[Dịch]Thục Phi

Chương 94 : Đến tiếp sau (hạ)




Editor: Natalie Pham​

"Nhưng cứ hoãn lại việc này đã." Thái hậu nói.

"Ý của mẫu hậu là tấn phong Giang thị không ổn sao?"

Thái hậu nhẹ nhàng xoay động phật châu, nói: "Theo Chu lễ, thiên tử lập một vị hoàng hậu, tam phu nhân, cửu tần, thậm chí triều đại này Thái Tổ hoàng đế sửa tam phu nhân thành tứ phu nhân, Quý, Đức, Thục, Hiền tứ phi cùng tồn tại. Trong đó, lấy Quý phi tôn quý nhất, Hiền phi thấp nhất. Năm đó, hoàng thượng mới lên ngôi bèn phong Liễu thị làm quý phi, Trương thị làm Đức phi, mà Cao thị lại là Hiền phi thấp nhất, ta chỉ biết, hoàng thượng không thích Cao thị. Sau đó năm Vĩnh Húc thứ hai, ngươi muốn phong Thẩm thị thành Thục phi, ta cảm thấy không ổn, nhưng ngươi càng muốn như thế, ta cũng không nói nhiều, cứ như vậy đã quyết định phân vị của Thẩm thị."

Vẻ mặt Vũ Văn Hi cũng trở nên nghiêm túc: "Lúc đó con lo lắng không toàn diện để ngài phải lo lắng."

Thái hậu nói: "Thẩm thị vào cung nhiều năm, ta luôn quan sát, cảm thấy tính tình nàng ta cũng ổn, làm việc nói chuyện đều theo quy củ, không vượt qua cũng không gây sự, còn sinh ra một công chúa cùng hai hoàng tử. Như vậy, nàng ta cũng xứng đáng với phân vị Thục phi."

Vũ Văn Hi nghe vậy cũng gật đầu, nhưng lại khó hiểu hỏi: "Ngài nói việc này..." Có quan hệ gì đến việc hắn muốn tấn phong Giang sung nghi sao?

Thái hậu thấy đã rào đón đủ rồi, bèn nói thẳng: "Hiện nay ngôi vị hoàng hậu còn trống, quý phi đứng đầu, nếu quý phi có chuyện gì, chính là Đức phi cùng Thục phi lo liệu. Giang sung nghi quá ổn trọng nhưng lại không đủ cẩn thận, lúc trước ngươi hạ chỉ cho Giang sung nghi cùng quý phi quản lý hậu cung, chỉ có một cục Thượng Phục đã khiến nàng ta vội vàng hoảng loạn. Sau này khi trả lại sổ sách cho Thục phi, còn suýt nữa không giống, còn quên mất hai cuộn gấm thiên hoa. Đây vẫn là cung Thọ Khang đâu, đã hỗn loạn như thế, còn không biết các cung khác sẽ như thế nào đâu? Ta hỏi ngươi, nếu ngày nào đó quý phi bị bệnh, hoặc buông tay cho Thục phi cùng Đức phi cùng quản lý cung vụ, tâm tính như Giang thị, hậu cung sẽ hỗn loạn thành bộ dáng gì nữa?"

Vũ Văn Hi nghĩ lại một chút, hắn cũng có chút ấn tượng với chuyện thái hậu nói, vì thế khó xử nói: "Nhưng tứ hoàng tử đã mười tuổi, qua mấy năm nữa sẽ ra cung khai phủ. Giang thị vẫn là sung nghi, mặt mũi cũng thật khó coi."

Giọng điệu của thái hậu cũng dịu xuống nói: "Vị trí Đức phi không được, nhưng ba vị trí đầu tiên trong cửu tần không phải còn trống sao? Dù sao cũng không tính bôi nhọ Giang thị. Đừng quên, mẹ đẻ của Ngạc vương con trai thứ hai của tiên đế cũng chỉ là tu nghi mà thôi."

Trong tứ phi Quý phi tôn quý nhất, Hiền phi thấp nhất, Đức, Thục nhị phi cùng cấp, mà trong cửu tần, trừ Chiêu Nghi cầm đầu, lại chia thành thượng tam tần cùng hạ lục tần, tuy phẩm cấp không thay đổi, địa vị lại khác biệt. Làm cái suy luận, ở trong nhà, tỷ muội cùng thế hệ, con vợ cả cùng thứ xuất, có thể giống nhau sao?

Cho nên nhiều năm qua, vị trí thượng tam tần vẫn luôn để trống, vị trí Chiêu Nghi, hoàng đế càng không định phong cho ai, bởi vì thật sự không có người thích hợp. Dù sao, trừ tứ phi nhất phẩm, chỉ có chiêu nghi tôn quý nhất.

Đề nghị này của thái hậu cũng không phải chưa từng có. Một vị hoàng đế triều đại trước được một vị mỹ nhân tuyệt sắc, vừa sinh con trai đã được phong làm Hiền phi, sau này Đức phi cùng con tạo phản mưu nghịch, hoàng đế tức giận, dứt khoát chém đầu con cùng Đức phi. Mà vị trí Đức phi để trống lại cho mỹ nhân rất được sủng ái, nhường nàng ta từ Hiền phi được phong làm Đức phi.

Nghe mẹ ruột nói vậy, Vũ Văn Hi cảm thấy phương pháp này cũng được, suy nghĩ một lát bèn nói: "Vậy theo ý ngài, Giang thị phong làm... Chiêu dung, có thể sao?"

Nếu tâm tính không đủ, chỉ sợ vẫn không thể làm Chiêu Nghi, nhưng Chiêu Dung cũng đủ rồi. Thượng tần vị, tứ hoàng tử cũng có mặt mũi hơn.

Thái hậu hài lòng: "Hoàng đế lo lắng thật chu đáo."

Nói một lát, thái hậu đột nhiên hỏi: "Nhị hoàng tử cũng không còn nhỏ, mẹ đẻ lại mất sớm, hoàng đế đã chọn được vương phi cho hắn chưa?"

Vũ Văn Hi vội nói: "Đã chọn tốt lắm, là trưởng nữ của An Nhạc hầu."

Thái hậu nghĩ một lát cũng nói: "Cũng không sai, là đứa nhỏ tốt. Nếu đã định ra, cứ cho vợ chồng son đại hôn sớm một chút đi, tuổi của nhị hoàng tử cũng không nhỏ." Dừng một lát lại nói, "Cũng để cho Đức Thuận phi yên tâm."

"Mẫu hậu yên tâm, con đã biết."

Thái hậu nói: "Nhớ kĩ là tốt rồi."

Thực ra từ lúc Vũ Văn Hi lên ngôi tới nay, thái hậu hiếm khi vung tay múa chân về chuyện hậu cung, luôn xuất hiện với vẻ mặt từ ái lễ phật trước mặt mọi người. Thời gian lâu dài, khó tránh sẽ có người quên Tiêu thái hậu cũng là người thắng cuối cùng trong chiến trường hậu cung không có khói lửa.

Giang sung nghi không muốn tặng lại quyền quản lý hậu cung cho Thục phi, lợi dụng cung Thọ Khang làm bè đã chạm đến điểm mấu chốt của thái hậu. Bây giờ Tiêu gia không thể lại đưa người tiến cung, thái hậu cũng không có hứng thú đảo loạn hậu cung để tạo thế cho nhà mẹ đẻ, yên ổn vẫn thỏa đáng nhất. Đối với Tiêu thái hậu cứ yên ổn nhất là được. Giang sung nghi cùng Thục phi đã tạo nên thù hận, nếu nâng Giang thị lên, khẳng định sẽ xảy ra hỗn loạn, mà người được lợi sẽ là Liễu quý phi.

Thái hậu tức giận với hành vi của Giang sung nghi, càng nhìn Liễu quý phi không vừa mắt. Bây giờ có Thục phi kiềm chế Liễu quý phi, hậu cung tạm thời bình tĩnh, lúc này lại có người mới vào cung, về sau sẽ thế nào thật khó nói.

Vì thế, cho dù vì con, thái hậu quyết định ra tay đè ép một chút.

Mấy ngày sau, hoàng đế hạ chỉ, sung nghi Giang thị phong làm Chiêu Dung, vẫn ở trong cung Thái Hòa, cuối năm sẽ làm lễ sắc phong; Hà dung hoa được phong làm thừa huy tam phẩm, Tần mỹ nhân được phong làm dung hoa tứ phẩm, trừ những người này, còn thăng hai vị mỹ nhân lên vị trí phương hoa tứ phẩm. Ngoài ra, chính là sự thay đổi nho nhỏ của mấy người cũ, đối với mọi người mà nói, hoàn toàn không đến nơi đến chốn.

Sau khi Giang sung nghi nghe được tin tức này, gò má đỏ bừng vì tức giận, không cam lòng dùng tay phải đánh mạnh xuống bàn khiến chén trà nhẹ nhàng lung lay.

"Đáng giận!" Lồng ngực Giang sung nghi phập phồng vì cơn tức, "Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, hoàng thượng rõ ràng có ý phong làm Đức phi, hiện tại lại chỉ là, chỉ là chiêu dung?"

Rõ ràng tứ phi có chỗ trống, nhưng lại chỉ chuyển nàng lên thượng tam tần, còn không phải vị trí chiêu nghi đứng đầu, mà là chiêu dung đứng thứ hai. Nói ra, cũng thật xấu hổ, nàng hầu hạ hoàng đế nhiều năm, còn sinh ra một người con trai, nhưng còn không tranh được vị trí chiêu nghi. Còn không biết bọn họ đang chê cười nàng ta thế nào đâu!

Một người cung nữ hơi do dự nhưng vẫn tiến lên cẩn thận nói nhỏ bên tai Giang sung nghi: "Nương nương, nô tì nghe nói, mấy hôm trước hoàng thượng đến cung Thọ Khang. Ngài nói, có phải vì chuyện của cục Thượng Phục đã để thái hậu nương nương, lúc này mới..."

Giang sung nghi giật mình: "Nếu ta không nhớ nhầm, lúc đó, Thục phi đã đến cung Thọ Khang đi."

"Đúng vậy, nương nương."

"Thì ra là thế!" Giang sung nghi cắn răng, "Ta đã nói, tại sao Thục phi im lặng như vậy, còn không có tiếng vang nào, cảm tình đã sớm đào hố, chỉ chờ ta rơi xuống."

"Nương nương..."

Giang sung nghi hít sâu mấy lần, vẻ mặt cũng khôi phục thành dịu dàng lạnh nhạt, nói: "Không sao, chẳng qua cảm xúc nhất thời kích động thôi. Nếu đã có thánh chỉ, chúng ta nghe lệnh là được. Ít nhất, hoàng thượng vẫn nhớ kỹ tứ hoàng tử."

"Nương nương có thể suy nghĩ như thế, nô tì yên tâm rồi, vẫn còn nhiều thời gian."

Ngày thứ hai, khi mọi người đến cung Diên Khánh thỉnh an, Liễu quý phi nói mấy câu dạo đầu trước rồi vào chủ đề: "Chắc mọi người đã biết ý chỉ của hoàng thượng. Giang thị được phong lên chiêu dung, cũng là một việc vui, Vi Vũ, lấy ra lễ vật ta đã chuẩn bị."

Sắc mặt Giang sung nghi càng thay đổi, nhưng lại khôi phục bình thường, tiến lên cúi người tạ ơn Liễu quý phi: "Tạ ơn quý phi nương nương."

Sau đó còn có cung nữ tiến lên, nhận lấy khay trong tay Vi Vũ, chỉ thấy là một thanh ngọc như ý cũng mấy món trang sức châu thoa, cũng không hoa lệ, nhưng hình thức cũng vô cùng tinh xảo.

Thấy vậy, Liễu quý phi tươi cười, nói: "Tuy cuối năm mới có lễ sắc phong, nhưng đã có thánh chỉ, từ hôm nay mọi người đều sửa miệng gọi chiêu dung đi."

"Vâng." Các phi tần đều đứng dậy hành lễ với Liễu quý phi.

Liễu quý phi nhận lễ của mọi người mới vẫy tay cho bọn họ ngồi xuống, lại nói: "Hồ thị được phong làm phương hoa, vậy chuyển đến cung Cảnh Phúc cùng Hiền phi..."

Thẩm Mạt Vân ngồi lại vị trí của mình, nghĩ rằng nàng nên cảm ơn tình tình thẳng thắn của Liễu quý phi đã giúp nàng kéo đi không ít thù hận. Nhìn thoáng qua Giang sung nghi đang ngồi đối diện, nàng chậm rãi dời mắt, tâm trạng lại hơi nặng nề, luôn cảm thấy dường như sẽ xảy ra chuyện gì.

――――――――――――

Cung Trường Nhạc.

Bầu trời đen ngòm, một tia gió lạnh thổi bay sự oi bức mấy ngày nay.

Tần Doãn mới về, chỉnh đốn lại trang dung rồi mới đi vào đáp lời cho Thẩm Mạt Vân: "Nương nương, hoàng thượng hạ chỉ, cho trưởng nữ của An Nhạc hầu làm chính phi của nhị hoàng tử, tháng hai sang năm đại hôn."

Thẩm Mạt Vân sợ run một chút, sau đó tính toán, gật đầu nói: "Cũng không kém nhiều lắm là lúc này." Nhưng nàng cũng không quan tâm đến chuyện này, "Hoàng thượng đã chọn được thư đồng cho Thụy nhi chưa?"

Tần Doãn nói mấy cái tên, phụ thân đều là đại thần có quyền trong triều, lại nói: "Chắc sẽ chọn một người trong số mấy vị công tử này, nhưng nghe ý hoàng thượng dường như còn muốn ngũ hoàng tử tự đi nhìn xem."

Thẩm Mạt Vân nói: "Chỉ cần tính tình tốt là được, những chuyện khác cũng không cần quan tâm, để Thụy nhi tự đi nhìn xem cũng tốt." Gia tộc của mấy vị công tử mà Tần Doãn nói đều có danh tiếng khá tốt, tin tưởng Vũ Văn Hi cũng không cố ý tìm thư đồng như Lí Duyên Niên Triệu Cao đến hố con.

Vẫy tay cho Tần Doãn đi xuống, Thẩm Mạt Vân lại hỏi Tố Nguyệt: "Chỗ Giang sung nghi có động tĩnh gì không?"

Tố Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói: "Rất yên tĩnh, dường như đã chấp nhận rồi, cũng không thấy làm ầm ĩ."

Thẩm Mạt Vân không nhịn được xoa trán, nói: "Giang sung nghi thật thông minh, biết lúc này nếu gây chuyện sẽ khó coi, còn có thể liên lụy đến tứ hoàng tử. May mắn lần này nàng ta thiếu kiên nhẫn trước, duỗi tay đến chỗ thái hậu, nếu không để nàng ta được phong làm Đức phi, về sau thật sự là phiền toái."

Từ lúc Vũ Văn Hi để lộ ra tiếng gió, nàng đã bắt đầu nghĩ phải làm thế nào để giữ Giang sung nghi trên vị trí cửu tần. Kể cả giao lại quyền quản lý hậu cung, Giang sung nghi đã bắt đầu tính kế nàng, nếu để Giang sung nghi thành công tấn vị Đức phi, hai người cùng cấp, ngày sau xảy ra chuyện gì, cũng không biết ai đúng ai sai.

Hồng Tịch bưng tới một chén chè đậu đỏ nóng hổi, đặt ở trước mặt Thẩm Mạt Vân, nói: "Nương nương vất vả, ăn chén chè trước đi."

Thẩm Mạt Vân cầm thìa nguấy mấy cái rồi hỏi: "Bảo nhi đâu? Đã trở lại chưa?"

Hồng Tịch nói: "Nương nương yên tâm, từ lúc sắc trời không đúng, Bạc Hà bên người công chúa đã khuyên nàng trở lại, lúc này đã ở trong phòng thay quần áo, tí nữa chắc sẽ đến thăm ngài."

Thẩm Mạt Vân gật đầu, ăn mấy thìa chè đậu đỏ, dặn dò: "Cũng ôm Kỳ nhi đến đây đi, có thể cho bọn họ cùng chơi."

Còn Vũ Văn Thụy, thời gian ở với phụ hoàng còn gấp đôi nàng, không đến giờ Dậu, trên cơ bản đều không thấy người. Đây là sự đáng giận của triều đại phong kiến, nàng muốn chăm sóc con trai thêm một chút, còn bị người ta nói "Mẹ hiền hại con", thật khiến người ta buồn bực.

Đang nói, Bảo nhi đi đến, mặc quần áo màu xanh lục, cả người nhìn qua giống như chồi non mới nở, xinh đẹp đáng yêu.

"A nương!"

Thẩm Mạt Vân lập tức tươi cười, vẫy tay nói: "Đến đây, có chè uống."

Bảo nhi cười vui vẻ, chạy tới ngồi cạnh Thẩm Mạt Vân nói: "Vẫn là a nương đau lòng con nhất. Con mới trở về từ chỗ phụ hoàng, đừng nói chè, phụ hoàng còn không cho con uống trà, đã đuổi con về."

Thẩm Mạt Vân ra hiệu cho Hồng Tịch bưng thêm một bát chè đậu đỏ, sau đó véo gò má mềm mại của nữ nhi, cười nói: "Lại bướng bỉnh sao?"

Lúc này, Vũ Văn Kỳ cũng đến.

"Nào có!" Bảo nhi bĩu môi, nhỏ giọng oán giận, không phải vẽ một con rùa to trên tấu chương sao? Cũng không phải chuyện gì lớn, đáng giá phụ hoàng tức giận như vậy sao? Mắt vừa chuyển bèn nhìn thấy đệ đệ trắng trẻo đáng yêu, vội vàng bế hắn qua, "Kỳ nhi, đến, cho a tỷ thơm một chút."

Vũ Văn Kỳ bất đắc dĩ nhìn trần nhà, lại tới nữa! Thực sự không hiểu, vì sao a tỷ thích nhéo mặt hắn như vậy, cả ngày nói hắn thật đáng yêu, còn có những nữ nhân trong hậu cung, nhìn thấy hắn, cũng có phản ứng giống a tỷ, thật ghê tởm. Vẫn là a nương tốt nhất, không xoa hắn, cũng không nhéo hắn, còn có thể ôm hắn dỗ dành.

Hắn quyết định, a nương là người hắn thích nhất.

Thẩm Mạt Vân lệch qua một bên, cười xem hai đứa con đùa giỡn thành một đoàn, tâm tình trở nên sung sướng.

Tháng bảy, một trận cảm lạnh đã cướp đi mạng sống của tứ công chúa.

Lam lệ nghi đầu tiên bị Thẩm Mạt Vân chơi một vố làm thai nhi vốn không ổn định lắm, sau đó lại bị giáng cấp cùng giam lỏng, dưới đả kích lớn, càng không rời được chén thuốc, không dễ xuống giường.

Lúc đó tứ công chúa bị nóng sốt cao, Lam lệ nghi cũng không để ý, tiểu hài tử sinh bệnh là chuyện thường xảy ra, có thái y, có bà vú, ở cung nữ xem, cũng không thể xảy ra chuyện gì, hơn nữa nàng ta còn đang mang thai, thật sự không thể phân tâm.

Chỉ sơ sẩy một tí, tiểu nữ nhi đã không có.

Khi Lam lệ nghi nghe bà vú khóc sướt mướt tới báo tin, tâm thần bị đả kích mạnh, trước mắt biến thành màu đen, tay phải vỗ về ngực nửa ngày không nói ra lời, "Ta, ta..."

"A, chủ tử, ngài sao vậy?" Cung nữ phát hiện dưới váy Lam lệ nghi dường như không thích hợp lắm.

Vẫn là ma ma cùng bà vú có kinh nghiệm, lập tức hô: "Không tốt, Lam lệ nghi bị động thai, mau, báo cho quý phi nương nương cùng sung viện nương nương, kêu thái y đến, còn có bà đỡ..."

Đợi đến lúc Liễu quý phi đuổi tới, Chu sung viện đã chờ ở chỗ kia, mà Lam lệ nghi cũng bị xác nhận nước ối phá, muốn sinh non.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.