[Dịch]Thục Phi

Chương 91 : Quyền quản lý hậu cung




Editor: Natalie Pham​

Hậu cung Đại Tề đặt ra chức vụ nữ quan, lại lấy sáu cục quản lý hai mươi tư tư, tổng cộng chia làm Thượng Cung cục, Thượng Nghi cục, Thượng Phục cục, Thượng Thực cục, Thượng Tẩm cục, Thượng Công cục. Sáu cục này lại chia thành tam tư, mỗi tư gồm hai người, dưới các tư lại đặt riêng các vị trí Điển Cập chưởng, Cập Hạ. Phẩm cấp từ ngũ phẩm đến cửu phẩm, cộng lại cũng hơn trăm người có phẩm cấp, còn những người không có phẩm cấp, càng không thể đếm xuể.

Mà Giang sung nghi, được phân phối quản lý Thượng Nghi cục cùng Thượng Phục cục, nói đơn giản là quản lý các hoạt động hiến tế ngày tết trong cung, bộ sách giấy mực cùng với các loại vải dệt thu tiền. Trên cơ bản đều là công tác mất sức không lấy lòng, địa phương không thể thu chút lợi lộc nào.

Thẩm Mạt Vân cẩn thận nhìn quyển sách một lần, sau đó đưa cho Tiễn Dung, nói: "Giang sung nghi làm việc rất cẩn thận, cơ bản không tìm thấy lỗi sai nào trong sổ sách."

Tiễn Dung đáp: "Sung nghi nương nương luôn cẩn thận, ba năm nay cùng quý phi nương nương quản lý cung vụ, chưa từng mắc lỗi sai nào."

Thẩm Mạt Vân khẽ nhíu mày, nói: "Giang sung nghi thật cẩn thận. Tiễn Dung, ngươi đến Thượng Nghi cục cùng Thượng Phục cục truyền lời, bảo hai vị thượng cung cùng các tư phía dưới ngày mai tới cung Trường Nhạc một chuyến. Để bọn họ tự do lâu như vậy, là thời điểm nên gõ rồi."

Tiễn Dung hiểu ý cười: "Đúng vậy, nương nương."

Ngày thứ hai, Trần thượng cung ở Thượng Nghi cục, Mã thượng cung ở Thượng Phục cục cùng tam tư phía dưới, tất cả mười bốn người cùng đi tới cung Trường Nhạc. Đợi bọn họ hành lễ xong, Thẩm Mạt Vân nói: "Mấy ngày nay ta khá bận rộn, thật sự không có thời gian gặp mọi người. Hiện nay có thời gian mới gọi mọi người tới. Trước kia Giang sung nghi phụ trách quản lý Thượng Nghi cục cùng Thượng Phục cục, được hoàng thượng coi trọng cho ta quản lý. Ta mặc kệ trước kia mọi người có quy củ gì, từ hôm nay trở đi, Thượng Nghi cục cùng Thượng Phục phải làm theo quy củ của ta."

Nói đến đây, Thẩm Mạt Vân cố ý dừng lại một lát, Trần thượng cung cùng Mã thượng cung vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng vẻ mặt những người khác đều hơi thay đổi. Nhìn một lát, Thẩm Mạt Vân nói tiếp: "Phương pháp trước kia của Giang sung nghi rất tốt, nhưng vẫn hơi trói buộc, ta cũng thay đổi một chút, còn chuyện sửa lại chỗ nào, tí nữa Tiễn Dung sẽ giải thích rõ cho mọi người."

Nghe vậy, sắc mặt Mã thượng cung cũng hơi thay đổi, còn hai tư y phía sau bà ta càng có vẻ mặt không yên, nhưng vẫn hành lễ nói: "Nô tì tuân mệnh!"

"Ừ." Thẩm Mạt Vân gật đầu, lại dặn dò Tiễn Dung: "Ngươi vất vả một chút, chạy thêm mấy lần, phải giải thích cho bọn họ hiểu rõ."

Tiễn Dung cúi người nói: "Vâng, nương nương."

Lúc này Thẩm Mạt Vân mới nói với nhóm người Trần thượng cung: "Nếu không có việc gì, mọi người cứ đi xuống trước làm việc đi."

"Dạ."

Vì thế, đoàn người mang theo Tiễn Dung nhanh chóng biến mất trong cung điện.

Tố Nguyệt dâng lên một chén trà nóng để Thẩm Mạt Vân đỡ khát, vừa hỏi: "Chủ tử, ngài thay đổi quy củ của hai cục nhanh như vậy, có phải hơi nóng vội không? Nếu có người cố ý gây chuyện, chúng ta thật sự là cố sức không lấy lòng."

Thẩm Mạt Vân cầm chén trà uống một ngụm cho đỡ khát, mới cười dùng ngón tay chỉ vào trán Tố Nguyệt nói: "Nha đầu ngốc, em đều theo ta tiến cung mười năm, thế nào còn chưa hiểu rõ? Em nói xem, trong hậu cung, người trong sáu cục ai không muốn sống dám gây chuyện? Hơn nữa ta còn quản lý việc hiến tế ngày tết, nếu xảy ra sai lầm gì, điều tra ra tư nào phụ trách, tất cả mọi người đều phải chôn cùng."

Tố Nguyệt hiểu ra: "Thì ra là thế."

"Ngược lại Thượng Phục cục lại khó nói..." Thẩm Mạt Vân lạnh nhạt nói, "Gây chuyện càng tốt, nếu bọn họ không làm gì, ta mới đau đầu, muốn thay đổi người cũng không tìm được lý do."

Tố Nguyệt thông minh nói: "Ngài nói trong Thượng Phục cục có..." Lại chỉ về hướng cung Thái Hòa, "Có người của vị kia sao?"

Thẩm Mạt Vân bưng chén trà lên uống một ngụm nói, "Rất khó động người trong Thượng Nghi cục, dù sao có quan hệ đến hiến tế trong hoàng gia. Nhưng Thượng Phục cục, kinh doanh thật tốt cũng là sự giúp đỡ rất lớn."

Trong hậu cung ai không cần mặc quần áo chứ? Thượng Công cục quản tiền tài, nhưng tiền thu từ vải dệt cũng do Thượng Phục cục quản lý, đến một mức độ nào đó, vẫn có tác dụng nhất định trong việc đề phòng ai đó ăn túi tiền riêng.

Hồng Tịch chỉ im lặng nghe, lúc này mới xen mồm nói: "Nhưng nương nương, ngài vừa tiếp nhận, đã đặt ra quy củ nghiêm khắc như vậy, chỉ sợ..."

Theo nàng thấy, Giang sung nghi vẫn sử dụng phương pháp cũ đã rất tốt, tuy có chỗ vẫn thật rời rạc, nhưng muốn người làm việc sao có thể chỉ nghiêm không buông. Bây giờ Thẩm Mạt Vân vừa quản đã sửa lại hết những lỗ hổng rời rạc, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ có hiệu quả, trong thời gian dài nhất định sẽ có người bất mãn.

Thẩm Mạt Vân tự nhiên hiểu rõ đạo lý này, chỉ áp bức, lại không cho đủ ngon ngọt, đặt trong thế kỷ hai mươi mốt, nhân viên khẳng định đi ăn máng khác. Đương nhiên, ở cổ đại, không có cách nói đi ăn máng khác, nếu có người oán hận ra tay sau lưng, cũng đủ làm ngươi đau đầu.

Nàng lạnh nhạt cười: "Giang sung nghi đã quản lý hai cục ba năm, đã sớm xây dựng được uy tín, hiện nay đột nhiên đổi thành ta, nếu ta lại mềm mỏng một chút, chỉ khiến bọn họ cảm thấy ta dễ lừa Bây giờ quản lý nghiêm khắc một chút, cũng khiến bọn họ biết ta thật sự muốn quản lý. Nếu tùy ý làm gì lừa ta cũng phải suy nghĩ lại một chút. Đừng quên, là hoàng thượng tự nói cho ta quản lý công việc trong cung."

Cho dù thực sự có người không hài lòng, đi tố cáo với Liễu quý phi cũng vô dụng, bởi vì hoàng đế tự nói muốn giao quyền quản lý công việc trong cung cho nàng. Dám oán trách nàng, cũng là oán trách hoàng đế, chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy.

"Lại nói nghiêm khắc trước rồi buông lỏng mới là cách dùng người, ngay từ đầu đã mềm mỏng, ngày sau lại muốn quản lý, càng khó khăn hơn." Thẩm Mạt Vân nói.

"Vẫn là ngài suy nghĩ cẩn thận." Nói vậy, Hồng Tịch cũng cảm thấy có lý. Lòng người đều như vậy, ngay từ đầu quản nghiêm khắc, về sau mới thích hợp buông tay, sẽ khiến bọn họ cảm kích. Nếu ngay từ đầu đã buông tay, về sau trở nên nghiêm khắc, nhất định sẽ bị oán giận.

Một lúc lâu sau, Tiễn Dung cuối cùng đã quay lại, nói tất cả đều thuận lợi, nhưng có mấy người không hài lòng, vẫn quy củ đồng ý, nhìn bên ngoài coi như thành công.

Thẩm Mạt Vân gật đầu, đều trong dự đoán của nàng, nhưng những động tác lớn như vậy vẫn nên thông báo với quý phi, dù sao nàng chỉ là người giúp đỡ, không phải người quản lý chính.

Cũng không đợi đến ngày thứ hai, buổi chiều Thẩm Mạt Vân đã đến cung Diên Khánh, nói hai ba câu đã nói lại với Liễu quý phi việc nàng làm với hai cục, cuối cùng còn nói: "Thực ra tiếp tục sử dụng phương pháp của sung nghi cũng không sao, nhưng nếu có thể làm rất tốt, thiếp cảm thấy, thay đổi một chút cũng không sao. Dù sao cũng phải cho những người đó biết, ai mới là người có thể làm chủ."

Ánh mắt Liễu quý phi lạnh lùng, nói: "Thục phi suy nghĩ thật cẩn thận, ta cũng cảm thấy thay đổi một chút cũng được. Nếu đã dặn dò xuống, bảo bọn họ làm theo là được. Muội nói không sai, có lúc muốn gõ một chút, mới khiến những người đó biết, ai mới thực sự là người quyết định."

Tiêu thị kinh doanh trong cung nhiều năm, muốn rút hết cái đinh cùng đầu mối, lại an bài người của mình vào, quả thật cần thời gian cùng sự nhẫn nhịn. Thẩm Mạt Vân suy nghĩ một lát, phụ họa nói: "Quả thật như thế."

Đang nói chuyện, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng nói ầm ỹ, khiến hai người chú ý. Đặc biệt là Liễu quý phi, chỉ cảm thấy thật mất mặt, Thẩm Mạt Vân thấy thế, bèn đứng dậy nói: "Cung Trường Nhạc còn có một số việc cần thiếp xử lý, thiếp xin lui ra trước."

Liễu quý phi khẽ gật đầu, nói: "Vi Vũ, tiễn Thục phi ra ngoài."

"Dạ." Vi Vũ cúi người, sau đó nói với Thẩm Mạt Vân, "Xin mời Thục phi nương nương!"

Thẩm Mạt Vân được Vi Vũ cung kính đưa ra cửa cung điện, đang định nói nàng ta không cần tiễn nữa, chợt nghe thấy có người kêu: "Làm càn! Các ngươi là cái gì vậy? Cũng dám ngăn đón ta? Tránh ra, ta muốn gặp quý phi nương nương, rõ ràng là thất hoàng tử đụng vào ta, tại sao ta bị giam cầm nửa tháng? Cho ta đi ra ngoài, ta muốn gặp hoàng thượng, tránh ra, tất cả tránh ra..."

Thẩm Mạt Vân hoảng hốt lập tức nhìn về phía đang ồn ào, đúng là Quách phương hoa coi như được sủng ái trong số người mới, hai ngày trước khi nhìn thấy nàng ta ở cung Diên Khánh, vẫn là một cô nương khá xinh đẹp, hôm nay vừa thấy giương nanh múa vuốt không khác gì người đàn bà chanh chua.

Sắc mặt Vi Vũ cũng thay đổi, vội vàng nói với Thẩm Mạt Vân: "Thục phi nương nương, đó là Quách phương hoa ở trong sườn điện, hôm qua không cẩn thận đụng vào thất hoàng tử bị thương, vốn chỉ là việc nhỏ, quý phi nương nương nói mấy câu cũng bỏ qua. Không nghĩ đêm qua thất hoàng tử bị sốt, ai biết Quách phương hoa lại nói với quý phi thất hoàng tử bị sốt là do thân thể hắn suy yếu, không có quan hệ gì với nàng ta, không thể trách nàng ta. Quý phi nương nương vốn đang lo lắng thất hoàng tử, vừa nghe lời này cũng nổi giận, bèn ra lệnh cho Quách phương hoa ở trong cung hối lỗi nửa tháng. Ai biết..." Quách phương hoa vẫn dám chạy đến gây chuyện, thật sự là không biết sống chết.

Khóe miệng Thẩm Mạt Vân hơi nhếch lên, từ mỹ nhân băng giá đến người đàn bà chanh chua chửi đổng, mấy năm nay, khẩu vị của hoàng đế... Thật sự càng ngày càng nặng!

Thúy Vi cung

Hà dung hoa đang bưng một chén canh gà, cẩn thận thổi hơi nóng, bỏ qua lớp dầu mặt trên, sau đó mới đưa tới trước mặt Lam tiệp dư đang tựa trên giường, tươi cười nói: "Lam tỷ tỷ, đây là canh gà muội tự nấu một canh giờ, bỏ thêm long nhãn táo đỏ, bổ huyết dưỡng thân, mau thừa dịp nóng uống đi."

Lam tiệp dư nhìn thoáng qua chén sứ, mùi hương thật dễ dàng làm người ta thèm ăn, nhưng nàng ta không tự giác nhíu mày nói: "Cứ để đó đi, tí nữa ta lại uống."

Hà dung hoa cúi đầu, hai tay hơi run run, tội nghiệp nói: "Lam tỷ tỷ, có phải ta làm gì không tốt sao? Tỷ cứ nói thẳng cho muội sửa còn không được sao? Nhưng bát canh gà này muội nấu riêng cho tỷ uống, muội, muội..."

Trong mắt Lam tiệp dư hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng vẫn nhịn cơn tức nói: "Ta chưa nói không uống, nhưng bây giờ ta không có khẩu vị, ngươi cứ để đấy là được."

Hà dung hoa ngẩng đầu muốn nói gì, nhưng nhìn đến sắc mặt lạnh như băng của Lam tiệp dư, đành tủi thân đứng dậy, nói: "Vậy muội để đây trước, Lam tỷ tỷ, tỷ nhớ uống."

"Đã biết." Lam tiệp dư vẫn cố gắng giữ dáng vẻ tao nhã, không lập tức nổi giận đuổi người.

Hà dung hoa lại tỏ vẻ tỷ muội thân thiết, dặn dò Lam tiệp dư cẩn thận, nói không ngừng đủ một khắc, mới cảm thấy thỏa mãn rời đi.

Đợi nàng ta vừa đi, Lam tiệp dư lập tức chán ghét mở mắt ra nói: "Đổ đi, mở cửa sổ, đổi mùi hương, thật khó ngửi."

Mấy ngày nay, mỗi ngày Hà dung hoa đều đến đây, hôm nay làm điểm tâm, ngày mai lại ninh canh bổ. Có vết xe đổ của Nghiêm thị, đồ Hà dung hoa đưa tới, nàng ta cũng không dám chạm vào. Muốn đuổi người, đối phương sẽ nói đây là ý của hoàng thượng nàng ta không dám cãi lời. Rơi vào đường cùng, nàng ta đành nghĩ hết phương pháp đuổi người về.

Thai nhi lần này của nàng ta vốn không ổn định, mỗi ngày đến cung Diên Khánh nghe đám người Liễu quý phi châm chọc khiêu khích đã khiến nàng ta mệt mỏi, sau khi trở về còn phải đối mặt với sự "Chăm sóc" không có ý tốt của Hà dung hoa. Nhất là Chu thị trước kia bị nàng ta đè ép được thăng làm sung viện, mỗi lần gặp mặt nàng đều phải hành lễ với Chu sung viện, lại cùng ở trong Thúy Vi cung, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, trong lòng càng khó chịu hơn.

Lam tiệp dư nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, sờ bụng đã hơi nhô lên, nghĩ rằng mặc kệ thế nào, nàng ta phải bình an sinh ra hoàng tử. Dựa vào sự sủng ái của hoàng đế, chỉ cần nàng ta sinh ra hoàng tử, đừng nói cửu tần, cho dù là vị trí tứ phi, vượt cấp tấn phong, cũng không phải không có khả năng.

Nghĩ như vậy, nàng chậm rãi tiến vào mộng đẹp, nơi đó, đều là tương lai tốt đẹp.

Cung nữ hầu hạ nàng ta thấy vậy, nhẹ nhàng thu dọn bèn lặng lẽ lui ra ngoài, chỉ để lại một phòng hương thơm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.