[Dịch]Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái

Chương 176 : Trời đang rất lạnh, cần cây quạt để làm gì?




“Chờ muội hai ngày rồi ư? Làm sao huynh biết muội đến đây?” Vinh Vũ Nhi bỗng nhiên nhíu lông mày, hung dữ cắn răng nói: “Chẳng lẽ là Tiểu Mễ bán đứng ta?! Nha đầu thối này, xem ta trở về trị nàng ấy thế nào!” Lúc này Trác Diệp đã chú ý tới, sau lưng nam tử kia còn có sáu, bảy nam tử thanh y trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng và một phụ nhân người ba mươi mấy tuổi mặc quần áo hoa vàng đứng giữa. Đám người này có thể là đội nhân mã vừa rồi nàng thấy qua màn xe…

“Còn cần Tiểu Mễ bán đứng ư? Muội vừa ra phủ thì cha đã biết rồi!” Nam tử kia trầm mặc nói: “Muội đi quá chậm, ta liền đành phải ở Hoài An thành chờ muội.”

Vinh Vũ Nhi nghe vậy, đôi mắt xoay động, bỗng nhiên đổi lại một khuôn mặt nịnh nọt tươi cười: “Ca~~~ Đại ca tốt ~~~~ Người ta mới đi ra được vài ngày, xin ca thương xót, lại để cho người ta chơi nửa tháng được không? Nửa tháng sau, muội nhất định về nhà. Muội thề!”

Trác Diệp tỉnh ngộ, thì ra hai người này là huynh muội, quả nhiên bị nàng đoán trúng, tiểu nha đầu Vinh Vũ Nhi này quả nhiên là trốn nhà đi ra ngoài chơi….

“Vũ Nhi, không cho phép làm liều! Muội hôm nay nhất định phải theo đại ca đi về!” Người đàn ông kia cau mày nói.

Trác Diệp lúc này đã quay đầu lại, cầm lấy đôi đũa, ưu nhã bắt đầu ăn cơm. Dù sao mình cũng không quan hệ, nàng không có ý định chọc vào việc giữa huynh muội người ta đâu.

Xảo Linh và Từ Tam Nhi thấy thế cũng rất ăn ý cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm…

“Ca~~~ cái kia….. Mười ngày được không?” Vinh Vũ Nhi cò kè mặc cả.

“Vũ Nhi, nếu muội không ngại mất mặt, ta cũng không ngại để người tới kéo muội đi đâu.” Nam tử kia trầm mặt nói.

“Vậy năm ngày!” Vinh Vũ Nhi nháy mắt, tiếp tục tội nghiệp nói.

Người đàn ông kia mím môi, khuôn mặt tuấn tú đã trầm thêm vài phần.

“Ba ngày! Ca tốt bụng~~~” Vinh Vũ Nhi vẫn chưa có ý định từ bỏ, vươn ba ngón tay với người đàn ông kia.

“Thu Nương, đem theo tiểu thư, chúng ta đi.” Nam tử nhíu mày, trầm giọng nói.

Nam tử kia vừa nói xong, vị phụ nhân sau hắn liền đáp một tiếng rồi xông lên, đi đến phía trước Vinh Vũ Nhi, nói: “Đại tiểu thư, đắc tội!” Nói xong đưa tay ra bắt lấy tay Vinh Vũ Nhi.

“Đừng đụng vào ta!” Vinh Vũ Nhi quát.

Phụ nhân Thu Nương kia đột nhiên bị Vinh Vũ Nhi quát làm hoảng sợ, động tác trên tay liền bất giác dừng lại.

“Được rồi được rồi! Tự ta sẽ đi!” Vinh Vũ Nhi bĩu môi, lại nói với nam tử kia: “Thế nhưng người ta rất đói mà, có như thế nào thì cũng để muội ăn cơm xong đã! Đại ca, huynh không ăn thì cũng ngồi xuống một chỗ đi, muội giới thiệu một chút. Vị này chính là Trác công tử, đây là đại ca ta, Vinh Chính Hiên…”

Vinh Chính Hiên nhìn cũng không nhìn Trác Diệp, nhíu mày cắt lời Vinh Vũ Nhi nói: “Trên xe đã chuẩn bị mấy thứ điểm tâm muội thích ăn, vẫn nên vừa chạy vừa ăn trên xe, chúng ta đã trễ hành trình hai ngày rồi, không thể trì hoãn thêm.”

Vinh Vũ Nhi ngạc nhiên nói: “Không phải về phủ sao? Có việc gì phải nhanh chóng ư?”

“Cha bảo ta mang muội đi mừng thọ Thu bá bá.”

Vinh Vũ Nhi nghe vậy lập tức hớn hở: “À?! Nói như vậy không phải hồi phủ ư? Thật tốt quá!” Dừng thoáng một phát, nàng ta nhìn thoáng qua Trác Diệp, còn nói: “Thế nhưng Trác công tử đã giúp muội nửa ngày đường xe, muội đã đồng ý mời cơm, cứ đi như vậy thì không tốt lắm…”

Trác Diệp vội vàng để đũa xuống, ngẩng đầu lên nói: “Không cần không cần, Vinh cô nương có việc, mau chóng đi là tốt rồi…”

Vinh Chính Hiên liếc qua Trác Diệp không được để ý đã lâu, đưa tay lấy trong áo ra một thỏi bạc, ném lên trên mặt bàn nói: “Nhiêu đây hẳn là đủ cho một bàn rượu và thức ăn này đi.”

“Này! Ngươi có ý gì hả!” Xảo Linh nổi giận. Thái độ của người này là gì? Xem bọn họ là người thế nào chứ?

Trác Diệp đưa tay kéo Xảo Linh đang muốn đứng dậy cãi nhau với Vinh Chính Hiên, mỉm cười với Vinh Chính Hiên: “Đã đủ rồi. Đa tạ. Đi thong thả, không tiễn.” Dứt lời bèn quay đầu lại, gắp một đũa thức ăn lên bắt đầu ăn. Biểu lộ rất hưởng thụ…

“Vũ Nhi, chúng ta đi thôi.”

“Trác công tử, thật sự… Thật xin lỗi.” Vinh Vũ Nhi đầy áy náy nói với Trác Diệp.

“Không sao.” Trác Diệp cười tủm tỉm nói với Vinh Vũ Nhi: “Hôm nay chủ tớ ba người chúng ta đúng là được bữa ngon, việc này phải cảm tạ lệnh huynh ra tay hào phóng. Bình thường ta không nỡ gọi nhiều món như thế này.”

“Aiz…” Vinh Vũ Nhi thở dài một tiếng, liếc nhìn Trác Diệp thật sâu, ôm quyền nói: “Sau này gặp lại.” Nói xong bèn đuổi kịp bước chân Vinh Chính Hiên.

Vinh Chính Hiên đi tới chỗ cửa, bỗng nhiên quay đầu nhìn Trác Diệp nói: “Xin khuyên vị tiểu huynh đệ một câu, về sau đừng tùy tiện chở một cô gái lạ, đặc biệt là một cô gái trẻ tuổi, việc này không hợp lý đâu.” Dứt lời không hề nhìn Trác Diệp mà mang theo Vinh Vũ Nhi ra cửa.

“Ca! Sao huynh có thể nói với Trác công tử như vậy? Người ta có lòng tốt chở muội đấy…” Lên xe ngựa nhà mình, Vinh Vũ Nhi bất mãn nói với Vinh Chính Hiên.

“Muội còn dám nói? Ta còn chưa nói muội đâu, muội lại dám ngồi chung một xe với một chàng trai xa lạ, còn không hề phòng bị ngồi cùng bàn cơm, muội biết rõ hắn là người như thế nào không? Có ác ý với muội hay không! Nếu xảy ra chuyện gì, ta biết phải nói gì với cha mẹ muội?!”

“Trác công tử không phải là người xấu! Người tốt là đằng khác!” Vinh Vũ Nhi nóng nảy.

“Người tốt người xấu có ghi trên mặt ư?” Vinh Chính Hiên lạnh lùng nói.

“Hừ! Muội không thèm nói chuyện với huynh nữa!” Vinh Vũ Nhi tức giận quay mặt qua chỗ khác.

Trong tửu lâu.

Trác Diệp ngạc nhiên mở to mắt, khẽ nhếch môi ăn đào, nghiêng đầu, giơ chiếc đũa, bất động duy trì tư thế ngốc nghếch. Mãi đến khi huynh muội Vinh Vũ Nhi dẫn theo một đám người đi khỏi tửu lâu cả nửa ngày, Trác Diệp mới sững sờ quay đầu lại.

“Người nọ, hắn vừa mới nói gì?” Trác Diệp chớp mắt, hỏi Xảo Lịnh.

“Phì —-” Xảo Linh hé miệng cười nói: “Công tử, người ta đang hoài nghi người có lòng bất chính với muội muội nhà người ta đấy.”

“Ha…” Trác Diệp vui vẻ, ngồi ngay ngắn lại, ngẩng cái cằm lên nói: “Em nói bổn công tử bây giờ có thể được xem là một công tử tuấn tú không?”

“Đương nhiên không cần bàn cãi rồi! Trên đời này, chỉ e là chẳng được mấy người có thể sánh với công tử đâu!” Xảo Linh nói. Trong tửu lâu nhiều người, có một câu nàng ấy còn chưa nói. Trác Diệp mặc nam trang lại chẳng hề thua kém Hoàng Thượng, hai vị Vương gia và Liên Tiêu công tử kia.

Trác Diệp đắc ý, nhếch miệng cười nói: “Lát nữa đi dạo chợ, mua cho ta cây quạt lại đây.” Nàng nhớ rõ trên tivi diễn phong lưu công tử đều là có quạt không rời tay đấy.

“Còn chưa hết tháng giếng, tiết trời còn lạnh, công tử muốn quạt làm gì?” Xảo Linh nghi hoặc nói.

“Tất nhiên là để cho công tử nhà em giả trang được tiêu sái, phong lưu hơn một ít. Nói chính xác là có thể bắt mấy tâm hồn thiếu nữ đó…” Trác Diệp cười nói.

Xảo Linh nghe vậy thì mồ hôi tuôn ào ào, khóe miệng kéo ra…

“Ha ha ha…” Từ Tam Nhi cũng không nhịn được nữa cười lên ha hả.

Sau khi ăn xong, Trác Diệp dùng thỏi bạc Vinh Chính Hiên cho thanh toán, còn lấy về không ít bạc vụn, bèn vui vẻ cười nói: “Buôn bán có lời này!”

Xảo Linh im lặng hẳn…

“Tiểu nhị ca, làm phiền cậu đem gói gà này, còn cả thịt bò lại cho ta!” Trác Diệp chỉ tay vào một phần thức ăn và rượu trên bàn chưa ăn, phân phó nhân viên cửa tiệm.

Quá nhiều đồ ăn không động đến, thật sự lãng phí.

Xảo Linh lặng yên luôn rồi, Từ Tam Nhi thì sửng sốt…

Chủ tớ ba người Trác Diệp cũng không có việc gì cần xử lý gấp, đi nhiều ngày đường cũng mệt mỏi, liền ở tại Hoài An thành nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục lên đường về phía Đông.

Gặp được Vinh thị huynh muội là một chuyện, Trác Diệp cũng không để trong lòng, chỉ cho là đang đi trên đường, một việc nhỏ xen vào thôi, cũng không cho rằng nàng và bọn họ sẽ còn gặp nhau, nhanh chóng quên lãng việc này…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.