Editor: Natalie Pham
Chuyện Lam thị từ tiệp dư tam phẩm bị giáng xuống thành lệ nghi lục phẩm đã truyền khắp hậu cung trong một đêm.
Hà dung hoa nghe được tin tức này cũng không giữ được nét mặt bình tĩnh, vui sướng hỏi cung nữ báo tin: "Thật sao? Lam thị thật sự bị giáng xuống lệ nghi sao?"
"Là thật, chủ tử. Vừa rồi nội thị đã tuyên chỉ ở chỗ Chu sung viện, còn dặn dò sung viện nương nương phải trông chừng Lam lệ nghi thật kĩ, đừng cho nàng ta đi loạn."
Hà dung hoa nghe vậy cảm thấy thật sảng khoái, nhưng vẫn khó hiểu: "Đang yên lành, tại sao Lam lệ nghi lại khiến hoàng thượng tức giận? Lúc trước không phải hoàng thượng rất sủng ái nàng ta sao? Hơn nữa bây giờ Lam thị còn mang bầu sáu tháng đâu."
Cung nữ kia lắc đầu, thành thật nói: "Nô tì không biết rõ lắm, chỉ nghe nói lúc đó Thục phi nương nương cũng có mặt.
Thục phi... Hà dung hoa vừa cân nhắc, trong lòng cũng suy đoán hẳn là Thẩm Thục phi ra tay đi. Vừa ra tay đã đánh Lam thị vào bụi bậm, thủ đoạn thật sự rất cao, khó trách có thể đứng vững trong hậu cung. Chỉ cần Hà Lạc công chúa, trên cơ bản có thể giúp nàng ta đứng vững không ngã, hơn nữa Thục phi còn có hai người con làm chỗ dựa.
Suy nghĩ một lát, Hà dung hoa đứng dậy nói: "Thân thể Lam lệ nghi không tốt, bây giờ lại bị hoàng thượng giáng chức, tâm tình khẳng định không tốt. Tốt xấu ta cùng nàng ta cũng ở chung một thời gian, dù sao cũng nên an ủi một chút mới được."
Cung nữ hiểu ý cười: "Chủ tử thật có lòng, nô tì phải đi chuẩn bị lễ vật ngay, chúng ta cũng không thể đến tay trắng."
Hà dung hoa hơi nhếch miệng, tao nhã vung tay lên, nói: "Đi thôi, chọn thêm một chút tổ yến thuốc bổ. Từ tiệp dư bị giáng xuống lệ nghi, sợ rằng không có phân lệ tốt như vậy đâu."
"Vâng."
Đợi Hà dung hoa cùng cung nữ mang một đống thuốc bổ đến chỗ Lam lệ nghi lại hoảng sợ trước tình cảnh hỗn loạn, tập trung nhìn lại thấy Chu sung viện đã ở, bèn bước lên phía trước chào mới hỏi thăm: "Sung viện nương nương, đây là..."
Chu sung viện mới hết ở cữ, sắc mặt hồng hào, vừa thấy Hà dung hoa bèn nói: "Ai, hôm nay Lam lệ nghi ra ngoài tản bộ, chắc bị trúng gió lại đi hơi xa, vừa trở về đã la hét kêu đau bụng. Ma ma sợ có chuyện gì bèn nhanh chóng báo lại cho ta, lại đi mời thái y, hiện nay thái y đang ở bên trong bắt mạch đâu."
Hà dung hoa nói: "Thật khéo, muội nghĩ tâm trạng của Lam lệ nghi không tốt, còn mang thuốc bổ tới, chuẩn bị cho nàng ta bồi bổ. Lam lệ nghi cũng thật là, sao lại không cẩn thận như vậy? Tốt xấu nàng ta còn mang thai cốt nhục của hoàng thượng đâu, không quan tâm như vậy, nếu hoàng thượng biết không biết sẽ tức giận đến mức nào?"
Chu sung viện cũng không nói theo, chỉ nói: "Hà dung hoa có lòng. Chẳng qua Lam lệ nghi chắc chưa tỉnh lại ngay, cứ đặt đồ xuống, đợi lát nữa lại cho cung nữ dâng lên cho nàng ta xem đi. Nơi này lộn xộn, nhiều người càng loạn, dung hoa vẫn nên về trước nghỉ ngơi cho thỏa đáng."
Hà dung hoa vừa nghe, cũng không cứng rắn muốn lưu lại, thức thời cho người đặt hòm xuống, sau đó hành lễ với Chu sung viện, nói: "Vậy thiếp xin cáo lui trước."
"Ừ." Chu sung viện vẫy tay, cũng không để ý đến nàng ta nữa, tiếp tục chú ý đến bên trong.
Hà dung hoa cũng không tức giận, hành lễ xong bèn mang cung nữ trở về, khóe miệng còn mang nụ cười nhạt.
Trong cung Diên Khánh, sau khi Liễu quý phi nghe Giang Hỉ nhắn lại ý chỉ của hoàng đế, cũng chưa nói gì, chỉ tiễn Giang Hỉ đi, mới cười lạnh nói với Vi Vũ: "Thật không nhìn ra, Thục phi cũng là người ra tay lưu loát, trước kia đã coi khinh nàng."
Mấy năm nay tuy Lam thị được sủng ái, nhưng không sinh ra con trai, lại chỉ là một tiệp dư nhỏ bé, Liễu quý phi cũng coi thường nàng ta. Muốn hủy hoại Lam thị, đối với nàng ta chỉ là chuyện trong một phút, không ra tay chỉ vì cảm thấy không có giá trị mà thôi.
Vi Vũ cẩn thận hỏi: "Vậy ý nương nương là..." Về sau muốn chống lại Thục phi?
Liễu quý phi khẽ nhíu mày, hiển nhiên đang nhớ tới một sự kiện khác lại đột nhiên cười, nói: "Gấp cái gì? Còn có người gấp hơn chúng ta, người ở cung Thái Hòa, nghĩ đến là thiếu kiên nhẫn."
Vi Vũ là cung nữ đắc lực nhất bên người Liễu quý phi, cũng biết nhiều tin tức hơn người khác, việc nhỏ trong cục Thượng Phục, quý phi cũng không giấu nàng ta. Vì thế nàng mở to hai mắt, hô lớn: "Không thể nào, nương nương, Giang sung nghi luôn luôn trầm ổn lại điệu thấp, không giống như..."
Liễu quý phi nói: "Đừng quên, tứ hoàng tử đã mười tuổi, qua mấy năm nữa sẽ được phong vương, khai phủ cưới phi. Cẩn thận tính ra, trong số các đệ đệ, cũng chỉ có mẹ đẻ của thất hoàng tử có thân phận hơi thấp so với tứ hoàng tử, nói ra ngoài tứ hoàng tử không để ý, Giang sung nghi có thể không suy nghĩ sao?" Thân phận của mẹ đẻ thấp hơn mẫu phi của các huynh đệ khác, cũng rất khó tự tin.
Vi Vũ suy nghĩ lại, đúng là đạo lý này, lo lắng nói: "Nương nương, ngài nói, hoàng thượng vì tứ hoàng tử... sẽ thăng cấp cho Giang sung nghi sao?"
Lại tấn vị, sẽ thành Đức phi nhất phẩm.
Liễu quý phi nhíu mày nói: "Cũng không thể nói rõ. Dù sao Giang sung nghi không mắc sai lầm lớn, ngẫu nhiên nghe cung nhân truyền lời, tứ hoàng tử cũng khá tốt, nghe nói Dương thái phó cũng có ấn tượng không sai với hắn. Tuy không thông minh bằng bát hoàng tử, nhưng có nhị hoàng tử như gạch ngói vụn ở phía trước, tam hoàng tử lại suốt ngày bệnh tật, tứ hoàng tử càng có vẻ đáng quý hơn."
Vi Vũ lo lắng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu Giang sung nghi thành một trong tứ phi, về sau chúng ta lại có rất nhiều phiền toái."
Liễu quý phi thở dài nói: "Nếu hoàng thượng thật sự vì tứ hoàng tử mà tấn phong Giang sung nghi, bản cung có năng lực gì mà ngăn cản đây? Tuy hoàng thượng còn thường đến cung Diên Khánh, nhưng nhà mình biết chuyện nhà mình, so với những tiểu cô nương trong veo như nước, cũng không hiện ra bản cung lớn tuổi suy tàn?" Dừng lại một lát mới nói, "May mắn còn có thất hoàng tử."
Cho dù không phải con đẻ, nhưng cũng có dòng máu của Liễu gia, đến cùng cũng thân thiết hơn nhận nuôi một đứa bé của người khác.
Vi vũ cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, đành nói: "Thất hoàng tử là đứa nhỏ ngoan, nương nương không cần lo lắng."
Liễu quý phi chỉ cười, nhưng không nói tiếp chuyện này.
Ngày thứ hai, khi các phi tần đến cung Diên Khánh thỉnh an, Liễu quý phi nói: "Nếu hoàng thượng cho Lam lệ nghi dưỡng thai trong cung Thúy Vi, miễn nàng ta đến thỉnh an, sung viện cũng tốn sức chăm sóc một chút."
Chu sung viện đứng dậy hành lễ nói: "Thiếp tuân mệnh."
Liễu quý phi "Ừ" một tiếng, nói: "Cửu hoàng tử vừa tròn tháng, cũng cần ngươi chăm sóc tỉ mỉ, nếu quá bận rộn, vậy phiền Hà dung hoa mệt nhọc một chút, chia sẻ thay ngươi tốt lắm."
Lần này cả Hà dung hoa đều đứng lên, hai người đều hành lễ nghe lệnh.
Nói xong chuyện này, Liễu quý phi bỗng nhiên quay đầu nhìn Thẩm Mạt Vân luôn im lặng, cười nói: "Hôm qua ta đã dặn dò phải làm xong áo choàng cho Hà Lạc công chúa trong ba ngày. Thục phi yên tâm, nhất định sẽ không khiến Hà Lạc công chúa không có quần áo."
Thẩm Mạt Vân nghe xong chỉ cười nói: "Đã khiến quý phi nương nương phải quan tâm. Hà Lạc không tốt, mỗi ngày chạy đến giáo trường, nói muốn luyện cưỡi ngựa tốt trước đợt săn mùa thu để hoàng thượng nhìn với cặp mắt khác, cho nên áo choàng mới hỏng nhanh một chút. Nếu như bình thường, cũng không cần như thế." Trong lòng lại thầm nghĩ, tin tức của Liễu quý phi cũng thật nhanh nhạy.
Sắc mặt Giang sung nghi ngồi phía dưới cũng hơi thay đổi.
Liễu quý phi bật cười, nói: "Hà Lạc công chúa hoạt bát, lanh lợi được hoàng thượng yêu thích, đừng nói chỉ là mấy bộ đồ mới, cho dù một ngày thay mười bộ, chúng ta cũng sẽ không ủy khuất nàng."
Thẩm Mạt Vân nói: "Tạ ơn quý phi nương nương yêu thương nàng, ngày khác thiếp bảo Hà Lạc đến cung Diên Khánh nói lời cảm ơn ngài."
Liễu quý phi chợt nhíu mày, nói: "Chỉ là việc nhỏ sao đáng giá công chúa làm vậy, Thục phi quá khách khí."
Thẩm Mạt Vân cười nói: "Hẳn là."
Nhóm phi tần nghe đối thoại của hai người biết rõ Liễu quý phi trực tiếp đối đầu với Thục phi không thành vấn đề, nhưng nếu gặp phải Hà Lạc công chúa, cũng phải đón chào với khuôn mặt tươi cười. Tưởng bày ra tư thế hoàng hậu? Có thể, khi nào thật sự vào cung Chiêu Minh lại nói cũng không muộn, vết xe đổ của Khổng tài tử còn ngay tại trước mắt đâu.
Đột nhiên, một giọng nói hơi điêu ngoa truyền tới: "Cho dù Hà Lạc công chúa tôn quý đến đâu, cũng chỉ là nữ nhi của hoàng thượng, quý phi nương nương ở trong cung được dùng lễ như hoàng hậu, cho nàng đến cảm ơn quý phi nương nương thì có gì không thể? Thần thiếp thấy còn hơi thất lễ đâu."
Vừa dứt lời, cả cung điện đều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Quách phương hoa bằng ánh mắt không thể tin được.
Quách phương hoa vừa được thả ra không lâu, nàng ta vốn nghĩ sau khi bị quý phi giam lỏng, hoàng đế sẽ tới cứu nàng ta. Nhưng sau nửa tháng, cung Kiến Chương không có động tác gì, dường như hoàng đế đã quên nàng ta. Nếu nói bị giam lỏng nửa tháng khiến nàng ta bất bình, như vậy sau khi nàng ta được thả hoàng đế còn không có ý định gặp nàng ta đã khiến nàng ta sợ hãi.
Cho nên nàng ta mới muốn lấy lòng Liễu quý phi bèn nói ra lời nói vừa rồi.
Thẩm Mạt Vân cũng ngẩn ra, lập tức cười nói: "Quách phương hoa nói không sai, cho dù tự tới cửa vẫn là thất lễ. Vừa vặn nha đầu kia vừa làm mấy cái túi thêu, thiếp thấy phối màu coi như xinh đẹp, nhưng chưa thêu đẹp lắm. Nếu quý phi nương nương không ghét bỏ, thiếp sẽ cho Hà Lạc đưa tới cho ngài, xem như cảm ơn tấm lòng của ngài."
Liễu quý phi vội nói: "A, đó là làm cho hoàng thượng cùng thái hậu đi, ta sao dám đoạt lấy. Nếu hoàng thượng biết, cũng không trực tiếp tới cung Diên Khánh hỏi ta."
Nàng ta vừa nói vừa nhìn thoáng qua Quách phương hoa, thật sự là nữ nhân không có đầu óc, tiến cung hơn ba tháng, còn chưa biết rõ tình thế trong cung, thật sự là bùn nhão không thể xây tường. Không nghĩ tới có ngày nàng ta nhìn nhầm, xem ra có thể bỏ qua quân cờ này rồi.
Thẩm Mạt Vân nói: "Sao có thể chứ, nha đầu kia làm mấy cái, cứ nói như vậy, cũng đưa một cái đến cho ngài đi."
Liễu quý phi không nhún nhường được bèn cười nói: "Vậy làm phiền công chúa."
Thẩm Mạt Vân nói: "Làm sao có thể đâu, không phiền toái."
Vũ Văn Hi thật sự có ý muốn tấn phong Giang sung nghi, dù sao cả mẹ đẻ của lục hoàng tử đều là tu dung, Giang thị là người cũ bên cạnh hắn, gần đây tứ hoàng tử cũng biểu hiện khá tốt, vì cho con mặt mũi, cũng vì nhớ tới sự trả giá của Giang thị mấy năm nay, vì thế bèn có ý tưởng này.
Vì thế, trong ngôn từ không khỏi lộ ra dấu vết. Còn việc có bắt giữ được hay không, phải dựa vào khả năng của từng người.
Vũ Văn Hi bèn đến cung Thọ Khang, trừ việc quan tâm đến sức khỏe của tam hoàng tử cùng mẫu thân, còn nhắc đến vấn đề này: "Tứ hoàng tử đã lớn, mẹ đẻ vẫn là sung nghi cũng không thể nói nổi, trẫm muốn cho Giang thị tấn vị Đức phi, mẫu hậu cảm thấy như thế nào?"
Trước kia Vũ Văn Hi có thói quen bàn bạc cùng hoàng hậu những việc này, sau khi Tiêu thị đi tu hành, Vũ Văn Hi cũng không tấn phong hậu cung, tự nhiên cũng không tìm tới Liễu quý phi hoặc thái hậu bàn bạc qua việc này. Chẳng qua lúc này phong phu nhân nhất phẩm, vẫn nên cẩn thận một chút, cho nên Vũ Văn Hi đến hỏi ý kiến thái hậu. Còn Liễu quý phi lại bị hắn xem nhẹ.
Nghe những lời này, ngón tay chuyển động phật châu của thái hậu ngừng lại, hỏi ngược lại: "Hoàng đế muốn tấn phong Giang sung nghi làm Đức phi sao?"
"Đúng vậy." Vũ Văn Hi nhìn vẻ mặt thái hậu, hỏi, "Mẫu hậu không đồng ý sao?"
Thái hậu lạnh nhạt nói: "Bàn về tư lịch, Giang thị tấn phong Đức phi, cũng là chuyện đương nhiên ——
Thái hậu lạnh nhạt nói: "Bàn về tư lịch, Giang thị tấn phong Đức phi, cũng là chuyện đương nhiên