[Dịch]Vương Gia Và Vương Phi

Chương 40 : Trở Về Đáy Vực.




Hai thân ảnh như hai con rắn uốn lượn dưới trời tuyết rơi. Nam Cung Liệt tay tuy đánh nhưng miệng cũng không phải im lặng.- Nàng mau dừng lại, nàng không nhận ra ta nhưng ta không muốn khiến nàng bị thương. Mau dừng đi.

Huyết y nữ từ lại bỏ ngoài tai tất cả. Lợi dụng cái xoay người của hắn đánh một chưởng không mang nội lực đẩy hắn ra rồi bản thân nhanh chóng đi theo đường mòn chạy mất. Nàng chạy ra đến đại môn liền ngay lập tức lên xe ngựa khiến lam y nữ tử cùng tử y nam tử không khỏi một hồi bàng hoàng.

- Tiểu thư... Có chuyện gì vậy? Mạng che của ngài? - Lam y nữ tử vẻ mặt lo lắng hướng trong xe ngựa hỏi.

- Khoan nói đã. Duệ vương gia cũng ở đây. Mau đánh xe, không thể để hắn nhận ra thân phận chúng ta. - Huyết y nữ tữ vội vàng nói, mắt thỉnh thoảng còn liếc qua rèm cửa sổ cảnh giác.

- Dạ.

Nói xong tử y nam tử cùng lam y nữ tử ngồi ngoài dạ một tiếng rồi cố gắng đáng xe chạy thật nhanh. Đến lúc Nam Cung Liệt đi ra hắn chỉ còn thấy bóng một chiếc xe ngựa xa dần khỏi tầm mắt hắn. Hắn vô lực nhìn xe ngựa chỉ còn lại một điểm đen và biến mất. Hắn đưa tay ngắn chiếc mạng che đỏ tươi trong tay. Trên đó còn thoảng qua hương thơm thanh dịu. Hắn sẽ tìm nàng. Hắn nhất định phải tìm ra nàng. Khi nãy hắn cũng đã thấy thủ cung sa trên tay nàng chứng tỏ nàng còn chưa lấy chồng vì thế hắn không chỉ phải tìm ra nàng mà còn phải giữ nàng thật chặt, hắn sẽ không bất lực như mười một năm trước. Hắn âm thầm trong lòng lập lời thề. Đôi mắt phượng dài híp lại nhìn về phía xe ngựa biến mất.

**********

Ở trên xe ngựa, huyết y nữ tử sau khi không thấy Nam Cung Liệt đuổi theo mới thở từng ngụm bình ổn lại cảm xúc. Vừa nãy thật dọa nàng. Nếu nàng chậm một chút mà không chạy thì cái thân phận Huyền Vũ quận chúa cũng là Mộ Phi Quân này sẽ bại lộ sao. Nếu bại lộ thì nàng làm sao giải thích với mọi người. Vẫn là nên mau đi mau về.

Xe ngựa cứ thế chạy. Chạy bất kể ngày đêm. Mộ Phi Quân và Dương Lưu Vệ ngày thì nghỉ ngơi còn khi đêm xuống liền uy Trình Dật vào trong xe ngủ. Lộ trình mất ba ngày hai đêm liền tới miệng vực kia.

Miệng vực gồ ghề chỗ chìa ra chỗ lõm vào. Lưng chừng vực mây mù che phủ không thấy đáy. Ba người ở trên miệng vực nghỉ ngơi cho đến sáng hôm sau.

- Trình Dật, ngươi ở trên trông chừng. Ta và A Vệ xuống dưới xen xét rồi lên cấp ngươi tình hình.

- Chủ nhân...

- Yên tâm đi.

Nói xong nàng túm lấy vai Dương Lưu Vệ cùng nhảy xuống. Áo màu huyết tung bay trong gió ẩn sau sương mù thêm nét quỷ mị. Mà Dương Lưu Vệ nhắm tịt mắt lại cảm nhận từng đợt gió ù ù bên tai.

Chân vừa chạm đất, Mộ Phi Quân liền buông Dương Lưu Vệ ra. Nàng nhìn xung quanh. Có những thứ vẫn nguyên vẹn như lúc nàng đi nhưng có những thứ đã thay đổi một cái biến hóa lớn. Hỏa trùng, Mộc trùng,... cả Hắc nhi của nàng... liệu có khả năng chờ nàng hay không. Nghĩ vậy mắt nàng không khỏi có chút hoen đỏ.

- Tiểu thư... - Lưu Vệ bên cạnh cảm nhận thấy sự biến hóa của nàng liền khẽ gọi.

- Không sao. Ngươi đi xem thử căn nhà gỗ. Ta đi loay quanh ở đây thôi. Nhớ cẩn thận.

- Dạ. - Nói rồi Lưu Vệ đành hướng phía bờ sông đi lại.

Còn một mình Mộ Phi Quân. Nàng đợi Lưu Vệ đi khuất tầm nhìn liền đưa tay lên miệng.

- Áuuu... - Nàng giả tiếng sói kêu. Trong tiếng kêu có sự hy vọng, có sự vô vọng còn có chút mang mác buồn của một người xa nhà lâu năm.

Đáp lại nàng chỉ có tiếng vang vọng vào vách đá. Mi nàng cụp xuống. Đi cũng đã sáu năm làm sao còn hy vọng chúng còn sống ở đây. Nhưng nàng cũng không muốn bỏ cuộc quá sớm.

- Áuuu... - Một lần nữa cất tiếng. Lần này âm thanh còn tuyệt vọng nhiều hơn hy vọng.

Nàng cúi đầu, tự cười chính mình hết sức ngây thơ. Rồi nàng nhớ lần đấy cứu con sói nhỏ giữa trời tuyết lả tả. Nó nằm cạnh con sói già đang hấp hối. Ánh mắt con sói già cảnh giác nhìn nàng rồi như phát hiện nàng không có ác ý liền đem đôi mắt đầy hy vọng đặt lên người nàng. Nàng biết nó đang hy vọng nàng có thể cứu vớt sinh linh đang được nó dùng hơi thở cuối cùng để ủ ấm. Rồi nàng dần nhích lại gần khẽ vuốt đầu nó rồi dùng tay ôm con sói nhỏ kia vào lòng đồng thời là lúc con sói già ngả xuống. Có lẽ nó cảm nhận được nàng đồng ý giúp nó nên nó mới thanh thản như thế ngủ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.