Editor: Natalie Pham
"Lam lệ nghi đâu?" Liễu quý phi vội vàng vung tay cho mọi người đứng lên.
Chu sung viện vẫn cúi người chào Liễu quý phi mới nói: "Bẩm quý phi nương nương, đã đưa vào phòng sinh, bà đỡ cùng ma ma đều đi vào, y nữ cũng ở trong. Để ngừa có chuyện gì, thiếp đã gọi thái y, chắc đang ở trên đường rồi."
Liễu quý phi khẽ gật đầu nói: "Ngươi xử lý không sai." Quay đầu nhìn Vi Vũ nói, "Đi thông báo cho hoàng thượng, đã nói tứ công chúa mất sớm khiến Lam lệ nghi động thai, chỉ sợ sẽ sinh non."
"Dạ, nương nương."
Vi Vũ vừa rời đi, Thẩm Mạt Vân cũng chạy đến, sau khi chào Liễu quý phi, lại đến đám người Chu sung viện hành lễ, sau đó mới có cơ hội hỏi: "Lam lệ nghi như thế nào rồi?"
Vẫn là Chu sung viện trả lời: "Bà đỡ cùng ma ma đã đi vào, thái y đang chạy tới."
Thẩm Mạt Vân còn cẩn thận hỏi: "Vậy tam công chúa đâu? Có người trông nom chưa? Tứ công chúa vừa mới ra đi, phải trông nom tam công chúa chặt chẽ hơn, đừng mắc phải sai lầm."
Chu sung viện nhanh chóng tỉnh lại, vội nói: "Là lỗi của thiếp, đã quên chuyện quan trọng như vậy." Vội vàng dặn dò ma ma thăm tam công chúa, lại đuổi rồi hai người cung nữ đi theo mới yên tâm.
Liễu quý phi lại nói một câu "Thục phi cẩn thận" rồi ngồi xuống không nói chuyện.
Thẩm Mạt Vân cũng lơ đễnh, khẽ gật đầu với Chu sung viện rồi cũng ngồi xuống đợi người ở trong ra ngoài thông báo. Sau một lúc, thái y cũng chạy tới, sau khi hành lễ với ba người bèn đợi trong phòng bên chờ được gọi. Lại một lát sau, Vi Vũ cũng trở lại nhưng cũng không có ai đi sau, nàng ta nói với Liễu quý phi: "Nương nương, hoàng thượng nói ngài hãy trông nom Lam lệ nghi thật tốt."
Chỉ có một câu nói như vậy, cũng không có gì nữa.
Liễu quý phi gật đầu tỏ vẻ đã biết, vung tay lên cho Vi Vũ tiếp tục đứng sau hầu hạ.
Chu sung viện nghe vậy cũng lạnh cả người, mấy năm nay Lam thị được sủng ái đến mức nào, sinh đẻ ba lần, từ tuyển thị thất phẩm thăng làm tiệp dư tam phẩm, kể cả nàng ta đều bị ép đến mức suýt nữa không thở nổi. Hiện nay Lam thị chỉ làm hoàng đế tức giận một lần, kết quả đã bị hàng vị giam lỏng, lúc này nàng ta sinh con, hoàng đế chỉ nói một câu bình thường, cũng không thèm sai thái giám tới. Nhỡ đám người Liễu quý phi thật sự làm gì... Vậy Lam thị chết đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng trách trước khi tiến cung mẫu thân dặn nàng thu liễm tính tình, dặn kĩ không cần đắc tội đám người Quý phi Thục phi, cũng vì lo lắng sẽ có một ngày này đi.
Chu sung viện thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt không tự giác lại hướng về Thẩm Mạt Vân đang ngồi một bên, chỉ thấy đối phương vẫn giữ bộ dáng dịu dàng, uyển chuyển không sợ hãi vinh nhục. Nếu trước kia nàng ta còn ghen tị Thẩm Mạt Vân được sủng ái lâu dài, trải qua chuyện ngày hôm nay đã khiến nàng ta thật lòng bội phục Thẩm Mạt Vân. Dù sao nàng ta cũng có con trai, lại đứng trong hàng ngũ cửu tần, cho dù về sau không giành được vị trí kia nàng ta cũng không cần lo lắng đường ra.
Ít nhất, nàng không cần bị hoàng gia đưa đến chùa xuất gia làm ni cô làm bạn với thanh đăng cổ phật.
Thời gian trôi qua từng phút, thái dương đã chậm rãi đi đến phía tây, tiếng kêu trong phòng sinh cũng từ tiếng kêu rên đau khổ, sau này ngẫu nhiên truyền ra mấy tiếng rên rỉ, từng chậu máu loãng bị mang ra khiến người xem run sợ.
Ở hoàng cung nhiều năm, Thẩm Mạt Vân đã sớm luyện được tính nhẫn nãi, kể cả Liễu quý phi cũng vô cùng bình tĩnh. Dù sao nằm trong phòng là một người lệ nghi, chẳng phải phi tần nào có địa vị cao, cho dù xảy ra chuyện, hoàng thượng cũng không quá chú ý. Đừng nói hoàng đế máu lạnh, đây là thái độ sinh tồn bình thường trong hoàng cung, một nữ nhân không hay xuất hiện trước mặt hắn, cùng một nữ nhân hay làm bạn bên cạnh khẳng định có vị trí khác biệt trong lòng hắn. Không tranh thủ tình cảm cũng có nghĩa cho dù ngươi sinh con, trong mắt hắn, ngươi vẫn chỉ là một ký hiệu, mà không phải người có hình tượng thật.
Rất đau xót, lại rất chân thật.
Chu sung viện đã hơi đứng ngồi không yên, nàng ta đang lo lắng cho con đang ở trong phòng, nhưng lại không dám xin phép rời đi, chỉ có thể lo lắng suông. Vẫn là Thẩm Mạt Vân chú ý tới bèn nói với Liễu quý phi: "Cửu hoàng tử mới được mấy tháng, vẫn cần mẫu thân chăm sóc, nếu không cho cChu sung viện trở về xem một chút, cũng nhường nàng yên tâm, quý phi nương nương cảm thấy sao?"
Liễu quý phi nhìn Chu sung viện một cái, cũng đồng ý nói: "Nơi này có ta cùng Thục phi, cũng không cần ngươi trông, cửu hoàng tử càng không thể thiếu ngươi, ngươi đi về trước đi."
Chu sung viện vui sướng nhanh chóng quỳ xuống nói: "Tạ ơn quý phi nương nương thông cảm, thiếp xin cáo lui." Sau khi đứng lên, lại hơi cúi người chào Thục phi rồi mới rời khỏi sườn điện.
Nhưng Chu sung viện cũng không dám rời đi quá lâu, sao có thể như Liễu quý phi nói, không cần nàng ta ngồi đợi. Cho nên sau khi cho cửu hoàng tử bú sữa, lại dỗ hắn ngủ xong, Chu sung viện vẫn quay lại chỗ của Lam lệ nghi. Vừa vào trong sảnh, chợt nghe ma ma đỡ đẻ nói: "... Lam lệ nghi thật không tốt lắm, nếu thực sự đến thời điểm kia... Nô tì xin hỏi quý phi nương nương xem giữ lại đứa nhỏ hay mẫu thân?"
Chu sung viện vừa nghe vậy cũng ngẩn ngơ, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng hành lễ rồi lui sang một bên, không dám nói nhiều một câu.
Liễu quý phi cũng chưa kịp phản ứng, nàng ta cũng không nghĩ tới tình huống của Lam lệ nghi sẽ xấu đến mức này, năm đó cho dù Thục phi sinh non, nhưng thời gian sinh sản cũng chỉ kéo dài hơn một ít, thân thể không còn sức lực, còn chưa tới mức phải giữ con hay mẫu thân. Nàng ta nhìn thoáng qua Thục phi, chỉ thấy đối phương cũng có vẻ mặt kinh ngạc, nàng ta quay mặt lại nói: "Người đâu, đến cung Kiến Chương nhắn lại lời nói này cho hoàng thượng nghe để ngài quyết định."
"Dạ." Lập tức có một tên thái giám bước ra đáp lại sau đó chạy chậm về phía cung Kiến Chương.
Hoàn hảo hoàng đế cũng không quá cặn bã, đêm nay không gọi phi tần đến hầu hạ, mà ở lại trong điện Lưỡng Nghi ra sức phê tấu chương.
Liễu quý phi lại nói với ma ma: "Tiếp tục vào bên trong trông nom, trước khi hoàng thượng có ý chỉ, cố gắng giữ cả hai mẹ con. Chuyện này, ta không làm chủ được."
Vị ma ma kia đáp: "Nô tì hiểu rõ." Nói xong lại đi vào phòng sinh.
Lúc này Thẩm Mạt Vân mới nói: "Lam lệ nghi đang bị giam lỏng đều được sung viện chăm sóc. Mấy tháng qua, thân thể Lam lệ nghi như thế nào? Thái y nói sao?"
Nghe vậy Liễu quý phi cũng nhìn qua, hỏi: "Thái y hoặc ma ma có từng nói Lam lệ nghi có dấu hiệu sinh non hoặc khó sinh không?"
Tuy rằng không liên quan đến nàng ta, nhưng Chu sung viện vẫn hơi khẩn trương, nàng ta nuốt nước miếng, nói bằng giọng hơi khô ráp: "Mấy tháng qua, thiếp luôn chăm sóc Lam lệ nghi thật cẩn thận, trừ việc không cho nàng ta ra ngoài, chỉ cần nàng ta yêu cầu, thiếp đều đồng ý. Kể cả lúc thái y đến bắt mạch cũng nói đều mạnh khỏe, càng không nghe các ma ma nói qua lần này Lam lệ nghi sẽ sinh non. Thiếp không dám nói dối, xin quý phi nương nương cùng Thục phi nương nương hiểu rõ."
Thẩm Mạt Vân cùng Liễu quý phi nhìn nhau thoáng qua, cuối cùng vẫn là Thẩm Mạt Vân nói: "Chúng ta chỉ hỏi một chút theo lệ thường thôi, nếu ngày nào đó hoàng thượng hỏi cũng có câu trả lời. Chưa nói ngươi có lỗi đâu, đừng suy nghĩ lung tung."
Chu sung viện lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ với Thẩm Mạt Vân nói: "Tạ ơn Thục phi nương nương."
Thái giám chạy đến còn nhanh hơn cung nữ, cũng không đợi lâu lắm tên thái giám kia đã trở lại nói: "Quý phi nương nương, hoàng thượng nói, muốn giữ cả hai người, nếu không được, vậy giữ lại đứa nhỏ."
Liễu quý phi nghe vậy bèn nói với Vi Vũ: "Đi nói lại với người bên trong đi." Vi Vũ cúi người rồi xoay người đi vào phòng sinh truyền lời.
Chu sung viện càng cảm thấy rét lạnh, hoàn toàn chắc chắn muốn đi theo Thục phi, còn hoàng đế, địa vị đều bị giáng đến đáy cốc.
Thẩm Mạt Vân hoàn toàn không biết ý nghĩ của Chu sung viện, chỉ suy nghĩ Lam thị có qua được cửa này không.
Lại qua một canh giờ, trong phòng sinh cuối cùng truyền ra tiếng trẻ con khóc, chẳng qua thanh âm cực kì mỏng manh, nói là khóc, không bằng nói đang hừ kêu. Ngồi một ngày, Thẩm Mạt Vân thực sự không chống đỡ được, vừa nghe tiếng trẻ con khóc cũng giật mình tỉnh lại, vội vàng hỏi: "Đã sinh sao?"
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một vị ma ma đi ra đáp lời: "Bẩm quý phi nương nương, Thục phi nương nương, Lam lệ nghi sinh ra một gã hoàng tử, nhưng thân thể tiểu hoàng tử quá yếu, nô tì thật sự không dám ôm ra ngoài, còn phải mời hai vị nương nương đi vào."
"Vậy Lam lệ nghi đâu?" Liễu quý phi hỏi.
"Lam lệ nghi mệnh lớn, chỉ là sinh sản quá mệt nhọc, vẫn hôn mê."
Liễu quý phi cũng hơi mệt mỏi, nhưng vẫn đứng dậy nói: "Lam lệ nghi không sao thì tốt rồi, bận rộn một buổi tối, chúng ta cũng đi dính một ít không khí vui mừng đi. Người đâu, đến báo tin ở cung Kiến Chương cùng cung Thọ Khang đi. Hơn nữa, gọi thái y tới bắt mạch cho tiểu hoàng tử, xem phải bồi bổ như thế nào, muốn chuẩn bị đủ, nhất định phải cẩn thận, không thể qua loa."
Dặn dò xong, đợi cung nữ đáp lời, Liễu quý phi bèn mang theo Thẩm Mạt Vân cùng Chu sung viện vào phòng sinh, một tấm bình phong ngăn cách nội thất cùng gian ngoài, một cái tã lót màu đỏ được đặt trước mặt Liễu quý phi.
Thẩm Mạt Vân vừa thấy bèn khẽ nhíu mày, đứa nhỏ này thật sự rất nhỏ gầy, sắc mặt xanh tím, khuôn mặt nhăn thành một đoàn, làn da cũng đỏ bừng, nhìn qua... dường như không sống được mấy ngày.
Liễu quý phi nhìn vậy cũng nhíu mày, vẫy tay bảo bà vú bế xuống rồi đi ra. Đám người Thẩm Mạt Vân cũng đi theo, cũng không có ý kiến gì.
Liễu quý phi nhìn hai người, cũng không giấu được sắc mặt mệt mỏi, nhân tiện nói: "Cứ để tiểu hoàng tử ở đây trước cho bà vú cùng ma ma chăm sóc, bản cung sẽ đi bẩm báo với hoàng thượng. Thục phi cùng sung viện cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi trước đi."
Thẩm Mạt Vân thật sự mệt mỏi, cũng không khách khí nói: "Làm phiền quý phi nương nương đi thêm một lần, thần thiếp xin cáo lui." Chu sung viện cũng đi theo sau, cũng không có ý định đến cung Kiến Chương gặp hoàng đế cùng Liễu quý phi.
Liễu quý phi hài lòng gật đầu, rất sảng khoái thả người. Tuy rằng không vừa mắt Thục phi được sủng ái, cũng không thể không thừa nhận, khả năng biết tiến thối, hiểu đại cục thật sự khiến người ta không chán ghét được.
Trở lại cung Trường Nhạc, Thẩm Mạt Vân lập tức nằm trên ghế quý phi, chỉ cảm thấy thật mệt. Hồng Tịch thấy thế, vội cho người đưa cháo cùng điểm tâm lên.
Sau khi ăn lửng dạ, Thẩm Mạt Vân mới hỏi tình huống hôm nay của mấy đứa bé, biết bọn họ đều tốt cũng yên tâm. Tố Nguyệt vừa hầu hạ vừa hỏi: "Chủ tử, Lam lệ nghi như thế nào?"
Thẩm Mạt Vân nói: "Lam lệ nghi sinh một gã tiểu hoàng tử nhưng không tốt lắm."
Tố Nguyệt cùng Hồng Tịch nhìn thoáng qua, cũng hiểu rõ theo cách nói chuyện của Thẩm Mạt Vân, nếu nàng nói không tốt, vậy thật sự không tốt.
――――――――――――――――
Lam lệ nghi sinh non một tiểu hoàng tử ốm yếu cũng không gây ra gợn sóng quá lớn trong hậu cung. Khi biết hoàng đế cũng chỉ phái người đến thăm hỏi cùng thưởng lễ vật theo lệ thường, cũng không quan tâm nhiều đến Lam thị, Tần tiệp dư luôn im lặng đều không nhịn được nói: "Lam thị lại đổ nhanh như vậy, thực sự không thể tưởng tượng được."
Đường muội của nàng ta, đã thăng làm Tần dung hoa lại hơi hoảng sợ: "Ngài nói, tiểu hoàng tử ốm yếu, có phải là Liễu quý phi không..."
Tần tiệp dư lắc đầu: "Chắc không phải, quý phi cũng không phải người vụng về. Ra tay rõ ràng như vậy, cho dù nàng ta là hoàng hậu, cũng không thể giữ được."
"Hừm." Tần dung hoa không hiểu lắm gật đầu.
Tần tiệp dư lại nói: "Mặc kệ chuyện người kia. Bây giờ muội cũng là dung hoa tứ phẩm, hoàng thượng cũng không vắng vẻ muội, nắm chặt thời gian mang thai mới đứng đắn, biết không?"
Tần dung hoa tủi thân nói: "Muội biết. Nhưng hoàng thượng không đến, muội cũng không có cách nào!" Cũng không phải muội muốn sinh thì có thể sinh.
Tần tiệp dư cũng biết mình hơi nóng nảy, giọng nói dịu xuống: "Ta cũng vì muốn tốt cho muội. Bây giờ muội còn trẻ, còn chưa hiểu được, về sau chờ không còn ân sủng, muội mới biết cuộc sống khổ sở như thế nào. Chỉ có đứa nhỏ, mới là chỗ dựa."
Thấy Tần dung hoa chỉ cung kính cúi đầu, nàng ta cũng biết người đường muội này không nghe vào, rơi vào đường cùng nàng ta cũng không nói nữa, dù sao cũng phải đau qua mới biết, vì thế chuyển sang đề tài khác: "Mặc dù Quách phương hoa được thả ra, nhưng lại không được phiên thẻ bài, có thể thấy được đã thất sủng. Tính tình của nàng ta, sớm hay muộn có một ngày sẽ đắc tội với người khác. Muội cách xa nàng ta một chút, biết không?"
Tần dung hoa do dự một lúc mới gật đầu: "Ta đã biết."
Sau khi thái y bắt mạch cho Lam lệ nghi, chỉ nói nàng ta cần tĩnh dưỡng, cũng không có chuyện gì. Nhưng nếu hoàng đế đã không thèm để ý, các phi tần khác lại càng không để ý, nhiều nhất khi cho người đến tặng lễ vật châm chọc mấy câu.
Ngược lại lễ tang của tứ công chúa còn có vẻ trang trọng một chút.
Nhưng Thẩm Mạt Vân cũng không có thời gian chú ý tình huống của Lam thị, bởi vì sắp đến tết Trung thu, mặc kệ là hiến tế hay yến hội đều cần nàng xem qua, hơn nữa người của cục Thượng Phục đến xin chỉ thị về chi phí và số lượng đồ mới quý tiếp theo, càng khiến nàng bận rộn. May mắn, sau khi thay thế Mã thượng cung, lại đuổi mấy cái đinh đi, cục Thượng Phục rất hài hòa, nàng cũng đỡ lo không ít.
Vội vàng qua tết Trung thu, vốn nghĩ rằng sẽ đến chuyện đi săn mùa thu, Bảo nhi càng thường xuyên hưng phấn quấn quít lấy Thẩm Mạt Vân nói đông nói tây, chỉ hận không thể lập tức bay qua đi. Thẩm Mạt Vân cũng bớt chút thời gian đến giáo trường luyện tập cưỡi ngựa, chẳng qua lần trước nghe Tiễn Dung nói, nàng cũng đoán có khả năng không đi được, nhưng không đành lòng làm nữ nhi mất hứng, hơn nữa thái hậu cùng hoàng đế vẫn không nói gì, dứt khoát giả vờ như không biết.
Hôm nay, Tần Doãn vội vàng đến trước mặt Thẩm Mạt Vân nói: "Nương nương, không tốt, thái hậu đột nhiên ngất đi, hoàng thượng biết tin đã đi qua."
Thẩm Mạt Vân tính toán thời gian, nói: "Đã biết. Cho người chuẩn bị một chút, đợi tí nữa đi cung Thọ Khang."
"Dạ, nương nương." Tần Doãn đáp.
Bảo nhi ngồi bên cạnh cảm thấy không thích hợp hỏi: "A nương, có phải hoàng tổ mẫu... Không tốt không?"
Thẩm Mạt Vân đang suy nghĩ lát nữa đến cung Thọ Khang nên nói gì, bất ngờ bị nữ nhi hỏi, bèn nhìn Bảo nhi một cái, gật đầu nói: "Chỉ sợ là vậy. Nhưng có thái y ở, trong cung lại nhiều loại thuốc tốt, chắc còn có thể kéo dài một đoạn thời gian."
"Này, này..." Bảo nhi hơi bối rối, tuy rằng trải qua chuyện của Nghiêm thị, cũng không có nghĩa nàng có thể thản nhiên đối mặt với sự sống chết của người thân, "A nương, con..."
Thẩm Mạt Vân ôm lấy nữ nhi an ủi: "Không có việc gì, con ngoan ngoãn ở đây. Lát nữa ta phải đến cung Thọ Khang thăm hoàng tổ mẫu của con, Bảo nhi ngoan ngoãn ở trong cung, đừng đi loạn khắp nơi a."
Bảo nhi tựa vào lòng Thẩm Mạt Vân, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Tính toán thời gian cũng không sai biệt lắm, Thẩm Mạt Vân buông Bảo nhi ra, lại bị kéo lấy tay áo, vừa cúi đầu đã thấy sắc mặt nữ nhi tái nhợt, nhưng ánh mắt lại cực kỳ quyết tâm, "Bảo nhi?"
Bảo nhi cắn răng nói: "A nương, con đi cùng ngài. Con cũng muốn gặp hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng."
Thẩm Mạt Vân ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, "Cô bé ngốc, đâu cần con đi. A nương đi là được rồi, nhỡ phụ hoàng con tức giận..."
Bảo nhi lắc đầu: "Sẽ không, cho dù phụ hoàng tức giận, cũng chỉ nói con một chút, sẽ không thực sự giận con. A nương, con đưa ngài đi."
Thẩm Mạt Vân sờ đầu nàng, đối mặt với ánh mắt quyết tâm của Bảo nhi, thở dài một hơi nói, "Được rồi, chúng ta cùng đi. Đến cung Thọ Khang cũng không cho không lớn không nhỏ như trước kia, hoàng tổ mẫu đang bệnh nặng, biết không?"
Bảo nhi gật đầu, khó được nhu thuận nói: "Con sẽ chú ý, a nương yên tâm."