[Dịch]Túy Linh Lung

Chương 91 : Ba ngàn tóc đen vì quân lưu




Không biết như thế nào lên loan xe, không biết đến tột cùng có ai nói cái gì với nàng, hồng la cẩm điếm đã bị mưa thu lạnh sũng nước, Khanh Trần tựa vào trên tháp, mỏi mệt từ tứ chi bách hải nhè nhẹ chảy ra, chậm rãi đem thể xác và tinh thần bao phủ.

Trước mắt tầng tầng lộ ra bộ dáng Dạ Thiên Trạm một thân nhung trang, chỉ nháy mắt thoáng nhìn, vì sao làm cho nàng sợ hãi vô cùng.

Không phải chưa bao giờ biết, chính là trong tiềm thức vẫn lảng tránh khả năng này, tựa hồ không nghĩ thì sẽ không phát sinh.

Ngay từ đầu, nàng đã lựa chọn, chưa từng có vì lựa chọn này hối hận qua, nhưng cũng không đại biểu tâm sẽ không đau.

Nàng rất hiểu Dạ Thiên Lăng, tại một khắc này, lại bởi vì hiểu biết mà lâm vào e ngại không hiểu.

Bất luận Nam Cung Cạnh dẫn mười hai vạn tiên phong quân cùng Tây lộ quân của Thập Nhất, lần này xuất chinh bốn mươi vạn tinh binh bên trong quá nửa đến từ Tây Giao đại doanh, liền ngay cả chủ soái tả hữu tiên phong cũng chia vào tay Hạ Bộ Phong cùng Sử Trọng Hầu.

Dạ Thiên Lăng sớm dự đoán được hết thảy, nắm mọi thứ trong tay, đã bố trí tốt lắm thế cục này.

Hư tọa lấy hầu, thả đãi quân đến.

Chiến sự ở trong tay hắn trong lúc đó hóa thành lợi nhận đáng sợ nhất, một khi binh động Bắc cương, hàn kiếm ra khỏi vỏ, vó ngựa đạp núi sông, ai có thể tránh mũi nhọn này. Mặc dù trên triều đình từng bước thoái nhượng nhìn như gian nan, lại có vài phần là thật, vài phần là giả.

Tiến có thể công, lui có thể thủ, hết thảy tiến thối đều ở trong tay hắn, tài giỏi tự nhiên.

Nhắm mắt, chỗ sâu ở trong đáy lòng là cặp con ngươi thanh tịch, u lãnh hàn đàm, thâm lãnh khó dò.

Thần chí chống đỡ một ngày mệt mỏi đến cực điểm, lại ở trong xe mơ màng ngủ. Thẳng đến khi loan xe dừng lại, Bích Dao vén màn x,e nhẹ giọng gọi: “Quận chúa, đã đến nơi.”

Khanh Trần nửa tỉnh nửa mê tỉnh lại, chống cái trán lại ngồi dậy, Bích Dao đỡ tay nàng, lẳng lặng vào trong phủ.

Trước cửa Tề đã chờ hồi lâu tiến đến, cúi người nói: “Vương gia trở về đã lâu, vẫn luôn chờ Vương phi.”

Khanh Trần ở hành lang dài dừng lại, phân phó: “Các ngươi đều đi xuống đi, không cần hầu hạ .” Một mình một người vào phòng ngủ.

Bạch sam túc đạm, Dạ Thiên Lăng đang ở trước án nhìn vài biểu chương, nghe thấy nàng tiến vào, đầu cũng không nâng, chỉ thản nhiên hỏi: “Đi đâu ?”

Khanh Trần chân trần bước trên cẩm thảm, buông tay khẽ thả, ngoại bào ẩm ướt rơi trên mặt đất, búi tóc trên đầu tùy tay mạt hạ, vắt sang một bên một bên, người liền dựa vào nhuyễn tháp nằm xuống, nhắm mắt không nói.

Dạ Thiên Lăng trong tay viết nhanh chưa ngừng, mi tâm lại hơi hơi nhíu. Viết xong, mới nâng đầu nhìn lại, đột nhiên ngẩn ra, đặt bút lên án đứng dậy tiến lên, đưa tay xoa cái trán Khanh Trần: “Làm sao vậy, biến thành như vậy?”

Trong mắt ánh lên ảnh ngược Khanh Trần mỏi mệt đạm quyện bóng dáng, sâu thẳm trong đó đều bị đau tích mạt sát.

Sườn mặt có vài sợi tóc phân tán vẫn mang theo điểm mưa ẩm ướt, Khanh Trần biết chính mình hiện tại nhất định là một thân bộ dáng chật vật, mở to mắt im lặng nhìn hắn, thu thủy trong sáng, giống như nếu điểm nước sơn, sắc mặt càng tuyết trắng.

Dạ Thiên Lăng nhíu mày thật sâu, xoay người nói với ngoại nhân phân phó: “Chuẩn bị nước tắm rửa!”

Tổng không quen nhìn trên nét mặt hắn túc lãnh, Khanh Trần không tự chủ được theo hắn nhíu mi, nhịn không được nâng tay hướng mi gian hắn nhu nhu, đã thấy ánh mắt Dạ Thiên Lăng mạnh mẽ xẹt qua một tia thầm giận, cầm tay nàng, trầm giọng nói: “Đây là có chuyện gì?”

Trên tay trắng nõn ẩn ẩn vài đạo ứ thanh, là mới vừa rồi bị Cận phi nắm nhanh, lúc này mới thấy đau, Khanh Trần né một chút, miễn cưỡng cười cười nói:“Cận tỷ tỷ hôm nay sinh một nam hài, có người không nghĩ để đứa nhỏ sinh ra, thiếp hơi kém chút liền cứu không được mẫu tử bọn họ.”

Sắc mặt Dạ Thiên Lăng âm trầm, cả giận nói:“Nàng liền chỉ biết cứu người, thân mình cũng không quản?”

“Tứ ca.” Khanh Trần nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Khóe môi Dạ Thiên Lăng phong mân, trong mắt mặc dù giận dữ chưa lui, lại đưa tay lấy nhất kiện y bào bọc trên người Khanh Trần, cẩn thận đem nàng ôm lấy, đi nhanh vào chỗ sâu phòng ngủ.

Tiếng nước róc rách lọt vào tai, Dạ Thiên Lăng ôm Khanh Trần chuyển qua một đạo bình phong gấm, nghênh diện hơi nước ngập trời, đi vào dục phòng do nhũ bạch ngọc thạch xây thành.

Dạ Thiên Lăng cho người hầu lui, trực tiếp liền ôm Khanh Trần đi vào trong ao. Nước ấm nóng làm Khanh Trần khẽ run lên, cảm giác lạnh như băng trong khung đều bị xua tan.

Nước ao không sâu, ngồi xuống vừa vặn đến hông, Dạ Thiên Lăng ôm Khanh Trần làm cho nàng tựa vào trong lòng mình, vì nàng bỏ quần áo, động tác mềm nhẹ, tựa hồ sợ làm đau nàng. Khanh Trần nhắm mắt lại mặc hắn đùa nghịch, đột nhiên đưa tay đặt trong ngực hắn, tóc dài rơi vào trong nước phiêu khởi như tơ võng, con mắt sáng nhộn nhạo đón ánh mắt của hắn.

“Có đau hay không?” Dạ Thiên Lăng bắt được tay nàng thấp giọng hỏi.

Khanh Trần lắc đầu, nguyên bản tái nhợt trên mặt nhân hơi nước mà hiện lên một tầng đỏ bừng khác, như cũ không hề chớp mắt nhìn ánh mắt hắn. Ánh mắt Dạ Thiên Lăng trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi hơi sáng ngời, làm như đem hỏa diễm từ chỗ sâu thẳm dấy lên, Khanh Trần đưa tay ôm cổ hắn, khuỷu tay Dạ Thiên Lăng căng thẳng, cúi người liền đem nàng hôn trụ.

Cơ hồ là cuồng nhiệt, tìm kiếm lẫn nhau mềm mại triền miên, hô hấp ấm áp dây dưa cùng một chỗ, thật sâu tham nhập tâm phủ.

Thật lâu sau, Dạ Thiên Lăng đem Khanh Trần ôm vào đầu vai, thở dài một tiếng cúi đầu nói: “Dã nha đầu, chạy ra ngoài một ngày biến thành chật vật như vậy, trở về còn không an phận.”

Khanh Trần ở trong lòng hắn vừa chuyển, ngón tay tinh tế trong nước mơn trớn cổ áo của hắn để ở trước ngực, mị nhãn như tơ, lông mi thật dài liếc nhìn hắn: “Vương gia tính tình thật lớn, chỉ biết răn dạy người ta.”

Ánh mắt Dạ Thiên Lăng hơi hơi nhíu lại, lộ ra tia nguy hiểm, bạc môi như tước giơ lên tựa tiếu phi tiếu,“Đó là do nàng trêu chọc, bổn vương hôm nay không chỉ muốn huấn, còn muốn phạt nàng!” Dứt lời cánh tay mạnh mẽ phát lực, liền đem Khanh Trần từ trong nước bế lên, đi nhanh đến nhuyễn tháp.

Nước rơi đầy đất, Khanh Trần miễn cưỡng đánh ở nơi nào. Trường bào ướt đẫm dán lên thân hình thon dài của Dạ Thiên Lăng, càng có vẻ anh tuấn tuấn tú, giơ tay nhấc chân mơ hồ chất chứa độ mạnh yếu cảm giác, trong mắt tinh quang u xán, anh khí nhiếp nhân.

Dạ Thiên Lăng tay vung lên, lược bỏ quần áo, nâng tay hạ xuống màn lụa yên la mỏng như sương mù, giống như hơi nước dần dần dày.

Thân mình tuyết bạch trên tố cẩm, ba ngàn tóc đen ngưng tán chẩm bạn, nước trong suốt nhiều điểm giọt giọt, dọc theo băng cơ ngọc cốt lưu luyến rơi xuống. Dạ Thiên Lăng cúi người đem Khanh Trần ôm lấy, hôn một viên bọt nước chỗ xương quai xanh nàng, một đường hôn xuống đỉnh núi tuyết trắng điểm hồng yêu diễm.

Khanh Trần nhắm mắt, bên tai như có hơi thở của hắn. Tim đập không khỏi liền theo tiếng hít thở dồn dập rất nhỏ của hắn mà càng nhảy càng nhanh, giống như bị hạ cổ, khống chế không được, không bao giờ thuộc về chính mình.

Ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, Dạ Thiên Lăng lại đột nhiên im lặng xuống, Khanh Trần kỳ quái mở mắt, thấy hắn nhìn nàng, đáy mắt lộ vẻ đau yêu.“Có mệt hay không?” Thấy nàng nhìn mình, Dạ Thiên Lăng thấp giọng mở miệng: “Nếu thân mình không thoải mái thì nói cho ta.”

Thản nhiên , giống như thanh lưu lững lờ, Khanh Trần dương môi cười yếu ớt quyến rũ, đưa tay mơn trớn trong ngực của hắn ôm lấy cổ hắn: “Lăng, ta muốn chàng!”

Cánh tay Dạ Thiên Lăng mạnh mẽ căng thẳng, trong tiếng thở dài cúi đầu hôn môi đỏ mọng say lòng người của nàng. Ấm vụ sương mù đầy thất, thiên địa nhẹ chuyển, nước sữa giao hòa, hết thảy lâm vào u trầm mê cách trong mộng.

Không có thử, không có đoán, không có đau đớn, không có tật nghi, không có hắn, cũng không có nàng. Tình đến sâu thẳm, tâm thần vô tận duỗi thân tham nhập lĩnh vực tối bí ẩn lẫn nhau, quyến luyến dây dưa hợp làm một. Thân thể, thậm chí linh hồn, ở nơi sâu nhất đậm nhất yêu say đắm mà thiêu đốt, dục hỏa mất hồn trở thành một bộ phân của nhau, vĩnh viễn không thể tách ra.

Nhuyễn trướng khói nhẹ, xuân sắc kiều diễm.

Triền miên qua đi, Dạ Thiên Lăng nhắm mắt tựa vào trên tháp, đưa tay vỗ về phía sau lưng Khanh Trần. Khanh Trần dựa vào đầu vai hắn, vẫn không nhúc nhích giống như con mèo nhỏ mệt mỏi, người hơi hơi cảm thấy lạnh, liền hướng bên cạnh hắn cọ cọ, khóe miệng Dạ Thiên Lăng thản nhiên giương lên, kéo bạc thảm bên cạnh đắp lên mình nàng, Khanh Trần xoay người tìm cái tư thế thoải mái nhất, tham lam dựa sát vào hắn ôm ấp ấm áp, bất giác lại mơ màng ngủ.

Dạ Thiên Lăng cũng nhắm mắt dưỡng thần, không biết bao lâu, bên ngoài có người hầu thấp giọng thỉnh: “Vương gia!”

“Chuyện gì?” Dạ Thiên Lăng thản nhiên hỏi.

“Hạ tướng quân cùng Sử tướng quân đều đã đến đây.”

“Ừ.” Dạ Thiên Lăng mở to mắt: “Bảo bọn hắn đến thư phòng.”

“Vâng.”

Khanh Trần ngủ không trầm, mông lung nghe đến tiếng nói chuyện, cảm thấy Dạ Thiên Lăng nhẹ nhàng đưa tay nâng đầu nàng rút lui, lại kê gối xuống. Nàng cuốn lấy cánh tay của hắn: “Tứ ca.”

Dạ Thiên Lăng nâng tay vỗ vỗ hai gò má của nàng: “Tiếp tục ngủ ở đây, hay là ta ôm nàng trở về phòng?”

Khanh Trần lắc đầu: “Thiếp không muốn chàng đi.”

Dạ Thiên Lăng nhíu mày cười: “Quấn người như vậy, nghe lời, ta rất nhanh sẽ trở về.”

“Nếu thiếp không cho chàng đi đâu?”

“A?” Dạ Thiên Lăng gợi lên cái cằm khéo léo của nàng, ánh mắt nghiên phán: “Thanh Nhi của ta tuy rằng nghịch ngợm, nhưng không phải không hiểu chuyện như vậy.”

Khanh Trần bất đắc dĩ buông tay ra, Dạ Thiên Lăng tùy tay cầm lấy một kiện y bào sạch sẽ phủ thêm. Khanh Trần xuất thần nhìn lưng hắn rộng lớn, mắt dần dần ảm đạm đi,“Tứ ca.” Nàng thấp giọng gọi hắn.

“Ừ?” Dạ Thiên Lăng đáp.

Khanh Trần trầm mặc một chút, rốt cục hỏi: “Hắn, có thể sống trở về sao?”

Tay Dạ Thiên Lăng ở chỗ cổ áo hơi dừng một chút, đưa lưng về phía nàng, không nói.

“Chỉ cần...... Chỉ cần còn sống.” Đáy lòng Khanh Trần theo động tác của hắn hơi trầm xuống, hít sâu một hơi nói.

Mãn thất vắng lặng, chỉ có ao bên cạnh tiếng nước leng keng tranh tông, phá lệ lọt vào tai.

Dạ Thiên Lăng lặng im trong nháy mắt, Khanh Trần hơi hơi cắn môi nhìn hắn, bờ lưng thẳng tắp, rộng rãi mặc thêm trường bào màu xanh, lạnh lùng như núi.

Không nói gì chờ đợi, rõ ràng chính là một cái chớp mắt quang âm, lại như quá dài dòng trăm ngàn năm.

“Được.” Đơn giản mà nhẹ nói một chữ, tựa như hắn trước kia thường đáp ứng bồi nàng đi chỗ nào, đáp ứng theo nàng phẩm rượu mới, đáp ứng nghe nàng đạn một tân khúc, bé nhỏ như vậy không đáng kể. Dạ Thiên Lăng đem quần áo sửa lại, tay áo nhất lược, quay lại thật sâu nhìn về phía Khanh Trần, ánh mắt thẳng tiến đáy lòng nàng.

Quen thuộc trả lời, không hỏi nguyên nhân, chỉ cần là thỉnh cầu của nàng. Hắn đều đáp ứng, cho tới bây giờ đều không có làm không được.

Trăm mối cảm xúc ngổn ngang đặt trong bụng, nhưng mà gánh nặng thoải mái thoải mái lại bị một cỗ chua xót hung hăng nhu qua, bể ra chua sót ở yết hầu.

Giống như nhẹ nhàng bâng quơ, nàng lại biết Dạ Thiên Lăng làm thế nào ra một cái quyết định. Hắn cấp nàng một chữ nhận lời sau lưng, vì nàng mà có thêm bao nhiêu gian nan.

Khanh Trần đón nhận ánh mắt Dạ Thiên Lăng, tận lực bình tĩnh nói: “Thiếp nợ hắn một cái mệnh.”

Dạ Thiên Lăng ánh mắt dừng ở trên mặt nàng lưu luyến một lát, đáy mắt lãnh duệ biến mất, vẻ mặt chậm rãi nổi lên nhu hòa, nghe vậy cười: “Thê nói phu làm, thiên kinh địa nghĩa.” Ngữ khí mát lạnh, mang theo tia kiêu căng, càng nhiều nhu tình.

Tâm như cát, trời mềm mại, lệ như mưa, cũng không thấy, Khanh Trần nhẹ giọng gọi: “Tứ ca......”

Thầm than một tiếng, Dạ Thiên Lăng ngồi xuống đem nàng ôm trong người giữ chặt:“Chỉ một câu nói, làm gì như thế. Nàng là thê tử của ta, cả đời này nhất thế đều phải cùng ta làm bạn, ta sở cầu nếu thành thống khổ của nàng, cong ra cái gì?”

Hơi nước uyển chuyển, sa trướng khinh dương, lượn lờ ở cột đá ngọc thạch, thoáng như tiên cảnh bình yên mờ mịt. Khanh Trần nằm ở trong ngực của hắn, nhìn mộng ảo trước mắt, nhẹ nhàng nói: “Tứ ca, cám ơn chàng.”

Dạ Thiên Lăng ôm nàng trầm mặc, sau đó để cái trán lên trán của nàng, thấp giọng nói: “Nếu thật sự muốn nói tạ, có lẽ là ta nên tạ nàng. Thẳng đến khi gặp nàng, ta mới biết nguyên lai cười cũng không khó, con người thật là có thất tình lục dục. Nàng giống như là...... một bộ phận ta đã mất, từ nơi rất xa trở về, nếu trên đời này chỉ có một lựa chọn, ta thà rằng muốn nụ cười của nàng. Thanh Nhi, nếu nàng khổ sở, cho dù là thiên hạ, ta cần gì?”

Thanh thiển nói nhỏ, chữ chữ tình thâm, mi gian đáy mắt, là vô tận mềm nhẹ, vạn phần thương tiếc.

Khanh Trần đem mười ngón lồng cùng hắn, gắt gao cầm, ở dưới cái nhìn chăm chú của hắn ngẩng đầu, giống như ánh mặt trời sáng sớm phá vỡ mây mù u lâm sái chiếu đại địa, hướng hắn lộ ra mỉm cười xinh đẹp nhất.

Đôi mắt hắn tinh quang thanh nhu, thâm lượng u xán, nhiều điểm chiếu sáng nhân sinh, nàng báo lấy mỉm cười, ấm áp, hỉ, nộ, ái, ố của hắn, dắt tay đi, đó là thiên hạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.