Hai thân ảnh một bạch y một hồng y thân như tiên tử từ con đại điểu đáp xuống đỉnh núi. Hồng y là Tiểu Hỉ. Còn bạch y đương nhiên là Ngũ tiểu thư Mộ Dung gia Mộ Phi Quân. Nàng một thân bạch y tiêu sái, bên hông phải đeo miếng ngọc bội khắc từ ngọc thạch ngàn năm dưới đáy vực, bên trái đeo chiếc sáo ngọc lưu ly. Tuy một thân nam trang nhưng cũng không giảm mất vẻ đẹp vốn có của nàng. Tuy thân thể này lớn lên ở đây nhưng đó chỉ là ký ức. Nàng muốn chính mình trân trân thực thực thăm thú cái thế giới như trong phim này.
- Tiểu Hỉ... Em nghĩ xem chúng ta giờ đi đâu?
- Công tử... Bây giờ ta phải ra khỏi cái nơi hoang sơ này đã.
- Cũng đúng... Đi thôi. - Mộ Phi Quân như con sẻ nhỏ vừa thoát lồng son nhảy chân sáo trên đường xuống núi.
- Tiểu... Công tử thân là nam nhi sao lại... - Tiểu Hỉ vẻ mặt vặn vẹo hỏi. Tiểu thư bây giờ chính là khác xưa nhiều lắm. Khi xưa tiểu thư luôn cam chịu tất cả. Ai khi dễ nàng xong nàng liền trốn ra bờ sông ngồi khóc. Mỗi lần như thế đều là đại thiếu gia, tam thiếu gia cùng tam tiểu thư đi tìm đưa tiểu thư về.
Còn bây giờ... Ai có khả năng thu thập tiểu thư nàng liền chết cũng cam. Người nào khi dễ tiểu thư thì tiểu thư nhất định khiến nhà hắn gà chó cùng bay.
Nghĩ rồi Tiểu Hỉ cũng lắc đầu. Khi xưa nàng thương thay tiểu thư giờ đây nàng thương thay cái người động phải tiểu thư. Nhưng có ra sao thì tiểu thư của nàng vẫn sẽ mãi là tiểu thư của nàng. Đời này nàng sẽ trung thành với tiểu thư.
- Tiểu Hỉ... Đưa trâm hoa mai cho ta. Ta lại làm nữ nhân. - Nàng vui vẻ tháo tóc hớt búi nửa trên dùng trâm cài lại.
Nàng giờ đây lam nhạt y phục tôn lên màu da trắng nõn. Khuôn mặt trái xoan không trang điểm nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp và sự tinh nghịch trong đáy mắt.
Bỗng dưng cảnh vật xung quanh nàng thay đổi. Những bụi cỏ nhỏ giờ biến thàn cổ thụ. Chúng như vật sống di chuyển trước mặt nàng.
Tiểu Hỉ một bên nhìn cảnh ngộ phía trước bất giác run lên.
- Tiểu... Tiểu thư...
- Không cần sợ... Chỉ là trận pháp thôi.
Mộ Phi Quân bước lên phía trước vài bước bắt đầu phá trận. Nàng rút trâm hoa mai phi vào gốc cổ thụ đứng yên gần đó. Lập tức hàng ngàn mũi kim đen tuyền phi ra cắm đầy trên đất. Nàng thích thú cẩn thận thu nhặt từng cái. Cái thứ này thấy mà không lấy thật uổng.
Mộ Phi Quân bước phía Nam 5 bước lùi phía Bắc 2 bước rồi lại tiến phía Tây 1 bước. Cảnh vật liền thay đổi như cũ nhưng trước mặt nàng hiện lên một nam tử tuấn tú. Hắn đang nhìn nàng mà nàng cũng đang nhìn hắn.
- Ngươi là ai? Tại sao xông vào chỗ ở của ta?
Nàng vẫn yên lặng nhìn hắn.
- Ta đang hỏi ngươi tại sao xông vào đây? - Giọng hắn lạnh lẽo có chút tức giận.
Nàng như sự tỉnh. Tuy nàng không phải sắc nữ nhưng nàng cũng là nữ nhân. Cũng có chút chút hơi...
- Hả... Ta... Ta không để ý mới...
Tiểu Hỉ đứng một bên âm thầm thở dài. Gì đây...? Tiểu thư của nàng sao háo sắc vậy.
- Không được sự cho phép của chủ nhà đã xông vào. Không biết xấu hổ. - Hắn hừ nhẹ một tiếng khinh bỉ.
- Này... Ngươi đừng tưởng ngươi cao hơn ta người có chút mập hơn ta thì ngươi giỏi nha. Chẳng phải ta đã bảo không cố ý hay sao. - Nàng cũng có chút tức giận.
- Ngươi...
- Ngươi... Ngươi cái gì mà ngươi.
- Ngươi... Hảo... Ta không thèm chấp. - Hắn giờ phút này sợ là sự lạnh lùng bình tĩnh cũng sớm bay lên chín tầng mây
- Chấp... Chấp cái gì mà chấp. Chính ta mới không thèm chấp ngươi.