[Dịch]Tổng Tài Cưng Chiều Vợ Trăm Phần Trăm

Chương 11 : Muốn trốn sao, vậy coi chừng mạng của cô




Sáng sớm, trong phòng bệnh yên tĩnh, vài tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng. Hạ Tiểu Lạc trở mình, mở ánh mắt còn mơ màng ra, một khuôn mặt phóng đại đột nhiên xuất hiện, cô không khỏi giật mình.

“ Tỉnh? ” Lăng Thiên Dực có bộ dáng bất cần đời đưa tay sờ sờ cái trán của cô gái nhỏ trên giường bệnh.

“ Uhm, không sốt nữa, coi như thuốc có tác dụng. ”

“ Tôi.... Bị làm sao vậy?” Hạ Tiểu Lạc đang nói chuyện cảm giác cổ họng nhói đau một cái.

“ Cô bị sốt, tới 39 độ, là tôi đưa cô đến bệnh viện. ” Lăng Thiên Dực nhếch môi, lộ ra một nụ cười, chờ nghe lời cảm kích. Hạ Tiểu Lạc cổ họng khô khốc, có chút nói không ra lời, huống chi cô cũng không muốn nói chuyện với cái đàn ông thối này. Thời gian một phút lẳng lặng trôi qua, Lăng Thiên Dực không nghe được một tiếng cảm ơn của cô, trong lòng liền không vui, khuôn mặt góc cạnh đanh lại, mang theo bộ dáng tuấn lãng đứng lên, trong ánh mắt lộ ra tia lạnh lẽo.

“ Này, cô gái chết tiệt kia, ngày hôm tôi qua đem cô từ trong tay lão già xấu xí cứu ra, lại đưa cô đến bệnh viện, cho cô phần trị liệu tốt, còn thức suốt một đêm trông cô. Cô bây giờ đã hạ sốt, người cũng thanh tỉnh, chẳng lẽ một tiếng cám ơn cũng không nói được với tôi sao? ” Lăng Thiên Dực nắm cằm của cô gái nhỏ, dường như muốn ăn thịt người ta luôn.

“ không có, tôi đối với anh không lời để nói, anh là cái đồ ôn thần, mau chết đi cho tôi. ” Hạ Tiểu Lạc mắng.

Lăng Thiên Dực bàn tay gia tăng thêm lực bóp,Hạ Tiểu Lạc cảm giác cằm mình sắp bị bóp nát, mà cái ôn thần này cũng càng ngày càng tiến tới gần.

“ tôi tốt bụng cứu cô, cô không lấy thân báo đáp coi như xong, thậm chí ngay cả lời cảm kích đều không nói? Còn mắng tôi là ôn thần, cô rốt cuộc có lương tâm hay không a? ”

“ Bỏ ra, anh ôn thần chết tiệt này, đồ quỷ ……” Hạ Tiểu Lạc mắng.“ mắng chửi người, bởi vì cô quá rãnh rỗi đi. ” Lăng Thiên Dực đem Hạ Tiểu Lạc đặt ở trên giường bệnh, nặng nề hôn xuống, hắn muốn chận lại cái miệng nhỏ của cô. Hạ Tiểu Lạc cả người vô lực, căn bản đẩy không ngã cái người đàn ông đang hôn mình ra. Đang hôn say đắm, bổng, một tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đức chuyện tốt của Lăng Thiên Dực.

“ chuyện gì? ” Lăng Thiên Dực tức giận hỏi.

“ Lăng tổng, ngượng ngùng quấy rầy ngài. Tuần trước ngài hẹn Phó thị trưởng bàn chuyện mảnh đất kia, thời gian là mười giờ sáng nay, ở trung tâm thương mại Kim Kiều. ” Gọi điện thoại là Lộ Na, lúc này đã chín giờ rưỡi sáng, tổng giám đốc luôn luôn không đi trễ hôm nay lại chưa đến công ty, cô chỉ có thể gọi điện thoại nhắc nhở một cái.

“ biết, các ngươi đi an bài trước, chớ chậm trễ, tôi sẽ đến đúng giờ. ” Lăng Thiên Dực nói xong cũng cúp điện thoại. “ Vật nhỏ, cô đàng hoàng ở chỗ này, chờ tôi trở lại sẽ cùng cô tính sổ. Tôi cảnh cáo cô, nếu như muốn chạy trốn, vậy thì coi chừng mạng của cô! ” Lăng Thiên Dực sau khi nói xong, bất thình lình cắn lỗ mũi của cô một cái.

“ nhớ lời của tôi. ” Lăng Thiên Dực nhéo nhéo hai bên gò má mập mạp của Hạ Tiểu Lạc, sau đó đi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng là, Lăng Thiên Dực thế nào cũng không nghĩ ra, lời cảnh cáo của hắn bị Hạ Tiểu Lạc không bỏ vào tai. Lăng Thiên Dực rời đi không tới một phút, y tá trưởng liền tiến vào, nói chuyện không thôi còn cực kỳ nịnh nọt. Hạ Tiểu Lạc ăn một chút cháo y tá trưởng đưa tới, có chút khí lực, liền muốn muốn rời đi, cô phải đi tìm kiếm việc làm, nếu không rất nhanh sẽ bị lưu lạc ngoài đường.

“ Hạ tiểu thư, cô bây giờ còn không thể rời đi. ” y tá trưởng ngăn trở.

“ bệnh của tôi đã tốt, có thể đi rồi.” Hạ Tiểu Lạc mặc quần áo lại, cố đi tới cửa.

“ Hạ tiểu thư, cô nghỉ ngơi nữa một hồi rồi đi, cô mới vừa hạ sốt, thân thể còn tương đối suy yếu. ” Y tá trưởng vội vàng chắn ở cửa.

“ Tôi thật sự có chuyện a, cô làm gì thế, sao ngăn ta nha? ” Hạ Tiểu Lạc làm ra bộ dáng bất đắc dĩ, nào có người không để cho mình đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.