Thụy Vương phủ, Phong Lâm Uyển.
Phượng Lâm Sách đứng ở nội viện, nhìn qua mấy cây Phong trụi lủi trong viện, im lặng xuất thần…
Trác Diệp đi đã hơn mười ngày rồi. Những ngày này, hắn luôn cảm thấy trong lòng ngập tư vị vắng vẻ, chỉ cần yên tĩnh, hình bóng xinh đẹp của nàng lại hiện lên trong đầu, giọng nói và dáng điệu, mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhăn mày…
Sau một lúc lâu, Phượng Lâm Sách than nhẹ một tiếng, đi tới mở cửa phòng ra…
Sau khi Trác Diệp và Xảo Linh đi, Phượng Lâm Sách liền chuyển hai lão bà sai vặt ở đây rời khỏi Phong Lâm Uyển, dặn dò hạ nhân mỗi ngày sáng sớm tới quét dọn một lần, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào viện này.
Mọi thứ trong phòng đều là Trác Diệp sắp xếp lúc còn ở đây, không di chuyển chút nào.
Phượng Lâm Sách ngồi trước bàn nhỏ, cầm lấy một chén trà vuốt ve. Hắn từng ngồi ở vị trí này ăn cơm hai lần, một lần là Trác Diệp tự mình làm đồ ăn, rất hợp khẩu vị của hắn, cũng là ngày hắn nhìn thấy dáng vẻ của nàng khi say, nhìn qua… Thật sự là hấp dẫn cực kỳ, lại khiến cho hắn có một loại xúc động muốn nuốt nàng vào bụng…
Một lần khác…. Là sáng sớm ngày mẫu hậu triệu kiến Trác Diệp, hắn cùng nàng ăn điểm tâm. Hắn còn nhớ rõ đã nhặt mẩu nhân bánh bao bên môi nàng đưa vào miệng mút, dáng vẻ nàng lúc ấy hoàn toàn ngây ngốc, thật sự rất đáng yêu! Khi đó, hắn thiếu chút nữa nhịn không được ôm nàng vào lòng, hảo thương yêu nàng một lúc…
Phượng Lâm Sách đặt chén trà xuống, đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, mỗi ngày… Hẳn là nàng ngồi ở đây chải đầu nhỉ…
Cầm lấy một hộp son phấn trên bàn mở ra nhìn, thấy bên trong hầu như không vơi chút nào, chợt nhớ tới đêm giao thừa đó, nàng trang điểm tinh xảo, nàng ngày thường đều là đơn giản, ngày ấy…. Là vì Lâm Ca sao?
Phượng Lâm Sách nở nụ cười chua xót, đã bao giờ nàng chịu ăn mặc đẹp đẽ thế vì mình chứ…
Đi lại phía trước bàn sách, ngồi trên mặt ghế, Phượng Lâm Sách tiện tay lật xem sách vở trên bàn, nàng có vẻ rất thích xem sách về lịch sử, địa lý, là hứng thú đơn thuần sao? Nhớ rõ lúc ở thư phòng Tiêu Dật Cư ở Phong thành, nàng nghe “Phong Văn Chí” và “Lịch Lục”, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin, đó chỉ là sách vở tầm thường thôi mà, tại sao lại làm cho nàng giật mình như vậy?
Ánh mắt chạm đến một cuốn sách nhỏ được buộc chỉ đóng kỹ, Phượng Lâm Sách đưa tay cầm lên mở ra xem xét, chỉ thấy bên trên trang sách viết bốn chữ vô cùng xinh đẹp “Phương án dạy học”. Phượng Lâm Sách không khỏi ngây ngẩn cả người, chữ này… là nàng ghi sao? Hắn đã được nhìn thấy chữ viết Trác Diệp rất khó coi, làm sao có thể…
Khoan… Khoan, đợi đã… đây có vẻ không phải chữ bút lông!
Phượng Lâm Sách dừng tay lại một chút, sau đó nhanh chóng mở giấy bên trong, chẳng quan tâm nội dung kia ghi cái gì, hắn xem kiểu chữ trước, chỉ thấy chữ viết bên trong trang nhỏ hơn tên sách một chút, nét bút hữu lực, hết sức rõ ràng, hắn nhìn thủ pháp viết thì rõ cùng một kiểu với bốn chữ tên sách kia, hoàn toàn giống nhau! Cái này hoàn toàn đều là một bút viết ra, nhưng lại không phải là bút lông!
Phượng Lâm Sách tìm bên trong phía trên chồng sách cả nửa ngày, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cây lông ngỗng bên cạnh…
Đây là… Lông ngỗng ngày ấy nàng nhổ ở phòng bếp hậu viện ư?
Phượng Lâm Sách cầm lấy cái lông ngỗng kia bắt đầu tỉ mỉ xem xét… đã thấy phần đuôi của lông ngỗng đã bị cắt gọt thành mũi nhọn, phía trên có nét mực đã khô…
Thoáng suy tư, Phượng Lâm Sách lấy một ít nước trên nghiên mực, dùng lông ngỗng kia chấm, vẽ lên một đường ở trên một tờ giấy trắng. Ừ, kích thước và nét bút sâu cạn không khác dấu vết trên sách nhỏ kia là mấy…
Hắn thử dùng ống lông ngỗng viết chữ, lại không làm sao mà điều khiển được thành chữ, bẻ cong không được tự nhiên, vô cùng khó coi. Hoàn toàn không thể so sánh với chữ viết vô cùng trôi chảy xinh đẹp bên trong sách nhỏ kia!
“Ôi…” Phượng Lâm Sách thở dài, buông ống lông ngỗng xuống, chữ viết bút lông khó coi như thế lại có thể dùng ống lông ngỗng một tay viết ra chữ tiêu sái xinh đẹp đến vậy?! Với nàng, chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra được…
Đi đến trước giường phòng ngủ, Phượng Lâm Sách ngây người một lát, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Còn không ra ư!”
Lời vừa thốt, dưới giường liền truyền đến tiếng động sột soạt, chỉ chốc lát sau, màn giường liền bị hai cái móng vuốt nhỏ bé xốc lên, cái đầu nhỏ hình cầu của Bánh Bao Nhỏ nhô ra từ bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên nhìn Phượng Lâm Sách, đáng thương nhận lỗi: “Phụ, phụ vương, hài nhi biết sai rồi, hài nhi không nên cãi lệnh của phụ vương, tự tiện vào Phong Lâm Uyển…”
Phượng Lâm Sách là người tập võ, sớm đã phát hiện trong phòng này có người khác, cũng đoán được là Bánh Bao Nhỏ rồi, ở phủ của hắn, người khác cũng không dám có lá gan lớn như vậy…
“Đứng lên đi…” Phượng Lâm Sách thanh đạm nói.
“Vâng…” Bánh Bao Nhỏ thấy Phượng Lâm Sách có vẻ không tức giận, bèn ngoan ngoãn bò ra từ đáy giường.
Phượng Lâm Sách nghĩ đến lời dặn dò của Trác Diệp lúc đi, ánh mắt nhìn Bánh Bao Nhỏ không khỏi dịu dàng, khẽ phủi bụi dính trên thân thể nhỏ, ấm giọng hỏi: “Sao lại chạy tới đây rồi?”
Bánh Bao Nhỏ bị động tác trìu mến nhu hòa của Phượng Lâm Sách khiến cho cả kinh sửng sốt một chút, một lúc lâu sau mới nhớ tới việc trả lời câu hỏi của hắn: “Huyễn nhi nhớ Tiểu Diệp Tử, Huyễn nhi muốn nhìn một chút xem Tiểu Diệp Tử có trở về hay chưa…”
Phượng Lâm Sách nghe vậy, trong lòng không khỏi đau xót, ngậm miệng, đưa tay ôm Bánh Bao Nhỏ vào trong lòng rồi đứng lên, ngồi ở trên mép giường.
Bánh Bao Nhỏ thấy phụ vương không nói lời nào liền hỏi: “Phụ vương, Tiểu Diệp Tử đi đâu rồi ạ? Vì sao không thấy đâu nữa ạ?”
“Nàng ấy cần giải quyết chút chuyện nên đã tới một nơi rất xa rồi, có khả năng là phải qua một thời gian mới có thể trở về…”
“Là chuyện gì ạ? Cần tới chỗ rất xa ư?” Bánh Bao Nhỏ mở to đôi mắt đen lúng liếng, khó hiểu hỏi.
Phượng Lâm Sách xoa đầu Bánh Bao Nhỏ, khẽ nói: “Con còn nhỏ, bây giờ sẽ không hiểu, bây giờ không hiểu, đợi trưởng thành sẽ hiểu.”
Bánh Bao Nhỏ mím môi, lại khổ sở nói: “Sao Tiểu Diệp Tử đi lại không nói với Huyễn Nhi thế ạ? Có phải cô ấy không cần Huyễn Nhi nữa không?”
“Sẽ không đâu. Tiểu Diệp Tử thương Huyễn Nhi như vậy, làm sao có thể không cần được? Nàng ấy sợ lúc chia tay không nỡ xa con thôi.”
“Phụ Vương, Tiểu Diệp Tử thật sự còn có thể trở về sao ạ?” Bánh Bao Nhỏ chờ mong nhìn Phượng Lâm Sách.
“Sẽ về, nhất định sẽ về!” Phượng Lâm Sách ôm chặt Bánh Bao Nhỏ: “Vì con, nàng ấy nhất định sẽ trở lại…”
“Vậy…” Đội mắt Bánh Bao Nhỏ sáng lên hỏi: “Đợi Tiểu Diệp Tử trở lại, phụ vương sẽ lấy cô ấy làm mẫu phi của con ạ?”
Phượng Lâm Sách nghe vậy bèn nhướn mày nói: “Huyễn Nhi rất hy vọng nàng ấy làm mẫu phi của con ư?”
Bánh Bao Nhỏ rất chân thành dùng sức gật đầu: “Đương nhiên! Tiểu Diệp Tử thật lòng đối xử tốt với Huyễn Nhi, không giống Âu Dương Noãn, là vì gả cho phụ vương mới nịnh nọt Huyễn Nhi! Tiểu Diệp Tử nhất định sẽ là một mẫu phi rất rất tốt.” Còn có một câu bé không dám nói ra, đó là Tiểu Diệp Tử không sợ phụ vương, có thể bảo kê cho bé!
“Được, đợi Tiểu Diệp Tử trở về, phụ vương liền lấy nàng ấy làm mẫu phi cho Huyễn nhi.” Phượng Lâm Sách giống như cam đoan nói.
“Phụ vương…”
“Ừ?”
“Phụ vương, lần trước… rốt cuộc phụ vương có tóm được Tiểu Diệp Tử không?” Bánh Bao Nhỏ bỗng nhiên chớp mắt vài cái, tặc lưỡi hỏi.
Nghe vậy, Phượng Lâm Sách đen mặt: “Sau này không cho phép tìm Liên Tiêu lêu lổng nữa.”