt đầu luật động theo dục vọng nguyên thủy nhất.

Người nào đó ở trên luật động vào sâu ra cạn, Tô La chỉ cảm thấy giờ phút này nàng giống như là lục bình phiêu trên mặt nước, sóng nước nhộn nhạo, nàng cũng nhộn nhạo. Hoàn toàn không đau đớn như đêm đó, ẩn ẩn có chút khoái lạc va chạm vào tinh thần nàng, nàng kìm lòng không được ưỡn người phối hợp với động tác của người nào đó trên người mình, để hắn lần lượt đâm sâu vào trong cơ thể…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.