[Dịch]Xuyên Qua Làm Ruộng Hảo!

Chương 22 : Nguyện ý cưới hắn (1)




"Ai ui...ta còn tưởng ai, không phải chỉ là một kẻ không cha không nương thôi sao ? Ngươi ở đây nháo cái gì ?" Đại phu lang nhà Lưu Tự giật mình, nháy mắt liền cười nhạo.

Tần Mạch cười lạnh, quét qua một lượt khiến đại phu lang nhà Lưu Tự không rét mà run : " Ta có cha nương hay không không đến lượt ngươi quản, ngươi một cái nam nhân đứng trước cổng nhà người khác mở miệng nói người ta thất đức, ngươi tự xem ngươi là cái đức hạnh gì, nữ nhi của ngươi cũng không phải là một kẻ tàn phế sao ?" Nàng cũng không phải thiện nam tín nữ gì, đời trước leo lên chức trưởng phòng makerting ai dám nói đã không từng dẫm đạp qua người khác ? Công phu võ mồm thôi mà, nàng còn không hiếm lạ !

Đại phu lang nhà Lưu Tự trợn mắt, chỉ tay vào mặt Tần Mạch một hồi : " Ngươi...ngươi cái hỗn đản ! Đúng là kẻ có cha sanh không có nương dạy, ta đáng tuổi trưởng bối của ngươi ngươi lại dám ở đây nói ta thất đức ?"

Tần Mạch sắc bén liếc hắn một cái, quỷ dị cười : " Ngươi đáng tuổi trưởng bối nhưng hành xử còn không bằng cái cẩu cái lang ngoài đường, đừng ở đây mở miệng ngậm miệng là sỉ nhục người khác sau đó nói cái lí lẽ không đáng một đồng."

Đại phu lang nhà Lưu Tự tức đến tái mặt, lớn tiếng nói : " Ngươi cái nữ nhân ở đây đấu võ mồm với cái lão ông như ta thực không biết xấu hổ ! Đoán chừng mười dặm quanh đây cũng không có nhà ai dám gả nhi tử cho ngươi." Ánh mắt lóe lên tia oán hận. Vốn dĩ hôm nay chỉ cần hắn hủy sạch danh dự của tiểu tử Lâm Vĩnh An cho dù Lâm Tương lão nhị có không nỡ cũng phải gả Lâm Vĩnh An cho nữ nhi hắn, không ngờ lại nhảy tên Tần Mạch này.

Tức thì hắn như nghĩ ra gì đó, cười nhạo nói : " Uy, ngươi không phải là coi trọng tên câm điếc này chứ, một cái không cha không nương với một kẻ câm điếc đúng là hợp a."

Lâm phu lang nghe vậy càng thêm tức giận, vừa thở vừa nói : " Ngươi đừng hòng nhục mạ khuê danh của nhi tử ta !"

" Không phải sao ? Lâm Vĩnh An tuy câm điếc nhưng cũng có mấy phần tư sắc không chừng hai người bọn hắn đã thông đồng rồi a..." Đại phu lang nhà Lưu Tự càng nói càng hăng say.

" Câm miệng !" Tần Mạch quát một tiếng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng : " Ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì đừng bao giờ nói bậy, ngươi một cái nam nhân lại ở đây hủy hoại khuê danh của người khác cũng không nghĩ tới nhi tử ngươi sau này sẽ bị như vậy sao ?"

Đại phu lang nhà Lưu Tự như bị đụng đến nghịch lân ( vảy ngược ) trừng mắt : " Ngươi dám !"

Tần Mạch vốn chỉ muốn nói cho hắn hiểu không ngờ hắn nguyên lai cũng có nhi tử, nàng quỷ dị cười : " Dám hay không sau này sẽ biết ! Ngươi nếu dám nói thêm một câu ta liền không dám đảm bảo, dù sao Vĩnh An ngươi muốn nói cũng nói đủ rồi, nói thêm cũng không hề gì, còn nhi tử của ngươi..." Nàng cười lạnh một tiếng.

Đại phu lang nhà Lưu Tự chợt chần chừ, hắn cắn răng nhìn Lâm phu lang và Lâm Vĩnh An đứng trong sân. Tần Mạch nhàn nhạt nói : " Ngươi muốn đánh chủ ý lên nhà Lâm bá mẫu cũng phải xem nữ nhi của ngươi có bộ dạng đức hạnh gì, ngươi đừng nghĩ ai cũng dễ dàng bị ngươi khi dễ."

Hắn nghiến răng nửa ngày cuối cùng lôi kéo nữ nhi bị què của hắn rời đi : " Tô Mộc, ngươi hãy hảo hảo mà suy nghĩ kỹ lời của ta."

Đại phu lang nhà Lưu Tự đi rồi xung quanh lập tức tản ra, Lâm An Tử vì muốn chạy về nhà báo tin nên chỉ hỏi thăm Lâm phu lang một tiếng sau đó vội vã rời khỏi. Vốn mẫu thân của hắn muốn đợi Lâm Vĩnh An gả đi sẽ cho muội muội hắn làm con thừa tự của Lâm di, nếu Lâm di để cho Lâm Vĩnh An mang theo hai mươi mấy mẫu ruộng cả đi không phải là toi công hay sao ? Hắn dĩ nhiên phải tất bật chạy về báo tin.

Tần Mạch đợi mọi người tản ra mới đi vào đỡ Lâm phu lang tới bên ghế, lo lắng hỏi : " Lâm thúc thúc, thúc không sao chứ ?"

Lâm phu lang đã bình ổn hơi thở, sắc mặt vẫn là có chút buồn bực, thở dài nói : " A Mạch, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi chỉ sợ khuê dự của An Nhi đã bị hủy hết."

Tần Mạch liếc Lâm Vĩnh An một cái, nàng nghĩ hắn không thể nghe được nên chỉ là lo lắng cho Lâm phu lang nào ngờ sắc mặt Lâm Vĩnh An lúc này lại rất âm trầm, đôi mâu quang thâm thúy, âm u không thấy đáy. Nàng an ủi Lâm phu lang : " Lâm thúc thúc đừng lo, bọn hắn nói cũng chỉ là lời một bên làm sao có thể ảnh hưởng đến khuê dự của Vĩnh An." Nói xong nàng rót một cốc nước cho Lâm phu lang để hắn hạ hỏa.

Lâm phu lang uống nước xong, tâm trạng khá hơn một chút. Hắn đưa mắt nhìn biểu tình của Lâm Vĩnh An, trong lòng chua xót lại nhớ đến biểu hiện lúc nãy của Tần Mạch, cảm thấy cha chồng nhìn con dâu càng nhìn càng ưa thích ( nguyên là mẹ chồng nhìn con rể ), thăm dò nói : " Cũng tại ta hấp tấp, lúc trước còn nghĩ muốn tìm hôn phối tốt cho An Nhi không nghĩ tới lại chọc trúng cái tổ ong vò vẽ, không để người khác yên thân."

Tần Mạch biết Lâm phu lang và Lâm bá mẫu đều lo lắng hôn sự của Tần Mạch, không hiểu sao trong lòng hơi chộn rộn, nàng quay sang nhìn Lâm Vĩnh An một cái, nam nhân này không giỏi giao tiếp lại bị câm điếc nếu không gặp được người thật sự thích hắn, bảo hộ hắn chỉ sợ sau này sẽ khó trôi qua. Nàng hơi hơi mỉm cười trấn an Lâm phu lang : " Bọn hắn chẳng qua nhân lúc Lâm bá mẫu không ở mà gây rối, lần sau khẳng định sẽ không dám tới nữa đâu. Lâm thúc thúc đừng lo lắng nhiều lại tổn hại sức khỏe."

Lâm phu lang kéo Lâm Vĩnh An và Tần Mạch ngồi xuống, hiền từ nhìn qua cả hai, sâu kín nói : " A Mạch, ta xem ngươi từ nhỏ đến lớn quả thật không sai, hôm nay ngươi chịu đứng ra bảo vệ An Nhi ta thực cảm ơn, bất quá người nhiều chuyện ít, chỉ sợ đồn đãi ra càng bất lợi với ngươi và An Nhi." Hắn cũng không nghĩ ép buộc Tần Mạch thú Lâm Vĩnh An, chẳng qua muốn nhân cơ hội này thử xem thái độ của Tần Mạch một chút."

Tần Mạch tuy là người thông minh nhưng chuyện tình cảm lại có chút trì độn, cũng không nghe ra ý đồ của Lâm phu lang mà nói : " Nếu vậy chi bằng ta lại tới cảnh cáo đại phu lang nhà Lưu Tự một phen để hắn không đi nói lung tung, dù sao Vĩnh An ca ca tuổi tác đã không thể trễ nãi."

Lâm phu lang cẩn thận xem biểu tình của Tần Mạch, đích thực là nàng có chút ngây ngốc, không nhịn được lại hỏi : " A Mạch, hôm nay thúc thúc hỏi ngươi một câu, ngươi thấy An Nhi nhà ta thế nào ?"

Tần Mạch sửng sốt, nhìn Lâm phu lang một cái rồi quay sang nhìn Lâm Vĩnh An, dường như thấy được mang tai Lâm Vĩnh An có chút hồng hồng, mạc danh kỳ diệu khó xử : " Cái này..." Nàng đúng là không nhịn được mà muốn sủng hắn, bảo hộ hắn nhưng chính nàng cũng không biết điều này có ý nghĩa gì. Nàng sợ một khi nàng nhận ra chỉ là thương xót hắn sẽ khiến hắn thương tâm vì vậy nàng cái gì cũng không nói.

" Ngươi cứ nói thật, thúc thúc sẽ không làm khó ngươi." Lâm phu lang thấy nàng không phải là bài xích hoặc chán ghét Lâm Vĩnh An, đáy lòng hơi yên tâm, lại hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.