Sau khi dỗ Tần Liên bình tĩnh, Tần Tinh xuống giường. Tần Liên yếu ớt định đỡ thì Tần Tinh cự tuyệt, "Tỷ không sao, cũng không đau, muội nhìn xem." Nàng vẫy vẫy cánh tay và chân trái bị đau. Tần Liên bán tín bán nghi đi theo sau Tần Tinh!
"Nhị tỷ, tỷ có đói bụng không, muội đi nấu cháo cho tỷ." Tần Liên ngẩng đầu lên nhìn Tần Tinh, lúc này Tần Tinh mới phát hiện thì ra mình cao hơn Tần Liên không chỉ một chút. Cơ thể mười ba tuổi, tuy rằng dinh dưỡng không đủ nên rất gầy gò nhưng dáng vóc cũng không tệ, cao gần 1m5 mấy. Xem ra vóc dáng Tần Liễu thị và Tần Tín Nghiệp không hề nhỏ!
Đi tới cửa, ánh mặt trời chói mắt khiến Tần Tinh hơi hốt hoảng, nàng nheo mắt một lát mới thích ứng được đi ra ngoài. Giơ tay che ánh mặt trời trên mắt, ánh nắng tháng năm rơi trên người rất ấm áp dễ chịu.
Trên người y phục thô ráp cọ vào da không thoải mái. Trên quần còn dính vết máu khô, nghĩ tới thức ăn còn chả có thì quần áo thay cũng không có rồi. Thở dài, xốc tay áo lên, nhìn nhìn vết thương. Máu đã được lau sạch, đang từ từ đóng vảy. Chỉ là thương nhỏ không có gì đáng ngại. Năm xưa bị trúng ba viên đạn, còn bị chém một dao mà còn sống được thì vết thương này đã coi là gì đâu. Tần Tinh bĩu môi tự giễu, híp mắt đánh giá bên ngoài căn nhà rách nát. Sân không lớn nhưng rất sạch sẽ, cũng giống hai gian phòng bên trong kia trống trải không có gì, chỉ có duy nhất một giếng nước cổ. Có lẽ nước uống vừa rồi là lấy ở đây.
Tần Tinh chậm rãi đi qua, muốn đi xem giếng nước đó. Còn chưa đi đến đã nghe Tần Liên nói vội vàng, "Nhị tỷ, tỷ còn muốn uống nước sao, muội tới ngay, tỷ nghỉ một lát đi."
Tần Tinh quay đầu lại thấy Tần Liên bưng một chén cháo lõang chỉ có vài hạt gạo đang bốc lên hơi nóng, hẳn là vừa mới đun lại.
"Nhị tỷ tỷ uống đi, muội vừa hâm lại, nhân lúc còn nóng uống đi." Tần Liên giơ cái bát trong tay lên, ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn Tần Tinh!
Tần Tinh nhìn bát cháo loãng kia, bên tai nhớ lại cả nhà đêm qua vây quanh bát cháo không coi là cháo này nhường nhịn lẫn nhau, vậy mà vẫn giữ lại cho nàng!
Nàng cảm thấy lòng mình lại mềm mại thêm mấy phần, nhận lấy bát cháo loãng không do dự uống một hơi. Thân thể của nàng cần đồ ăn, đây là phản ứng bản năng của nàng lúc làm đặc công ở kiếp trước! Hơn nữa, nàng muốn cảm nhận được sự quan tâm thương yêu của người nhà! Trong lòng khát vọng tình yêu thương khiến cho nàng uống bát cháo theo bản năng." Tuy rằng ngoại trừ vị nước suối thì chẳng còn vị gì khác nhưng nàng vẫn cảm thấy rất mĩ vị!
Tần Liên đứng bên cạnh mỉm cười nhìn Tần Tinh uống hết cháo, cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhị tỷ uống được cháo hẳn là sẽ mau khỏe, sẽ không phải chết đâu! Ừ, nhất định sẽ không chết.
Tần Tinh nhìn vẻ mặt kiên định, âm thầm gật đầu của Tần Liên, cười sờ sờ đầu bé "Yên tâm đi, nhị tỷ sẽ không chết!" Lập tức lại bị hành động giơ tay của mình làm hoảng hốt. Cảm giác mái tóc xù chạm vào lòng bàn tay khơi gợi tình cảm trong lòng Tần Tinh! Sự đụng chạm với người khác mang lại cảm xúc lạ lùng mới mẻ với nàng!
Bị nói toạc ra tâm tư, Tần Liên ngượng ngùng đỏ mặt, lại lập tức nhận bát cháo trong tay Tần Tinh hỏi "Nhị tỷ, hay là tỷ ngủ thêm một lát đi."
"Không cần, tỷ ngủ đủ rồi, ở trong này chờ nương và các tỷ đệ."
"Được, muội và nhị tỷ cùng chờ."
Không biết trải qua bao lâu, bên ngoài tiểu viện vang tới một loạt tiếng chân, còn kèm theo giọng nữ nhân hùng hùng hổ hổ làm bừng tỉnh Tần Liên đang gà gật ngủ, không chịu nổi sau cả một đêm thức chống đỡ.
Nghe được thanh âm, Tần Liên bỗng đứng lên kích động kéo Tần Tinh, "Là nương đã trở lại, nương đã trở lại", kéo Tần Tinh đứng dậy chạy ra ngoài. Còn chưa chạy được hai bước thì ngoài cửa sân đã đi vào mấy người. Đi đầu là gương mặt nhỏ nhắn bình tĩnh Tần Ngọc, nhìn thấy Tần Tinh đứng trong viện thì ánh mắt sáng lên, phi tới.
"Nhị tỷ, nhị tỷ, tỷ khỏe rồi sao? Tỷ còn đau không, có chỗ nào không thoải mái không, có đau đầu không?" Cậu hỏi liên tiếp mấy câu, giọng nói vội vàng không che giấu được vui sướng, theo sau là Tần Nguyệt đã đỡ lấy Tần Liễu thị cũng vui vẻ, tuy mặt xám mày tro dáng vẻ chật vật nhưng cũng không giấu được niềm vui phát ra từ nội tâm.
Tất cả cùng chạy tới, vây quanh Tần Tinh, lôi kéo tay nàng, nhìn trước nhìn sau. Tần Tinh cứ để bọn họ lôi kéo nàng tùy ý, tuy hơi cứng ngắc nhưng cũng không bài xích, càng cảm thấy trong lòng ê ẩm thương xót.
"Ôi, đây là người hay quỷ vậy, ban ngày ban mặt xác chết vùng dậy." Ngoài cửa viện vang lên giọng nói khiến mẫu tử Tần gia đang vui vẻ cùng trầm mặt xuống.
Tần Ngọc quay đầu lại lại, kêu to đối với Tần Hồ thị đang đứng ở cửa "Bà mới là quỷ, nhà chúng ta không chào đón bà, bà đi đi!"
"Mày là đồ khốn khiếp, nói cái gì đâu, nương mày không dạy mày phải nói chuyện với trưởng bối như thế nào à?" Tần Hồ thị trừng mắt cá vàng, xoa xoa thắt lưng mắng chửi "Liễu Tương Vân, cô là đồ sao chổi, cô dạy đứa nhỏ như vậy sao?"
"Bà dựa vào đâu mà chửi mắng nương của tôi, nương không phải là sao chổi, không phải! Cũng không cho bà chửi rủa muội muội của tôi!" Tần Nguyệt nghe Tần Hồ thị mắng Tần Liễu thị là sao chổi, còn nói Tần Tinh là quỷ thì tức cực kỳ. Tần Liên kéo tay Tần Tinh gắt gao, cũng tức không chịu nổi nhưng thế nào cũng không mở miệng được.
Tần Liễu thị túm lấy Tần Ngọc còn đang định cãi lại, "Ngọc nhi, nhanh đi, đi mời Hồ đại phu đến đây."
Tần Ngọc ngẩn ra lập tức hiểu ngay, nhìn nhìn Tần Tinh vẫn im lặng nãy giờ chạy nhanh đi ra ngoài, đẩy thân thể mập mạp của Tần Hồ thị đang đứng ở cổng lảo đảo một cái, Tần Hồ thị cuống quít đứng vững, "Mày vội vàng đi đầu thai à. . . Hừ, ta đã nói rồi, cả nhà này không có gì tốt hết. Ta hảo tâm tìm đường sống cho các người mà các người lại không muốn. Vậy thì các người cứ ở đó mà chờ chết đói chết bệnh đi, toàn là thứ chẳng hay ho gì. . ."
Tần Hồ thị chửi mắng không biết mệt mỏi, Tần Liễu thị cảm thấy là vì mình, Tần Tín Nghiệp mới có thể bất hạnh qua đời cho nên với lời nói mình là sao chổi khắc phu cho tới bây giờ bà đều không phản bác.
Tần Nguyệt tự biết mình đuối lý. Buổi sáng lén đi tìm đại nương, không ngờ bị nương và Ngọc nhi đuổi theo. Sau khi nghe nương và Ngọc nhi tận tình khuyên bảo cùng với dùng nước mắt công phá nên đã đồng ý trở về, lúc này cũng chỉ đành để Tần Hồ thị mắng chửi.
Tần Liên lại nửa lời không nên lời.
Tần Tinh cũng là rối rắm và mâu thuẫn. Nàng muốn dung nhập gia đình này, nàng đã cảm nhận được sự ấm áp. Nhưng hai mươi tám năm cô độc lại khiến nàng không thể thay đổi nhanh như vậy, trong lòng nàng vẫn ôm một tia hy vọng có thể trở lại thế kỷ 21!
"Phải sống thật tốt, Tinh nhi, sau này vì chính mình mà sống!" Lời nói cuối cùng của sư huynh luôn văng vẳng bên tai. Nàng muốn quay về xem sư huynh đã chết thật hay chưa. Nàng nghĩ, có lẽ y cũng được cứu thì sao? Cho dù chết, sư huynh cũng là cô nhi giống mình, ngay cả người đi tảo mộ cho y cũng không có! Chẳng phải vì mình không thương y, nhưng dù sao y là người duy nhất trên thế giới quan tâm lo lắng cho mình! Nghĩ đến ngày xưa mình lạnh nhạt với sư huynh, một người giống mình như vậy, không bạn bè không người thân hẳn cũng rất khát vọng có người thương y!
Tần Tinh thấy hơi khó chịu trong ngực, Tần Liễu thị phát hiện Tần Tinh níu chặt ngực, khẩn trương đỡ lấy nàng, "Tinh nhi, con sao vậy, có phải đau chỗ nào hay không? Con đừng dọa nương!"
Tần Tinh ngẩng đầu, nhìn Tần Liễu thị sắc mặt tái nhợt trước mắt, bởi vì khẩn trương mà môi run run, một đôi mắt tràn đầy lo lắng, dường như chỉ cần Tần Tinh nói đau chỗ nào thì hận không thể đau thay nàng vậy. Đây chính là dáng vẻ của người mẹ!
Thỉnh thoảng Tần Tinh nằm mơ cũng mơ về dáng vẻ của mẹ mình! Lúc chấp hành nhiệm vụ, nàng từng gặp hai mẹ con bị bắt làm con tin, người mẹ không chút do dự đỡ đạn cho con gái!
Trái tim Tần Tinh nóng rực lên, nàng muốn tham lam hưởng thụ cái ôm này của mẹ, nàng chợt vô cùng khát vọng một cái ôm! Nàng cũng thật làm như vậy, bổ nhào vào lòng Tần Liễu thị ôm lấy, không có hương nước hoa, chỉ có mùi cỏ xanh thanh thản và hơi thở bình yên, còn có một chút hơi mốc bởi vì quần áo mặc đã lâu.
Tần Tinh tham lam khịt khịt mũi, nhẹ nhàng nói một tiếng, "Nương, tay con đau" . . .
Tần Liễu thị vừa nghe vậy vội vàng đẩy Tần Tinh ra định xem cánh tay nàng cánh tay, Tần Tinh lại cố chấp ôm Tần Liễu thị không buông tay, Tần Liễu thị hơi sửng sốt, ánh mắt mang lệ liền nở nụ cười. Cho tới bây giờ đứa nhỏ này chưa từng làm nũng như thế ở trong lòng mình. Trong nhà nghèo túng khiến bọn nhỏ phải chịu khổ từ quá sớm. Mà Tần Tinh càng có vẻ trưởng thành sớm so với những đứa trẻ khác. Lúc này Tần Liễu thị coi hành động của Tần Tinh như là người cừa từ quỷ môn quan trở về, đầy tràn sợ hãi! Đúng là đứa bé tội nghiệp! Bà đỏ mắt, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng Tần Tinh, cười nói "Đứa nhỏ này, bao lớn còn làm nũng, cũng không sợ muội muội chê cười" . . .
Tần Liên đứng một bên che miệng cười, trong mắt còn ngập đầy nước mắt rồi thật sự cười rộ lên. Tần Nguyệt đứng cạnh ôm vai Tần Liên, vẻ mặt ôn nhu nhìn Tần Tinh vừa nhào vào lòng Tần Liễu thị nhìn lén các nàng!
Trong lòng Tần Tinh có dòng nước ấm chảy qua. . .
"Tần Tinh, ngươi cũng không đành lòng rời đi đúng không. . . Ta tạm thời làm ngươi đi, ta thay thế ngươi sống, thay thế ngươi chiếu cố nương, đại tỷ, tiểu muội cùng đệ đệ, được không?" Tần Tinh nhắm mắt, ở trong lòng thầm nói. Đột nhiên cơn đau đớn bay hết, trong nháy mắt chỉ còn lại có cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Tần Tinh mở mắt ra, trong mắt lóe lên sự kiên định!
"Nương, Hồ đại phu đến rồi." Bên này Tần Tinh còn chưa kịp điều chỉnh hết cảm xúc, Tần Ngọc đã kéo Hồ đại phu chạy vào, thở hổn hển. Hồ đại phu đi vào thì nhìn thấy Tần gia mẹ con đang tụ lại, còn Tần Hồ thị thì không ngừng mắng chửi. Bà ta có thể mắng chửi ba ngày không ngừng!
"Hồ đại phu, nhanh lên, phiền ông xem cho con gái tôi" Tần Liễu thị đẩy Tần Tinh đang ôm lấy mình ra, nắm tay nàng đưa cho Hồ đại phu bắt mạch. Vẫn mặc một thân áo bào màu xám tro, Hồ đại phu cũng không nói nhiều, thu hồi sự kinh ngạc trong mắt, cầm tay bắt mạch cho Tần Tinh. Ước chừng qua nửa khắc, lúc Tần Ngọc nhịn không được muốn hỏi thì Hồ đại phu giãn mi, nở nụ cười "Con bé Tinh nhi phúc thiên mệnh đại, là người có hậu phúc!"
"Là sao vậy, Hồ bá bá, nhị tỷ của con tốt lắm sao? Không có việc gì chứ? Sẽ không chết sao?" Rốt cục Tần Ngọc vẫn là một đứa trẻ, nhịn không được nói hết những lời trong lòng ra.
"Không sao, không có việc gì, sẽ khỏe mạnh sống đến một trăm tuổi. Vết thương trên cánh tay và trên đùi thương đều là ngoại thương, chú ý thời gian này không được đụng nước thì tốt rồi." Hồ đại phu cười giải thích cho Tần Ngọc. "Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời", thấy Tần Tinh thật sự không có chuyện gì, Hồ đại phu cũng có lòng trêu ghẹo một chút!
"Ôi, thật tốt quá, nhị tỷ sẽ sống đến 100 tuổi, rất tốt, rất tốt." Tần Ngọc vỗ tay lớn tiếng kêu, Tần Liên cùng Tần Nguyệt vui quá ôm chặt lấy nhau. Tần Liễu thị thì khóc không ngừng, vừa khóc dịu dàng cười.
Tần Tinh nhìn mọi người trong nhà vui mừng, nàng cũng cảm thấy vô cùng cao hứng!
Hồ đại phu nhìn cả nhà vui vẻ này không đành lòng quấy rầy, lặng lẽ đi rồi!
Tần Hồ thị đứng ở cửa nhìn cảnh tượng trong viện, trợn trừng mắt, "Có cái gì đáng cao hứng, không ngã chết sớm thì muộn cũng chết đói."
"Bà đi ra, đi khỏi nhà tôi, mau cút đi." Tần Ngọc tức giận cầm một cây gậy định xông tới đánh nhưng bị Tần Nguyệt giữ chặt một bàn tay. Tần Ngọc giãy dụa muốn đi qua, tay kia lại bị Tần Tinh giữ chặt. Tần Ngọc không hiểu nhìn về phía Tần Tinh. Trước kia mỗi lần Tần Tinh đều cùng cậu tham chiến, vì sao lúc này lại giữ cậu lại chứ?
"Ngọc nhi, không cần vì người không liên quan mà tức giận, không đáng!" Tần Tinh khuyên một câu, sau đó bắt tay khum bên tai Tần Ngọc thì thầm nói vài câu. Tần Ngọc nghe xong liên tục gật đầu, trong ánh mắt tỏa sáng long lanh.
Tần Hồ thị thấy tỷ đệ bọn họ nhỏ to nói gì đó, tự biết khẳng định không phải là lời hay gì, ánh mắt lườm một cái lại há miệng mắng "Tần Tinh đồ tiểu tiện nhân, ngày hôm qua mày giả chết, làm Lương ca nhi nhà ta bị thương, nghĩ không chịu trách nhiệm sao, không dễ dàng như vậy đâu, phải lấy bạc ra bồi thường cho Lương ca nhi nhà ta!"
"Đại nương, bồi thường thì bồi thường. Chúng ta sẽ đến trước mặt gia nãi bồi thường. Bạc nhà bà đều là gia nãi thu mà. Nếu có bồi thường cũng phải đưa cho gia nãi. Không biết lần trước bạc mà Lương ca đưa cho tiểu cữu cữu là lấy từ đâu ra nhỉ? Thuận tiện hỏi một chút dạo này gia nãi cho Chấn ca bao nhiêu bạc, nghe nói Chấn ca ở trấn trên sống cuộc sống như thần tiên đó!" Tần Ngọc mở to hai mắt không nhanh không chậm nhìn Tần Hồ thị nói xong, thật sự muốn nâng chân đi ra ngoài.
Tần Hồ thị vừa nghe mấy lời nói trong bông có kim kia, trong lòng giật nảy, làm gì còn lòng dạ đòi ưu việt nữa, chạy nhanh đi miệng cũng không buông tha "Hừ, đồ khốn khiếp kia nói càn nói bậy, Chấn ca nhi nhà ta học tập chăm chỉ ở trong học đường! Còn có Lương ca nhi khi nào thì đưa bạc cho cữu cữu đưa chứ, mày mà nói lung tung, cẩn thận ta xé miệng mày ra. . . Ối. . ."
Chỉ thấy Tần Hồ thị kia hoảng hốt không nhìn đường, sợ Tần Ngọc đi tìm Tần gia lão gia lão thái bà nói lung tung, cuống quít sốt ruột về nhà, không chú ý tảng đá dưới chân nên té ngã xuống đất, miệng cạp một đống đất!