Nhị nương quay đầu muốn về nhà thì nhìn thấy Thần Dương vẻ mặt thất lạc nhìn Lưu Lam, sau đó có chút khổ sở nói: "Cha, vừa nãy người đến chính là nương của Dương nhi có đúng hay không?"
Nhìn dáng vẻ thất lạc của Thần Dương, trong lòng nhị nương cũng vì một tiểu hài tử như vậy mà khổ sở,
Thần Dương còn nhỏ, lúc trước Lưu Lam bị hưu về nhà, Thần Dương cũng không nhớ được gì, đối với Trương Mai ấn tượng cũng không sâu, Thần Dương càng ngày càng lớn cũng không phải không có hỏi qua Lưu Lam nương của nàng.
Nhưng mỗi khi hỏi đến chuyện này,trên mặt của Lưu Lam hiện ra vẻ rất bi thương, để tiểu hài tử mẫn cảm có chút sợ sệt, cho nên không thường hỏi,
Thế nhưng trong lòng tiểu hài tử cũng cho nương mình là tốt nhất, lợi hại nhất, tại trong lòng Thần Dương cũng như thế, Thần Dương cũng thường ảo tưởng nương mình là hình dáng gì?
Có phải như nhị cô cô hiện tại lợi hại như vậy, tại trong lòng Thần Dương nhị nương rất lợi hại, từ khi nhị cô cô thay đổi, chẳng những có thể mỗi bữa đều có thể ăn thịt, còn có thể ở trong căn phòng lớn mà hài tử trong thôn đều ước ao.
Vì vậy Thần Dương nghĩ mẫu thân của mình cũng là người lợi hại giống như nhị nương,
Nhưng hôm nay có một nữ nhân đột nhiên xông đến nhà mình, hướng chú Lý Thanh nói nàng là thê chủ của cha, chẳng phải là mẫu thân của mình sao.
Mình lúc đó thật cao hứng, ở trong lòng mình không chỉ một lần chờ mong mẫu thân có thể đến tìm mình, mình vốn thật cao hứng nghĩ nương rốt cục tìm đến mình, đang muốn gọi nương thì cái người tự xưng là thê chủ của cha lại lôi kéo chú không buông tay, hơn nữa ánh mắt nhìn chú thật kỳ quái,
Mà chú cũng liều mạng muốn đem tay nữ nhân bỏ ra, nhưng khí lực của chú không lớn như nữ nhân kia, mình không để ý tới chuyện muốn nhận nương vội vàng đi tìm ông ngoại,
Ông ngoại sau khi đến, nữ nhân kia mới quyến luyến không nỡ buông tay chú ra
Sau đó ông ngoại kêu chú đem mình vào trong phòng, không cho mình đi ra, thật giống như rất không muốn để cho mình nhìn thấy nữ nhân có khả năng là nương mình vậy.
Sau đó nhị cô cô trở về, sau đố mình đã xem trộm cha đứng ở ngoài cửa, nghe người trong nhà nói chuyện, mình cũng không biết trong phòng nói cái gì, thế nhưng sắc mặt cha nhìn không tốt, mình biết lúc đó cha đang rất không cao hứng,
Lập tức cha đi vào phòng, không lâu sau thì nhìn thấy tay nhị cô cô đang xách một nữ nhân, nữ nhân kia chính là người tự xưng là nương.
Trong lòng mình lúc đó rất khổ sở, mình không trách nhị cô cô, nhị cô cô là người tốt, thế nhưng nhị cô cô đối xử với nữ nhân tự xưng là nương mình như vậy, chẳng lẽ mẹ ruột mình là người xấu?
Nghĩ đến nương mình là người xấu, trong lòng Thần Dương thật là khổ sở,
"Thần Dương đến nơi này cùng nhị cô cô. " nhị nương cười mang theo Thần Dương đi tới gian nhà phía sau sân.
Đến nơi, mọi người đều ở trong phòng, nơi này khá là yên tĩnh,
Nhị nương đứng trước mặt Thần Dương, Thần Dương cúi thấp đầu, xem ra rất ủ rũ, cũng đúng, để hài tử biết mình có một người nương mất mặt như vậy, đúng là rất khiến người ta khổ sở,
"Thần Dương, cô cô không muốn lừa dối ngươi, mẹ ngươi xác thực không phải là một người tốt, không phải là một thê chủ tốt, càng không phải là một mẫu thân tốt "
Thần Dương bây giờ nghe nhị nương khẳng định thì "Oa" một tiếng, rốt cục không nhịn được khóc lên,
"Thần Dương ngươi nhìn cô cô, Thần Dương, " nhị nương ngồi xổm xuống, con mắt thẳng tắp nhìn Thần Dương,
Thần Dương ngẩng đầu lên, trong mắt chứa lệ nóng nhìn nhị nương,
"Thế nhưng Thần Dương, ngươi có một người cha tốt, ta hiện tại sẽ đem chuyện cha mẹ ngươi mẹ nói cho ngươi biết, ngươi hãy nghe cho kỹ, Thần Dương cô cô tin tưởng ngươi, tin tưởng Thần Dương là một đứa bé hiểu chuyện, nhất định có thể hiểu cho cha ngươi, ""Uh, " Thần Dương kiên định gật gù,
"Sự tình là như vậy..." Âm thanh Nhị nương không nhanh không chậm, đem sự tình nói rất rõ ràng.
Theo lời nhị nương, Thần Dương lúc đầu thương tâm sau biến thành phẫn nộ, lại từ phẫn nộ biến thành đau lòng, lại từ đau lòng biến thành xem thường như hiện tại.
Là đứa nhỏ này hiện tại đã xem thường, xem thường nhận cái người mẹ lòng lang dạ sói kia.
Nhìn vẻ mặt tiểu hài tử Thần Dương bi phẫn, nhị nương sợ đứa nhỏ này quá mức đau lòng,
Liền vội vã an ủi: "Thần Dương, cô cô nói cho ngươi những chuyện này không phải để ngươi hận nương ngươi, cô cô chỉ hi vọng ngươi hiểu chuyện, mặc dù nương ngươi làm không đúng, thế nhưng nàng đến cùng vẫn là nương ngươi, ngươi cho dù không thích nàng, không để ý tới nàng, cô cô không hi vọng ngươi không vui, Thần Dương, tuy rằng ngươi không có một mẫu thân tốt, thế nhưng ngươi có một người cha tốt, còn có chúng ta, sau này cô cô sẽ dạy dỗ ngươi, nếu như ngươi không nghe lời, cô cô sẽ không khách khí, "
"Uh, Thần Dương sẽ nghe lời, Thần Dương nhất định sẽ hiếu kính cha, hiếu kính cô cô, Thần Dương không thương tâm, Thần Dương, Thần Dương có cha, còn có cô cô, chú, còn có còn có, tiểu Ngôn Nhi, ô ô ô, " Thần Dương vừa nói vừa khóc,
Nhị nương nhìn thấy vậy trong lòng cũng rất không thoải mái " Thần Dương có oán cha ngươi không cùng mẹ ngươi trở về không?"
"Không oán, Thần Dương không oán, Thần Dương biết là nữ nhân kia không tốt, là nữ nhân kia có lỗi với cha, không oán cha, " Thần Dương cuống quít biểu đạt,
Nhị nương thấy Thần Dương gọi mẹ ruột mình là nữ nhân kia, nghĩ đến hẳn là trong lòng Thần Dương vẫn oán, bất quá điều này cũng không thể trách Thần Dương,
"Được, ngươi hiểu là tốt rồi, hiện tại chúng ta trở về đi thôi, cha ngươi đang lo lắng, "
"Uh, được, "
Lưu Lam thấy nhị nương đem Thần Dương gọi đi, biết nhị nương có hảo ý, thế nhưng trong lòng Lưu Lam vẫn không nhịn được lo lắng, chỉ sợ hài tử nghĩ không thông,
Nhìn thấy nhị nương trở về, Lưu Lam vội vàng nghênh đón, chỉ thấy con mắt Thần Dương đỏ chót, rõ ràng là đã khóc, Thần Dương nhìn thấy Lưu Lam liền nhanh chóng chạy đến bên người Lưu Lam, nhào tới trong lồng ngực Lưu Lam, ôm lấy Lưu Lam,
Lưu Lam nghi hoặc nhìn về phía nhị nương, nhị nương cười gật gù, Lưu Lam lúc này mới yên tâm.
Buổi tối, nhị nương cùng Lý Thanh ngồi ở đầu giường, Lý Thanh yên tĩnh tựa vào lồng ngực nhị nương, hai tay ôm lấy eo nhị nương, nhị nương cũng một tay ôm lấy Lý Thanh, nhìn rất ấm áp,
"Ai, thê chủ, Trương Mai kia quả thực quá đáng, trước đây thấy chúng ta nhà nghèo liền bắt nạt nhà chúng ta, vô duyên vô cớ hưu ca ca về nhà, thậm chí ngay cả Thần Dương cũng không chịu nhận, hiện tại thấy nhà chúng ta có một chút lại muốn tiếp ca ca trở lại làm tiểu thị, thực sự là tức chết người, " Lý Thanh miệng nhỏ lải nhải quở trách, hắn đối với Trương Mai rất bất mãn,
Nhị nương rất hiếm thấy Lý Thanh chán ghét một người như thế, có thể thấy được Trương Mai có bao nhiêu đáng ghét, bất quá nhị nương yêu thích Lý Thanh nói "Nhà chúng ta" xem ra trong lòng Lý Thanh thật sự xem nơi này là nhà của mình, khiến nhị nương nghe mà cảm thấy ấm áp,
"Uh, nàng ta rất đáng ghét, bất quá không cần lo lắng, ta sẽ không để cho nàng có cơ hội bắt nạt ca ca, yên tâm đi, "
"Uh, có thê chủ ở đây, ta rất yên tâm. " Lý Thanh ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt bao hàm tín nhiệm nhìn nhị nương,
Nhìn Lý Thanh như vậy, toàn thân nhị nương nóng lên, cúi người tại bên tai Lý Thanh nhỏ giọng nói: "Thanh nhi ta muốn ngươi, "
Mặt Lý Thanh xoạt một cái đỏ bừng, nhưng vẫn e thẹn gật gù, hiện tại tiểu Ngôn Nhi đã bị nhị nương huấn luyện có thể đơn độc ngủ trong phòng, hiện tại hai người thật sự là càng ngày càng không kiềm chế, bất quá cũng nói tình cảm của hai người đúng là càng ngày càng tốt rồi,
Nhị nương cho rằng Lưu Lam ngay mặt từ chối Trương Mai, Trương Mai sẽ bỏ qua, thế nhưng rất rõ ràng nhị nương đã đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của Trương Mai này rồi.