Nàng có chút ngạc nhiên nhưng lập tức lại biến thành vui vẻ. Những cái này chính là sao này sẽ có lúc nàng dùng đến. Chậm rãi đóng lại cánh tử không quên khóa, nàng đi ra chiếc kỷ sau án thư ngả lưng nằm xuống. Còn Tiểu Hỉ vẫn một bộ dạng bịt kín từ đầu đến chân chật vật đi tìm nước tắm cho tiểu thư. Nàng đi đến một viện nhỏ khác. Một cánh tay bỗng rắn chắc chuẩn xác đặt lên vai nàng. Nương theo thứ tiểu thư dạy, Tiểu Hỉ có chút sợ hãi yếu ớt chống trả. Cuối cùng nàng vẫn bị chủ nhân cánh tay đó ép sát vào tường, giọng điệu cảnh giác.
- Cô là đệ tử nào sao ta chưa bao giờ nhìn thấy? - Sở dĩ hắn hỏi như thế bởi vì hắn hiểu rõ rằng không ai có khả năng xông vào phái mà vô thanh vô tức.
- Ngươi là ai? Mau tráng ra... Ta... Ta la lên đấy...
- Ta hỏi ngươi là ai? - Hắn có chút mất kiên nhẫn hỏi lại.
Im lặng. Tiểu Hỉ sớm đã bị dọa đến u mê rồi. Đâu có nghe được hắn ta đang hỏi cái gì.
- Ngươi không nói ta đánh... - Hắn nói rồi cũng giả bộ đưa tay lên định đánh.
- A... Đừng đánh... Ta... Ta tên Tiểu Hỉ. Đừng đánh ta... - Tiểu Hỉ nhắm mắt co rúm người quay đi. Nàng sợ cánh tay kia sẽ hạ xuống bất ngờ trên người nàng.
- Ở chỗ nào?
- Ta... Ta không biết. - Nàng có chút sợ trả lời.
- Ta đánh... - Hắn lại đe dọa.
- Ta thực không biết... Đừng đánh ta... - Nàng một lần nữa co rúm lại sợ hãi và... có xu hướng muốn khóc.
Hắn thấy giọt nước mắt nàng sắp tràn ra liền chân tay luống cuống.
- Đừng... Đừng khóc... Ta... Ta không hỏi nữa, không hỏi nữa.
Nàng thấy hắn không giữ nàng nữa liền như nhận được đặc ân, không quan tâm hắn luống cuống đến mức độ nào đẩy hắn ra chạy mất.
- Này... Ta còn vẫn chưa nói xong mà. - Hắn hướng mắt nhìn theo nàng, muốn đuổi theo mà chân nhấc không nổi.
Tiểu Hỉ sau khi thoát được liền như bị ma đuổi chạy về viện của Mộ Phi Quân.
- Tiểu thư... Huhu...
- Tiểu Hỉ... Em bị làm sao vậy? Có chuyện gì từ từ nói. - Mộ Phi Quân bật dậy từ giường chạy lại để Tiểu Hỉ ngồi trên ghế.
- Tiểu thư... Huhu... Chúng ta đi về nhà được không?... Người ở đây... Huhu... Thật sự rất hung dữ... - Tiểu Hỉ khóc như mưa rào khiến cho nàng tay chân xoắn hết lên rồi.
- Nói, Tiểu Hỉ... Ai bắt nạt em? Ta giúp em đánh... Đánh cho thành đầu heo. - Mộ Phi Quân cũng một bộ tức giận. Nàng là ai chứ, lại để cho a hoàn thân thích của nàng bị khi dễ sao. Xin thưa không bao giờ.
Tiểu Hỉ đem toàn bộ chuyện đã xảy ra nói lại một lượt. Kể luôn cả bộ dáng luống cuống của hắn lúc trước khi nàng rời đi. Mộ Phi Quân cái ầm.
- Tiểu Hỉ. Tối nay bản tiểu thư giúp ngươi xả hận. Hừ... Đi.
- Tiểu... Tiểu thư đi đâu cơ?
- Đi tắm. Tiểu thư nhà ngươi sắp thành hũ mắm rồi.
Tiểu Hỉ suýt té ghế. Gì chứ? Tiểu thư nhà nàng thay mặt mau thật. Rồi nàng như nhớ ra điều gì đó.
- Nhưng... Tiểu thư, tắn ở đâu?
- Lúc nãy ta nhìn thấy con suối trong rừng. Khá vắng đấy. - Mồm nói nhưng tay nàng vẫn hoạt động lấy y phục có sẵn trong tủ.
- Vâng. - Tiểu Hỉ nghe rồi cũng đứng lên nhưng nàng lấy y phục của nàng.
Hai thân ảnh người ra khỏi viện. Mộ Phi Quân có lối sống "không bình thường" nên đi tắm cũng "không bình thường" nốt. Ôm lấy Tiểu Hỉ đang mù mờ dưới chân tường nhanh chóng bay qua tường.