[Dịch]Vạn Năm

Chương 60 : Chương 60




Tất nhiên thứ nàng dễ nhận thấy nhất ở những nơi có nữ nhân vẫn là ánh mắt ghen tị. Nàng đi sâu hơn vào vườn, đến một nơi khuất hơn, nàng không ngờ mình lại kì ngộ một người lẽ ra không nên ở đây.

“Tham kiến Thái tử”. Tử Lan im lặng hành lễ, thầm cầu mong người đối diện không nhận ra nàng, mặc dù nàng đã có dịch dung đôi chút, không quá giống trước đây.

“Miễn lễ, cô nương là…”. Hiển nhiên Hoàng Phủ Tường không nhận ra nàng, dù gì cũng chỉ nhìn qua một lần trong yến hội mà thôi.

“Tiểu nữ là Mặc Quân, đến đây cùng Hiên Viên Nhuận công tử”. Tử Lan âm thầm thở phào trong lòng.

“Hóa ra là giai nhân của Hiên Viên Nhuận”. Trong giọng nói của Hoàng Phủ Tường hiện ra một chút thân thiết. “Vậy cô nương cứ tiếp tục thưởng hoa, Bổn thái tử đi trước”. Hoàng Phủ Tường cũng biết mình ở lại không thích hợp nên gật đầu rồi đi khuất, không đợi Tử Lan kịp chào.

“Cũng may hắn không nhận ra cô nương”. Tử Y cũng biết Tử Lan đã gặp người nọ.

Tử Lan gật đầu, nàng thật không muốn lộ thân phận nữ sớm như vậy. Khoảng chừng nửa canh giờ sau, có tiếng nô tỳ trong phủ Thừa tướng thông báo yến hội sắp bắt đầu, Tử Lan lần theo lối cũ về vườn. Bên trong đã trang hoàng rất đẹp mắt, nhìn có vẻ tương đối giống cách bài trí khi nàng dự tiệc ở Vân quốc. Nam và nữ chia ra hai bên ngồi. Khi Tử Lan đang tần ngần không biết ngồi đâu thì Hiên Viên Nhuận tiến đến, dắt tay nàng về chỗ ngồi cạnh hắn mặc ánh mắt của người khác.

“Vị giai nhân này là ai đây? Lại được Nhuận công tử chú ý đến như vậy”. Người lên tiếng là Nhị Hoàng tử. Ai cũng thấy lạ vì hành động của Hiên Viên Nhuận.

“Tiểu nữ là Mặc Quân, tình cờ gặp Nhuận công tử cách đây không lâu”. Tử Lan đứng lên trả lời, cố thể hiện ra vẻ không rõ lễ tiết cho lắm.

“Nhuận tình cờ gặp nàng ấy trong một lần du ngoạn, gia đình nàng ấy đã mất nên Nhuận mời nàng ấy về cùng”. Hiên Viên Nhuận nhẹ nhàng nói, ai cũng biết hắn hay đi du ngoạn, tuy nhiên hành động nhúng chàm một nữ nhân nào đó thì có hơi lạ, trước nay hắn cũng không có cùng nữ nhân thân cận.

“Hóa ra vì có giai nhân như vậy bên cạnh nên Nhuận công tử mới không để ý đến những người khác”. Thái tử trước giờ có giao thiệp tốt với hắn nên cười cười nói.

“Đã để Thái tử chê cười”. Hiên Viên Nhuận cười nhẹ chống đỡ.

Lúc này mọi người cũng không để ý nữa, Thừa tướng cho yến tiệc bắt đầu. Yến tiệc này mục đích là kén rể cho hai đứa con gái sinh đôi của Thừa tướng nên tiết mục đầu tiên lên sàn là hai cô gái này. Tử Lan nhìn lên đài cao, hai mỹ nhân, một người áo xanh một người áo vàng, một người khảy đàn một người hiến vũ. Quả nhiên có ý vị. Tử Lan mỉm cười nhè nhẹ. Sau khi hai cô nương kia biểu diễn, một vài tiểu thư khác cũng lên biểu diễn. Tử Lan chỉ ngồi im thưởng thức mỹ thực. Thức ăn ở Hành quốc cũng không hoàn toàn giống Vân quốc, mùi vị có vẻ nhẹ nhàng hơn, không đậm đà bằng Vân quốc, tuy nhiên điểm tâm vẫn ngon và tinh xảo vô cùng. Tử Lan rất tự nhiên ăn. Bỗng nhiên một giọng nói cợt nhả vang lên: “Vị cô nương đi cùng Nhuận công tử không biết có thể vì chúng ta biểu diễn gì đó không?”.

Tử Lan hơi chau mày nhìn về phía người nói. Hiên Viên Nhuận ghé bên tai Tử Lan nói nhỏ: “Là quận vương Thẩm Dịch Vân”.

“Tiểu nữ chỉ là cô nương thôn dã, không dám làm mất nhã hứng của quận vương”. Tử Lan không nhanh không chậm đáp.

“Đây là Nhuận không nể mặt bản quận vương sao?”. Thẩm Dịch Vân hơi chau mày, không đáp lời Tử Lan mà nhìn sang Hiên Viên Nhuận.

“Không dám, quận vương quá lời rồi”. Hiên Viên Nhuận vẫn mỉm cười, sau đó hơi giật nhẹ tay áo Tử Lan. Hiện tại hắn không muốn quá nổi bật, không muốn người khác biết trí tuệ của hắn.

“Ngươi thật phiền phức”. Tử Lan cau mày nói nhỏ, rõ ràng nàng biết hắn mượn nàng làm lá chắn.

“Mong Mặc Quân giúp Nhuận lần này, sau này sẽ không để Mặc Quân ủy khuất như thế nữa”. Hiên Viên Nhuận cười nói.

Tử Lan chau mày nhưng vẫn đứng dậy đi về phía đài cao. Nàng mượn một cây cổ cầm, thôi thì đàn đại một bài vậy. Nàng không muốn lấy Trích Nguyệt ra nên đàn bằng chiếc đàn này cũng được. Sau khi thử xong, một khúc Kiếp Hồng Nhan vang lên, toàn trường khiếp sợ. Đây là bài hát trước kia Tử Lan rất thích, giai điệu, ca từ uyển chuyển, chẳng qua nàng vốn không thích hát lắm nên chỉ đơn giản là đánh đàn nhưng cũng đủ để những người ở đây nghe như si như say. Đến khi Tử Lan đàn xong vẫn có người còn chìm đắm trong khúc nhạc.

“Nghe thì có vẻ khúc ca này phải có tiếng hát kèm theo thì phải”. Nhị Hoàng tử cười cười nói.

“Nhị Hoàng tử anh minh”. Tử Lan đáp.

“Vậy sao cô nương lại không hát?”. Nhị Hoàng tử hỏi lại.

“Tiểu nữ thiết nghĩ sẽ chỉ hát cho phu quân mình nghe thôi, mong Nhị Hoàng tử hiểu cho”.

“Xem ra Hiên Viên Nhuận có phúc rồi”. Nhị Hoàng tử sang sảng cười.

Tử Lan nghe vậy thì biết đã xong nên đi xuống, đối với nhận xét của Hoàng Phủ Duẫn nàng chỉ trầm mặc chống đỡ, còn Hiên Viên Nhuận thì chỉ cười không nói. Trong mắt người khác thì đây là sự im lặng chấp nhận.

Sau hôm đó rất nhiều nam nhân tài tuấn tìm đến phủ Hiên Viên Nhuận nhưng Tử Lan đều tránh không gặp, quay lại một thân nam trang, vì chuyện đó mà Tử Lan không để ý đến Hiên Viên Nhuận mấy ngày, nàng rất không hài lòng vì thái độ của hắn. Hơn nữa ngày hôm đó giúp nàng thu thập khá nhiều thông tin, cùng với mấy ngày nay chăm chỉ ra khỏi phủ, nàng đã hiểu biết sơ sơ thế cục trong Vũ Phách thành. Cũng vì vậy nàng biết Hoàng Phủ Thất muốn nhờ vả mình chuyện gì, nàng cũng không tin chỉ đơn giản là gặp mặt. Một ngày nọ, Hiên Viên Nhuận đến mời Tử Lan tiến cung. Tử Lan mặc một thân hắc y, đi cùng Hiên Viên Nhuận vào Cần Chính điện gặp Hoàng Phủ Thất.

“Thần/Thảo dân tham kiến Hoàng thượng”. Tử Lan và Hiên Viên Nhuận đồng thanh nói.

“Miễn lễ”. Một âm thanh uy nghiêm vang lên, tuy nhiên khí lực không đủ, hẳn là có bệnh trong người, sức khỏe không được tốt.

Tử Lan nghe Hoàng Phủ Thất nói thì không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng người ngồi phía trên. Hoàng Phủ Thất không có phát tướng vì lớn tuổi, ngược lại khá ốm, chứng tỏ có bệnh quấn thân, sắc mặt không được tốt lắm, vì vậy nên nhìn có vẻ khắc khổ, gương mặt vẫn còn mang năm phần phong thái thời trẻ, ánh mắt vẫn như trước sáng rực thâm thúy.

“Nghe nói tài năng của Bách Lý công tử cao siêu, nay gặp mặt, quả nhiên phong thái không tầm thường”. Hoàng Phủ Thất cười cười nói.

“Bệ hạ quá khen”. Tử Lan không để ý nói, tự ý đến bên bàn gần đó ngồi, tay tự động rót một ly trà. “Tuy nhiên đã mời ta đến đây thì nên nói mục đích đi đã”.

Hoàng Phủ Thất thấy hành động tùy tiện của Tử Lan không những không trách mà còn cười đáp: “Bách Lý công tử quả nhiên thoải mái, nhưng mà ta không biết nên xưng hô với công tử như thế nào? Là Bách Lý công tử hay Bách Lý cô nương?”

“Lão hồ ly”. Tử Lan trong bụng mắng thầm, nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hiên Viên Nhuận thì trực tiếp lờ đi, hướng về Hoàng Phủ Thất nói: “Tùy, gọi ta Mặc Quân là được”.

“Trẫm không ngờ Mặc Quân công tử vang danh tứ quốc lại là nữ tử”. Hoàng Phủ Thất cười nói. “Tuy nhiên chuyện đó không ngăn được sự thưởng thức của trẫm đối với tài năng của khanh”.

“Nói trước, ta chỉ đứng bên một người duy nhất đó là Tuân Úc Vương Hách Liên Thừa Mạc”. Tử Lan lấy một trái nho, vừa ăn vừa nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.