[Dịch]Vương Gia Và Vương Phi

Chương 39 : Gặp Nhau Lại Không Nhận Ra Nhau 1




- Chủ tử... Ngài đừng để một nữ nhân làm ảnh hưởng tới ngài. - Lý Khanh lo lắng. Bây giờ nội loạn chưa dẹp không thể để chủ tử mất tinh thần như bây giờ.

- Lý Khanh... Ngươi không thể hiểu. Mãi mãi không thể hiểu đâu.

- Chủ tử...

- Bỏ đi. Nói xem tháng này thế nào. - Nam Cung Liệt thu lại dáng vẻ ôn nhu, khôi phục bộ dáng lãnh đạm trước đây.

- Chủ tử thứ tội. Vân không thấy.

- Ngươi lui đi.

- Dạ.

Lý Khanh quỳ xuống hành lễ rồi phi thân ra ngoài. Còn lại Nam Cung Liệt, hắn khẽ thở dài một tiếng. Mười một năm sáu tháng lẻ năm ngày, hắn vẫn mãi không tìm được nàng. Nàng tựa như cơn gió mang đến cho hắn can đảm và tình yêu nhưng xong lại phũ phàng bay mất để lại hắn từng khắc chờ trong vô vọng. Nàng như thế nhưng lại có thể tiến vào lòng hắn ngay từ thời khắc đầu tiêu gặp nàng. Nàng dù phũ phàng nhưng hắn lại không kìm được mà đem trái tim giao cho nàng. Khẽ thở dài một tiếng, hắn ảo não khép lại cửa sổ tự mình ly khai khỏi thư phòng.

**********

Sáng hôm sau.

Trên con đường ngoại ô kinh thành, một chiếc xe hai ngựa kéo không quá xa hoa chạy nhanh. Rèm cửa khẽ bay theo nhịp ngựa chạy lộ ra bên trong một huyết y nữ tử. Nàng dùng mạng che che đi nửa khuôn mặt khiến vẻ đẹp của nàng như ẩn như hện câu hồn người. Tóc nàng vấn một cách đơn giản, chỉ dùng một cây trâm bằng bạc để cố định trên đầu. Phía ngoài, một nam một nữ đang đánh xe. Nữ một thân lam y còn nam một thân tử y. Hai người tuy đánh xe nhưng không khỏi thỉnh thoảng liếc nhìn nhau mỉm cười.

Xe ngựa lắc lư được một đoạn, lam y nữ tử liền hướng phía trong cung kính.

- Tiểu thư… Ngài có muốn vào lễ Phật một chút?

- Lễ Phật? – Huyết y nữ tữ trong xe ngựa bỗng nhiên nhăn mày nhắc lại hai từ “Lễ Phật”.

- Tiểu thư… Đây là chùa lúc trước tiểu thư rất thích đến. - Lam y nữ tử không khỏi nhắc lại một lần.

- Được rồi. Vào một chút.

- Dạ.

Huyết y nữ tử trong xe vẫn chưa hết nhắn mày. Có một thứ gì đó nàng đã quên. Có một thứ gì đó nàng không nhớ nổi nhưng nếu a hoàn của nàng nói ngày xư nàng hay lui tới thì chắc chắn nàng có mối liên hệ với ngôi chùa ngoại thành này.

Từ xa đã có thể dễ dàng nghe thấy tiếng chuông chùa. Đúng như đã nói, nơi này khiến cho nàng một cảm giác thanh thản mà an tâm. Nàng tiến vào, lễ Phật rồi đi men theo đường mòn một mình lạc tới hậu viện. Nàng bao quát toàn bộ hậu viện. Tuy nói là hậu viên nhưng ở đây lại không có phòng ở. Chỉ có cảnh đẹp thanh tịnh. Nàng dựa vào một gốc đào. Tuy bây giờ đã mùa đông nhưng cây đào vẫn còn lá tươi tốt. Nàng có thể cảm nhận nơi này rất quen thuộc nhưng bất giác lại không nhớ được nó quen ở chỗ nào. Đôi mát to tròn không khỏi ngắm ngía thân cây vài lần, bàn tay nàng cũng không khỏi vuốt nhẹ thân cây. Tuyết đã bắt đầu rơi, cơ thể nàng cũng bắt đầu cảm nhận được cái lạnh. Lúc này, từ ngoài đường mòn dẫn vào hậu viện xuất hiện thêm một hắc y nam tử mà nàng lại không nhận ra.

Hắn chân tiến vào đường mòn nhưng mắt lại ngắm ngía những bụi cỏ ven đường. Rồi bất giác hắn ngẩng đầu, nhìn thấy nàng một thân huyết y quay lưng về phía hắn, người tựa vào thân cây. Phản ứng đầutiên của hắn là bất ngờ đến ngây người rồi trong mắt thoáng hiện lên một tia vui mừng. Lúc này, những bông tuyết theo cơn gió thổi làm bay lên mái tóc, làm bay lên tay áo của nàng lộ ra trên cánh tay trái, một đường kiếm dài cắt ngang qua cánh tay nõn nà. Hắn thật sự vui mừng. Mới đầu là nghi ngờ nhưng bây giờ đã chắc chắn. Trên tay trái của nàng, vết kiếm năm đó, thật sự khs có thể lầm.

Nàng bất giác quay ngời muón rời khỏi hậu viện liềnbắt gặp. Hắn – Duệ vương gia Nam Cung Liệt anh dũng lạnh lùng của Nam Cung vương triều đang ngây ngốc nhìn nàng khiến tâm nàng không khỏi bất ngờ nhảy lên.

- Là nàng? Đúng là nàng?

- Vị công tử này. Có phải ngài nhận lầm người không? - Lúc đầu hắn hỏi nàng thuận miệng định gọi vương gia song liền cân nhắc lại mà sửa lời.

- Không đâu. Là nàng. Chắc chắn là nàng.

Hắn không ngừng tự khẳng định bản thân đúng khiến nàng muốn bùng phát. Làm ơn đi. Ngươi bị điên sao?

Không kịp để nàng tự phàn nàn xong hắn đã tiến lại muốn ôm nàng. Lần này nàng tức thật rồi. Bình thường hắn đâu có vậy. Hôm nay uống lộn thuốc hay bị kê đơn quá liều đây. Nàng biểu hiện rõ muốn tránh cái ôm của hắn.

Hắn nhìn lại khoảng không trống rỗng ở tay. Nàng không nhớ hắn sao. Hay đúng như Lý Khanh nói nàng e đã lập gia thất. Nghĩ vậy lòng hắn không khỏi đau từng cơn. Một lần nữa hắn muốn đem nàng ôm vào lòng. Lần này không những nàng tráng mà còn công kích hắn như một loại tự vệ. Nàng đánh còn hắn thủ. Hắn không muốn tổn thương đến nàng. Vậy là xuất hiện cảnh dưới trời tuyết bay hai người một công một thủ đẹp mắt đến lạ kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.