[Dịch]Thục Phi

Chương 92 : Thiết cục




Editor: Natalie Pham​

Từ khi Thượng Nghi cục cùng Thượng Phục cục bị Thẩm Mạt Vân thay đổi một số điều lệ, Thượng Nghi cục coi như yên tĩnh, nhưng Thượng Phục cục lại có một ít động tác. Hôm nay, Mã thượng cung dẫn theo một gã tư y đến cung Trường Nhạc, cúi đầu nói với Thẩm Mạt Vân: "Mùa xuân năm nay chỉ còn thừa mười cuộn gấm nguyệt la tiến cống, theo lệ cũ mỗi vị hoàng tử cùng công chúa đều được chia một cuộn để làm bộ đồ mới, bây giờ số lượng thiếu, nhưng lại đến lúc làm bộ đồ mới cho chủ tử của các cung, Thượng Công cục cũng đang thúc giục. Thục phi nương nương, ngài xem nên làm thế nào?"

Khóe miệng Thẩm Mạt Vân hơi nhếch lên, lấy qua sổ sách của Mã thượng cung giở đến mấy trang tiền thu nhìn một lát, nói: "Trên sổ sách không phải viết Thục Châu dâng lên mười bảy cuộn gấm nguyệt la sao? Tại sao bỗng nhiên thiếu bảy cuộn? Vì sao không thấy ghi trong sổ sách?"

Mã thượng cung trả lời: "Bẩm Thục phi nương nương, hôm kia Lục ma ma ở cung Thọ Khang cho người đến lấy bảy cuộn gấm nguyệt la kia, nói là sức khỏe tam hoàng tử không tốt, thái y căn dặn càng phải chú ý trong thời gian đổi mùa, quần áo vừa mỏng nhưng phải ấm áp, lại thông khí, trừ gấm nguyệt la cũng không có chất liệu nào thích hợp, cho nên nô tì..."

Thẩm Mạt Vân gật đầu, đặt sổ sách xuống nói: "Tam hoàng tử được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu, tất nhiên phải ưu tiên.Nếu tam hoàng tử đã lấy phần của mình, vậy lần này cứ giảm đi, còn mấy cuộn vải thừa ra, ta làm chủ đưa đến cung Thọ Khang."

Không nói cho tam hoàng tử, mà nói đưa đến cho cung Thọ Khang, ngày sau cho dù quý phi hoặc hoàng đế hỏi, Thẩm Mạt Vân chỉ cần nói là thái hậu thích bèn tặng thêm mấy cuộn gấm nguyệt la qua, không ai có thể chỉ ra sai lầm.

Mã thượng cung không ngu ngốc, nhanh chóng hiểu ra điểm này, bắt đầu đổ mồ hôi.

Thẩm Mạt Vân lại nói: "Màu sắc của gấm nguyệt la rất nhạt, tiểu cô nương mặc cũng không đẹp, cũng trừ đi phần của Hà Lạc thôi, đổi thành một cuộn gấm vân cẩm màu đỏ làm kiện áo cánh cho nàng, sau đó lại làm thêm mấy cái áo choàng." Nàng đột nhiên quay đầu cười nói với Tiễn Dung, "Dạo này mỗi ngày nha đầu kia đều chạy đến giáo trường, áo choàng của nó lại nhanh hỏng, sợ rằng sắp không mặc được. Vừa vặn thừa dịp này làm thêm mấy cái, nếu không về sau không có đồ mới."

"Nương nương đang nói đùa sao, hoàng thượng vẫn luôn yêu thương Hà Lạc công chúa, chẳng lẽ còn tiếc mấy bộ quần áo sao?" Tiễn Dung nhanh chóng nói theo.

Mã thượng cung cảm thấy sau lưng lạnh buốt, vội vàng cười nói: "Nương nương lo lắng thật đúng, khi trở về nô tì sẽ lập tức phân chia chất liệu theo ý ngài. Nhưng không thể để công chúa bị thiệt thòi, hôm kia vừa có mấy cuộn gấm thiên trọng hoa mới, màu sắc rực rỡ, đa dạng lại đặc biệt, dùng để làm mấy bộ quần áo mới cho Hà Lạc công chúa là thích hợp nhất. Tí nữa nô tì sẽ đưa đến mấy loại, để nương nương cùng công chúa xem qua, chọn lựa xong nô tì lập tức đưa đến Thượng Công cục để bọn họ tăng tốc làm, tuyệt đối sẽ không làm nhỡ việc."

Thẩm Mạt Vân "Ừ" một tiếng, nói: "Còn có chuyện gì khác sao? Chẳng lẽ chi phí của cung nào lại không đủ?"

Mã thượng cung chuẩn bị nói nhiều, nhưng bây giờ đâu dám nói ra, liên tục lắc đầu nói: "Không có, không có."

"Vậy đi xuống đi, đừng làm lỡ bộ đồ mới cho các hoàng tử công chúa." Thẩm Mạt Vân tùy ý vẫy tay, lạnh nhạt nói.

Mã thượng cung hành lễ, mang theo tư y vội vàng đi rồi, trong lòng âm thầm hối hận, tại sao bà ta đã quên, cung Trường Nhạc còn có Hà Lạc công chúa rất được hoàng thượng yêu thương. Kể cả sủng phi đều bị giam lỏng vì đắc tội với Hà Lạc công chúa, huống chi bà ta chỉ là một thượng cung nho nhỏ, muốn bóp chết bà ta cũng không khác gì bóp chết một con kiến. Bà ta không nên nghe người ta xúi giục ra mặt gây chuyện như thế này.

"Cung Thọ khang a..." Thẩm Mạt Vân lại cầm sổ sách nhìn một chút, không sai, chi phí của tam hoàng tử quả thật là nhiều nhất, kể cả Bảo nhi cũng hơi thua kém. Chẳng qua tam hoàng tử được nuôi dưỡng bên người thái hậu, đặc thù một chút cũng không có gì, dù sao đó là mẹ ruột của hoàng đế, chỉ cần không quá đáng lắm, tin tưởng hoàng đế cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Chẳng qua nhắc đến tam hoàng tử, lại khiến nàng nhớ tới tin đồn nghe được từ Lâm thái y mấy ngày trước, bèn hỏi: "Ta nghe nói, mấy ngày nay thái y ra vào cung Thọ Khang nhiều lần, tam hoàng tử lại bị bệnh sao?"

Tam hoàng tử năm nay mười tuổi, nhưng thân thể hay bị bệnh, vóc người nhìn qua giống đứa bé bảy tám tuổi, sắc mặt xanh mét tái nhợt, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, gần như ba ngày bị bệnh nhẹ, năm ngày bị bệnh nặng, thân thể còn kém hơn Vũ Văn Kỳ.

Ít nhất Vũ Văn Kỳ chỉ có thể chất hơi kém, còn chưa đến mức gầy yếu.

Tiễn Dung suy nghĩ một lát, không chắc chắn nói: "Chắc là tam hoàng tử bị bệnh, nên đêm khuya mời thái y đến. Chẳng qua... Nô tì nghe nói, hình như thái hậu cũng không tốt lắm."

Thẩm Mạt Vân sửng sốt nói: "Việc này là thật sao?"

Tiễn Dung do dự một lát, cuối cùng cắn răng gật đầu nói: "Phải chắc đến bảy tám phần, thái hậu từng nghiêm khắc ra lệnh không được lộ ra ngoài mới không có tin tức gì."

Thẩm Mạt Vân nhìn Tiễn Dung thật sâu, nàng biết Tiễn Dung có khả năng là người của hoàng đế, nhưng mặc kệ vì nguyên nhân gì mà đến bên người nàng, ít nhất những năm gần đây, Tiễn Dung chưa từng hại nàng. Bây giờ nói những lời này, càng giống như nói rõ với nàng. Suy nghĩ một lát, Thẩm Mạt Vân cũng không hỏi Tiễn Dung biết tin tức này như thế nào, lập tức tự nhủ nói: "Chúng ta không biết được tin tức, nhưng hoàng thượng chắc phải biết đi..."

Thẩm Mạt Vân nhíu mày, tạm thời đánh mất ý tưởng đổi Mã thượng cng đi, nói với Tiễn Dung: "Ngươi dặn Đường ma ma cùng Lâm ma ma mấy ngày nay chọn quần áo lịch sự tao nhã một chút cho Bảo nhi, đừng chọn màu đỏ tía."

Tiễn Dung gật đầu: "Dạ, nương nương." Lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, xem ra bà ta đã không đi nhầm, Thẩm Mạt Vân quả thật đáng giá bà ta đặt cược một lần.

Thẩm Mạt Vân luôn không thích quần áo màu sắc rực rỡ, cho nên cung Trường Nhạc cũng chỉ trang trí mấy đồ màu sắc trang nhã, chỉ thỉnh thoảng có vài món trang trí màu hồng phấn, cũng không cần thay đổi nhiều. Bưng lên chén trà sứ men xanh, uống lên mấy ngụm trà hạt thông hạch đào, nàng đột nhiên nhớ tới việc, bèn gọi Hồng Tịch, hỏi: "Hôm kia không phải em nói, Hà dung hoa mỗi ngày đều đến hầu hạ Lam tiệp dư sao? Mỗi lần còn mang theo thuốc bổ điểm tâm, cực kì ân cần."

"Đúng vậy, nương nương. Nghe nói hôm nay Hà dung hoa cũng đi, lại bị Lam tiệp dư răn dạy một chút." Trong mắt Hồng Tịch hiện lên một tia vui sướng khi người gặp họa, "Tin tưởng quý phi nương nương cũng nghe được tin tức, ngày mai đến cung Diên Khánh, lại có kịch hay để nhìn."

Tiễn Dung càng nghĩ sâu hơn, bà ta nhìn Thẩm Mạt Vân, dè dặt hỏi: "Nương nương,

Tiễn Dung tất nhiên đến phòng bếp chuẩn bị, mà Hồng Tịch cũng không để tiểu cung nữ đi, mà tự chạy đến Thượng Phục cục, hỏi Mã thượng cung muốn hai cuộn gấm thiên hoa màu xanh, sau đó mang về cung Trường Nhạc.

Thẩm Mạt Vân lại gọi Tố Nguyệt đến, thì thầm dặn dò nàng ta mấy câu, khiến Tố Nguyệt cảm thấy thật kì quái. Thẩm Mạt Vân cũng không để ý chỉ nói: "Em cứ làm theo lời ta nói, truyền lời qua bên kia nói đã nhiều ngày việc trên triều đình thuận lợi, tâm trạng hoàng thượng rất tốt, còn khen bộ váy gấm đỏ thêu phù dung kim phượng cực kì xinh đẹp, ả ta sẽ có động tác."

Tố Nguyệt tuy không hiểu nhưng vẫn gật đầu nghe lệnh, vội vàng tìm lý do rời khỏi Trường Nhạc cung.

Đợi Hồng Tịch quay về, Thẩm Mạt Vân nhìn thoáng qua hai cuộn gấm thiên hoa trong tay nàng ta, hài lòng gật đầu, lại sai người bê mấy hộp thuốc bổ bèn mang theo cung nữ cũng không ngồi cỗ kiệu, mà đi bộ đến cung Thọ Khang.

Đợi đến cung Thọ Khang, sau khi bái kiến thái hậu, lấy danh nghĩa quan tâm tam hoàng tử nói một đống lời khách sáo, mới đi vào chủ đề chính: "Hôm nay Mã thượng cung của Thượng Phục cục đến cung Trường Nhạc bẩm báo với thần thiếp là thái hậu nương nương rất thích gấm nguyệt la cùng gấm thiên hoa mới được dâng lên mùa xuân năm nay, không nghĩ khi đưa chất liệu đến Thượng Công cục làm bộ đồ mới, lại thừa hai cuộn gấm thiên hoa này. Mấy ngày trước thiếp mới quản lý Thượng Nghi cục cùng Thượng Phục cục, làm việc khó tránh khỏi sơ hở, hôm nay khi Thượng Phục cục kiểm kê số lượng mới phát hiện ra việc này. Mã thượng cung vốn định mang gấm thiên hoa đến Thượng Công cục, nhưng thời gian đã lâu, lại nghĩ có lẽ thái hậu nương nương có sắp xếp khác, bèn đến cung Trường Nhạc báo cho thiếp biết. Thiếp không có cách gì, lúc này mới đến cung Thọ Khang quấy rầy ngài, xin thái hậu nương nương giáng tội."

Thái hậu trải qua hai đời đế vương, còn có gì chưa thấy qua, Thẩm Mạt Vân vừa nói xong, bà đã đoán ra mọi chuyện. Sắc mặt thái hậu không thay đổi, chỉ lạnh nhạt gật đầu nói: "Thục phi có lòng, có tội gì đâu. Lục ma ma, hôm nay màu sắc gấm thiên hoa nhìn khá ổn trọng, cho người phía dưới làm hai bộ áo ngoài đi."

"Dạ." Lục ma ma bình tĩnh đáp lời, trong lòng cũng thầm hận, dám tính kế bà ta, thật sự là không muốn sống nữa.

Thẩm Mạt Vân hơi cúi đầu, giấu đi ý cười bên môi, tiếp tục nói: "Thiếp nghe nói, mấy ngày nay thái y hay đến vì tam hoàng tử, mặc dù không biết vì sao, nhưng thiếp cũng chuẩn bị mấy loại thuốc bổ cho tam hoàng tử dùng."

Trên tay Hồng Tịch cùng mấy người cung nữ đều nâng một cái hộp đang đứng phía sau Thẩm Mạt Vân.

Thái hậu nhìn Thẩm Mạt Vân nói: "Đã là tấm lòng của ngươi, ta sẽ nhận cho tam hoàng tử." Nói xong còn có người bước lên nhận lấy hộp gấm từ trong tay đám người Hồng Tịch.

"Tạ ơn thái hậu nương nương không trách tội." Lúc này Thẩm Mạt Vân mới ngẩng đầu lên nhìn thái hậu, sau đó dời đi tầm mắt để tỏ ra tôn trọng. Nhưng chỉ một lần liếc mắt lại khiến nàng kinh ngạc, thái hậu nhìn qua già đi rất nhiều so với trong ấn tượng của nàng, trên nét mặt có nét mệt mỏi cùng tiều tụy rất khó che giấu.

Không dám nói thêm nữa, Thẩm Mạt Vân cúi người nói: "Thiếp không dám quấy nhiễu thái hậu nương nương lễ phật lâu, nếu thái hậu nương nương không có gì cần nhắc nhở, xin cho thiếp cáo lui trước."

"Ừ." Thái hậu nói, ngón tay cũng không ngừng xoay phật châu trên cổ tay.

Thẩm Mạt Vân lùi lại mấy bước, sau đó mới xoay người rời khỏi cung Thọ Khang.

"Thái hậu, nô tì..." Thẩm Mạt Vân vừa đi, Lục ma ma đã không nhịn được mà nói chuyện, lại bị thái hậu ngừng lại.

"Việc nhỏ thôi, cũng đáng để ngươi làm to chuyện sao?" Vẻ mặt thái hậu vẫn lạnh nhạt. "Nhưng không nghĩ tới, nhiều năm ta ở cung Thọ Khang lễ Phật không ra, nhưng lại có người dám duỗi tay đến chỗ ta."

Thái hậu không để ý đến mọi việc, nhưng tin tức của Lục ma ma vẫn nhanh nhạy, cũng biết giữa Giang sung nghi và Thục phi có chuyện, lúc này cũng nói hết mọi chuyện ra. Bởi vì quan tâm đến thân thể tam hoàng tử, bà ta tự đến Thượng Phục cục nhận gấm nguyệt la trước, lúc đó Mã thượng cung trực tiếp đưa cho bà ta năm cuộn, nói là có rất nhiều, không cần lo lắng, cứ đưa cho tam hoàng tử dùng. Bà ta nghĩ, trong cung chắc không có ai dám tính kế với cung Thọ Khang, nên cũng không hỏi còn thừa bao nhiêu cuộn gấm nguyệt la, cầm chất liệu đến thượng công cục bảo người ta nhanh chóng làm bộ đồ mới.

Hôm nay nếu Thục phi không đến nói lại bọn họ vẫn đang bị lừa dối đâu.

Tự nhiên, cho dù nói rõ chuyện này thì cũng chỉ là một việc nhỏ. Thái hậu thích vải dệt nào đó, muốn nhiều một ít, căn bản không phải vấn đề gì. Cho dù hoàng đế đã biết, cũng chỉ "Ừm" một tiếng, tuyệt đối sẽ không so đo mấy thứ này với mẹ ruột.

Nhưng dù việc nhỏ đến mức nào cũng không thể tính kế đến cung Thọ Khang.

Chiêu này của Giang sung nghi lại gặp người có tính cách mềm mại kiên nhẫn, nếu gặp người có tính khí như Liễu quý phi, có lẽ sẽ có hiệu quả.

Ai dám đến gây chuyện với cung Thọ Khang đâu? Cho dù Tiêu hoàng hậu còn ở, nàng ta cũng không có lá gan này.

"Thật sự là phản, chủ tử, ngài xem phải thu dọn những người đó như thế nào?" Lục ma ma buồn bực nói.

Thái hậu nghe xong cũng im lặng không nói, ngón tay xoay phật châu cũng nhanh hơn. Sau một lúc lâu, mới nói: "Nếu đã như vậy, cứ để Thục phi tẩy sạch bớt thượng phục cục đi. Tuy rằng Thục phi không phải... Ít nhất, cũng là người biết điều."

Lục ma ma đáp: "Nô tì biết phải làm như thế nào."

Sau khi ra khỏi cung Thọ Khang, Thẩm Mạt Vân chậm rãi đi về với tâm trạng rất tốt, nàng nhìn bầu trời, ước chừng thời gian, khóe miệng vui vẻ nhếch lên, hi vọng tí nữa tiết mục không muốn khiến nàng quá thất vọng.

Hồng Tịch đi sau Thẩm Mạt Vân, cảm thấy hơi kỳ quái, con đường này tuy rằng có thể quay về cung Trường Nhạc, nhưng lại phải đi qua cung Dao Hoa cùng cung Phi Hương mất một vòng lớn, chẳng lẽ Thẩm Mạt Vân còn muốn đi chỗ khác? Nhưng nhìn cũng không giống.

Qua nửa khắc sau, Hồng Tịch mới hiểu rõ vì sao Thẩm Mạt Vân cố ý đi đường vòng, đi ở chính giữa không phải là cỗ kiệu của hoàng thượng sao? Hóa ra Thẩm Mạt Vân tới nơi này để chờ hoàng đế ... Đúng không?

Xem cỗ kiệu vô cùng quen thuộc cùng với hoàn cảnh chung quanh, trong mắt Thẩm Mạt Vân hiện lên nét vui sướng, hành lễ nói: "Thiếp gặp qua hoàng thượng."

Tốt lắm, thời gian, địa điểm đã đủ rồi, sẽ chờ một nhân vật chính khác lên sân khấu.

Vũ Văn Hi cũng hiểu lầm, nghĩ Thẩm Mạt Vân nhìn thấy hắn mới vui vẻ như vậy, bèn bước xuống, đỡ Thẩm Mạt Vân dậy, khóe miệng khẽ nhếch cười nói: "Tại sao nàng lại ở chỗ này?

Giang Hỉ cùng những người khác đều lui đến một bên, giành không gian cho hai người nói chuyện.

Thẩm Mạt Vân giấu đi ý cười, nói: "Mấy ngày trước Thượng Phục cục bỏ quên hai cuộn gấm thiên hoa, quên đưa đến cung Thọ Khang, hôm nay thiếp tự đến bồi tội với thái hậu. Thiếp lại nghe nói tam hoàng tử bị bệnh bèn nhớ tới Kỳ nhi, cũng tặng chút thuốc bổ dược liệu đến cho tam hoàng tử, xem như một chút tâm ý của thần thiếp."

Vũ Văn Hi vừa nghe vậy, ý cười trên mặt cũng nhạt dần, cho dù không có tình cảm quá sâu với tam hoàng tử, vậy cũng là con hắn. Nghe lời thái y nói, không có người cha nào vui vẻ được, hơn nữa thái hậu lại có điềm báo không tốt, thái y cũng ám chỉ một chút, càng làm hắn phiền lòng.

Thẩm Mạt Vân thấy vẻ mặt Vũ Văn Hi không tốt lắm, chợt rũ mắt, nói: "Nhớ tới Kỳ nhi, trong lòng thiếp thật khó chịu..."

Nhớ tới Vũ Văn Kỳ, giọng nói của Vũ Văn Hi cũng dịu dàng hơn: "Nàng cũng đừng quá..."

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền tới từ bên trái hai người, "Thiếp gặp qua hoàng thượng, gặp qua Thục phi nương nương."

Vẻ mặt Thẩm Mạt Vân hơi thay đổi, nghĩ rằng thật sự đến rồi, xem ra một tháng nay, ả ta thật sự đã bị ép buộc không được rồi.

Vừa quay đầu, người nói chuyện là Lam tiệp dư, sắc mặt lại không lạnh lùng như trước, bụng hở ra, làm khuôn mặt vốn lạnh lùng trở nên từ ái hơn, mặc váy dài đỏ thẫm cùng kim bộ diêu bươm bướm vờn hoa trên đầu, càng tăng thêm nét diễm lệ.

Bằng tâm mà nói, cách trang điểm này của Lam tiệp dư, quả thật tạo ra khí chất hoàn toàn khác biệt với trước. Kể cả Thẩm Mạt Vân nhìn, cũng phải khen một tiếng "Mỹ nhân".

Nếu là bình thường, Vũ Văn Hi chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng đẹp mắt. Nhưng hôm nay bởi vì bệnh tình của mẫu thân cùng con, tâm trạng của hắn đang cực kì khó chịu phức tạp, khi nhìn thấy cách ăn mặc trang điểm này của Lam tiệp dư, chỉ cảm thấy thật chói mắt, vì thế giọng nói đang dịu đi lại trở nên nghiêm túc: "Ngươi không ở trong cung Thúy Vi dưỡng thai, đi ra nơi này làm gì?"

Cũng không gọi Lam tiệp dư đứng lên, mà mặc kệ nàng ta quỳ trên mặt đất.

Lam tiệp dư ngẩn ra, lập tức nói: "Thiếp cảm thấy trong phòng hơi buồn bực, mới nghĩ đi ra ngoài giải sầu một chút."

Thẩm Mạt Vân kéo tay áo Vũ Văn Hi, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, Lam tiệp dư còn đang mang thai đâu, cho nàng đứng lên trước rồi nói. Hôm kia thái y còn nói nàng muốn dưỡng thai cho tốt, nếu không sẽ động thai."

Ánh mắt Vũ Văn Hi trầm xuống, nói: "Đúng rồi, trẫm nhớ được, hôm qua quý phi còn nói qua với trẫm, thai nhi lần này của ngươi không ổn định lắm, chuẩn bị miễn ngươi đến thỉnh an. Nhưng xem ra, thân thể ngươi cũng thật tốt, còn có thể tản bộ từ cung Thúy Vi đến cung Dao Hoa."

Lam tiệp dư hoảng sợ, cảnh tượng này thật khác với tưởng tượng của nàng ta, nàng ta ngẩng đầu, đang muốn giải thích, lại nhìn thấy Thẩm Mạt Vân đang đứng cạnh đế vương, hơi cười lạnh với nàng ta, dường như đang cười nhạo nàng ta không biết tự lượng sức. Trong mắt hiện lên một tia phẫn uất, nói: "Hoàng thượng, lúc nãy thiếp cũng định quay về cung Thúy Vi, nhưng lại thấy cỗ kiệu của hoàng thượng đứng ở nơi này, nếu tránh né không gặp, chẳng lẽ không phải bất kính sao? Lúc này mới đi tới thỉnh an hoàng thượng cùng Thục phi nương nương, cũng không phải thiếp cố ý không để ý đến thai nhi trong bụng, xin hoàng thượng giáng tội, xin Thục phi nương nương tha lỗi."

Một câu nói cuối cùng, ý tứ thật sâu sắc. Lam tiệp dư không quan tâm đến long thai, liên quan gì đến Thục phi? Chẳng lẽ Thục phi cho nàng ta ra ngoài chạy loạn chắc?

Ít nhất, Hồng Tịch nghe xong sắc mặt đều thay đổi, vội vàng nhìn qua Thẩm Mạt Vân, chỉ sợ chủ tử sẽ xảy ra chuyện.

Thẩm Mạt Vân rũ mắt xuống, tay phải cuốn lấy tay áo của Vũ Văn Hi, nhìn qua như bị tủi thân, trong lòng lại suy nghĩ Lam tiệp dư cũng ở bên người hoàng đế mấy năm, chẳng lẽ nàng ta không biết khi hoàng đế tức giận không thể thêm dầu vào lửa sao? Còn châm ngòi cái gì... Tuyệt đối chỉ vùi chính mình vào.

Chỉ cần ngươi dỗ Vũ Văn Hi vui vẻ, rất nhiều chuyện chỉ cần không quá mức, hắn cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng nếu ngươi nghĩ hoàng đế ngu ngốc, đơn thuần dễ lừa gạt, thì phải là sai lầm lớn. Nam nhân sẽ bị nữ nhân lừa gạt là vì hắn nguyện ý bị cô gái này lừa gạt, nhưng khi hắn không đồng ý, như vậy cái gọi là thủ đoạn cao siêu chẳng qua chỉ là trò hề nữ nhân tự biên tự diễn.

Quả nhiên, ánh mắt Vũ Văn Hi lạnh lẽo hơn, lại vỗ mu bàn tay Thẩm Mạt Vân, mới nói: "Nếu ngươi đã xin giáng tội, trẫm sẽ thỏa mãn ngươi. Giang Hỉ, tiệp dư Lam thị thất lễ trước mặt trẫm, giáng thành lệ nghi lục phẩm, lát nữa ngươi đến cung Diên Khánh nói với quý phi. Hơn nữa nếu thân thể Lam thị không tốt, cứ ở trong cung Thúy Vi cho Chu sung viện chăm sóc, không có chuyện gì đừng ra ngoài."

"Dạ, nô tài tuân chỉ." Giang Hỉ cúi người trả lời, thừa dịp hành lễ nhanh chóng nhìn thoáng qua Thẩm Mạt Vân, rồi lại nhìn Lam tiệp dư sắc mặt trắng như tuyết, nga, không, là Lam lệ nghi. Giáng liền ba cấp, thật sự là chuyện hiếm có.

Lam lệ nghi càng tê liệt trên mặt đất, không thể động đậy, đã quên cả lễ nghi cơ bản, vẫn là cung nữ phía sau gọi mấy lần, mới tỉnh lại.

Thẩm Mạt Vân cũng âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới hoàng đế sẽ phạt nặng như vậy, lúc đầu nàng còn nghĩ rằng chỉ giáng một cấp hoặc giam cầm mà thôi, không nghĩ tới sẽ giáng ba cấp. Ngô, có lẽ Vũ Văn Hi cảm thấy Lam thị không để ý đến đứa bé trong bụng mà tranh thủ tình cảm, vì vậy đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn. Dù sao, tam hoàng tử trời sinh thân thể không tốt, Kỳ nhi là vì ngoài ý muốn mà thân thể yếu đuối, mà Lam thị lại hoàn toàn không để ý đến thai nhi. Vì thế, hoàng đế nổi giận.

"Hoàng thượng, Lam lệ nghi đang mang thai. Không bằng, cho cung nữ đưa nàng về cung Thúy Vi nghỉ ngơi trước đi, ngài nói được không?" Thẩm Mạt Vân dè dặt nhìn Vũ Văn Hi, thấp giọng hỏi.

Vũ Văn Hi nhìn thoáng qua Giang Hỉ, Giang Hỉ lập tức cho cung nữ đỡ Lam lệ nghi trở về, mà hắn lại phải đến cung Diên Khánh đưa tin cho Liễu quý phi.

Đợi Lam lệ nghi bị đỡ xuống, Thẩm Mạt Vân nhìn hoàng đế vẫn đang tức giận, hỏi: "Bảo nhi nói mấy ngày nay đã học được một khúc nhạc mới, kể cả Dương thái phó đều nói nàng đàn đúng điệu. Hoàng thượng muốn đến cung Trường Nhạc nghe một chút không?"

Vũ Văn Hi suy nghĩ một lát, nói: "Đến cung Trường Nhạc." Sau đó cúi đầu, kéo tay Thẩm Mạt Vân, nói "Phê tấu chương cả ngày, vừa vặn trẫm cũng mệt mỏi, Thục phi cùng tản bộ với trẫm được chứ?"

Thẩm Mạt Vân mỉm cười, nắm tay Vũ Văn Hi, nói: "Thiếp cũng mong muốn, không dám chối từ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.