[Dịch]Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 46 : Ra tay cứu giúp




Editor : Hương Cỏ

Chờ xe bò lắc lư chạy tới trên trấn thì mặt trời đã lên cao.

Tần Nguyệt cùng Tần Ngọc nhảy xuống xe, xe bò không thể vào trấn, chỉ có thể đứng ở cửa trấn, hai tỷ đệ hẹn lão Lưu thời gian đón rồi đi thẳng đến chợ.

Mua xong dầu, củ cải, rau xanh, lại mua mấy con cá, mấy miếng thịt heo lớn, Tần Tinh còn mua vài cái móng giò rồi nhờ ông chủ hàng thịt đưa tới xe của lão Lưu. Hai tỷ đệ nhìn trời sắc còn sớm nên tiếp tục đi đạo ngoài chợ xem linh tinh.

"Nhị tỷ, chân heo ăn thế nào?" Tần Ngọc vừa đi vừa nhớ tới mấy chân heo vừa rồi Tần Tinh mua.

Tần Tinh vừa xem có gì mới mẻ hay không, vừa cười nói với Tần Ngọc "Ngọc nhi, ta phát hiện bây giờ đệ càng ngày càng tham ăn đó."

Tần Ngọc mặt đỏ lên, không đồng ý "Vậy không phải trách Nhị tỷ sao, nấu cơm ăn quá ngon mà."

Tần Tinh buồn cười quay đầu lại nhìn Tần Ngọc "Hóa ra là do lỗi của ta hết."

"Không phải sao." Tần Ngọc kiêu ngạo vênh vênh cằm, tỏ vẻ đương nhiên.

Tần Ngọc tát khẽ Tần Ngọc một cái rồi xoay người tiếp tục đi tới phía trước "Vậy được rồi. Là lỗi của ta. Vậy ta đây không làm nữa."

Tần Ngọc cuống quít chạy tới túm tay Tần Tinh, "Ôi ôi, nhị tỷ, đệ sai rồi, là đệ tham, là đệ tham. . ."

Tần Tinh lườm Tần Ngọc một cái, buồn cười vỗ vỗ đầu của cậu "Nhà chúng ta sinh ra con quỷ tham ăn, phải làm sao bây giờ đây?"

Tần Ngọc kéo tay Tần Tinh lắc la lắc lư, miệng còn lẩm bẩm nói nhỏ. . . Tần Tinh buồn cười nhìn đệ đệ bên người lúc này lại mang vẻ trẻ con, sờ sờ đầu của cậu. Rất nhiều khi cậu biểu hiện giống như một người trưởng thành, hiếm khi thấy cậu trẻ con như vậy.

Tần Tinh thích đi dạo ở những chỗ đông người, không nói chuyện, cũng không hỏi, chỉ xem xét, biến chính mình thành một người không có tồn tại cảm, biến mất ở trong đám người. Nhưng nếu bên cạnh không có một tiểu tử ngốc cứ túm tay mình lôi kéo thì rất tốt.

"Kẻ trộm, bắt kẻ trộm, đứng lại. . ."

Hai tỷ đệ đang đi dạo thì, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào.

Nhìn theo tiếng hô thì thấy, phía trước là một thiếu niên đang chạy, trong tay cầm một túi lớn, đằng sau có một nam nhân trung niên chạy đuổi theo. Thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, trên người mặc quần áo rách nát, bẩn đến nỗi nhìn không ra màu sắc, tóc rối bù, nét mặt đầy khẩn trương, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn phía sau, chân vấp một cái lảo đảo, đạp trúng một lá cải trắng, trượt chân té xuống đất. Còn chưa kịp đứng lên, nam nhân trung niên đuổi theo tới nơi.

"Tao cho mày chạy, tao cho mày chạy." Trung niên nam nhân chạy tới đá cho thiếu niên mấy cái, thiếu niên thét lên đau đớn nằm rạp xuống đất.

"Ăn trộm bạc của tao còn dám chạy, lão tử đánh chết mày thằng ăn xin kia." Thiếu niên bị đá vẫn nắm chặt gói tiền to trong tay nhưng một mực không nói gì, trên người bị đá bầm tím từng mảng nhưng cũng không hé răng.

Người chung quanh đều lạnh lùng nhìn, có lẽ cũng nhìn quen cả rồi.

Tần Ngọc thì không đành lòng, cứ kéo tay áo Tần Tinh, trong mắt lộ ra sốt ruột.

Tần Tinh nhìn thiếu niên bị đánh, mặt mày thanh tú, trong mắt lộ ra quật cường, mặc cho nam nhân kia đá cậu ta như thế nào cũng chỉ mím chặt môi, trong tay giữ chặt gói tiền to.

Tần Tinh nhìn Tần Ngọc "Đệ muốn cứu hắn sao?"

Tần Ngọc gật gật đầu, lập tức lại lắc đầu, cho dù chính mình muốn cứu nhưng cứu thế nào đây?

"Hắn là kẻ trộm." Tần Tinh nói đơn giản rõ ràng chỉ chỗ hiểm yếu.

"Nhưng, nhưng…, có lẽ hắn rất đói bụng, có lẽ. . ." Tần Ngọc nhìn thiếu niên quần áo còn rách nát hơn so với mình hồi xưa, trong lòng liền cảm thấy không đành lòng.

"Có lẽ, hắn là kẻ cắp chuyên nghiệp." Tần Tinh hi vọng Tần Ngọc có thể chính trực, thiện lương, lại không hy vọng cậu tốt quá hóa khờ.

"Cho dù là kẻ trộm, đã đuổi theo lấy lại bạc thì được rồi, không cần phải đánh như vậy chứ. Hơn nữa, hơn nữa …, hình như hắn cũng trạc tuổi nhị tỷ, vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Hắn bị đánh như vậy, nương hắn sẽ rất đau lòng." Tần Ngọc thốt ra theo bản năng.

Tần Tinh nghĩ nghĩ, nhìn nhìn nam nhân vẫn còn đang dùng sức đá lên người thiếu niên nhướng mày. Nam nhân này rất ác, cứ đánh tiếp như vậy thì thiếu niên này không chết cũng mất đi nửa mạng. Nhìn chung quanh thấy một viên đá bèn xoay người nhặt lên, thừa dịp người khác không để ý phóng tới chỗ nam nhân trung niên.

Cùng với một tiếng hét thảm thiết, nam nhân trung niên nâng chân phải lên đau đớn, té xuống bên cạnh làm thiếu niên đang nằm rạp cả kinh. Nhìn thấy nam nhân kia té ngã xuống đất, cố gắng chịu đựng đau đớn trên người đứng lên bỏ chạy, lúc chạy qua chỗ Tần Tinh và Tần Ngọc, không tiếng động há mồm nói "Cám ơn."

Tần Tinh kinh ngạc, cậu ta nhìn thấy…, nhìn thấy là nàng ra tay. Nàng thường không để ý chuyện người khác nhưng vừa rồi quả thật nàng cũng mềm lòng một chút bởi vì Tần Ngọc nhắc tới nương. Nàng nghĩ đến khi nàng vừa tới nơi này, nằm ở trên giường, lúc ấy Tần Liễu thị đau lòng, còn có Tần Nguyệt Tần Liên Tần Ngọc lo lắng bất lực.

Tần Ngọc kinh ngạc nhìn chuyện xảy ra trong nháy mắt, còn chưa hiểu ý do vì sao nam nhân trung niên đang đá lại bị té ngã thì đã thấy thiếu niên trộm tiền chạy qua như một trận gió. Cậu ảo não thở dài "Nhị tỷ, vì sao hắn ta không trả tiền lại cho người kia chứ?"

"Ta đã nói với đệ rồi, có lẽ, hắn là kẻ cắp chuyên nghiệp." Tần Tinh hơi kinh ngạc. Tuy rằng tốc độ của nàng không nhanh như kiếp trước nhưng cũng đã là tốc độ cực kỳ nhanh, không ngờ vẫn bị cậu ta nhìn thấy.

"Ông chủ Trần, ông chủ Trần. Ông sao rồi? Này. . ." Tần Tinh vừa định dẫn theo Tần Ngọc rời đi thì thấy mấy gã sai vặt cùng với mấy thanh niên khỏe mạnh chạy tới, không màng tới những hàng quán đổ rạp hai bên, nhìn thấy nam nhân trung niên nằm dưới đất thì ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ lên.

"Đồ giá áo túi cơm, tao nuôi chúng mày có ích lợi gì. Ôi. . . ." Ông chủ Trần được nâng dậy hầm hừ mắng, nghĩ mình cũng thật sự là xui xẻo. Mấy chục lượng bạc, rõ ràng đuổi theo mà lại để nó trốn thoát. Càng nghĩ càng tức lại dậm chân một cái, không chú ý là chân phải, lại là một cơn đau tan lòng nát dạ. Ôm lấy chân đau, chân kia khuỵu xuống, mấy gã sai vặt ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, không ai dám tiến lên.

Trần lão bản nhìn mấy gã sai vặt đứng lớ ngớ thì hùng hùng hổ hổ "Đỡ lão tử nhanh lên. Đi về sẽ tính sổ với các ngươi."

Dưới sự dìu đỡ của đám sai vặt nam nhân hùng hổ cà nhắc đi về.

Các ông chủ quán nhỏ hai bên đường chờ đám người ông chủ Trần đi xa mới dám nhỏ giọng mắng vài câu, giận mà không dám nói gì, bộ dáng vừa đáng thương vừa đáng giận.

Tần Tinh nghe ông chủ Trần mắng chửi, nhìn nhìn phản ứng của những người chung quanh thầm nghĩ, người này cũng không phải là người lương thiện gì.

Hai tỷ đệ đi dạo khắp chợ xong thì cũng tới giữa trưa, lại mua vài cái bánh bao, còn mua thêm mấy cái cho lão Lưu rồi chuẩn bị đi về nhà.

Mới vừa đi ra chợ thì gặp ngay Đông Tử của Túy Ngư hiên.

Đông Tử nhìn thấy Tần Tinh cùng Tần Ngọc rất xa đã chạy tới, vẻ mặt cười cười, "Chào Tần nhị tiểu thư cùng Tần công tử."

Tần Ngọc ngượng ngùng nghiêng đầu. Tần Tinh nói "Cái gì tiểu thư công tử chứ. Cứ gọi ta Tần Tinh, gọi cậu ta là Tần Ngọc."

Đông Tử làm việc nhiều năm ở Túy Ngư hiên cũng là người tinh khôn gật gật đầu, cười "Được rồi. Hai người đi mua đồ ăn sao?"

Tần Tinh thấy cậu ta nói kỳ quái, cũng không nói nhiều "Đúng vậy, mua chút đồ ăn. Giờ này chắc Túy Ngư hiên đang bận rộn lắm chứ, sao cậu lại ra đây?"

Đông Tử mặt mày hớn hở, "Ừ. Rất bận rộn đấy, hôm nay tôi phải tới mua cá lần thứ hai đó. Từ ngày Túy Ngư hiên chúng ta có lẩu đầu cá và cá nấu cải chua, mỗi ngày đều hận không thể xếp thêm mấy lượt bàn. Cửa tiệm chúng ta cũng có rất nhiều người xếp hàng chờ."

Tần Tinh hiểu rõ gật gật đầu, nhớ tới chuyện này vì thế hỏi "Tân chưởng quầy có tìm được ớt ở địa phương khác không?"

"Chính là vì chuyện này mà chưởng quầy đang sầu đó, các chi nhánh chỗ khác đều nói chưa thấy qua thứ này. Đến tiệm ông Lý mà cô nói vài lần nhưng chô ông ta cũng chỉ có hơn trăm cân. Dựa theo lời cô nói nên cũng không dám dùng nhiều, phải dùng tiết kiệm. Còn chưa dám đưa thực đơn qua các chi nhánh khác. Ngày hôm qua chưởng quầy còn đang nhắc tới muốn hỏi Tần cô nương có biện pháp gì hay không." Đông Tử nói một lèo, vẻ mặt cũng sầu não.

Tình huống này Tần Tinh đã đoán trước nhưng Tân chưởng quầy lại không dự đoán được, trong lòng ông ta còn tưởng sẽ tìm được ớt này ở chỗ khác. Nào biết chi nhánh cả nước đều trả lời không có thứ này. Nghĩ tới có khi phải hỏi ở chỗ chủ tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.