[Dịch]Xuyên Qua Làm Chủ Một Gia Đình

Chương 4 :  Lương da




Nhà Nhị nương được chia một con heo, một con gà mẹ và một ổ trứng, nhị nương dù sao cũng là nữ nhân cho nên thủ công nghiệp đều do Lý Thanh cùng Lưu Lam làm ra, Thần Dương cũng mỗi ngày đi theo phía sau Ngôn Nhi, chăm sóc hắn thật tốt cùng hắn chơi đùa. Ngôn nhi là một người cô đơn, hiện tại Nhị nương ở giữa bắt cầu cho Ngôn nhi có bạn, Ngôn nhi rất cao hứng, mỗi ngày thấy Nhị nương đều cười hì hì.

Hiện tại là mùa hè, lúa mạch trong ruộng cạn sắp chín rồi, không lâu nữa sẽ thu hoạch, Lưu gia còn hai mẫu khoai lang cũng sắp nhổ, nn và Nhị nương chia mỗi người một mẫu. Mùa hè tới mọi người cũng không có khẩu vị gì,nhìn bánh màn thầu đến hoa mắt Nhị nương cũng không thấy ngon miệng, ngẫm lại kiếp trước, bánh màn thầu trắng hay các loại gạo đều ăn đến ngán, người hiện đại muốn cải thiện sức khỏe nên cũng khởi xướng ăn rau củ, nhưng lâu lâu mới ăn, không như hiện tại mẫu bữa đều ăn, món ăn trong bát cũng chỉ có mỗi đĩa dưa leo luộc, trong miệng nhạt đến mức sắp không biết thịt có vị gì. Lưu gia có khi mấy tháng cũng không ăn thịt một lần, nhớ kiếp trước mình vì giảm béo không ăn thịt kho tàu mẹ nấu cũng không ăn các loại cá dưa chua mà chuyên môn đi ăn rau củ bánh màn thầu, bây giờ nghĩ lại mình đúng là có phúc không biết hưởng.

Ngày hôm qua Trương Tiểu Thúy rốt cục có thể ăn mừng thoát khỏi tên phá của như mình, đi mua mấy cái bánh màn thầu trắng, tiểu Ngôn nhi nhìn hai tỷ đệ hạnh phúc ăn bánh màn thầu trắng nước miếng đều chảy xuống bất quá Ngôn nhi hiểu chuyện không quấn lấy Nhị nương đòi, thế nhưng Nhị nương yêu thích Ngôn nhi, không muốn hắn chịu oan ức cũng vì mình muốn ăn thịt nhất định phải nghĩ ra biện pháp kiếm tiền.

Bất quá Nhị nương có chút bất mãn với hai tỷ đệ kia, tuy nói Ngôn nhi và Thần Dương không phải đệ đệ, muội muội ruột của các nàng nhưng chí ít cũng là người một nhà, cũng là thân thích với nhau, mình được ăn ngon cũng không muốn chia ra ngoài một miếng, thực sự là hẹp hòi, hai hài tử này sớm muộn gì cũng bị người cha cực phẩm của mình dạy hư, dưỡng thành một người có tật xấu nhỏ mọn.

Thời điểm ở riêng, Nhị nương được chia một lượng bạc và hai trăm đồng, một đồng tiền có thể mua hai cái màn thầu trắng, nhưng đây là toàn bộ số tiền nàng có, nàng không thể xài tiền bậy bạ, còn có một đại gia đình chờ mình nuôi sống đây.

Ngẫm lại kiếp trước mùa hè mình sẽ ăn cái gì? Có thể hay không đem bán được? Nhìn chén cơm còn chưa ăn của thê chủ, Lý thanh có chút lo lắng, thê chủ như đang suy nghĩ gì đó, Lý Thanh không dám quấy nhiễu “Nương, nương”, âm thanh mềm mại non nớt kéo Nhị nương trở về, Nhị nương liền thấy một đôi mắt to xinh đẹp hiếu kỳ nhìn mình chằm chằm. “Nương sao không ăn cơm?” Thì ra là Ngôn nhi, nhìn dáng vẻ lo lắng của tiểu tử, Nhị nương nở nụ cười, ôm hắn vào ngực nói “Nương a, là đang nghĩ biện pháp kiếm tiền, cho Ngôn nhi có thể ăn bánh màn thầu trắng”. Nghe Nhị nương nói có thể ăn bánh màn thầu, Ngôn nhi hai mắt phát sáng nhìn Nhị nương không chắc chắn hỏi "Nương, có thật không? Ngôn Nhi có thể ăn bánh màn thầu trắng sao?"

Tiểu hài tử luôn luôn đối với đồ ăn không có sức miễn dịch, lần trước thấy tỷ đệ kia ăn bánh màn thầu trắng hắn còn nhớ đây. “Đương nhiên là sự thật, nương làm sao lừa gạt Ngôn nhi đây, hiện tại Ngôn nhi chính là tiểu bảo bối của nương nha”. Nghe được Nhị nương nói mình là tiểu bảo bối của nàng, tiểu Ngôn nhi rất cao hứng, mặt đỏ bừng cực kỳ đáng yêu.

Lý Thanh thấy thê chủ thương yêu nhi tử của mình như vậy trong lòng rất cao hứng, khoảng thời gian này thê chủ biến hóa, hắn là phu lang có thể cảm nhận rõ ràng, tỷ như buổi tối thê chủ không cho mình ngôn nhi ngủ dưới đất, nói là đối với thân thể không tốt, chính mình còn tưởng thân thể thê chủ tốt rồi, muốn cùng mình làm chuyện xấu hổ kia. Cùng nàng làm chuyện đó trong lòng hắn cũng không muốn, trước đây trong chuyện phòng the thê chủ rất thô lỗ, làm đau mình, nếu như thê chủ muốn cho dù mình đang có nguyệt sự thê chủ cũng không bỏ qua.

Chậm rãi nguyệt sự của mình cũng trở nên không ổn định, có lúc mấy tháng cũng không có, lúc có mình cũng sẽ đau đến chết đi sống lại, thân thể cũng kém dần, nhưng thê chủ căn bản không quan tâm những điều này, chính vì nguyệt sự của mình không ổn định nên gả vào Lưu gia hơn một năm cũng chưa sinh cho thê chủ một hài tử, công công cũng dần dần không hài lòng mình cùng Ngôn Nhi, chỉ sợ nếu sau này mình không thể sinh công công có thể hay không đem mình cùng Ngôn nhi đuổi ra đường.

Nhưng buổi tối hôm đó, thê chủ lại cho phép mình cùng ngôn nhi tiến lên giường ngủ, trước đây có thể thê chủ không kiêng dè gì mà làm chuyện này tuy nhiên cũng sẽ không cho phép Ngôn nhi lên giường ngủ, nhưng hiện tại thê chủ lại đi nói với mình rằng Ngôn nhi cũng là hài tử của nàng, Ngôn nhi nên cùng hai người ngủ chung cho nên buổi tối thê chủ chủ động ngủ giường phía ngoài, Ngôn nhi ngủ ở giữa, mình ngủ ở phía trong.

Ngôn nhi thấy mình có thể ngủ chung với cha mẹ thì rất cao hứng, buổi tối hưng phấn đến rất muộn cũng không ngủ, thê chủ cũng không tức giận, kể cho Ngôn nhi nghe chuyện xưa có sói xám lớn, Ngôn nhi rất thích nghe, ngay cả mình cũng cảm thấy êm tai, chính mình còn không biết thì ra thê chủ còn có thể kể chuyện xưa, chờ Ngôn nhi ngủ, thê chủ cũng không yêu cầu mình làm chuyện kia, chính mình cũng ngủ một giấc ngon lành.

Nghe Nhị nương nói muốn kiếm tiền, Tam nương lập tức không yên tâm hỏi "Nhị tỷ, ngươi nghĩ kỹ phải làm gì sao?" Lưu Lam kỳ thực cũng rất tò mò, thế nhưng hắn thật không tiện hỏi, sợ vô tình làm Nhị nương rối não, dù sao hắn còn phải nương nhờ Nhị nương nhị nương thấy đại gia đều nhìn mình chằm chằm, liền buồn cười nói "Lương da, " trong trí nhớ của Nhị nương tìm tòi một lúc phát hiện thế giới này còn chưa xuất hiện lương danếu lương da có thể tại thế giới kia được hoan nghênh, vậy tại thế giới này cũng gần như vậy đi, hơn nữa lương da thứ cần thiết rất bình thường, cũng không mắc, cho nên trải qua suy nghĩ sâu sắc nhị nương vẫn là có ý định bán lương da.

"Lương da là món đồ gì?" Tam nương đại biểu đại gia hỏi ra trong lòng nghi vấn, nhị nương sẽ không nói cho nàng đây là món ăn vặt kiếp trước của nàng, thời điểm mùa hè trước đây khẩu vị không được nên nghĩ muốn ăn chút gì đó, đó là lương da kình đạo, mùi vị cũng ngon, ăn lại giải nhiệt cho nên kiếp trướng Nhị nương rất thích ăn, hơn nữa nhà nàng kiếp trước cũng từng mua qua cho nên nàng biết cách làm cũng không phiền phức.

“Chính là ta tình cờ nhìn thấy trong một quyển thượng thư”, Nhị nương hàm hồ nói. Nương của Nhị nương là một tú tài nên người Lưu gia ít nhiều cũng sẽ biết nhận mặt chữ tuy nhiên kiên trì học lên cao chỉ có Tam nương, trước đây Nhị nương không thường ở nhà hay đi loanh nên nhìn thấy sách như vậy cũng không có gì kỳ quái nên gia đình không ai tiếp tục hỏi. “Như vậy đi, hôm nay ta làm cho mọi người ăn thử, nếu ăn thấy ngon chúng ta liền đem đi bán”. Nhìn dáng vẻ tự tin của Nhị nương, cả nhà không biết làm gì hơn ngoài gật đầu đồng ý.

Làm lương da chia thành: cùng diện, tẩy diện, lắng đọng, loại bỏ, chưng, luộc tinh bột mì, trộn rau, mấy bước này cần một ít đồ bình thường cũng rất dễ tìm. Buổi chiều chờ khí trời lương nhanh một chút, Nhị nương liền mang Lý Thanh và Lưu Lam xuống nhà bếp, chắc chắn cần bọn hắn hỗ trợ, bất quá Nhị nương cũng nói với bọn họ rồi, không có sự đồng ý của nàng không thể đem công thức lương da nói cho người khác biết. Hai người biết nặng nhẹ gật đầu đáp ứng sẽ không nói cho người khác biết, cho dù là Lưu Lý thị Nhị nương cũng tạm thời giấu đi, chờ sau này bán được rồi sẽ bảo Nguyên nương và Lưu Lý cùng nhau bán.

Tam nương không đi vào bếp nhưng nhận nhiệm vụ xem chừng hài tử, hai hài tử đều rất nghe lời, nhìn thấy người lớn bận rộn cũng không dám nháo. Nhị nương dặn dò Lý Thanh, Lưu Lam cùng diện, tẩy diện chờ nhiệm vụ, nàng chỉ đạo bọn họ ngồi canh lửa, khi trời vốn rất nóng, mấy người làm việc ở nhà bếp càng nóng hơn. Bach diện là vật tinh quý nên Nhị nương chỉ mua một cân hai đồng tiền, gạo ba đồng tiền một cân nên họ chỉ làm một phần để thử nghiệm.

Nhị nương còn mua một ít hạt vừng, vừng rất đắc nên Nhị nương cũng chỉ mua một ít, Nhị nương muốn làm ma chi tương (chắc là một loại nước chấm), lương da không có ma chi tương làm gia vị mùi vị sẽ sai rất nhiều, ma chi cũng gọi là tương vừng là đem hạt vừng xào đến một độ nhất định rồi dùng thớt đá nghiền nát đến khi sền sệt, đây chính là tương vừng nguyên thủy, Nhị nương nghĩ đến thế giới kia mọi người rất thích tương vừng làm đồ gia vị, nói không chừng tương vừng còn có thể bán.

Sau khi lương da được làm xong, Lý Thành cùng Lưu Lam nhìn miếng lương da mỏng manh trong suốt rất kinh ngạc, bọn họ chưa bao giờ thấy đồ ăn mê người như vậy, đặc biệt Nhị nương còn kèm theo toán trấp, ma chi, dưa chuột, ớt cay vào lương da làm tăng mùi vị càng mê người. Hai hài tử thèm chảy nước miếng, Ngôn nhi còn nhỏ không biết che giấu, Thần Dương lớn hơn nỗ lực cắn miệng đem nước miếng của mình không rơi xuống. Lương da làm ra ít, cũng không dùng hết bạch diện để thử nghiệm do sợ làm không ra, lãng phí lương thực nên lương da làm ra chỉ có 7 tấm mà thôi, lần đầu làm khó tránh không quen tay bất quá Nhị nương xem như không làm sai.

"Nương, nương, có thể ăn chưa?" Tiểu Ngôn Nhi không thể chờ đợi được nữa hỏi nhị nương, nhị nương cười cười nói "Được rồi, đến cho ngươi, " Nhị nương đem phần lương da tốt nhất cho tiểu Ngôn nhi. “Cám ơn nương!” Tiểu Ngôn nhi cao hứng hướng Nhị nương cười, hắn còn không quên Thần Dương tỷ tỷ của hắn, cố gắng lấy một miếng lương da trong bát muốn đút cho Thần Dương, mặt Thần Dương nóng lên, luống cuống nhìn Lưu Lam không biết có nên ăn hay không. Nhị nương nhìn dáng vẻ không biết làm sao của Thần Dương, buồn cười nói với Ngôn nhi " Ngôn Nhi nghe được Thần Dương cũng có, liền thả tay xuống, tự mình đến trên băng ghế nhỏ vui vẻ bắt đầu ăn.

Cả nhà cười lớn, tiểu hài tử luôn mang đến niềm vui cho cả nhà “Đến, Thần Dương, đây là của ngươi”.

"Cảm ơn cô" Thần Dương có lễ phép hướng về nhị nương nói cám ơn,

"Không cần khách khí, chúng ta là người một nhà, nhanh đi ăn đi, " nghe được cô nói là người một nhà, Thần Dương rất cao hứng.

Nhị nương chia đều phần còn lại cho mọi người. Mọi người sau khi ăn xong, tuy rằng đều cảm giác không ăn no, thế nhưng trong lòng rất thỏa mãn , nhị nương đem lương da còn lại chia cho Ngôn Nhi cùng Thần Dương ăn, nhìn hai cái tiểu gia hỏa ăn vui vẻ, trong lòng nhị nương cũng rất cao hứng.

Buổi tối mọi người ở trong sân hóng mát, "Ta còn chưa hề biết, nhị tỷ còn có tay nghề tốt như vậy, ta xem lương da đó có thể bán, hiện tại nóng bức khẳng định có rất nhiều người mua”, Tam nương đột nhiên nói với nhị nương,

"Đi nhiều chỗ sẽ biết nhiều hơn, " nhị nương cũng không có cố ý giải thích tại sao chính mình biết điều chế lương da, dù sao tại thế giới nữ tôn này ngoại trừ đầu bếp, nữ nhân căn bản sẽ không xuống bếp, Tam nương cũng không tiếp tục truy hỏi, dù sao mỗi người đều sẽ có bí mật nhỏ của mình.

Lương da được cả nhà nhất trí tán thành, mọi người quyết định ngày mai dậy sớm làm lương da, sau đó đi lên trấn bán, tất người trong thôn phần lớn vẫn là ăn không nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.