[Dịch]Thục Phi

Chương 98 : Hôn ước




Editor: Moon

Beta: Natalie Pham​

Ánh nến tầng tầng lớp lớp, cháy sáng giữa cung điện rộng rãi, hễ là màu sắc cùng với toàn bộ đồ vật tượng trưng cho sự vui mừng đều bị cất đi, thay vào đó là khung cảnh màu trắng thuần túy, hoa văn phía trên bình hoa bình phong cũng phải che lại, tất cả đồ vật đều thanh lịch tao nhã.

Thái hậu qua đời, đây là quốc hiếu, dân chúng trăm nơi cấm cưới xin, các cửa hàng không được buôn bán trong tám tuần, trong kinh thành, không khí càng trang nghiêm. Công tử thế gia ngày thường chơi bời lêu lổng, phong lưu khoái hoạt, nhưng bây giờ phải ngoan ngoãn cụp đuôi, ở trong nhà làm tôn tử. Gia hiếu không thể so với quốc hiếu được. Nếu như náo loạn gây ra sự cố gì bên trong nhà, cùng lắm bị quan viên trách mắng, làm ra cái gì lúc quốc hiếu bị ngự sử biết, một tờ công văn đưa lên, không cẩn thận cả nhà rơi đầu .

Vì thế, trị an trong kinh thành, chưa bao giờ tốt như hiện tại.

Trước ngự án, Vũ Văn Hi đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương, hắn đã lên triều lại từ bảy ngày trước, ai cũng có thể để tang, nhưng làm vua của một nước, hắn không được có nhiều thời gian để đau buồn. Quốc gia không vì một người qua đời mà đình chỉ hoạt động, trên thực tế, trong tháng này tấu sớ tích lại cũng sắp chôn được người rồi.

Giang Hỉ nhìn ra ngoài điện một chút, thấy sắc trời đã tối, nhìn hoàng đế một lúc thấy người không có dự định nghỉ ngơi, liền tiến lên cầm lấy cái lồng cùng áo khoác ra bên ngoài đèn cung đình, gạt đốt đèn, "Xoạt xoạt" vài tiếng, chỉ nháy mắt bên trong sáng lên không ít, sau đó đem cất kỹ, lúc này mới lui về vị trí cũ. Vũ Văn Hi tùy tay cầm lấy một quyển tấu chương, lúc mở ra nhìn thấy, hơi ngạc nhiên một chút, con trai Ngụy quốc công lại nạp nô tì làm thiếp bất chấp trong thời kì Quốc tang, vi phạm luật, thỉnh bệ hạ trừng trị nặng.

"Ngụy quốc công..." Vũ Văn Hi suy nghĩ một lát, nhấc ngự bút lên viết trên đó viết một hàng chữ, ý chính là cách chức quan của người này, đưa nô tì kia trở về chỗ cũ, sinh tử nữ thì giống như mẫu, nhập tiện tịch.

Giang Hỉ nghe được liền giật mình, Ngụy quốc công, không phải phụ thân thân sinh của Thanh Dương giáo chủ, tiên hoàng hậu Tiêu thị hay sao? Lúc này, Tiêu gia lại làm ra chuyện gì?

Sau khi Vũ Văn Hi viết xong, đem tấu chương vứt vào đống tấu chương đã phê duyệt xong, liền buông ngự bút xuống, tay phải nhẹ nhàng ấn mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày), trên mặt không tự giác lộ ra vẻ mệt mỏi. Thân thể dựa về phía sau một chút, nhớ tới việc hắn cùng thái hậu nói mấy tháng trước...

-------------------------------------------

Trong phòng mùi thuốc lúc có lúc không, màn sa rủ xuống đất, vừa thấy đã biết người trong phòng này bị bệnh khá lâu, mới có thể làm không khí tràn ngập khổ tâm. Tiêu thái hậu nửa tựa vào đầu giường, dung mạo già nua, mơ hồ còn có thể thấy được phong thái khi còn trẻ, ánh mắt vẫn thông suốt khôn khéo như vậy, nàng nhìn nhi tử ngồi ở bên giường nhỏ, vẻ mặt tha thở, nói: "Những ngày gần đây, hàng đêm ta đều mơ thấy những chuyện về phụ hoàng con khi còn sống, còn nói đang đợi ta, hỏi ta khi nào thì đi cùng hắn, thời gian của ta không còn nhiều ..."

"Mẫu hậu đừng nói như vậy. Ngài lại suy nghĩ, đêm nằm mơ, ngài chỉ là quá mức tưởng niệm phụ hoàng, mới mơ thấy những việc này thôi. Hôm nào con mời Kim Nghiệp tự Hối Minh đại sư đến cho ngài..." Vũ Văn Hi vội vàng nói.

Tiêu thái hậu vẫy tay, nói: "Không cần, sinh lão bệnh tử, ai cũng phải trải qua." Ngừng một chút, nói, "Ta mười lăm tuổi được tiên đế sắc phong hoàng hậu nghênh tiếp vào đại môn hoàng cung, ngày tiến cung đầu tiên đã được xưng làm mẫu hậu, đầu tiên là con trai của Thuần Huệ hoàng hậu cô cô ngươi là Ý Quang thái tử, sau lại là thứ tử do các phi tần sinh ra, thẳng đến ngươi sinh ra, tiên đế vì bảo trụ vị trí Đông cung của Ý Quang thái tử Đông, đem ngươi đưa cho Giang Đô vương làm con thừa tự. Ta liều chết không theo, dựa theo ít thứ bậc do Huệ hoàng hậu cho, cuối cùng đem ngươi lưu tại bên người ta, nhưng cũng làm cho phụ hoàng ngươi tức giận, từ đó về sau ít khi bước vào Chiêu Minh cung."

Vũ Văn Hi nói: "Không có mẫu hậu, ngày hôm nay con không thể ngồi lên ngôi vị cửu ngũ này."

Tiêu thái hậu thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Năm ngươi bảy tuổi, Ý Quang thái tử mưu phản, tiên đế giận dữ, phế đi thái tử vị. Sau này, phụ thân ta Kỳ quốc công cùng mấy vị đại thần thượng thư, thỉnh cầu tiên đế lấy quốc sự làm trọng, Đông cung không thể để trống, phụ hoàng ngươi mới chú ý tới ngươi." Nói xong, vui mừng nhìn về phía Vũ Văn Hi, "May mà ngươi cũng không chịu thua kém, không để ta thất vọng."

Vũ Văn Hi cũng nhớ lại chuyện cũ năm đó, khi đó chỉ có mẫu tử bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống ngày đó không thể nói là hài lòng, sau này tiên đế còn đặc biệt sủng ái Vi Đức phi, nếu không phải Vi Đức phi không có con, lúc tranh ngôi vị hoàng đế, chỉ sợ còn muốn nổi thêm sóng lớn. Nhìn thấy mẹ đẻ suy yếu nằm tựa vào trên giường, không khỏi áy náy đứng lên: "Là nhi tử bất hiếu, liên luỵ mẫu hậu."

Ngừng lại một chút, "ngày mai nhi tử sẽ hạ chỉ, cho Tiêu thị trở về hầu hạ ngài."

Tiêu thái hậu lắc đầu: "Không cần, Thanh Dương giáo chủ đã là người thế ngoại, cần gì làm khổ nàng. Nếu như ngươi thật sự nhớ đến, ta còn có một chuyện muốn phó thác cho ngươi."

Vũ Văn Hi vội đứng dậy, khoanh tay nói: "Thỉnh mẫu hậu phân phó."

Tiêu thái hậu cười nhẹ, ánh mắt sáng ngời dị thường, nói: "Triệu vương thông minh tuệ mẫn, cá tính cũng là thập phần nhanh nhẹn, nhập học chưa đầy hai tháng, đã làm Dương thái phó tức giận vài lần, thật sự là như vậy?"

Vũ Văn Hi nghe xong, vội vàng giải thích: "Kỳ nhi chính là ham học hỏi, luôn có nghi vấn không thể trả lời được. Chỉ là trẻ nhỏ vô tâm, lời nói thiếu suy nghĩ, thường không được khéo léo, thái phó nhất thời không tiếp thụ được, cũng là bình thường. Hơn nữa con thấy, thái phó không thật sự tức giận trách tội, ngược lại còn có chút tán thưởng."

"Như vậy cũng không tốt, chưa đủ trầm ổn."

"Tất nhiên kém các ca ca hắn về điểm chững chạc, nhưng Kỳ nhi năm nay chỉ mới bốn tuổi." Yêu cầu một đứa nhỏ bốn tuổi phải giống như lão nhân bốn mươi tuổi vững vàng như núi, được mới lạ.

Nhắc tới Vũ Văn Kỳ, Tiêu thái hậu tự nhiên không phải là không có mục đích, vì thế nói thẳng: "Huynh trưởng ta đã kế thừa Kỳ quốc huyện công tước vị, trưởng tử của hắn có một đích nữ, năm nay bảy tuổi, hôm trước tiến cung ta tận mắt xem qua, tiểu cô nương nhu thuận hiểu chuyện, tính cách cũng lanh lợi. Ta xem, cũng xứng với Triệu vương, hoàng đế cảm thấy sao?"

Kỳ quốc công vốn là tiên đế gia phong cho phụ thân Thuần Huệ hoàng hậu, cũng chính là gia gia Tiêu thái hậu, từ sau khi Tiêu lão thái gia qua đời, liền đến phụ thân Tiêu thái hậu tiếp tục duy trì tước vị, đến bây giờ, là truyền cho huynh trưởng Tiêu thái hậu. Đáng tiếc trải qua việc thứ nhân Tiêu thị vu cổ, phụ huynh chẳng những bị biếm quan, về lão gia, ngay cả tước vị trên người, cũng từ quốc công giáng xuống quốc huyện công. Đây là Vũ Văn Hi đã nhìn mặt mũi Tiêu thái hậu, bằng không nếu là phi tần khác, đã sớm hạ lệnh trảm cả nhà.

Vũ Văn Hi không khỏi suy nghĩ một chút, đây là...

Tiêu thái hậu thấy hắn như thế, ngữ khí nghiêm túc: "Tiêu gia rốt cuộc cũng là nhà ngoại tổ của ngươi, chẳng lẽ ngươi thực sự không nhớ đến một chút tình cảm nào sao?"

Vũ Văn Hi có chút do dự, thật lòng mà nói, hắn không muốn để Vũ Văn Kỳ cưới nữ nhi Tiêu gia, không phải là nữ nhi Tiêu gia không tốt, nếu như xử lý không thỏa đáng, không chừng sau này sẽ phải...

Tiêu thái hậu lại nhấn mạnh: "Triệu vương vốn là sinh non, thân mình luôn không tốt, cháu gái ta tính tình nhu thuận, sẽ biết cách chăm sóc người khác, nàng gả cho Triệu vương, chẳng phải là tốt cho cả hai?"

Vũ Văn Hi nghe xong lời này, cảm thấy thái hậu nói có lý, hơn nữa lại là nguyện vọng của mẹ đẻ, không đành lòng bác bỏ, gật đầu đáp ứng: "Mẫu hậu đừng lo lắng, nhi tử nghe ngài ."

Thôi, Tiêu gia nhiều nhất cũng chỉ là có một vị vương phi, cũng không phải đại sự gì, cứ để thái hậu yên tâm đi.

Tiêu thái hậu trong lòng buông lỏng, bà vì nghĩ cho nhà mẹ đẻ đã an bày tốt, về phần khởi phục quan trường trong triều, phải dựa vào nam nhân hăng hái tranh giành, bà đã làm hết khả năng.

Vũ Văn Hi nói: "Con phải đi Trường Nhạc cung, cùng Thục phi nói một tiếng."

Hai mẫu tử còn nói chuyện một hồi lâu, Tiêu thái hậu lấy quốc sự bận rộn khuyên Vũ Văn Hi trở về Kiến Chương cung.

Sau khi Vũ Văn Hi rời Thọ Khang cung, cũng không đi Kiến Chương cung, mà trực tiếp đến chỗ của Thục phi, đem chuyện hôn ước vừa rồi nói với mẫu thân chính chủ, lại nói: "Đây là nguyện vọng của mẫu hậu, trẫm thật sự không đành lòng cự tuyệt."

Tâm tư của Thẩm Mạt Vân bay lên tận chín tầng mây vì bất thình lình có con dâu, hoàn toàn không thể nói gì, lắp bắp: "Hoàng thượng, ngài, ngài đang, đang nói... thê tử tương lai của Kỳ nhi, thái hậu định sẵn là cháu gái ruột nhà Kỳ quốc huyện công?"

Vũ Văn Hi gật đầu, cảm thấy bộ dáng ngơ ngác này của Thẩm Mạt Vân thập phần thú vị.

Thẩm Mạt Vân sững sờ giương cái miệng nhỏ nhắn, nửa ngày nói không ra lời, thật vất vả lấy lại tinh thần, nhân tiện nói: "Đây, Kỳ nhi mới bốn tuổi, này đính hôn... Có phải hay không phải quá sớm?"

Không biết Vũ Văn Hi có phải hay không đã nghĩ thông suốt, vẻ mặt hoàn toàn không còn do dự như lúc ở Thọ Khang cung, nói: "Nàng cũng nói, là đính hôn, không phải là thành hôn, sớm một chút cũng không sao."

Thẩm Mạt Vân rầu rĩ liếc mắt nhìn Vũ Văn Hi một cái, nói: "Ngài đã nói như vậy, còn hỏi ta làm cái gì?" Nói xong, xoay người, hờn dỗi.

Vũ Văn Hi đưa tay qua bóp mặt nàng, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên da thịt nhẵn nhụi kia một cái, nói: "Tức à?"

Thẩm Mạt Vân ngẩng đầu, nhìn hắn một hồi lâu, mới nói: "Cũng còn tốt, chính là quá mức bất ngờ, nhất thời phản ứng không kịp." Dừng một chút, lại thử hỏi: "Thái hậu làm sao có thể bỗng nhiên nghĩ đến đem tiểu cô nương Tiêu gia hứa gả cho Kỳ nhi?"

Vũ Văn Hi không muốn nói nhiều, đơn giản nói qua: "Có lẽ chính là cảm thấy hai đứa nhỏ xứng đi. Đợi Kỳ nhi đến, ngươi cùng hắn giải thích một chút, trẫm còn có tấu chương cần phê, phải về Kiến Chương cung trước."

Nói xong nhấc chân bước đi, lưu lại Thẩm Mạt Vân dậm chân tại chỗ mắng.

——————————

Từ trong hồi ức tỉnh lại, Vũ Văn Hi ngồi ngay ngắn, lần nữa cầm một quyển tấu chương mới nhìn lên, tựa hồ mới vừa rồi thất thần chỉ là ảo giác, không thật sự phát sinh qua.

Quên đi, như lời thái hậu nói, Tiêu gia là nhà ngoại tổ của hắn, hắn không muốn làm chuyện tuyệt tình. Vị trí Triệu vương phi... Chỉ cần Tiêu gia không trên soán dưới vượt, hắn cũng không để ý về điểm này, dưỡng nơi đó là được.

Giang Hỉ luôn ở bên cạnh hầu hạ, tự nhiên thấy được hoàng đế thất thần, có thể sống được trong hoàng cung, mà còn muốn sống tốt thì trước hết phải học được biết rõ ràng thời điểm nào nên nói, khi nào thì ngậm miệng lại.

Kỳ quốc huyện công phủ

Đương nhiệm Kỳ quốc huyện công nói với thê tử của hắn: "Đây là ý tứ thái hậu, về sau giáo dưỡng nữ nhi ngàn vạn lần không thể thả lỏng, miễn cho tương lai sau khi gả cho Triệu vương, làm mất mặt xấu hổ."

Kỳ quốc huyện công phu nhân Lí thị cũng là có chút nghi hoặc: "Ngài nói, thái hậu đây là có ý gì? Nhiều hoàng tử như vậy, thái hậu thế nào liền coi trọng triệu vương? Nếu Trần vương không được, còn có Diên vương, này triệu vương..." Mới bốn tuổi, "Cũng không thấy hoàng thượng đối với hắn có nhiều sủng ái, mà ngũ hoàng tử được phong Lạc vương, so với Triệu vương càng tôn quý hơn. Hơn nữa thiếp nghe các phu nhân nói, Triệu vương từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, còn không biết có thể sống bao lâu."

Kỳ quốc huyện công nhàn nhạt nói: "Đúng là suy nghĩ của của phụ nữ, Triệu vương tuy thể nhược, không thể uy hiếp đến vị trí kia, thái hậu mới có thể coi trọng Triệu vương. Tuy rằng Triệu vương tuổi nhỏ nhất, nhưng nàng biết, đất phong của hắn ở đâu không? Là Triệu Châu, còn có dọc bờ biển Hàn Linh cùng mười hai châu đất phong. Ninh vương, đất phong chỉ là mười hai cái châu mà thôi, nhưng là nơi xa xôi. Bên khinh bên trọng, ngươi còn chưa nhìn ra sao ?

Lí thị cũng không phải là phụ nữ kém hiểu biết, một chút địa lý thường thức vẫn phải có, ở tại chỗ kinh hô: "Triệu Châu?" Nơi đó có tiếng là nơi giàu có, đất phong của Ninh vương tuyệt đối không thể so được.

Kỳ quốc huyện công nói: "Nếu không phải Triệu vương thể nhược, vị trí Đông cung thái tử, nói không chừng..."

Lí thị không dám chất vấn nữa: "Thiếp hiểu được, giáo dưỡng nữ nhi, thiếp nhất định sẽ giám sát chặt chẽ ."

"Vậy là tốt rồi."

Từ khi thái hậu qua đời, đến 49 ngày sau, cửa hiệu trong kinh thành đã mở cửa trở lại, mọi người cũng có thể ra ngoài đi lại. Bất quá, trong cung vẫn là khải trăng trắng, chỉ có thiên tử không cần nghiêm cẩn thủ thượng hai mươi bảy tháng, ít nhất, tôn tử cháu gái là phải giữ đạo hiếu chín tháng.

Vì vậy, bất kì cung điện nào, cũng lấy màu trắng làm chủ đạo, ngay cả Diên Khánh cung, cũng không ngoại lệ. Chẳng qua, cung điện luôn luôn yên tĩnh, hôm nay có vẻ là có chút tranh cãi ầm ĩ.

"Cạch lang" một âm thanh vang lên, bình hoa bị ném vỡ trên đất, mảnh nhỏ bốn phía.

"Cha không phải là hồ đồ? Cư nhiên gạt ta đem người đưa đi Ninh vương phủ? Lời nói của ta trước kia, thì ra đều là trở thành gió thổi bên tai."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.