[Dịch]Vương Gia Và Vương Phi

Chương 56 : Nương Tử




Sau khi từ phòng Nam Cung Liệt trở về, nàng chính là bốc hỏa không thôi. Nàng chịu trách nhiệm với hắn chịu trách nhiệm có khác nhau mấy hả, không phải đều là muốn nàng gả cho hắn sao... Nàng thay xong y phục liền thu xếp hành lý, nhưng thực chất lại là giày xéo những bộ y phục nhét vài tay nải. Bước ra khỏi phòng trong trạng thái không mấy bình thường, nàng lại một lần nữa chính thức thua Nam Cung Liệt.- Nương tử... - Lúc nàng bước ra khỏi phòng đồng thời hắn cũng cầm kiếm khoác tay nải đi ra.

- Này, ngươi ăn có thể ăn bừa nhưng nói không thể nói bừa. Ai là nương tử của ngươi hả. - Nàng tức đến trợn ngược mắt.

- Nàng hôm qua đã lấy mất trong sạch của vi phu giữ gìn hơn hai mươi sáu năm a. Nàng phải chịu trách nhiệm bồi thường cho ta. - Hắn trưng ra bộ mặt hết sức vô lại.

- Ta cấm ngươi nói ta là nương tử. - Nàng trợn tới trắng mắt. Ai có thể giúp nàng tim ra kẻ vô lại hơn tên này không?

- Vậy... Vi phu biết kêu nàng là gì bây giờ... - Hắn vừa nói vừa đưa tay gõ nhẹ lên đầu giả như suy nghĩ.

- Mặc xác ngươi. - Nàng nói rồi quay người muốn đi xuống lầu.

- Bảo bối... - Hắn bỗng nhiên gọi ta như mới đào ra kho báu.

Nàng suýt té ngửa.

- Ta nói có phải não ngươi có vấn đề không? Ngươi không hiểu tiếng nhân loại sao? - Nàng dừng lại bước chân mà tức tới hộc máu.

- Vi phu rất bình thường mà. Nàng không cho ta gọi nàng là nương tử, ta đành phải gọi thân mật hơn nữa. "Bảo bối" và "nương tử" khác nhau về nhiều mặt mà. Phải không? - Vừa nói hắn vừa ép sát nàng. Mà nàng thì không ngừng lùi cho đến khi nửa người của nàng muốn ở ngoài lan can rồi.

- Này này... Dừng... - Nàng đưa tay chống lên ngực cái tên vương gia vô sỉ kia. Nếu hắn còn tiến tiếp nàng không nghĩ sẽ đảm bảo không cho hắn lộn xuống dưới đâu.

- Đó đó thấy không? Bảo bối, nàng động tay động chân với vi phu này. - Hắn vừa nói vừa cười mà khiến nàng rất rất muốn đấm vào cái bản mặt đó.

- Ta... Ta không có. - Nàng nghe hắn nói liền rụt tay lại như bị chột dạ trả lời.

- Nàng có. - Hắn tiến gần nàng thêm một chút.

- Ta không có. - Nàng lại ngả ra sau một chút.

- Nàng có. - Hắn lại có chút hướng về phía nàng.

- Ta không có. Đã nói không có. - Nàng lúc này không thể ngả thêm nữa liền tức giận đẩy mạnh tên vô lại vương gia khiến hắn lùi về phía sau mấy bước rồi lập tức nhân cơ hội chạy xuống lầu.

- Bảo bối,chờ ta... - Hắn cười tới yêu nghiệt vì đạt được mục đích chạy theo Mộ Phi Quân.

- Không được gọi ta như thế. - Nàng tuy tức giận nhưng vẫn không dám dừng lại mà chỉ nói vọng lại vì sợ cảnh kia lặp thêm lần nữa.

- Nàng không cho ta gọi nàng là nương tử cùng không cho ta gọi là bảo bối vậy gọi nàng là gì?

- Không biết. - Nàng tức dậm chân một cái rồi tiếp tục đi.

- Ta mặc kệ. Ta vẫn gọi nàng là nương tử. - Hắn bày ra bộ dáng ta cứ thích thế chạy theo nàng.

Nàng hết cách. Đợi xuống lầu, nàng trả tiền trọ rồi ra lấy ngựa để lại Nam Cung Liệt tưởng như ngây ngốc chạy theo kêu nàng nương tử nhưng lại nở nụ cười thỏa mãn cưỡi ngựa đuổi theo nàng đã sắp ra khỏi thành.

P/s: Vì lần này mình đăng muộn cho nên ngày mai và ngày kia mình sẽ đăng mỗi ngày một chương coi như bù lại. Thanks các bạn đã đọc truyện của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.