Ba con người một già hai trẻ, một nam hai nữ đâug đội khăn mặt che kín mít đi trên đường khiến bao án mắt đều đổ dồn.- Sư phụ... Người bắt con bịt kín vậy làm gì? Ngột muốn chết con... - Nàng (Mộ Phi Quân) khó hiểu hỏi.
- Phái ta có quy định khi xuất cốc không được để người ngoài nhìn thấy mặt của nữ đệ tử.
- Gì mà nam với nữ. Bất công.
- Quy định phải chấp hành. Bây giờ hối không kịp rồi... Haha... - Diệp Vô Niệm cười to khoái trá.
- Vậy ta sao cũng phải bịt hả? - Tiểu Hỉ cũng có chút bực mình.
- Không thích ngươi có thể bỏ... - Lão nói nữa chừng khiến nàng đưa tay định giật khăn xuống. - Nhưng ngươi không được vào cốc... Haha... - Tay nàng khựng lại. Lão chơi nàng. Không cho nàng vào thì nàng ở với thú sao.
Ba người vẫn cái tư thế bịt kín từ trên xuống dưới đi trên đường. Riêng lão hủ đã lấy khăn vắt lên vai cho đỡ lằng nhằng. Mộ Phi Quân nàng đã sớm lôi tổ tông cái tên đặt ra quy định này chửi không dưới mười lần.
Liên tiếp đi như thế cũng đến miệng một cái vực.
- Sư phụ... Ở đây hoang vắng thế này... Cốc ở chỗ nào chứ.
- Ở dưới. - Nói rồi không bận tâm phản ứng của hai nàng liền túm lấy tay hai người bay xuống.
Mộ Phi Quân thì không sao. Chỉ mất thăng bằng một chút còn Tiểu Hỉ sớm đã bị dọa đến ngất rồi.
- Nha đầu khá lắm. Vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, không như tiểu nha đầu đi cùng ngươi, mới vậy đã bị dọa cho xỉu rồi.
- Sư phụ... Lần sau làm ơn người nói con biết một câu đi.
- Được được... Thế nào cũng vậy.
An an ổn ổn đáp xuống dưới, đôi mắt của nàng sớm đã mù mịt. Trước mắt cát vàng trải dài không thấy điểm kết. Thỉnh thoảng còn có lớp bụi mờ dựng lên do gió thổi.
Cúi người nắm một nắm cát đưa lên trước mặt. Cảm giác hơi bỏng rát lan tỏa trong lòng bàn tay chạy đến tứ chi. Hơn thế, nàng còn mang một cảm giác quen thuộc không thể quen thuộc hơn. Giống như bỏ quê hương ra đi nhiều năm mà trở lại. Mắt nàng liền phủ một tầng sương mù.
- Nha đầu... Cảm giác rất quen thuộc đúng không? Haha... Nơi này gọi là Kim Nhật Quân Mạc. Nơi này bất kể ngày đêm đều có mặt trời nên gọi Kim Nhật. Khi xưa Thiên Long Hoàng từng trú ngụ nơi này nên gọi là Quân Mạc.
- Cảm giác của ta...
- Đây không phải cát bình thường. Khi xưa tiểu thư Long gia - Long Bạch Liên và Cung chủ Phượng gia - Phượng Kỳ Thiên là hai huynh muội song sinh thất lạc từ nhỏ. Do không biết lại yêu nhau, Long Bạch Liên cho đến lúc biết liền hận chính bản thân mình đến nỗi tẩu hỏa nhập ma biến thành nữ quỷ. Phượng Kỳ Thiên biết được đã bắt nàng lại phong ấn ở Kim Nhật Quân Mạc này. Giang hồ hiểm ác có người đã dânc người đến đòi Phượng Kỳ Thiên giao ra Long Bạch Liên. Hắn một mực không chịu và đã có trận chiến xảy ra...
Ngừng một lúc, lão nhìn vẻ mặt đăm chiêu của nàng. Nàng hoàn toàn tỉnh táo không giống những nữ đệ tử hắn dẫn về trước đây nghe hắn kể sớm đã nước mắt ngắn nước mắt dài sướt mướt rồi. Thấy nàng không phàn ứng hắn tiếp tục.
- Đánh nhau ba ngày hai đêm họ đã đem Phượng Kỳ Thiên đánh bại. Chúng mặc kệ chàng đang hấp hối điên cuồng tìm Long Bạch Liên nhưng lại không thấy. Trong hang đá, Long Bạch Liên cảm nhận được huynh của mình gặp nạn bất chấp tất cả phá phong ấn ra ngoài. Phong ấn bị phá đồng nghĩa Phượng Kỳ Thiên mất đi nội lực. Long Bạch Liên ôm lấy ca ca đang hấp hối, nàng chỉ biết khóc. Nàng đã lấy hơn 30 năm nội công truyền cho Phượng Kỳ Thiên để hắn duy trì mạng sống. Nàng còn lấy máu chính mình cho hắn. Cuối cùng nàng chết. Nàng chết giữa hoang mạc. Phượng Kỳ Thiên sau khi tỉnh lại liền đi tìm nàng nhưng đổi cho hắn chỉ có xác của nàng. Hắn đã dùng kiếm tự tử để máu hai người hòa vào nhau. Trước khi chết hắn có nói nếu có kiếp sau chúng ta không làm huynh muội nữa, chúng ta sẽ làm đôi phu thê an an ổn ổn.