[Dịch]Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 28 : Mời người xây nhà




Editor : Hương Cỏ

Cơm nước xong, trời đã hoàn toàn tối, rửa mặt rửa tay, cả nhà leo lên giường. Tần Nguyệt, Tần Liên, Tần Liễu thị ngồi trên giường tiếp tục may quần áo như trước, mỗi người mới chỉ có một bộ, thế nào cũng phải may thêm hai ba bộ để mặc thay đổi. Tần Ngọc và Tần Tinh đều tự chui vào trong chăn.

Nhìn Tần Liễu thị ở dưới đèn vất vả may quần áo, Tần Tinh đột nhiên hỏi "Nương, vì sao trấn trên không có quần áo may sẵn nhỉ?"

"May sẵn?" Tần Liễu thị không hiểu lắm.

"Chính là quần áo đã may rồi đó! Mua là có thể mặc luôn." Tần Tinh giải thích.

"Nha đầu ngốc, làm thế sao được, người mua quần áo có nam có nữ, có lớn có nhỏ . . ." Tần Liễu thị giật mình nở nụ cười, trong tay cũng không dừng lại.

Tần Tinh vừa nghe thì đã hiểu, có cơ hội! Vội vàng ngồi dậy, kéo tay Tần Liễu thị để bà dừng lại, sau đó nói "Nương, nếu chúng ta may thành kiểu nam, kiểu nữ, sau đó các loại lớn nhỏ đều có thì sao? Béo liền mua cỡ lớn, trung bình liền mua cỡ trung, nhỏ gầy thì mua loại nhỏ."

Tần Liễu thị vừa nghe, nghĩ nghĩ trên mặt vui vẻ, "Đúng vậy, nương cũng không nghĩ tới. . ."

Tần Nguyệt, Tần Liên, Tần Ngọc đều hứng thú.

Tần Nguyệt nói "Còn muốn chia làm vải thô, vải bông, còn có tơ lụa."

Tần Liên nói, "Còn thêu thêm các loại hoa hoặc cây trúc."

Tần Ngọc không cam lòng yếu thế "Còn muốn làm đồ cho tiểu hài tử mặc . . ."

Tần Tinh thấy mọi người đều tích cực như vậy, cảm thấy chủ ý này hẳn có thể làm. Hơn nữa lúc ở đầu thôn nhìn thấy chú nai con đáng yêu thêu trên áo Tú Tú, nàng cảm thấy Trình quả phụ kia nhất định là người khéo tay, rất muốn mời bà ta!

Mấy mẫu tử thương lượng khí thế ngất trời. Tần Tinh đột nhiên kêu lớn lên "Ngừng lại!" Mấy người Tần Liễu thị nhìn về phía Tần Tinh, trên mặt hưng phấn chưa vơi. . .

Nhìn bọn họ hưng phấn như vậy khiến Tần Tinh cảm thấy cắt ngang bọn họ có chút không đúng nhưng nước lạnh này cần phải hắt "Nương, việc may quần áo, chỉ dựa vào người cùng Đại tỷ, Liên nhi thì chưa được đâu? Phải mời thêm người, mời người ở đâu làm đây? Còn nữa, phải có vải dệt, nhiều vải dệt như vậy thì bằng chút tiền chúng ta đang có trong tay là không đủ! Sau đó may quần áo xong thì bán ở đâu? Phải có cửa hàng."

Tần Liễu thị vừa nghe vậy thì buồn bực, Tần Nguyệt cùng Tần Liên Tần Ngọc cũng cờ im trống lặng!

Tần Tinh không đành lòng, tiếp tục nói "Đương nhiên những chuyện này đều có thể giải quyết. Nhưng vậy thì chúng ta phải kiếm nhiền tiền hơn, sau đó tìm người làm, xây công xưởng, mở cửa hàng của chúng ta!"

Vừa nghe nói còn phải xây công xưởng, hơn nữa muốn mở cửa hàng, Tần Liễu thị cùng Tần Nguyệt, Tần Liên, Tần Ngọc lại kích động, một đám xoa tay hận không thể lập tức có thể làm ngay!

Trong lòng Tần Tinh cũng tràn đầy ý chí chiến đấu, người một nhà đồng tâm hiệp lực, lại phối hợp những ý tưởng của mình đến từ thế kỷ 21, còn có chuyện gì làm không được chứ! Nàng không chỉ muốn làm đồ may sẵn, xây công xưởng, mở cửa hàng, còn muốn trồng ớt. Nếu toàn bộ Nam Ly đều không có ớt, vậy thì phát đại tài , ha ha ha. . . . Tần Tinh nghĩ, kìm lòng không được cười rộ lên như kẻ ngốc!

"Nhị tỷ, tỷ cười gì vậy." Tần Ngọc kéo Tần Tinh mấy cái!

Tần Tinh phản ứng lại, xấu hổ ho khan mấy tiếng. Nàng ngại ngùng không dám nói nàng đang tưởng tượng mình phát tài. "À, mấy chuyện chúng ta nói sau này nhất định sẽ làm. Bây giờ quan trọng nhất không phải là giải quyết vấn đề nhà ở của chúng ta sao?" Tần Tinh chỉa chỉa lên nóc nhà có thể nhìn thấy sao.

Tần Liễu thị nở nụ cười "Là nương hồ đồ! Như vậy, bây giờ chúng ta đã có đủ bạc xây nhà. Hay là ngày mai đi tìm Vương Hổ hỏi xem bao lâu sẽ khởi công?"

"Nương, người làm chủ đi, bây giờ người là chủ hộ mà." Tần Tinh trêu ghẹo. . .

Tần Liên cùng Tần Ngọc đều cười, Tần Nguyệt nói "Đất hoang cũng phải cày xới, thừa dịp còn có thể trồng mấy loại cây, phải trồng chứ không thì ăn cũng không có! Mặc dù có bạc, nhưng cũng không thể cứ đi lên trên trấn mua đồ ăn! Thợ khéo cũng phải ăn cơm, cũng phải có đồ ăn." Tần Liễu thị liên tục gật đầu!

Tần Tinh nghĩ nghĩ nói "Nương, tỷ, con nghĩ như vậy, không phải chúng ta đã hợp tác với Tân chưởng quầy rồi sao? Về sau khẳng định sẽ cần rất nhiều ớt! Nhưng ớt này chúng ta lại chưa từng trồng qua. Cho nên con định dành một khoảng đất hoang sát núi để trồng thử. Nếu có thể, chúng ta sẽ trồng trên diện tích lớn."

Tần Liễu thị đồng ý, Tần Nguyệt, Tần Liên, Tần Ngọc cũng duy trì vô điều kiện!

"Nhị tỷ, ngày mai đệ sẽ đi giúp tỷ cuốc đất!" Tần Ngọc giơ giơ nắm tay!

"Nhưng … Tinh nhi. Nếu trồng trên diện tích lớn thì nhà chúng ta cũng không có đất trồng cây khác. Có một mảnh đất nhỏ như vậy, cho dù trồng hết cũng không được bao nhiêu đâu. . ." Tần Nguyệt lo lắng nhìn Tần Tinh.

Tần Liễu thị nghĩ nghĩ, chần chờ nói "Tinh nhi, hay là. . . Phân cho những người muốn trồng trong thôn?"

"Không được!" Mấy tỷ đệ trăm miệng một lời.

Tần Tinh tự nhận mình không là người tốt gì. Tuy rằng kiếp trước người bị giết đều là đáng chết, người có tội ác tày trời, nhưng tóm lại là giết không ít người! Bây giờ xuyên vào Tần Tinh này, nàng cũng không muốn làm nữa!

Tần Nguyệt, Tần Liên, Tần Ngọc thì nghĩ, khi bọn họ sắp chết đói cũng không thấy có bao nhiêu người có thể giúp đỡ. Người hỗ trợ bọn họ bọn họ nguyện ý báo đáp. Nhưng người đã bắt nạt mình thì một người đừng mong chiếm được ưu việt gì từ nhà bọn họ!

Tần Liễu thị thấy mấy một đứa trẻ đều phản đối cũng chỉ có thể ngượng ngùng gật gật đầu "Vậy ... Được rồi. . . Nhưng. . ."

Tần Tinh biết trong lòng Tần Liễu thị có khúc mắc chỉ có thể nói "Nương, chúng ta còn không biết có thể trồng được hay không! Hơn nữa, người cũng biết trong thôn này có bao nhiêu người thật lòng hi vọng chúng ta tốt chứ? Chỉ sợ lòng tốt của chúng ta trở thành lòng lang dạ thú! Cuối cùng chẳng những không làm chuyện tốt, còn gây ra một đống chuyện phiền toái!"

Kỳ thật trong lòng Tần Liễu thị đều hiểu rõ. Trước kia luôn cảm thấy mình nhẫn nại, nhường nhịn nhiều hơn thì sẽ thái bình. Nhưng nhiều năm như vậy cũng không thấy tốt hơn. Mấy đứa trẻ đều lớn, cũng đều có chủ ý, mình không thể cản trở bọn nhỏ, phải vì bọn nhỏ mà ngẫm lại! Tâm tồn thiện niệm nhưng nhất định phải đúng đối tượng!

"Ừ, là nương lo lắng không chu toàn, Tinh nhi nói rất đúng!" Sờ sờ mặt Tần Tinh yêu thương nói "Tinh nhi của ta chỉ chớp mắt cũng lớn rồi!"

Tần Tinh liền ôm cánh tay Tần Liễu thị thỏa mãn nở nụ cười. hình như càng ngày nàng càng thích thân cận với Tần Liễu thị và mấy tỷ đệ Tần Nguyệt!

Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Tinh và Tần Liễu thị ăn điểm tâm, lại đi tới nhà Vương Thiện Võ. Còn sớm tinh mơ, vừa tới liền gặp Vương Hổ chuẩn bị ra cửa! Nhìn thấy mẹ con Liễu gia vào cửa, Vương Hổ lại trở lại trong viện cùng ngồi xuống.

Vương Thiện Võ đang ở trong sân phơi rau khô, nhìn thấy Tần Liễu thị cười chào hỏi "Chúc mừng Liễu gia muội, nghe nói bây giờ được tách hộ riêng! Về sau lão ca ta sẽ không gọi là Tần tam muội nữa!" Trong thôn chỉ lớn như vậy, một cái xoay người chuyện gì cũng truyền khắp nơi! "Nếu nói đúng thì sớm nên như thế, sớm nên như thế rồi! Nếu Tần lão tam còn sống. . . Ôi, không nói, không nói . . ."

"Để Vương đại ca chê cười rồi! Ta cũng không còn cách nào khác! Nhưng về sau cũng vẫn gọi ta là Tần tam muội thôi! Đời này của ta, cho dù một mình là chủ hộ thì sống là người của Tần Tín Nghiệp, chết cũng là quỷ của cha tụi nhỏ!" Nghe nhắc tới tướng công nhà mình, trong lòng bà lại dâng lên đau đớn!

Vương Thiện Võ sửng sốt, tiện đà nở nụ cười "Lão tam là người có phúc! Có phúc!"

Tần Tinh nghe nói như thế, trong lòng lại thấy phức tạp. Tần Liễu thị còn rất trẻ, nàng nghĩ sau này cuộc sống tốt hơn sẽ khuyên nương tìm một người tái giá. Nhưng nghe nương mình nói vậy thì biết nương thật sự sẽ không chịu! Nhớ tới bao năm Tần Liễu thị và Tần Tín Nghiệp ở cùng nhau, tuy cũng có nhiều chuyện không như ý nhưng vẫn thâm tình như thế làm Tần Tinh cảm khái, không tự giác nắm chặt tay Tần Liễu thị!

Cảm nhận được cái siết tay của Tần Tinh, Tần Liễu thị nhớ đến mục đích tới lại nhanh chóng hoàn hồn, "Vương đại ca, ta muốn hỏi một chút, gần đây bên đại ca có thời gian giúp ta thu xếp chuyện xây nhà không? Ta tính nhân dịp trời còn chưa nóng thì nhanh chóng làm. Không chờ đến lúc trời nắng thì làm việc cũng không tiện! Hơn nữa, nhà kia của chúng ta, quả thật là, ôi . . Không sợ đại ca chê cười, nóc nhà cũng có thể nhìn thấy ánh trăng!"

"Liễu gia muội nói có lý! Dạo này vừa khéo rảnh rỗi! Cho dù không rảnh thì người cùng hương thôn cũng phải thu xếp giúp muội trước." Bàn tay to của Vương Thiện Võ vung lên, lập tức lại lo lắng nhìn Tần Liễu thị "Nhưng tam muội, chuyện muội xây nhà bên nhà cũ có biết không?"

Tần Liễu thị vẻ mặt đau khổ "Vương đại ca, người cũng biết mà, nếu thông báo, chỉ sợ không làm được!"

Vương Thiện Võ gật gật đầu "Cũng đúng, ôi, nhiều năm thế này. . . Được, không nói nữa, chúng ta nói chuyện xây nhà!" Lại quay đầu nói với Vương Hổ "Hổ tử, có thể gọi nhóm thợ của con tới được không?"

Trước đó Vương Hổ cùng khoảng mười người của bản thôn và thôn bên phối hợp cùng nhau xây nhà cho người ta, khi có việc thì cùng nhau làm, không việc thì ai làm việc người nấy!

Vương Hổ nghĩ nghĩ nói "Có mấy người chắc không được nhưng gọi bảy tám người thì không thành vấn đề!"

Vương Thiện Võ nghĩ nghĩ nói với Tần Liễu thị "Bảy tám người không tính là nhiều nhưng chỉ cần là người biết làm việc thì cũng không chậm trễ lắm!"

"Hổ ca, ta muốn làm ít nhất sáu đến tám gian phòng, phòng bếp, nhà ăn, phòng chứa đồ, còn có toilet, làm tất cả phải mất bao nhiêu thời gian." Tần Tinh nhịn không được hỏi Vương Hổ.

Vương Hổ chẹp chẹp lưỡi, nhiều phòng như vậy. . ."Tinh nhi, phòng bếp nhà ăn ta biết, nhưng toilet và phòng chứa đồ là cái gì?"

Tần Tinh xấu hổ, nhà cầu là vấn đề duy nhất nàng không muốn đối mặt sau khi xuyên tới cổ đại này. Nghĩ tới chuyện mỗi ngày mình phải giải quyết đại tiểu tiện thì mặt mũi ngại ngùng muốn chết. . .

Sau căn nhà nát của Tần gia là đám cỏ tranh, cạnh đó là nhà cầu của nhà họ. Cỏ hoang cao quá đầu người, ngồi vào bên trong thì không ai thấy gì. Nhưng khổ là luôn có đám cỏ tranh chọc vào mông, thật sự là. . . . Cho nên toilet rất quan trọng! Nàng còn đang nghĩ ở gần sông như thế không biết có thể làm cái bồn cầu tự hoại hay không, cho dù không thể, ít nhất cũng phải làm vòi xả nước . . . Còn có phòng tắm rửa. . . Còn có khăn tay. . . . Mấy chuyện này đều khiến nàng đau đầu!

Tần Tinh thấy Vương Hổ ham học hỏi nhìn nàng, Vương Thiện Võ và Tần Liễu thị cũng tỏ vẻ không hiểu. Nàng nghĩ nghĩ, cũng không gì khó giải thích nên nói "Hổ ca, toilet chính là nhà cầu, phòng chứa đồ chính là chuyên môn để này nọ!" Sau đó lại nói thêm một câu "Ta nghe người trong thành đều nói như vậy. . ."

Vương Thiện Võ, Tần Liễu thị, Vương Hổ đều không biết ai ở trong thành, tự nhiên cảm thấy chắc những điều Tần Tinh nói chính là nghe mọi người trong thành nói. Cũng không miệt mài theo đuổi Tần Tinh từ đâu mà quen biết người trong thành.

"Ồ, nếu vậy thì đúng rồi. Xây mười phòng tường gạch thì đỡ phải đắp đất, nhiều lắm hai tháng là xong. Bây giờ là đầu tháng năm, đầu tháng bảy có thể vào ở. Chúng ta có bảy tám người, mỗi người làm nhiều thêm một chút, dài nhất cũng không quá tháng sáu." Vương Hổ trong lòng âm thầm kinh ngạc, mười gian phòng, ở nông thôn chính là những nhà giàu có nhất!

Tần Tinh tính toán thời gian nói "Vậy Hổ ca, khi nào thì có thể khởi công, hôm nay ta liền đưa bản vẽ cho ca."

Vương Hổ nở nụ cười "Tinh nhi, ta phát hiện bây giờ muội thật sự là rất giỏi đó, có thể vẽ nữa. Lúc nào chúng ta cũng có thể khởi công. Nhưng trước mắt muội an trí mọi người ở chỗ nào cho tiện, nếu không khi khởi công mọi người ở đâu chứ?"

Tần Liễu thị nghĩ nghĩ nói "Ta trở về dọn dẹp một chút, ở cạnh nhà dựng tạm cái lều. Bây giờ tiết trời ôn hoà, cũng không lạnh lắm, ở bên cạnh cũng thuận tiện nấu cơm nước cho mọi người."

Vương Thiện Võ gật gật đầu, cảm thấy có thể được nói "Vậy ta và Hổ tử không đi nữa mà sẽ lên núi chặt một ít nhánh cây, trước tiên giúp mọi người dựng tạm cái lều. Nhà muội cũng không có nam nhân, việc này không tốn chút sức lực thì không xong!"

Tần Liễu thị cảm thấy băn khoăn, định khéo léo từ chối, Tần Tinh lanh mồm lanh miệng nói lời cảm tạ ở một bên, cảm thấy việc như vậy thật sự là mấy mẹ con nàng không làm được, "Vậy cám ơn Vương đại bá cùng Hổ ca. Hôm nay cũng coi như khởi công, cũng coi như bắt đầu tính tiền công!"

Tần Liễu thị nghe Tần Tinh nói trả tiền công thì nói thêm "Đúng, trả tiền công, không thể làm không công được!"

Vương Thiện Võ sầm mặt "Muội nói gì vậy. Dựng cái lều tạm mà tính công cán gì. Ta đây không phải là người chỉ biết có tiền." Vương Hổ ở một bên cũng gật đầu nói phải.

Tần Liễu thị đành phải thôi.

Tần Tinh nói "Vậy Vương đại bá, tiền công hôm nay không nói nữa. Trưa và tối nay đến nhà con ăn cơm! Chắc được chứ ạ, cũng không thể để Lộc nhi tỷ tỷ và Lý tẩu tử bận bịu được." Ở trong lòng Tần Tinh, nàng tình nguyện dùng bạc hoặc đồ giá trị đến trao đổi, chứ không muốn nợ ân tình của người khác!

Vương Thiện Võ ngẫm lại, cứ khách khí cũng không tốt liền đồng ý.

"Ôi, xem ta kìa, ôi, thật sự là. . . Đã quên mất chuyện quan trọng!" Đột nhiên, Tần Liễu thị vỗ tay làm Vương Thiện Võ cùng Vương Hổ sửng sốt!

Tần Tinh thì vẻ mặt tỏ ra hiểu rõ, nói nửa ngày mà chưa nói đến chuyện tiền công xây nhà.

Vương Thiện Võ không hiểu nhìn Tần Liễu thị, "Muội sao vậy, sao phải kêu lớn thế!"

"Vương đại ca, chúng ta nói nửa ngày mà còn chưa bàn tiền công đó!" Tần Liễu thị cười.

Vương Thiện Võ và Vương Hổ cũng hàm hậu cười rộ lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.