[Dịch]Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái

Chương 173 : Dã nha đầu này ở đâu ra vậy?




Chạng vạng tối, Trác Diệp, Xảo Linh và Từ Tam Nhi dừng chân ở phía đông Lịch trấn, đến ở khách điếm Vân Lai.

Trác Diệp mướn hai gian phòng rộng rãi, nàng và Xảo Linh một gian, Từ Tam Nhi một gian. Sau lại dặn dò tiểu nhị đưa nước ấm tới, nàng và Xảo Linh rửa mặt một phen, sau mới quay lại trong đại sảnh.

Thôn trấn này không lớn, khách trong khách điếm cũng không nhiều, lúc này trong sảnh chỉ có khoảng ba bàn có người ăn cơm.

Trác Diệp nhìn khắp các vị trí ngõ ngách, sau đó kéo Xảo Linh ngồi xuống, bắt đầu gọi món ăn.

Từ Tam Nhi trước chạy xe ngựa tới hậu viện, tự mình cho con ngựa đủ cỏ khô mới trở lại trong sảnh.

Lúc này Trác Diệp cũng đang trầm trồ khen ngợi bàn đồ ăn bốn món một canh, một mâm màn thầu lớn và một bầu rượu. Đồ ăn hai mặn hai chay, số lượng lớn, phù hợp thực tế, đủ để ba người ăn hết. canh là canh dê, trong ngày mùa đông này uống một bát canh dê nóng hổi, dạ dày vô cùng thoải mái. Còn về phần rượu kia, Trác Diệp không phải gọi cho mình, nàng gọi cho Từ Tam Nhi.

"Mau lại đây, ngồi xống dùng cơm đi." Trác diệp gọi.

Từ Tam nhi xoa xoa bàn tay, thật thà cười nói: "Tôi đi rửa qua tay trước cái đã, vừa cầm cỏ khô...."

"Được." Trác Diệp mỉm cười gật đầu. Mặc dù nàng không thích Phượng Lâm Sách cường hành nhét người cho nàng, nhưng đối mặt với Xảo Linh ở lâu đã quen, cùng với Từ Tam Nhi trung thực, nàng thực sự không còn ghét nữa.

Tiểu nhị lanh lợi thấy thế thì vội vàng lấy một chậu nước đưa tới trước mặt Từ Tam Nhi.

Từ Tam Nhi rửa tay xong, đi vào trước bàn ăn, cũng không khách khí, ngồi xuống liền cầm một cái bánh bao lên cắn, lại lấy đũa kẹp thịt bò thơm nức nhét vào miệng, đắc chí nhai...

Trác Diệp không khỏi ngạc nhiên và sửng sốt một chút, Xảo Linh và nàng ở chung mấy tháng, hiểu rõ tính nàng hiền hòa, không quan niệm chủ tớ nên rất tự nhiên ngồi vào cùng bàn ăn cơm, việc này cũng không có gì kỳ lạ. Từ Tam Nhi lại mới tiếp xúc với nàng một ngày mà lại cứ thản nhiên tùy tiện như vậy khiến cho Trác Diệp có hơi ngoài ý muốn!

Sau khi sững sờ qua đi, trong lòng Trác Diệp lại có phần vui sướng, nàng vốn không có tư tưởng chủ tôn bộc ti (chủ trên, tớ dưới) của phong kiến, tự nhiên là hy vọng người bên cạnh mình có thể phù hợp ở chung, hòa hợp.

Từ Tam Nhi bắt gặp Trác Diệp đang nhìn mình thì vội vàng ăn hết đồ trong miệng, ngại ngùng nói: "Quả thực lão phu có chút đói bụng, lại để cho công tử chê cười rồi."

Vì phải đến phía đông Lịch trấn tìm được nhà trọ trước khi trời tối, Từ Tam Nhi đánh xe đi nhanh chóng, bữa trưa bọn họ chỉ ăn qua một ít lương khô ở trên xe, bụng của y đã sớm kêu xì xào.

Trác Diệp nghe Từ Tam Nhi gọi nàng là công tử thì không khỏi thoáng nhíu qua đôi mi thanh tú, trong lòng thầm nghĩ, người tên Từ Tam Nhi này nhìn qua mặc dù thô lỗ nhưng cũng là một người vô cùng cẩn thận. Lúc sáng ở Thụy Vương phủ còn gọi nàng là cô nương, lúc này đã lại sửa đổi giọng tự nhiên thông thuận như vậy! Xem ra không thể khinh thường nhân vật Phượng Lâm Sách an bài cho nàng!

"Ta không có nhiều quy củ như vậy, người như thế nào thì cứ tùy ý như vậy là được rồi, không cần câu nệ."Trác Diệp cười nói với Từ Tam Nhi.

"Thật tốt quá!" Từ Tam Nhi vui vẻ lên tiếng, quai hàm lại bắt đầu ăn như gió cuốn.

Một bên Xảo Linh cũng không nhịn được mà hé miệng cười, cầm lấy bầu rượu rót cho Từ Tam Nhi một chén, nói: "Đây là rượu công tử gọi cho thúc để đuổi hàn khí đấy, nếm thử đi."

"Đa tạ công tử, đa tạ tiểu ca." Từ Tam Nhi hớn hở bưng chén rượu lên, ngửa cổ uống cạn, về sau lau lau miệng nói: "Rượu này rất mạnh, trời mùa đông uống thật đúng là thống khoái!"

Trác Diệp vừa lấy đồ ăn, một bên lại như lời ong tiếng ve hỏi: "Ông năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?"

"Lão tiểu nhân tôi đã hơn 50 rồi." Từ Tam Nhi vừa nói xong liền bưng hỗn hợp canh dê lên uống một ngụm lớn.

Trác Diệp gật đầu, về sau lại nói: "Về sau ta liền gọi ngài là Từ Tam thúc đi."

"Được!" Từ Tam Nhi thống khoái gật đầu nói.

"Ai..." Trác Diệp bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói: "Ta bây giờ là không có chỗ ở cố định, bốn phía phiêu dạt, Từ Tam thúc đi theo ta, sợ là nhất thời sẽ khó có thể gặp người nhà." Dứt lời liền nhìn chằm chằm vào Từ Tam Nhi, chú ý nét mặt của y.

Từ Tam Nhi cười ha ha: "Công tử không cần phải lo lắng, lão hán tôi lẻ loi một mình, vô khiên vô ải (không có gánh nặng trên người) đi theo công tử, sau này công tử sẽ là người nhà của tôi rồi."

Trác Diệp nghe vậy thì trong lòng âm thầm than, quả nhiên như nàng dự liệu, Phượng Lâm Sách sẽ không cho nàng cơ hội lui bước.

Nhưng nghe Từ Tam Nhi nói coi nàng thành người nhà, trong lòng nàng vẫn không nhịn được mà ấm áp.

Ngày hôm sau, trên đường đi.

Trác Diệp ngồi trong xe ngựa lắc lư đã hơi buồn ngủ, Xảo Linh ngồi một bên, cái đầu nhỏ đã thoáng lắc qua lắc lại không ngừng.

Bỗng nhiên bên ngoài xe, một giọng nói thanh thúy vang lên: "Dừng xe! Dừng xe! Dừng xe nhanh!"

"Hò

" Từ Tam Nhi cả kinh, vội vàng ghìm chặt dây cương, trừng mắt nhìn tiểu cô nương áo xanh bỗng nhiên nhảy ra từ rừng cây bên cạnh, thô lỗ quát: "Ở đâu ra dã nha đầu này vậy?! Cô làm gì đó? Cứ như vậy nhảy ra đến trước xe ngựa, cũng không sợ bị đá hả!"

"Ta thật sự không cố ý đâu đại thúc, tiểu nữ đợi hơn một canh giờ rồi, rốt cục cũng nhìn thấy xe ngựa đi qua, nhất thời gấp gáp không quan tâm mà nhảy ra ngoài, ngài chớ trách." Tiểu cô nương áo xanh tươi cười ngọt ngào, nói với Từ Tam Nhi.

Từ Tam Nhi nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Là như thế này, tiểu nữ muốn đi đến Hoài An Thành ở phía trước, đi bộ đã rất lâu, chân sắp mềm ra rồi, thật sự là không đi được rồi." Tiểu cô nương áo xanh tội nghiệp dứt lời, lại lộ ra vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, yêu cầu nói: "Ta nhìn phương hướng xe ngựa của ngài cũng có thể là đi Hoài An thành, xin thương xót, dẫn ta đi một đoạn đường được không?"

"Không được không được, công tử nhà ta không thích thân cận với người lạ." Từ Tam Nhi đã không còn khuôn mặt trung thực khi đối mặt với Trác Diệp, hung hổ nghiêm mặt, một lời từ chối.

"Thôi đi! Ông chỉ là một người đánh xe mà thôi! Chủ nhân nhà ông còn chưa mở miệng, ông dựa vào cái gì mà từ chối? Ta muốn nói chuyện cùng công tử nhà ông!" Cô nương áo xanh chu miệng, hai tay chống nạnh, đứng chính giữa con đường không chịu đi.

"Ta nói tiểu nha đầu này sao lại..."

"Từ Tam thúc..." Bỗng nhiên, trong xe ngựa truyền ra từng tiếng gọi trầm thấp, đúng là Trác Diệp ở trong xe nghe xong liền lên tiếng.

Tiểu cô nương áo xanh nghe thấy giọng nói trong trẻo dễ nghe, không khỏi tò mò mở to hai mắt nhìn, không ngừng nhìn lên xe ngựa.

Chỉ thấy một dải trắng bóng thuận theo tay trong xe duỗi ra, chậm rãi kéo màn xe lên.

Tiểu cô nương áo xanh khẽ nhếch đôi môi nhỏ nhắn, lập tức bị bàn tay trắng như ngọc vô cùng xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt, trong lòng âm thầm sợ hãi than: Đây là tay đàn ông sao? Rõ ràng còn đẹp hơn tay nàng ta...

Trác Diệp kéo màn xe ra, đánh giá tiểu cô nương trước xe, chỉ thấy nàng ta tầm tuổi Xảo Linh, cũng tầm mười bốn mười lăm tuổi, dáng vẻ ngây thơ ngọt ngào thật khiến cho người khác yêu thích, nhìn ra không chút dính dáng với kẻ xấu. Một thân quần áo xanh biếc, mặc dù đã dính đầy tro bụi nhưng vẫn nhìn ra được vật liệu may mặc thượng đẳng, cũng không phải dân thường có thể mặc được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.