[Dịch]Thục Phi

Chương 97 : Phong vương




Editor: Moon

Beta: Natalie Pham​

Thái hậu bệnh nặng, Ninh vương sắp đại hôn, hơn nữa lại là cuối năm, mấy việc này cộng lại, không khỏi làm Thẩm Mạt Vân lần đầu tiên tiếp quản cung vụ có chút cảm giác luống cuống tay chân. May trình tự luật lệ làm việc trong cung luôn được lưu lại, cứ theo vậy mà làm, nên không xảy ra sai lầm lớn nào.

Sau khi bắt đầu tiếp quản cung vụ, Thẩm Mạt Vân bớt chút thời gian gọi Nghi Vân tiến cung, đương nhiên không phải nàng đột nhiên nhớ đến tỷ muội tình thâm gì đó, kể cả có, nàng sẽ không chọn thời điểm rối ren này.

Gọi Nghi Vân tiến cung, chủ yếu vẫn là vì nữ nhi bảo bối của nàng.

Nghi Vân nghe xong, hơi nhíu mày, nói: "Chiếu cố công chúa? Tỷ tỷ nói cái gì vậy? Hà Lạc công chúa cũng là cháu gái ruột của muội, tỷ tỷ nói vậy thật xa lạ, phân phó một câu là được, muội đều nghe theo."

Thẩm Mạt Vân cười nói: “Bảo nhi tính cách có chút bướng bỉnh, tính tình có chút ngạo mạn, nếu khiến muội không vui, chỉ cần nói cho ta biết, ta thay muội dạy lại Bảo nhi.”

Qua năm nay, Bảo nhi đã mười tuổi, là lúc cần phải đi ra ngoài xã hội giao tiếp với mọi người trong kinh thành. Tuy nàng là công chúa, từ lúc bắt đầu, xuất thân của nàng cao hơn các tiểu thư quan lại, nhưng cần phải tiếp xúc làm quen với các quận chúa vương phủ, huyện chủ, tiểu thư hầu phủ, thiên kim quốc công phủ. Cho dù Bảo nhi là công chúa, Thẩm Mạt Vân vẫn hi vọng nữ nhi có thể kết giao với một hai bằng hữu tốt.

Nghi Vân nhướng cao lông mày, nói: "Muội không yin những lời này của tỷ, tỷ yêu thương Hà Lạc như vậy, nỡ lòng giáo huấn nàng sao? Ngay cả khi tỷ thực sự quyết tâm, sợ hoàng thượng mà biết, còn chưa kịp tới Trường Nhạc cung để tìm tỷ biện hộ cho?"

Thẩm Mạt Vân không khỏi trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, nói: "Muội thật nói nhiều."

Nghi Vân lơ đễnh, đứng lên hướng Thẩm Mạt Vân đi qua, ngồi bên cạnh nàng, nắm hai tay nàng, cẩn thận nhìn vài lần, vẻ mặt có chút buồn bực: "Tỷ tiến cung nhiều năm, cũng là mẫu thân ba đứa nhỏ, mà muội để ý, thời gian lớn lên cùng muội không sai lệch nhiều lắm, phong thái càng hơn khi xưa."

Khi bị Nghi Vân kéo hai tay, Thẩm Mạt Vân trong lòng không khỏi tránh né một chút, lại nghe được lời Nghi Vân nói, khóe miệng nhịn không được run rẩy vài cái, mới nói: "Có thể là do Lâm thái y thay ta điều dưỡng vài năm, xem ra vài cái phương thuốc kia quả thật dùng được. Để ta bảo Tiễn Dung chép một phần, cho muội mang về, nhất định có thể làm cho muội trở về thanh xuân thiếu nữ."

Kỳ thực dựa theo quan niệm thế kỷ hai mươi mốt, lúc này hẳn là thời điểm mà Thẩm Mạt Vân đẹp nhất, theo cách nói văn nghệ chính là phảng phất một đóa hoa hồng nở rộ, hương thơm tràn ngập bầu trời. Cho nên, Thẩm Mạt Vân tới bây giờ chưa bao giờ cảm thấy bị xuống sắc vì tuổi già, bây giờ nàng vẫn là một viên minh châu tỏa sáng lấp lánh, chuyện già đi, cũng phải hai mươi năm sau.

Nghi Vân bật cười nói: "Đây chẳng phải là thành yêu quái rồi sao?" Dứt lời, liền buông lỏng hai tay ra, nhưng người vẫn không nhúc nhích, thanh âm kẽ thấp xuống, "muội nghe nói, Liễu gia cố ý sau đại hôn của Ninh vương, chuẩn bị đem nữ nhi nhà mình đưa vào Ninh vương phủ."

Thẩm Mạt Vân cả kinh: "Liễu gia? Sẽ không là nhà mẹ đẻ quý phi đi?" trời, quá nhanh.

Sắc mặt Nghi Vân không thay đổi, ngữ khí lại cực kỳ cẩn thận: "Tỷ không có nghe sai, quả thật là Liễu gia, nghe nói vẫn là ý của Trấn Viễn đại tướng quân. Bất quá đưa vào Ninh vương làm tiểu thiếp không phải là thân muội của quý phi, là nhánh bên kia trong tộc, coi như là em họ nàng ta."

Quan hệ có chút hơn xa, bất quá chỉ cần là họ Liễu, quan hệ thông gia là không tránh được.

Thẩm Mạt Vân có chút khó hiểu: "Trấn Viễn đại tướng quân có ý gì? Quý phi còn đang nuôi dưỡng thất hoàng tử do Liễu dung hoa sinh, này..." Thân thể có chút lạnh, không phải như nàng nghĩ chứ?

Nghi Vân bỗng nhiên nắm chặt tay Thẩm Mạt Vân, nói: "Tóm lại mọi việc tỷ cần cẩn thận, tránh hành sự lỗ mãng. Trong nhà tỷ cũng không cần lo lắng, phụ thân bọn họ đều cẩn thận, chỉ có tỷ một mình ở thâm cung..."

Thẩm Mạt Vân dùng một chút sức nắm tay Nghi Vân, gật đầu, thấp giọng nói: "Tạ ý tốt của muội muội, tỷ sẽ cẩn thận một chút ."

Nghi Vân đi rồi, Thẩm Mạt Vân cảm thấy trong lòng bàn tay một trận lạnh lẽo, nếu Ninh vương cùng Trấn Viễn tướng quân thật sự có ý... Giật mình một cái, lạnh đến nỗi từ trong suy nghĩ hỗn loạn tỉnh lại. Nắm chặt lòng bàn tay, khiến nàng tỉnh táo lại. Nàng quan tâm cái gì? Ngay cả Nghi Vân chỉ là một quận vương phi đều có thể biết đến chuyện tình, chẳng lẽ Định vương cùng hoàng đế còn không rõ sao? Dùng đầu ngón chân cũng biết không có khả năng, nói không chừng đã sớm đào hố chờ.

Thẩm Mạt Vân nâng chén trà lên thổi mấy cái rồi uống vài ngụm trà nóng, lúc này mới trở lại bình thường, bắt đầu đứng lên từ từ suy nghĩ. Hai đứa con nàng còn nhỏ, nếu Ninh vương thật sự thành công, bọn họ hẳn có thể giữ được tánh mạng, nhưng cuộc sống trong tương lai sẽ vất vả rất nhiều. Hiện tại nàng khá lo lắng trong lúc hỗn loạn có thể hay không giết nhầm "Người vô tội", hay là, vào thời điểm đó, Hiền Hoà cung của Lục thái phi, chính là một chỗ tránh nạn khá tốt.

Về phần Bảo nhi, không cần lo lắng, Ninh vương chả nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm đi nhìn chằm chằm không tha một công chúa, chỉ cần Bảo nhi không chủ động đụng lưỡi dao, tính mệnh không lo.

Nghĩ hơn nửa ngày, Thẩm Mạt Vân vỗ cái trán một chút, bây giờ nàng khẩn trương cái gì? Còn chưa thấy động tĩnh gì mà? Đúng là sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, suy nghĩ quá nhiều, dù sao phải hơn 2 tháng nữa Ninh vương mới làm đại hôn, nữ nhi Liễu gia còn chưa đưa vào Ninh vương phủ, tất cả còn quá sớm. Muốn lo lắng, cũng chưa tới phiên nàng, ngôi vị hoàng đế này cũng không phải của nàng, thay hoàng đế quan tâm đến mấy người có mưu phản hay không, chẳng khác đang làm việc không công sao? Thật sự là cầm củ cải đã muốn bán hàng thịt; thực tế, rất không phù hợp hiệu quả kinh tế và lợi ích.

Sau khi nghĩ thông, Thẩm Mạt Vân liền tạm thời đem nguy cơ tiềm ẩn này gác lại, chuẩn bị cẩn thận nghi thức tế lễ ngày tết trong cung.

Hết thảy toàn bộ đều làm theo quy trình đã được lưu lại, không có sai sót gì. Loại đại sự này, người bình thường cũng không dám ngáng chân, trừ phi hắn thật sự không cần cái trên cổ kia.

Mồng một đầu năm đang quỳ ở miếu, Hà Thừa huy bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, làm xáo động một chút. Nâng nàng đi xuống, thái y chẩn mạch xong, đúng là có hỉ mạch hơn một tháng.

Thẩm Mạt Vân nghe xong thái y lời nói, lại nhìn những phi tần còn quỳ gối phía dưới, trong mắt không thiếu sự ghen tị, ngay cả Liễu Quý phi, trên mặt cũng hiện lên một chút đố kị. Suy nghĩ một chút, nàng nói: "Hà Thừa huy có hỉ, cũng là thiên đại phúc phận, không chừng chính là lão tổ tông cố ý báo cho biết. Quý phi nương nương, theo thiếp nghĩ, trước hết để cho Hà Thừa huy ở một bên nghỉ ngơi. Người còn đang hôn mê, chúng ta không nên để cho nàng tiếp tục quỳ gối ở nơi này."

Liễu Quý phi khẽ gật đầu, giương cằm lên nói với nhóm cung nhân: "Đỡ Hà Thừa huy sang một bên, phải chiếu cố tốt. Chờ hoàng thượng đi ra, nghe thánh ý."

Mấu chốt trong đó, Liễu Quý phi không dám làm chủ nên để Hà Thừa huy đi xuống. Thẩm Mạt Vân cũng có ý tứ này, nghe xong lời nói của Liễu Quý phi, dùng ánh mắt nhắc nhở Bảo nhi, thấy nàng thu lại sự thiếu kiên nhẫn trong mắt, lại nhìn tiếp về phía hoàng tử bên kia, hai đứa con trai coi như tốt, lúc này mới an tâm cúi đầu, tiếp tục quỳ.

Ngày đầu tiên trong năm mới, Hà Thừa huy được chẩn đoán mang thai, xem như là điềm lành, tuy rằng hiện tại Vũ Văn Hi không thiếu con, nhưng cái thai này của Hà Thừa huy, vẫn làm hắn vui. Vì thế ngoại trừ ấn lệ được ban cho, còn thưởng thêm vào không ít thứ cho Thúy Vi cung.

Thẩm Mạt Vân không cảm giác gì, ngoại trừ cảm khái công lực kéo cừu hận cho người khác của hoàng đế lại tăng thêm một bậc, còn phân phó Tiễn Dung tặng mấy lễ vật cho Hà Thừa huy. Về phần đối phương giả ngất hay không, điểm này cũng không sao, chính là, trong bụng nàng đúng là có khối thịt kia.

Không biết, Lam Lệ nghi đang chăm sóc bảo vệ tiểu nhi tử bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, khi nhìn đến một chuỗi cung nhân nâng lễ vật ban thưởng ra vào Thúy Vi cung, sẽ có cảm giác gì?

Thân thể thái hậu không tốt, cung yến vào tháng giêng cũng ít xuất hiện, giữa kinh thành bắt đầu xuất hiện nhiều lời đồn đại. Trình thị tìm cái cớ, tiến cung hỏi: "Thái hậu chỗ kia..."

Thẩm Mạt Vân khẽ lắc đầu, nhìn vẻ mặt Trình thị nhất thời cứng lại, mới chậm rãi nói: "Các người còn cái gì để đi, sợ thật sự không tốt ."

Trình thị gật đầu nói: "Ta hiểu được. Kỳ thực cũng do chuyện kia của Tiêu gia, cùng với nhà chúng ta không có liên hệ gì quá lớn. Chính là tam hoàng tử... Con có biết được hoàng thượng có an bày gì không?"

Thẩm Mạt Vân cười cười, nói: "Nhi tử phong vương, là lệ thường của Đại Tề, chẳng lẽ một người là con có thể thay đổi được ?"

Trình thị vừa nghe, cảm thấy vấn đề mình đưa ra thật ngốc, tam hoàng tử không thể đi lên cái vị trí kia, tước vị vương gia, là tuyệt đối trốn không thoát, vì thế nói: "Do ta nhất thời quên mất."

Thẩm Mạt Vân bỗng nhiên nhớ tới nhị ca Thẩm Thương Vân còn đang "Lưu lạc" bên ngoài, liền nói với Trình thị: "Nhiều ngày trước, hoàng thượng có đề cập qua chuyện của nhị ca, sau nhiệm kỳ này, tựa hồ có ý triệu ca ca hồi kinh."

Quả nhiên Trình thị lộ rõ vẻ vui mừng trên đuôi lông mày, thứ tử ở ngoài nhiều năm, là bệnh nặng trong lòng nàng, hiện giờ biết được Thẩm Thương Vân có thể hồi kinh, tuy vẫn còn hai năm, nhưng đó cũng là một cái hi vọng.

"Ngươi trở về nói một tiếng cho cha cùng đại ca, có lẽ bọn họ sẽ có chủ ý." Thẩm Mạt Vân nói, triệu hồi kinh thành, cũng có thể đuổi đi ra ngoài, điều này rất khó nói, tốt nhất nên nghe một chút ý kiến nhân sĩ chuyên nghiệp, nàng không hiểu rõ, sẽ không tùy tiện.

"Đã biết, sau khi nương trở về liền lập tức nói lại với bọn họ." Trình thị cao hứng nói.

Thật vất vả thoát khỏi tháng giêng bận rộn, lại nghênh đón Ninh vương đại hôn.

Thẩm Mạt Vân thân là cung phi, khẳng định không cần nàng tham dự yến hội. Nhưng Bảo nhi luôn luôn ầm ĩ muốn đi xem náo nhiệt, Thẩm Mạt Vân không có biện pháp, đành phải nói: "Phụ hoàng con mà đồng ý, ta tuyệt không ngăn cản con."

"Không ngăn cản cái gì?" Vừa lúc Vũ Văn Hi đến, nghe một câu như thế, không khỏi tò mò hỏi.

"Phụ hoàng." Bảo nhi chạy qua, làm nũng nói: "Ngày mai là hôn lễ của nhị hoàng huynh? Con muốn đi xem lễ. Ngài nói a nương một tiếng, để con đi, có được không?"

Vũ Văn Thụy đi theo phía sau Vũ Văn Hi nghe xong, vội nói theo: "Phụ hoàng, con cũng muốn đi."

Vũ Văn Hi nhìn thoáng qua Bảo nhi, lại vỗ vỗ đỉnh đầu Vũ Văn Thụy, cũng hỏi Thẩm Mạt Vân: "Nàng cũng biết, mấy ngày trước, Bảo nhi đến tìm trẫm, nói là muốn cho Kỳ nhi đi học sớm."

Thẩm Mạt Vân ngạc nhiên khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, giây lát liền hiểu được, khó trách vài ngày nay Vũ Văn Thụy luôn nói với nàng cái gì "Đệ đệ rất thông minh a", "Hắn hỏi rất nhiều vấn đề con đều không có đáp được, thái phó mới có thể trả lời" nói rất nhiều, hóa ra sớm có mưu tính. Vừa buồn cười vừa tức giận trừng mắt nhìn con lớn nhất một cái, thật lòng mà nói, nàng cũng muốn các con thành tài, nhưng nghĩ đến hắn nhỏ như vậy sẽ chịu cực khổ, trong lòng vẫn là không muốn. Suy nghĩ một chút, liền hỏi lại: "Hoàng thượng nghĩ thế nào? Thiếp nghe ngài."

Vũ Văn Hi không có trả lời, mà là nhìn nhìn bốn phía, ngạc nhiên nói: "Kỳ nhi đâu?"

"Còn ngủ trưa, lát nữa cũng nên đánh thức, miễn cho buổi tối lại ngủ không được." Thẩm Mạt Vân nói.

Vũ Văn Hi đi qua, sau khi ngồi xuống, lại tiếp nhận chén trà uống một ngụm, đầu tiên là nhìn về phía Vũ Văn Thụy: "Ngươi thế nào đột nhiên nghĩ đến muốn để cho Kỳ nhi tiến học? Phải biết hoàng tử 6 mới được tiến học."

Vũ Văn Thụy không tự giác đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: "A Kỳ từ nhỏ liền thông minh, rất nhiều thi văn chỉ cần họ một chút liền hiểu, đến thái phó từng khen cái gì ‘kì tài ngút trời’. Tuy bây giờ còn là con giảng thư cho A Kỳ, nhưng chỉ A Kỳ hỏi một chút, con đều không trả lời được, mới có ý tưởng này..."

Bảo nhi rất suốt ruột nhìn náo nhiệt, còn không quên hỗ trợ: "Đúng vậy, phụ hoàng cũng biết, Kỳ nhi từ nhỏ đã cổ linh cổ quái, hắn cả ngày đều cầm cái gì thánh nhân ngôn chê cười ta. Ta thấy, vẫn là cho hắn sớm tiến học một chút, để nhóm thái phó quản hắn đi."

Vũ Văn Hi biết rõ bọn họ nói là sự thật, vì thế quay đầu nhìn về phía Thẩm Mạt Vân: "Nàng thấy thế nào?"

Hoàng đế thế nhưng lại hỏi ý kiến nàng? Thẩm Mạt Vân nhất thời thụ sủng nhược kinh, phải biết rằng, ba cái đứa nhỏ này, Bảo nhi cùng Thụy nhi tuy do nàng dạy vỡ lòng, nhưng sách sử kinh văn chính thức, lại là Vũ Văn Hi tự mình dạy, đến khi lớn một chút, là hạ chỉ để thái phó cùng vài vị hàn lâm học sĩ đến giảng dạy, căn bản không quan hệ đến nàng.

"Này..." Thẩm Mạt Vân chần chờ một chút, đang muốn nói chuyện, ngước mắt lại thấy được ánh mắt Vũ Văn Hi đang thích thú quan sát, đột nhiên liền phản ứng lại, vội trả lời: "Nghe hoàng thượng đi. Nếu hoàng thượng nhận thấy Kỳ nhi thích hợp sớm đi nhập học, thiếp cũng không có ý kiến."

Vũ Văn Hi nghe xong, lại nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Bảo nhi cùng Vũ Văn Thụy, nở nụ cười: "Được rồi, tháng sau để cho Kỳ nhi cùng nhập học đi. Thụy nhi ngươi là huynh trưởng, cần phải chiếu cố đệ đệ nhiều hơn, biết không?"

"Nhi thần hiểu."

"Phụ hoàng, kia nhị hoàng huynh đại hôn, ta có thể hay không đi ra ngoài..." Bảo nhi tiếp tục lôi kéo cọ sát Vũ Văn Hi.

Thẩm Mạt Vân vẫn là yên lặng nghiêng đầu ra chỗ khác, nàng còn tưởng rằng Vũ Văn Hi nhìn như vậy là để ý đến nàng, muốn cùng nàng thảo luận vấn đề giáo dục con cái. Kết quả thì ra hoàng đế căn bản là không có để ý vấn đề giáo dục tiểu nhi tử, lúc này mới đến hỏi nàng.

Về vấn đề này, ngươi có thể lý Vũ Văn Kỳ tuổi còn quá nhỏ, cho nên hoàng đế không thèm để ý. Hoặc là, chính là tiểu nhi tử này, hắn cũng không coi trọng trình độ như trưởng tử...

Vĩnh Húc năm mười tháng ba hai, Ninh vương cưới đích trưởng nữ Yên hỉ hầu Hoắc thị làm chính phi, Ninh vương phủ mở yến hội lớn. Bảo nhi rốt cục cũng nài nỉ được Vũ Văn Hi đồng ý, cùng tứ hoàng tử, phía sau còn có Vũ Văn Thụy cùng chúng tiểu đệ đi theo, đến Ninh vương phủ tham gia tiệc cưới.

Bảo nhi sau khi trở về, còn hưng phấn mà nói: "Thật nhiều người, tân nương thật xinh đẹp, người đến người đi, thật náo nhiệt, nơi nơi đều là màu đỏ tơ lụa, trên cửa sổ, đều dán đầy chữ hỉ. Nghe nói là kéo dài từ buổi sáng đến buổi tối, tân nương tử thực vất vả..."

Thẩm Mạt Vân nghe được hơi cảm thán, đại hôn a, nữ nhân trong cuộc đời có một ngày đặc biệt, nàng không có một ngày này... Nếu là người trong gia đình bình thường, được rồi, nếu là gả cho người trong gia đình bình thường, còn có nói đến tái giá, nhưng là vào cửa cung, ý niệm này cũng đừng suy nghĩ.

Vĩnh Húc năm mười ba tháng ba, bát hoàng tử Vũ Văn Kỳ chính thức tiến học, lúc đó bốn tuổi. Đã sớm biết Vũ Văn Kỳ tuệ mẫn, đám người Dương Mộc không khỏi tán dương, vì thế nổi lên lòng yêu tài, đều dốc hết sức giảng dạy, chân thành chỉ bảo.

Vĩnh Húc năm mười ba tháng năm, hoàng đế hạ chỉ, phong tam hoàng tử là Trần vương, tứ hoàng tử là Diên vương, ngũ hoàng tử là Lạc vương, lục hoàng tử là Trịnh vương, thất hoàng tử là Hàn vương, bát hoàng tử là Triệu vương.

Vĩnh Húc năm mười ba ngày ba mươi tháng sáu, thái hậu chết bệnh, cả nước để tang ——

Ngô, cửu hoàng tử, thập hoàng tử không đầy một tuổi, cho nên lần này liền không có phần cho bọn họ.

Đường triều hoàng tử, phong vương rất sớm, trên người lĩnh chức quan xa, bất quá chính văn sẽ không viết, miễn cho càng hỗn loạn. Sau khi phong vương sau, bọn họ vẫn là có thể luôn luôn ở tại hoàng cung đến mười lăm tuổi, sau khi thành niên lại chuyển đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.