[Dịch]Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 72 : Tú Sinh




Nội dung truyệnNằm trong vòng tay người bấy lâu nay mình thương nhớ, nam nhân khẽ nở nụ cười mãn nguyện, tươi tắn vô ngần mặc cho giờ đây cơ thể chàng đang ngập tràn trong sắc đỏ

“Nàng … khóc đấy ư? Nàng khóc … vì ta đấy ư?”

Dùng chút sức lực còn sót lại trong tấm thân sắp tàn sức sống của mình, nam nhân chầm chậm đưa tay về phía khuôn mặt người thương, gắng sức lau đi những giọt lệ vừa mới hình thành nơi khóe mắt

“Vậy là … vậy là … trong trái tim nàng … không phải là không hoàn toàn không có ta … đúng không …?”

Từng lời nói khó nhọc thoát ra khỏi cổ họng của nam nhân khiến cho tất cả mọi người đều hiểu rằng, thời khắc chàng rời xa nhân thế đã đến gần, thậm chí là rất rất gần

“Sao ngươi còn có thể mỉm cười cơ chứ? Ngươi sắp chết, sắp chết rồi đấy!!!”

Ngắm nhìn gương mặt trắng ngần, mị hoặc của người mình thương, gương mặt bao lâu nay hằn sâu trong tâm trí mình, nam nhân nhẹ nhàng đáp, “Thế gian này, có cái chết nhẹ tựa lông hồng, có cái chết nặng tựa thái sơn … Ai cũng chỉ sống một lần và ai rồi cũng phải chết … Ta … được chết vì người ta yêu …sao lại có thể … không mỉm cười … cười cho được … cơ chứ???”

Nam nhân ngừng giây lát, dùng những thời khắc ít ỏi còn sót lại trên thế gian, đưa mắt nhìn người thương lần cuối như thể sợ rằng, một khi nhắm lại, chàng sẽ quên mắt dáng vẻ yêu kiều trước mắt

“Trước khi … ta chết … nàng có thể … hôn ta … hôn ta một lần … một lần thôi… có được không?

---------------------------------------

Linh hồn lão nhân nhìn sâu vào trong mắt Dạ Cơ rồi tiếp, “Phụng Nhan, ta có chuyện nhất định phải nói với con. Con hãy lắng nghe thật chăm chú bởi ta sợ rằng, ta không thể lặp lại lần hai”

Nén chặt tiếng nấc chỉ chực phát ra nơi cổ họng mình, Dạ Cơ nói, “Phụ thân, có chuyện gì xin người cứ nói. Hài nhi xin lắng nghe”

“Phụng Nhan, con còn nhớ, khi xưa, lúc ta còn sống, ta tên là gì không?”

Dạ Cơ bùi ngùi nói, “Sao con có thể quên được chứ? Trước đây, phụ thân mang họ Tú, tên Sinh. Tú Sinh chính là tên của người”

“Đúng vậy, Tú Sinh là tên gọi của ta. Nhưng nó chưa phải đầy đủ. Bởi, Tú không phải là họ thật của ta”

“Vậy, phụ thân, họ của người là gì?”, Dạ Cơ ngạc nhiên hỏi

Lão nhân chậm rãi đáp, “Họ thật của ta là Tần. Tên đầy đủ của ta là Tần Tú Sinh”

Họ Tần!!!

Tần Tú Sinh!!!

Như vậy, tức là … tức là …

Không tin vào điều mình vừa nghe được, Dạ Cơ nói, “Phụ thân, có lẽ nào … có lẽ nào … người … chính là …”

Lão nhân buồn bã gật đầu, “Ta chính là người nhà của dòng họ Diệt Sư lừng lẫy thiên hạ, Tần gia”

“Nhưng … nhưng …”

Lão nhân tiếp lời, “Phụng Nhan … Trước khi con ra đời, ta là một pháp sư có tiếng trên giang hồ, đi khắp hang cùng ngõ hẻm để trừ yêu diệt ma, là một trong những ứng viên hàng đầu có khả năng lên ngôi gia chủ Tần gia. Đó là những tháng ngày vô tư vô lo nhất của cuộc đời ta. Cho đến khi ta gặp được mẫu thân con. Ngay từ giây phút gặp gỡ, ta đã biết rằng, người phụ nữ này rồi sẽ làm thay đổi cả cuộc đời ta. Và quả thực, linh cảm của ta đã đúng. Chỉ có điều, sự thay đổi đó lại không hoàn toàn giống như những gì ta tưởng tượng”

“Phụng Nhan, con có biết tại sao, thân là một pháp sư, ta lại phải giấu kín tâm lực, sức mạnh cũng như bùa phép của mình hay không? Tất cả chỉ bởi, ta không muốn mọi người nhận ra mình là ai, nhận ra lai lịch thật sự của mình”

Dạ Cơ lên tiếng, “Phụ thân, người nói vậy, có phải người đang chạy trốn ai có phải không?”

“Con nói đúng, lúc ấy ta quả là đang chạy trốn, mai danh ẩn tích của mình hòng sống qua ngày”

“Lý do người phải chạy trốn là gì? Chẳng nhẽ là bởi … mẫu thân con là … là yêu … yêu quái …?”

Chẳng nhẽ phụ mẫu ta cũng như ngũ đệ ngũ muội? Phải mai danh ẩn tích bởi phạm phải một trong những điều cấm kỵ bậc nhất của Diệt Sư nói riêng và pháp sư nói chung? Có cảm tính với yêu quái???

Lão nhân chầm chậm lắc đầu, “Mẫu thân con không phải một nữ tử bình thường … nhưng bà không phải yêu quái! Nhưng kể cả có phải, thì đấy cũng không phải là lý do chúng ta chạy trốn. Tất cả chỉ tại cái tính hiếu kỳ của ta … Nếu ta không biết những điều không nên biết … cuộc sống của chúng ta … có thể … đã khác …”

“Biết những điều không nên biết??? Phụ thân, rốt cuộc người đã biết được chuyện gì mà phải mai danh ẩn tích, che dấu thân phận pháp sư của mình cơ chứ? Người mang họ Tần, một trong hai dòng họ pháp sư hùng mạnh nhất thế gian này, kẻ nào có thể uy hiếp người cơ chứ???”

“Phụng Nhan, bí mật mà ta biết được nó lớn đến mức có thể xoay chuyển cả cục diện thiên hạ, gây nên một sự bạo loạn chưa từng thấy. Một bí mật không bao giờ được phép hé lộ! Một bí mật phải bị chôn vùi bằng mọi giá!!!”

“Phụ thân, chẳng nhẽ thân nhân, bằng hữu của người không ai đứng về phía người hay sao?”

“Với cái bí mật ta có trong tay, ai có thể tin tưởng, nói gì đến chuyện bảo hộ ta cơ chứ? Bọn họ không đẩy chúng ta vào cõi chết là ta đã mãn nguyện lắm rồi”

Suy nghĩ giây lát, Dạ Cơ cảm thấy câu chuyện của phụ thân mình còn có điểm khó hiểu, “Phụ thân, nếu như tất cả những người người biết đều trở thành kẻ săn đuổi, truy lùng người, sao người có thể sống bao năm qua mà không bị ai phát hiện? Tuy con không nhớ rõ lắm nhưng nơi chúng ta sinh sống trước kia cũng là nơi phố hội đô đúc, lắm kẻ qua người lại, sao có thể không gây chú ý? Chưa kể đến, đã là pháp sư, chắc chắn sẽ phải tỏa tâm lực, như vậy thì …?

“Con nói đúng. Là một Diệt sư nổi danh thiên hạ, há có thể không người nhận ra ta? Để có thể sống một cuộc đời mới, không người truy sát, điều tiên quyết ta cần phải làm, chính là thay đổi dung mạo cũng như che dấu hoàn toàn thân phận pháp sư của mình”

Thay đổi dung mạo!!!

Dạ Cơ nói, “Nhưng … đó là điều … điều không thể… Dù cho công lực có mạnh đến đâu chăng nữa, không ai có thể thay đổi dung mạo của mình. Không phép thuật nào có thể!!! Pháp sư cũng vậy, yêu quái cũng thế… không …. thể …”

“Không pháp sư nào có thể thay đổi dung mạo của bản thân hay của người khác. Nhưng yêu quái thì có. Mẫu thân con có nói với ta rằng, có một yêu quái từ thời thượng cổ có khả năng đặc biệt có thể thay đổi hình dáng của bất cứ ai – Shape Shifter. Một lần và mãi mãi”

“Nhờ sự chỉ dẫn của mẫu thân con, cuối cùng ta cũng được diện kiến Shape Shifter và nhờ đó, dung mạo ta trở nên khác xưa, giúp cho việc ẩn náu, lẩn trốn trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Về phần mẫu thân con, bà chỉ là một nữ tử bình thường, không ai biết đến, chẳng ai nhớ mặt nên cũng không cần dịch dung”

“Còn về vấn đề tâm lực, mẫu thân con đưa cho ta một viên ngọc bích lấy tại núi Thiên Hỏa, giúp che dấu hoàn toàn tâm lực, phép lực mà ta sở hữu. Từ đó, ta sống cuộc đời một người thương nhân bình thường cùng với bà xây dựng một gia đình hạnh phúc”

“Năm tháng êm đềm trôi qua, mẫu thân con và ta yên bình vui sống, không còn thấp thỏm lo sợ những điều đen đủi sẽ xảy đến với mình. Niềm vui ngắn chảy tày gang. Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi con chào đời”

Dạ Cơ ngập ngừng nói, “Phải chăng là việc mẫu thân qua đời khi vừa sinh con ra? Việc này phụ thân đã nói với con lâu rồi, còn gì nữa đâu …”

Lão nhân buồn bã đáp, “Phụng Nhan, ta xin lỗi. Việc mẫu thân con qua đời là nói dối. Khi vừa chào đời, không hiểu sao sức khỏe của con lại vô cùng kém, ốm liên miên từ ngày này qua tháng khác và không hề có dấu hiệu khá hơn. Cả ta và mẫu thân con lo sợ rằng, một ngày nào đó, con sẽ … sẽ … Thậm chí, khoảng thời gian đấy, ta còn chuẩn bị tâm lý cho điều xấu nhất có thể xảy ra. Ta buông xuôi, đầu hàng trước số phận. Nhưng mẫu thân con thì không, bà không chấp nhận chuyện cho đứa con gái mới sinh của mình giã từ cuộc đời khi chưa tròn 1 tuổi”

“Vào một đêm khuya thanh vắng, khi ta gục bên nôi chăm sóc cho con, mẫu thân con đã giấu ta, lẻn ra bên ngoài. Tỉnh dậy không thấy bà đâu, ta cứ tưởng mẫu thân con đi dạo đâu đó cho khuây khỏa. Nhưng rồi, bà đi, đi mãi, hết cả ngày trời mà không thấy quay lại. Ta đợi mẫu thân con 1 ngày, 2 ngày, 1 tuần, 2 tuần, 1 tháng, 2 tháng vẫn chẳng thấy tin tức. Trong khi đó, sức khỏe con ngày một suy giảm khiến cho tâm trạng ta cực kỳ tồi tệ. Và rồi, khi mọi hy vọng chẳng còn, một nam nhân với đôi mắt xanh dương đột nhiên xuất hiện tại ngôi nhà của chúng ta. Tuy ta không cảm nhận được dù chỉ một chút yêu khí hay tâm lực của hắn nhưng linh tính của một Diệt Sư lành nghề mách bảo ta rằng, hắn tuyệt đối không phải một người bình thường”

“Khi ấy, ta tưởng hắn ta là một trong những kẻ truy lùng, săn đuổi ta năm xưa nên vô cùng thận trọng, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Nhưng không, nam nhân đó chính là một bằng hữu của mẹ con. Hắn đưa cho ta một viên cẩm thạch màu tím, bảo rằng đây là phương thuốc duy nhất có thể cứu lấy con, cứu lấy đứa bé gái đang ngày càng thoi thóp, cứu lấy đứa bé gái mà sinh mạng chỉ còn tính bằng giờ, bằng phút. Hắn nói, để lấy được viên cẩm thạch này, mẫu thân con đã phải trả một giá mà không ai có thể tưởng tượng”

“Những lời hắn nói, ta bán tín bán nghi. Bởi, ngay cả cái tên hắn còn không chịu cho biết thì làm sao mà ta tin cho được. Dường như nhận thấy sự nghi ngờ của ta, hắn chầm chậm lấy ra từ trong người một phong thư được viết bằng máu tươi kèm theo chiếc ngọc bội tự tay ta lựa chọn dành tặng cho mẫu thân con vào sinh nhật của người. Trong thư có nói, ngay khi dùng cẩm thạch cứu sống con, ta và con phải ngay lập tức cao chạy xa bay, đến nơi chốn khác sinh sống, tuyệt không được để lại bất cứ dấu vết nào ở chốn cũ cũng như đừng đợi chờ, mong ngóng bà nữa. Trong thư còn khẳng định rằng, nam nhân mắt xanh dương chính là một vị bằng hữu lâu năm của mẫu thân con, đừng nghi ngờ gì hắn cả”

“Ta làm sao không nhận ra nét chữ, không nhận ra ngọc bội của mẫu thân con cơ chứ? Giờ khắc đấy, đọc những lời bà viết, trái tim ta tan nát, khổ đau bội phần. Cả thế giới như đổ sập xuống người ta. Tại sao, tại sao ông trời lại lấy đi thứ duy nhất ta trân quý, cướp đi người duy nhất ở bên cạnh ta khi tất cả mọi người rời bỏ, bội phản ta? Ta, khi đó, chỉ muốn, chết!!!”

“Nhưng rồi, chính con, Phụng Nhan, chính con là người giúp ta đứng dậy, giúp ta có thêm lý do để sống tiếp. Nếu ta chết rồi, vậy lấy ai sẽ chăm sóc con? Lấy ai sẽ giúp con chữa khỏi bệnh? Như vậy, há chẳng phải làm uổng phí sự hy sinh của mẫu thân dành cho con hay sao? Ta cầm lấy viên cẩm thạch màu tím, loay hoay không biết phải làm sao để có thể sử dụng nó đúng cách. Nam nhân mắt xanh dương nhìn về phía con và nói với ta rằng, hãy đưa viên cẩm thạch về phía con và mọi chuyện sẽ ổn thỏa”

“Ta tức khắc làm theo lời hắn và rồi, điều kỳ diệu đã xảy ra. Viên cẩm thạch ngay khi được đưa lại gần con liền hóa thành một tia sáng, bay thẳng vào lồng ngực con. Và rồi, cơ thể con từ từ bồng bềnh giữa không trung. Không biết trải qua bao lâu, cơ thể con rốt cuộc cũng trở về bình thường. Ý ta là, hoàn toàn bình thường. Tức, sức khỏe, tính mạng con không còn gì đáng ngại. Định thần lại, ta quay về phía nam nhân mắt xanh dương, toan cám ơn thì hắn ta đã biến mất tự lúc nào”

“Sau đó, ta dùng phép thuật bao năm qua giấu kín của mình dọn dẹp tất cả đồ đạc, tư trang, xóa sạch mọi dấu vết, thậm chí là mọi ký ức của những người quen biết ta, rồi cùng con chuyển đến nơi khác sống. Điều duy nhất mà ta hy vọng con có được, chính là sống một cuộc sống bình thường, an an ổn ổn trọn một kiếp người. Nhưng ta nào biết rằng, con sẽ không bao giờ “bình thường”. Viên cẩm thạch kỳ bí kia không chỉ cứu mạng con mà còn mang lại cho con một sức mạnh đặc biệt, thứ sức mạnh lớn dần khi con ngày một trưởng thành”

Ngỡ ngàng với những thông tin mình vừa tiếp nhận, Dạ Cơ lắp bắp cất lời, “Như vậy là … là … sức mạnh của con … không phải là bẩm sinh??? Không phải do con … sinh ra … vào thời khắc đại cát đại lợi như phụ thân từng … từng nói ư???”

Lão nhân đáp, “Xin lỗi con… Tất cả chỉ là lời nói dối. Ta không muốn con … không muốn con … phải biết được quá nhiều không cần thiết… Ta không muốn con trở nên … giống ta khi xưa …”

Sực nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, Dạ Cơ lên tiếng hỏi, “Phụ thân, rốt cuộc tại sao linh hồn của người lại ở trong tảng đá này vậy? Và còn nữa, sao người có thể tổn tại suốt vạn năm có hơn qua? Con … thật sự … lấy làm khó hiểu”

Hồi tưởng lại quá khứ trước kia của mình, lão nhân đáp, “Mọi chuyện bắt đầu từ cái ngày con đột nhiên mất tích. Hiền tế lo lắng, không ngừng cho người tím kiếm con. Thậm chí, chỉ cần nghe thấy cho người na ná giống con, nó sẽ ngay lập tức chạy đến xác minh, không màng cực khổ. Ta những tưởng, mọi bất hạnh đã ngừng lại. Nhưng không, đó chỉ mới là bắt đầu”

“Ngày nọ, một nam nhân khoác trên mình lớp áo màu tím, từ trên trời cao phi thân xuống nhà chúng ta. Ngay khi vừa tiếp đất, ta liền cảm nhận được một luồng năng lượng cực mạnh tỏa ra từ cơ thể hắn, khiến ta nghĩ rằng hắn chính là một những người được thuê để truy lùng ta”

“Bằng tất cả kinh nghiệm trước kia cũng như toàn bộ phép lực của mình, ta sẵn sàng chiến đấu bất cứ giây phút nào. Nhưng, đối tượng hắn ta cần không phải là ta, mà chính là Hồng Tuyết, hiền tế của ta cũng tức tướng công con. Một suy nghĩ chạy dọc trong đầu ta, khiến ta không thể không lên tiếng hỏi, phải chẳng nam nhân đó chính là người nhà của Hồng Tuyết, những người mà Hồng Tuyết không hề có chút khái niệm nào cả”

“Đáp lại câu hỏi của ta, nam nhân áo tím cười lớn, tựa như vừa nghe thấy điều gì đó lố bịch lắm vậy. Hắn ta đưa mắt xung quanh, hòng tìm kiếm bóng hình Hồng Tuyết, người lúc ấy vừa mới đặt chân trở về nhà. Ngay khi thấy Hồng Tuyết, hắn ta liền không chút đắn đo lao người về phía nó. Thấy thế, ta liền dùng phép thuật bảo vệ nó cũng như đối kháng với nam nhân áo tím”

“Ngạc nhiên trước việc ta sở hữu pháp thuật, hành động của nam nhân áo tím có đôi chút chậm lại, khiến ta có đủ thời gian áp chế hắn, tạo cơ hội cho Hồng Tuyết chạy trốn. Thế nhưng, công lực của ta và hắn quả thực cách nhau quá xa, ta không thể nào là đối thủ xứng tầm với hắn. Quả thực, chỉ chưa đầy nửa tiếng, ta đã lãnh trọn một chưởng của hắn ngay giữa ngực mình, làm cho ta gục xuống, mất khả năng chiến đấu. Tuy nhiên, trước khi thua cuộc, ta cũng đã kịp để lại trên mu bàn tay phải hắn một vết thương dài, thứ chắc chắn sẽ để lại sẹo nếu như hắn còn sống đến bây giờ, điều mà ta nghĩ là không thể”

“Do vội vã truy đuổi Hồng Tuyết, hắn ta không kiểm tra xem ta đã chết thật hay chưa. Khi bóng dáng hắn đã khuất dạng, ta tự nhủ rằng, mình không thể chết. Tuyệt không thể chết. Nhất là khi còn chưa tìm thấy con. Do đó, ta liền dùng “Bảo hồn thạch”, thứ bảo vật năm xưa ta mang theo trước khi rời Tần gia, phong ấn linh hồn của mình vào trong tảng đá gần đó, bảo toàn chút hơi tàn, duy trì sinh mạng mong manh của mình, chờ ngày đoàn tụ với con”

“Và rồi, cuối cùng ta cũng có lại được ý thức của mình. Chỉ có điều, đó là 200 năm sau sự cố trên. 200 năm! 200 năm!!! Ta không thể ngờ rằng, quãng thời gian hồi phục linh hồn lại lâu đến vậy. Khi ta tỉnh lại, nhà chúng ta nay đã trở thành một khu rừng rậm rạp, đông đúc yêu quái. Là 1 linh hồn yếu ớt, không thể chống trả, ta trở thành một món mồi ngon cho chúng yêu, giúp chúng tăng cường yêu lực. Sợ hãi bởi điều đó, nhân lúc sức lực còn nhiều, ta liền di chuyển đến một bãi phế liệu gần đấy sinh sống qua ngày cho đến khi Xích Lôi xuất hiện”

“Vạn năm có lẻ đã qua, ta vẫn không thể nào kiếm được một chút tung tích của con. Nhưng ta vẫn không bỏ cuộc, bởi ta tin rằng, với việc hấp thu viên cẩm thạch năm đó, con đã không còn là một nữ tử bình thường. Con sẽ không chết, không thể chết dễ dàng như vậy. Niềm tin đó giúp ta gượng sống qua ngày tại những bãi rác bẩn thỉu, vắng vẻ dáng người, dáng yêu, gắng gượng sống đến ngày cha con ta trùng phùng. Quả thực ông trời không phụ lòng người, không phụ lòng người mà”

“Cả quãng thời gian dài dằng dặc đó, ta cứ nghĩ rằng, Hồng Tuyết đã không còn trên cõi đời này. Bởi, nó chỉ là một nam nhân bình thường, không có pháp thuật, chẳng sở hữu điều gì khác thường nên ta và Xích Lôi … Ai ngờ được, Hồng Tuyết vẫn còn sống … Và rằng, con và nó đã mang lại cho ta một đứa cháu trai kháu khỉnh mang tên cũ của con, Phụng Nhan”

Dạ Cơ tiếp, “Vậy còn mẫu thân con??? Sau đó, người còn … còn có tin tức gì của … của mẫu thân con không…?”

“Đây cũng là chuyện ta nhất định phải nói với con trước khi ta … Mẫu thân con, tuy không biết bằng cách nào, vẫn còn sống cho đến tận ngày nay”

Dạ Cơ mở lớn mắt, không tin vào điều mình vừa nghe được nữa. Vạn năm … vạn năm có hơn, một con người bình thường còn có thể … có thể sống sót ư? Sao lại có chuyện phi lý … phi lý như vậy cơ chứ???

Đúng, cả ta và phụ thân vẫn còn đang tồn tại trên nhân gian này. Nhưng đều dưới dạng thức là linh hồn. Có khí nào, mẫu thân ta cũng như vậy không?

Tựa như hiểu được suy nghĩ Dạ Cơ đang có, lão nhân không nhanh không chậm lắc đầu, “Chuyện mẫu thân con có tồn tại dưới dạng linh hồn giống cha con ta hay không, ta không dám chắc. Chỉ có điều, năm đó, trong thư mẫu thân con gửi có viết rằng, ngọc bội được bà gửi về chính là hiện thân cho sự sống của bà. Người còn, ngọc bội còn. Người mất, ngọc bội mất. Và dù ta chỉ sở hữu một mẩu nhỏ của ngọc bội đó nhưng bao năm qua, mẩu ngọc đó vẫn hiện hữu, không hề tan biến. Như vậy, mẫu thân con làm sao có thể không còn trên cõi đời này chứ?”

“Phụ thân, vậy … ngọc bội đó … ngọc bội đó ở đâu?”

“Phụng Nhan, ngọc bội đó, nhiều năm về trước, ta đã đưa cho con nhân ngày sinh nhật con lên 5. Con còn nhớ không?”

“Khoan đã, như vậy là …”

Dạ Cơ quay người về phía Hồng Tuyết đang bất tỉnh nhân sự, chỉ tay lên chiếc ngọc bội trên y phục chàng, miếng ngọc bội bỉ mẻ một góc nhỏ phía mép trái rồi nói, “Chẳng nhẽ, ngọc bội năm đó của mẫu thân … chính là ngọc bội con tặng cho tướng công vào sinh thần của chàng ư?”

Lão nhân gật đầu, “Đúng vậy, chính nó đấy. Phụng Nhan, dù gì đi chăng nữa, con cũng phải nhớ giữ lấy chiếc ngọc bội đấy. Nó là vật duy nhất giúp con gặp lại mẫu thân của mình. Tuy ta không rõ làm thế nào nhưng chắc chắn, khi thời điểm thích hợp, con sẽ hiểu ra”, xong rồi quay về phía nam nhân tóc vàng đang nằm im trên mặt đất và tiếp, “Xích Lôi, hài tử của ta, con có thể lại gần chỗ ta có được không?”

Gắng sức di chuyển cơ thể của mình nhưng bất thành, Xích Lôi bất lực nói, “Phụ thân, con không thể … Thân thể con …”

Một tia sáng từ viên đá chứa linh hồn lão nhân bay thẳng về phía Xích Lôi, nhanh chóng thâm nhập cơ thể chàng. Vài giây trôi qua, chàng liền có thể dễ dàng cử động thân thể theo ý muốn của mình

“Phụ thân, đây là … là …”

Lão nhân từ ái mỉm cười, “Đây chỉ là một món quà ta dành tặng con mà thôi. Xích Lôi, trước khi ta qua đời, con có thể làm giúp ta thêm 1 việc sau cuối được không?”

Xích Lôi đi về phía phụ thân mình, quỳ sụp xuống rồi vòng tay ôm tảng đá lạnh lẽo vào lòng, bất chấp việc y phục chàng bị lấm bẩn, “Phụ thân, có việc gì, người nói đi. Con nhất định sẽ làm giúp người, sẽ làm giúp người mà”

“Xích Lôi, từ ngày hôm nay trở đi, con có thể mang cái tên Tú Sinh của ta, thay cho cái tên ta đặt cho con nhiều năm về trước được không?”

Ngạc nhiên trước yêu cầu bất ngờ của lão nhân, Xích Lôi hỏi, “Phụ thân, sao người … sao người … lại … lại…”

Lão nhân đáp, “Ta chỉ là, hy vọng “Tú Sinh” có thể ở bên Hồng Tuyết, Phụng Nhan và đứa cháu trai kháu khỉnh của ta mà thôi. Và nếu có thể, một ngày nào đó, được gặp lại phu nhân của mình. Xích Lôi, con có thể giúp ta chuyện này được không?”

Xích Lôi gật đầu không chút suy nghĩ, “Vâng, từ ngày hôm nay, con sẽ là Tú Sinh, sẽ là Tần Tú Sinh, chứ không còn là Xích Lôi nữa”

Lão nhân lắc đầu, “Không phải là Tần Tú Sinh, chỉ là Tú Sinh mà thôi. Cái họ đó, ta đã vứt bỏ nó từ lâu lâu lắm rồi. Đối với ta, Tần gia không có dù chỉ chút xíu quan hệ nào cả. Hãy nhớ, con là Tú Sinh, chỉ là Tú Sinh mà thôi”

“Con biết rồi, thưa phụ thân. Con sẽ là Tú Sinh, con sẽ là Tú Sinh…”

Mặc dù không muốn phá vỡ giây phút cuối cùng của lão nhân bên cạnh gia đình mình, Tuyết Lăng vẫn không thể không lên tiếng, “Bá phụ, nãy người có nói, nguyên do khiến người quy ẩn giang hồ chính là biết được bí mật động trời. Người có thể cho con biết, bí mật đó là gì hay không?”

“Cô nương, người có chắc là người muốn biết bí mật đó không?”

“Ta chắc!!!”

Trầm mặc giây lát, lão nhân rốt cuộc cũng cất lời, “Bí mật động trời đó chính là … nguồn gốc thật sự của nhị họ tam quốc, của thế cục thiên hạ trước kia cũng như hiện nay”

Tuyết Lăng tiếp, “Bá phụ, bí mật đó, rốt cuộc là gì?”

Nguồn gốc của nhị họ, tam quốc ư? Chẳng nhẽ, phía sau bề dày lịch sử đáng nể của Đoạn gia, Tần gia, Thiên Lang quốc, Nguyệt Dạ quốc, Vĩ Đồ quốc còn ẩn chứa những điều không thể để cho người khác biết được hay sao?

“Cô nương, chuyện này, nếu không liên quan đến cô, ta khuyên cô đừng nên tò mò. Cô nương tuy không phải là một người bình thường nhưng bí mật một khi được tiết lộ, rất có thể sẽ dồn cô vào đường cùng như ta ngày xưa. Ta thật không muốn có người phải nếm trải những điều mà ta đã trải qua”

Tuyết Lăng chẳng chút chần chừ liền nói, “Bá phụ, chuyện này ta không thể không can dự. Bởi, suy cho cùng, tên của ta là Tuyết Lăng, Đoạn Tuyết Lăng. Tam tiểu thư nhà họ Đoạn! Người mau nói cho ta biết, rốt cuộc bí mật đó là gì đi?”

Tỉ mỉ quan sát Tuyết Lăng từ đầu đến chân, lão nhân chầm chậm lên tiếng, “Ra vậy, ra vậy, chẳng trách … chẳng trách … Cô nương, bí mật đó chính là …”

Tuy nhiên, chưa kịp nói hết câu, tảng đá ẩn chứa linh hồn lão nhân nhanh chóng đổ vỡ, đứt đoạn thành từng mảnh nhỏ. Biết rằng, thời khắc của mình chẳng còn nhiều, lão nhân chỉ thốt lên một tiếng, “Nhà” rồi tan biến vào trong hư không

Từng hàng nước mắt bị kiềm chế nãy giờ của Dạ Cơ tuôn trào tựa nước mưa mùa lũ, xối xả không ngừng không nghỉ. Hồng Hoa chứng kiến cảnh đó, khó xử không biết làm thế nào cho phải. Sau vài phút đắn đó, nàng rốt cuộc đi về phía Dạ Cơ, bao bọc thân ảnh yếu đuối của muội muội vào trong cơ thể ngập tràn sắc hương của mình

Ngược lại với một Dạ Cơ không ngừng gào khóc, Xích Lôi lại im lặng đến tột cùng. Khuôn mặt chàng, thân thể chàng không hề có một phản ứng nào dù là nhỏ nhất. Chàng quỳ gối nơi đó tựa một bức tượng đồng ngàn năm không suy chuyển. Không một tiếng nấc, chẳng một giọt lệ, không gì cả, chẳng gì hết…

Tuyết Lăng đi về phía Xích Lôi, đặt tay lên vai chàng rồi nói, “Xích Lôi, nếu ngươi cảm thấy buồn thì cứ khóc đi. Bá phụ đã đi rồi nhưng ngươi còn có chúng ta. Kể từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ là gia đình, là thân nhân của ngươi. Ngươi sẽ không đơn độc giữa thế gian này. Không bao giờ nữa”

Xích Lôi chầm chậm quay người về phía Tuyết Lăng, bình tĩnh đáp, “Người nói sai rồi”

Tuyết Lăng nhíu mày, “Sai? Ta nói sai chuyện gì?”

“Tên của tiểu yêu không phải là Xích Lôi. Tiểu yêu là Tú Sinh!”.

“Còn ta là Tuyết Lăng, Đoạn Tuyết Lăng. Chào mừng ngươi đến với gia đình chúng ta”

Tú Sinh dập đầu, vái Tuyết Lăng 3 vái rồi tiếp, “Từ hôm nay xin trao Đoạn Tuyết Lăng tính mạng của tiểu yêu. Thề nguyện sau này trung thành cùng chủ nhân. Nếu trái lời thề, hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục”

Từ trong người Tú Sinh bay ra viên minh châu tựa giọt sương sớm, nhập vào người Tuyết Lăng, chính thức xác nhận quan hệ chủ tớ giữa hai người

Tuyết Lăng hài lòng mỉm cười, ra hiệu cho Tú Sinh đứng lên rồi cùng với chàng đi về phía Hồng Tuyết, Phụng Nhan, Tử Y. Sau khi chắc rằng cả 3 người họ không có chuyện gì, Tuyết Lăng định trở về ngọc lâu, kiểm tra xem tình hình của Đán Thần và Tử Vân

Đúng lúc ấy, ở bên cạnh nơi Soul – Eater ngã xuống lóe sáng khiến cho nàng dừng cước bộ. Đi về phía ấy, giữa đống máu đỏ loang lổ trên mặt đất, Tuyết Lăng chợt nhìn thấy một tấm thẻ bài được làm từ vàng trắng, khắc trên đó ký tự không thể quen thuộc hơn nữa với nàng – VÔ

---------------------------------------

Nhìn thấy bầu trời đang ngày càng sẫm đen, Tuyết Lăng mỉm cười, đóng cửa phòng, chuẩn bị đi nghỉ. Đúng lúc ấy, nàng chợt nghe thấy hai tiếng “cộc cộc” vang lên nơi cửa phòng. Tuyết Lăng nói, “Ai đấy?”

“Là ta. Lưu Ly đây. Đoạn tiểu thư, người còn thức chứ?”

Là Lưu Ly! Tối thế này, bà ta đến tìm ta có chuyện gì vậy?

“Là Lưu hoàng hậu sao? Tất nhiên ta còn thức rồi. Người đợi ta một chút”

Nói đoạn, Tuyết Lăng chỉnh trang lại y phục của mình rồi ra mở cửa, mời Lưu Ly vào phòng

“Lưu hoàng hậu muộn thế này còn thân chinh đến thăm tiểu nữ, thật sự làm cho tiểu nữ cảm thấy hết sức xúc động”, Tuyết Lăng nói

Lưu Ly cười đáp, “Đoạn tiểu thư cứ khách sáo. Đến thăm thượng khách không phải là việc một chủ nhà nên làm hay sao? Chưa kể, thượng khách đó còn là người cứu tính mạng trượng phu, hài nhi của mình nữa chứ”

Một người nô tì tuổi trông ngoài 30 tiến về phía bàn uống nước trong phòng Tuyết Lăng, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ có trên bàn rồi rót cho Lưu Ly và nàng hai chén trà, thứ nước uống luôn được chuẩn bị sẵn sàng tại nơi nơi trong hoàng cung Nguyệt Dạ

Tuyết Lăng và Lưu Ly ngồi xuống đối diện nhau, tao nhã đưa chén trà lên môi, nhấp từng ngụm nhỏ

“Lưu hoàng hậu không cần phải quá câu nệ chuyện lễ nghi. Lãnh Nhu và Lãnh Tình là bằng hữu của ta, bằng hữu gặp nạn, ta sao có thể không ra tay tương trợ chứ? Chưa kể, công lao nào có phải của một mình ta. Không nhờ có đại ca và nhị ca, chỉ dựa vào sức của ta, sao có thể đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người?”

“Đoạn tiểu thư, người quá khiêm tốn rồi. Hoàng thượng và hoàng nhi đã nói rõ tình hình lúc đó cho ta biết rồi. Đoạn tiểu thư, không có người, ta thật không biết sẽ có chuyện gì xảy ra với thân nhân của ta nữa. Một lần nữa, ta xin cám ơn”

Quan sát biểu cảm trên khuôn mặt sắc sảo của Lưu Ly, Tuyết Lăng cảm thấy sự lo lắng của bà ta dành cho Lãnh Khuyết, Lãnh Nhu, Lãnh Tình quả thực là xuất phát tự tận đáy lòng. Cũng là một người mẹ, Tuyết Lăng có thể không nhận ra được, đâu là chân tâm, đâu là giả ý đối với nhi tử thân sinh của mình hay sao?

Nhớ lại năm đó, vào sinh thần 1 tuổi của mình, nữ nhân để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho nàng chính là Lưu Ly. Bà ta là một người phụ nữ xinh đẹp, sắc sảo. Một người phụ nữ không hề đơn giản!!!

Thoáng qua, mọi người có thể nghĩ rằng, bà là một người tham luyến quyền lực, danh vọng cũng như địa vị. Nhưng, linh tính mách bảo ta rằng, đó không phải tất cả. Nếu quyền lực, danh vọng, địa vị là những điều bà ta không thể dứt bỏ, tại sao, trong ánh mắt bà ta lúc nào cũng phảng phất nét cô đơn không thể che dấu, nét cô đơn của người có tất cả nhưng thật ra lại không có gì, nét cô đơn của … Trương Tuyết ngày xưa

Nhìn thấy Lưu Ly, ta như nhìn thấy cái kiếp trước xa xôi của chính mình. Ta có được mọi thứ người người ngưỡng mộ, khao khát nhưng thứ duy nhất quan trọng với ta, ta lại không thể chiếm hữu. Cái cảm giác đó, nó ăn sâu vào trong suy nghĩ, vào trong hành động, khiến ta có những hành vi chính bản thân mình cũng không thể lý giải

Lưu Ly cũng thế, trong ánh mắt của bà ta toát lên vẻ kiên định không sao che lấp, toát lên cái khí thứ quật cường, không chịu từ bỏ, cái khí thế của một bậc đế vương bẩm sinh

Thế gian quả thực trêu ngươi. Lãnh Khuyết là quân chủ chính đáng của Nguyệt Dạ thế nhưng người có đủ tư cách, tài năng và sự độc ác để ngồi lên ngai vàng, lại không ai khác chính là nữ tử chàng ta kêu hai tiếng Lưu Ly

Không khí yên lặng giữa hai người chợt bị phá vỡ bởi câu hỏi của Lưu Ly, “Đoạn tiểu thư, căn phòng tạm bợ này người thấy thế nào? Có điều gì không thỏa đáng không? Nếu có, xin người cứ nói, ta sẽ lập tức thay đổi cho vừa ý người”

Tuyết Lăng nhẹ lắc đầu, “Căn phòng này thật sự không có gì đáng phải chê trách. Xin Lưu hoàng hậu đừng quá bận tâm”

Nhìn quanh căn phòng xa hoa, lộng lẫy chẳng khác nào tẩm cung của hoàng hậu đương triều, Tuyết Lăng không khỏi cảm thấy mình có đôi chút được đối xử quá mức đặc biệt. Đành rằng nàng là nữ nhi duy nhất của Đoạn gia, một trong hai dòng họ pháp sư danh giá trên thiên hạ, nhưng điều đó há có thể giải thích về căn phòng nàng đang tạm trú tại Nguyệt Dạ

Tất cả nội thất, từ bàn ghế cho đến giường tủ, đều được làm từ những loại gỗ thượng hạng, với mức giá mà cả đời những người dân bình thường cũng không thể sở hữu. Nào đã hết, tách trà, ấm chén, chân nến và rất rất nhiều vật dụng bé nhỏ, thiết yếu khác mà ai cũng phải dùng đến, đều được khắc từ bạch ngọc, tinh xảo khôn cùng. Nào chăn, nào rèm, thậm chí là khăn lau mặt có sẵn trong phòng, đều được tạo nên từ những thước vải trân quý, nhẹ dịu khác thường. Có thể nói rằng, căn phòng “tạm bợ” mà Lưu Ly sắp xếp cho Tuyết Lăng, đối với một số người là giấc mơ không bao giờ trở thành hiện thực. Sống trong đó, Tuyết Lăng còn có gì phải phàn nàn nữa sao?

“Vậy sao? Thế thì tốt rồi”

Tuyết Lăng tiếp, “Lưu hoàng hậu, ta thấy căn phòng này có vẻ đã được chuẩn bị sẵn từ lâu. Phải chăng nó được dùng để tiếp đón vị khách quan trọng nào đó của người? Nếu như vậy, sao ta có thể …”

Không để Tuyết Lăng nói hết câu, Lưu Ly cắt lời, “Đoạn tiểu thư, xin người đừng nghĩ quá nhiều. Căn phòng này quả thực ta có tạo nên để tiếp đón một người. Nhưng người ấy cả kiếp này có thể sẽ chẳng bao giờ ở lại đây. Vậy thì, dùng nó để cảm tạ ân nhân cứu mạng hài nhi và trượng phu ta, có gì không đúng ư? Trừ khi người cảm thấy bất tiện …”

“Ta nào có, Lưu hoàng hậu. Ta nào có”

Dường như không muốn đề cập đến chuyện liên quan đến căn phòng này nữa, Lưu Ly liền chuyển chủ đề, “Đoạn tiểu thư, người còn nhớ con búp bê ta tặng người năm nào không? Giờ người vẫn còn giữ nó chứ?”

“Quà tặng của đích thân hoàng hậu Nguyệt Dạ, ta sao có thể dễ dàng vứt bỏ cho được? Con búp bê đó giờ đang được ta bảo quản ở một nơi hết sức đặc biệt, không ai có thể lấy nó nếu không có sự cho phép của ta. Người cứ yên tâm”

Câu nói của Lưu Ly khiến cho Tuyết Lăng nhớ tới Dạ Nguyệt, nhớ tới nam nhân có đôi mắt tựa lửa, mái tóc tựa tuyết, nhớ tới nam nhân có vẻ ngoài lộng lẫy, thu hút tất cả mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên

Nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, Lưu Ly thoáng chút chần chừ rồi rốt cuộc cũng chịu lên tiếng, “Đoạn tiểu thư, phụ mẫu người … dạo này vẫn khỏe chứ?”

Tuyết Lăng mỉm cười, từ tốn đáp, “Nhờ vào hồng phúc của Lưu hoàng hậu, phụ mẫu ta vẫn mạnh khỏe”

“Vậy là tốt rồi … Đêm đã khuya, ta cũng không làm phiền Đoạn tiểu thư nghỉ ngơi nữa. Ta xin phép cáo lui”

Nhìn thấy Lưu Ly chuẩn bị ra về, Tuyết Lăng chầm chậm cất lời, “Lưu hoàng hậu, đến giờ ta vẫn có chuyện cảm thấy khó hiểu, người có thể vui lòng chỉ điểm cho ta có được không?”

Lưu Ly chợt dừng bước, mặt không quay lại nhìn Tuyết Lăng, lên tiếng, “Có chuyện gì xin Đoạn tiểu thư cứ nói”

Tuyết Lăng tao nhã nhấp một ngụm trà rồi nói, “Lưu hoàng hậu, người làm thế nào mà có thể có được máu và lông cánh phượng hoàng lửa vậy?”

Phượng hoàng lửa vốn được mệnh danh là nữ hoàng trong giới yêu ma, sở hữu vẻ ngoài mị hoặc cùng với sức mạnh vốn chẳng thể xem thường. Thiên hạ đồn rằng, máu phượng hoàng lửa có khả năng cải tử hoàn sinh, ban cho nhân loại sự sống trường tồn bất diệt

Nhưng tất cả chỉ là huyền thoại mà thôi. Trên đời này, dù là người hay yêu, tính mạng cũng chỉ có một. Khi đã mất đi rồi sẽ không thể lấy lại. Làm gì có thứ gọi là “trường sinh bất lão”, “cải tử hoàn sinh” hiện hữu cơ chứ?

Nhân loại hay yêu quái, hay bất kể sinh linh nào trên thế gian này, một ngày nào đó, ắt phải chết. Điểm khác biệt duy nhất chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Ngay cả đến những bậc pháp sư vĩ đại hay những giống yêu quái hùng mạnh, tất cả đều không sao thoát khỏi cái quy luật “sinh lão bệnh tử” nghiệt ngã vô ngần

Đúng là có một số loài yêu quái có khả năng trọng sinh nhưng đó chỉ chiếm một số lượng vô cùng nhỏ bé, không hề đáng kể - những dòng giống tồn tại từ thời thượng cổ, đơn cử như Thiên điểu mị hoặc mỹ nhân ngư. Nhưng xét cho cùng, đấy cũng không thể gọi là “hồi sinh”. Nhớ khi đó, khi Ngọc Giai hiện hình, tất cả ký ức, tất cả kỷ niệm về cuộc sống xưa kia của nàng ta đều không còn. “Sống lại” nhưng quên đi mình là ai, quên đi thân nhân, quên đi gia đình, quên đi những thứ quan trọng với mình, đó chẳng qua chỉ là “tồn tại”. Hơn thế nữa, cái giá cho sự “tồn tại” đấy lại không hề nhỏ bé

Để có thể hoàn thành thuật trọng sinh, Ngọc Giai cần máu của một Thuần Sư, nếu không nàng sẽ mãi chỉ là một linh hồn tồn tại bên trong tảng đá mà thôi. Cũng tức là, để “sống lại”, nàng cần đánh đổi tự do của bản thân mình. Bởi khi ấy, nàng và vị Thuần Sư đó đã thực hiện khế ước bằng máu, buộc nghe theo sự sai khiến cho người đó dù nàng muốn hay không

May mắn thay, người nàng gặp là Tuyết Lăng. Nhưng trên đời này, đâu phải pháp sư nào cũng giống như nữ tử giờ đây nàng kêu 1 tiếng “mẹ” cơ chứ?

Đó là về yêu quái, còn về con người, chắc gì một khi đạt đến cấp 10 của Thần Đế/Thượng Tôn pháp sư, con người ta sẽ đạt được mơ ước viển vông, trường tồn cùng thiên địa? Chẳng phải chưa từng có pháp sư nào đạt đến cảnh giới đó sao? Như vậy, sao biết được đó không phải chỉ là lời truyền miệng lâu năm? Như những câu chuyện cổ tích ai cũng từng nghe qua một lần trong đời?

Lại nói về máu phượng hoàng lửa, đúng, chúng có khả năng tái sinh vô cùng mạnh mẽ. Nhưng chúng chỉ có thể làm vậy khi không hoàn toàn bị hủy diệt. Một khi chịu tổn thương quá mức, ngay cả máu phượng hoàng lửa cũng không còn tác dụng! Người rõ điều này hơn ai khác còn không phải là Dạ Nguyệt hay sao?

Tuy máu của phượng hoàng lửa không như những gì người ta đồn thổi nhưng chừng đó năng lực cũng đủ để cho người người thèm khát, săn đuổi. Nhưng, phượng hoàng lửa đâu phải thứ yêu quái dễ bị khuất phục? Đã không biết bao nhiêu pháp sư lên đường truy đuổi, thu phục nó nhưng rồi tất cả đều một đi không trở lại

Vậy tại sao, Lưu Ly lại có thể dễ dàng tặng cho ta cũng như Đoạn gia hai báu vật là búp bê với vải tắm trong máu phượng hoàng lửa, cũng tức Dạ Nguyệt sau này và Phượng Hoàng phiến cơ chứ?

Trước câu hỏi có phần bất ngờ của Tuyết Lăng, Lưu Ly lặng im giây lát rồi thong thả trả lời, “Đoạn tiểu thư cứ xem như là Lưu Ly ta may mắn đi” rồi cất bước rời khỏi căn phòng do chính mình sắp xếp cho Tuyết Lăng

Khi bóng dáng Lưu Ly đã hoàn toàn khuất dạng, Tuyết Lăng liền đi đóng cửa rồi chậm rãi cởi bỏ xiêm y bên ngoài, leo lên giường và suy nghĩ về chuyện cùng với tất cả mọi người dạo quanh Nguyệt Dạ thành ngày mai

Đợi ta thức dậy, ta sẽ đi tìm đại ca, nhị ca, Lãnh Nhu, Lãnh Tình, Lãnh Tư và rủ bọn họ dạo chơi cùng ta. Ta tin, chúng ta sẽ có một ngày vui vẻ và bình yên. Suy cho cùng, chuyện gì có thể xảy ra cơ chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.