[Dịch]Thục Phi

Chương 90 : Nhằm vào




Editor: Natalie Pham​

Từ khi Liễu dung hoa sinh ra thất hoàng tử vẫn luôn dưỡng bệnh trong cung Diên Khánh, ngày lễ tết đều xin nghỉ không ra, bí ẩn trong đó mọi người vừa thấy đã biết xảy ra chuyện gì. Chẳng qua nếu hoàng đế không nói chuyện, cũng đại biểu người phía dưới không cần cố gắng "Ra mặt" cho Liễu dung hoa.

Phi tần ngồi dưới nhìn thoáng qua trao đổi ánh mắt quả nhiên như thế, không khí lại trở nên đè nén. Nhưng Giang sung nghi lại đánh vỡ sự im lặng này trước, chỉ thấy trên khuôn mặt nàng ta lộ ra nét mặt khổ sở, nói: "Không nghĩ Liễu dung hoa còn trẻ đã... Xin hỏi quý phi nương nương, đã cho người báo tin cho hoàng thượng chưa?"

Liễu quý phi nói: "Sáng sớm mới phát hiện đã cho người báo tin. Nhưng nhìn thời gian, hoàng thượng vẫn đang lâm triều, sợ là không có thánh chỉ nhanh như vậy." Dừng một lát lại nhìn Hà dung hoa nói: "Hôm nay là ngày tốt của ngươi, không nghĩ đến lại xảy ra chuyện như vậy, thật sự là..." Nói đến một nửa, lại nói tiếp, "Vi Vũ, chọn hai cuốn gấm nguyệt hoa mới tiến cống đưa đến Thúy Vi cung coi như an ủi Hà dung hoa, cũng dính chút không khí vui mừng."

Hà dung hoa vừa ngồi xuống lại phải đứng lên, hành lễ với Liễu quý phi nói: "Tạ ơn quý phi nương nương ban thưởng."

Đợi Liễu quý phi cho nàng đứng lên rồi ngồi xuống, Hà dung hoa mẫn cảm nhận thấy không ít tầm mắt đều nhìn thoáng qua nàng ta, khiến nàng ta không tự nhiên, trong lòng hơi xấu hổ, sắc mặt cũng có vẻ không được tự nhiên.

Không nghĩ tới mới ngày đầu tiên, Liễu quý phi đã khiến nàng ta xấu hổ như vậy.

Thẩm Mạt Vân lạnh nhạt xem một màn này, trừ việc cảm thấy kinh ngạc trước cái chết của Liễu dung hoa, lại không có ý tưởng khác. Hơi nghiêng đầu, tầm mắt lướt qua Hà dung hoa, lại nhảy tới Chu dung hoa ngồi phía trước, dung mạo vẫn diễm lệ như hoa hồng, có thể do mang thai, khiến nàng ta nhìn qua dịu dàng hơn.

Chu dung hoa đang cúi đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng mang thai hơn tám tháng, nếu không có gì bất ngờ, tháng sau đứa nhỏ sẽ sinh ra. Dường như cảm giác được gì, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sang bên trái chỗ Thẩm Mạt Vân ngồi.

Tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, Chu dung hoa rũ mắt xuống trước, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng gật đầu với Thẩm Mạt Vân như biểu hiện cung kính.

Chuyện ngắn ngủi trong nháy mắt, cũng không có người chú ý tới phía này.

Thẩm Mạt Vân dời đi tầm mắt, lại nhìn bụng Chu dung hoa một cái, lại nhìn Lam tiệp dư, vẫn là bộ dáng cao ngạo lạnh như băng, dưới quần áo màu xanh nhạt, bụng còn chưa rõ ràng, chắc cũng chỉ mang thai bốn năm tháng.

Lúc này Liễu quý phi đang nói: "... Tháng sau Chu dung hoa sẽ sinh nở, đây là thai đầu tiên, nếu cảm thấy chỗ nào không ổn cứ nói ra. Muốn ăn gì, muốn dùng cái gì, cũng đừng khách khí, mở miệng là được. Hiện nay mọi người ở đây đều không quý giá bằng bụng ngươi."

Vừa nghe lời này, không ít phi tần đã hiểu rõ, Liễu quý phi đang châm chọc Lam tiệp dư đâu, đã hai lần đều là công chúa, nếu thai nhi lần này lại là công chúa... Nghĩ đến đây, vẻ mặt sẽ không tự giác hiện lên nét đùa cợt.

Tự nhiên, cũng không ít người cực kỳ hâm mộ, ánh mắt của Chu tu nghi cùng Giang phương hoa nhìn Lam tiệp dư cũng mang theo sự ghen tị ―― cho dù chỉ sinh nữ nhi, cũng tốt hơn các nàng còn không có một người nữ nhi đi.

Sắc mặt Lam tiệp dư vẫn bình tĩnh, dường như không hiểu ý trong lời nói của Liễu quý phi.

Lúc này, Thẩm Mạt Vân đột nhiên nói: "Nếu tháng sau Chu dung hoa sẽ sinh nở, theo ta thấy, không bằng sẽ miễn nàng không đến thỉnh an thôi, Thúy Vi cung cách cung Diên Khánh khá xa, nhỡ trên đường xảy ra chuyện gì sẽ không tốt. Vẫn là đứa nhỏ quan trọng nhất, quý phi nương nương nghĩ sao?"

Tay phải Giang sung nghi bỗng nhiên xiết chặt quần áo màu xanh bạc hà, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như trước.

Liễu quý phi quay đầu, nhìn Thẩm Mạt Vân một cái, bỗng nhiên mỉm cười, nói: "Ta cũng quên rồi, mấy ngày trước khi hoàng thượng đến đây đã nói qua, thân thể Thục phi đã tốt lắm, có thể trở về giúp đỡ giải quyết công việc trong cung. Nói như vậy..." Lại nhìn Giang sung nghi, mới nói, "Sau khi sung nghi sửa sang lại sổ sách cùng những việc đang quản lý, tìm ngày nào đưa đến cung Trường Nhạc đi."

Giang sung nghi đứng dậy cúi người nói: "Vâng, thiếp tuân mệnh." Lại nói với Thẩm Mạt Vân, "Còn xin Thục phi nương nương đợi mấy ngày, chờ thiếp sửa sang lại sổ sách, chắc chắn tự đưa đến cung Trường Nhạc."

Thẩm Mạt Vân mỉm cười, nói: "Vậy làm phiền sung nghi."

Giang sung nghi lại cúi người, lúc này mới quay về chỗ ngồi.

Thẩm Mạt Vân cũng nói với Liễu quý phi: "Quý phi nương nương, chuyện miễn Chu dung hoa thỉnh an, ngài thấy được không?"

Liễu quý phi nhếch mi lên, đôi mắt phượng xinh đẹp lộ ra khí chất mê hoặc, nửa đùa cợt cười nói: "Nếu Thục phi đã đề nghị, ta đương nhiên cảm thấy tốt lắm. Chu dung hoa mang thai hơn tám tháng, mỗi ngày đi lại cũng thật vất vả, cứ theo ý Thục phi, miễn nàng thỉnh an."

Chu dung hoa vừa nghe, được cung nữ giúp đỡ đứng dậy nói: "Tạ ơn quý phi nương nương, tạ ơn Thục phi nương nương."

Sau đó nàng ta lại chậm rãi ngồi xuống, động tác cực kì cồng kềnh, Liễu quý phi vốn tâm trạng không tốt lắm nhìn thấy cũng không thể tiếp tục phát tác, chỉ nói với Thẩm Mạt Vân: "Lam tiệp dư cũng mang thai bốn tháng, Thục phi nói xem, muốn ta cũng thuận tiện miễn nàng ta thỉnh an hay không?"

Thẩm Mạt Vân mỉm cười, nói: "Vậy phải nghe ngài nói, sao có thể hỏi thiếp đâu?"

Vì thế, Liễu quý phi đánh giá Lam tiệp dư mấy lần, ánh mắt không tốt lắm, Lam tiệp dư cũng thật bình tĩnh, không lộ ra một điểm bất an. Qua một lúc lâu, Liễu quý phi mới chậm rãi nói: "Chu dung hoa mang thai lần đầu, lại sắp sinh nở, tất nhiên nên thông cảm một chút. Nhưng Lam tiệp dư mới mang thai bốn tháng, hơn nữa lại sinh hai gã công chúa rồi, chắc là người hiểu biết, ngươi vất vả một chút, mỗi ngày đến cung Diên Khánh trò chuyện với chúng ta, ngươi có vui lòng không?"

Liễu quý phi đã nói như vậy, Lam tiệp dư đành đứng dậy đáp: "Được quý phi nương nương nâng đỡ, thiếp tất nhiên muốn đến nói chuyện với mọi người."

Cao Hiền phi cầm chén trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, nghĩ rằng lúc này, cũng là Thục phi thắng, chẳng qua... Nàng ta ngẩng đầu nhìn Lam tiệp dư một lát, không hiểu Lam tiệp dư làm gì chọc giận Thục phi, lại bị đưa ra cho Liễu quý phi trút giận.

Cao Hiền phi liếc mắt nhìn Thục phi, chỉ thấy trên khuôn mặt Thẩm Mạt Vân vẫn giữ nụ cười trong suốt, lại nghĩ lại Lam tiệp dư có đắc tội với Thẩm Mạt Vân hay không không có quan hệ gì với nàng.

Thời giờ mất đi, không có con cái, thâm cung tịch mịch này đã chôn vùi bao nhiêu hồng nhan.

Chuyện Cao Hiền phi nghĩ đến, những người khác tất nhiên cũng có thể đoán được, Giang sung nghi cũng liếc mắt nhìn Thẩm Mạt Vân một cái, trong mắt cũng hiện lên nét nghi hoặc.

Thẩm Mạt Vân vừa ngẩng đầu đã gặp tầm mắt của Giang sung nghi, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, lạnh nhạt nhìn lại. Khi thấy Giang sung nghi nhìn sang chỗ khác, nàng mới nói với Lam tiệp dư: "Nếu quý phi nương nương thích nói chuyện với ngươi, vậy về sau Lam tiệp dư phải vất vả đến cung Diên Khánh mấy lần."

Nguyễn tu dung lập tức nói theo: "Cũng không phải sao, khó được quý phi nương nương thích Lam tiệp dư mồm miệng lanh lợi, muốn nói chuyện nhiều hơn, thật sự khiến chúng ta phải hâm nộ. Ai bảo chúng ta vừa không phải tài nữ thông hiểu thi từ, cũng không có tài đánh đàn, khó trách không lọt vào mắt quý phi nương nương."

Đám người Chu tu nghi, Giang phương hoa, Tần tiệp dư yên lặng cúi đầu uống trà, biểu lộ ra thái độ rõ ràng, bọn họ cũng không muốn bị cuốn vào.

Vẻ mặt bình tĩnh của Lam tiệp dư cuối cùng cũng hơi thay đổi, nàng ta xoay người, quỳ gối nói với Thẩm Mạt Vân: "Thiếp chỉ học sơ qua, chỉ xem như hiểu biết chữ nghĩa, thật sự không dám tự xưng ‘tài nữ’." Nếu bây giờ còn không nhìn ra được Thục phi đang cố ý nhằm vào nàng, mấy năm nàng ta ở trong cung cũng uổng phí.

Nguyễn tu dung hừ lạnh một tiếng, nàng thật không quen nhìn bộ dáng cao ngạo của Lam tiệp dư. Chỉ là món đồ chơi thôi!

Thẩm Mạt Vân nghe vậy không nói gì nhướng mày, không để ý Lam tiệp dư đang hành lễ, lập tức đứng dậy nói với Liễu quý phi: "Có lẽ bị gió thổi, thiếp thấy hơi đau đầu, nếu quý phi nương nương không cần dặn dò gì, thiếp xin phép về trước."

Liễu quý phi không kiên nhẫn phất tay nói: "Đi thôi. Nếu không có chuyện gì, mọi người cũng tan đi."

"Vâng." Tất cả mọi người đều đứng lên, cúi người chào Liễu quý phi, sau đó chậm rãi lui ra ngoài.

Sau khi trở lại cung Trường Nhạc, Hồng Tịch không nhịn được hỏi: "Nương nương, vừa rồi ở cung Diên Khánh ngài nhằm vào Lam tiệp dư như vậy. Nhỡ nàng ta xoay người khóc kể với hoàng thượng, hoàng thượng lại trách ngài..."

Lúc này, Thẩm Mạt Vân cũng không ngồi ngay ngắn mà đang ngồi dựa vào ghế quý phi, hoa mẫu đơn đặt trong góc đang nở rực rỡ, ngạo nghễ bày ra phong thái hoàng hậu của các loài hoa. Tay trái nàng sờ cằm, thần thái lười biếng, tay phải vô ý thức chà xát nhẫn, nói: "Lam tiệp dư không ngốc như vậy, nếu muốn tố cáo cũng phải đợi sinh con đã."

Hồng Tịch nghe vậy cảm thấy mình thật sự buồn lo vô cớ, bèn cười nói: "Nô tì quá lo lắng rồi."

Thẩm Mạt Vân lại nhắm mắt lại, suy nghĩ lại những chuyện xảy ra hôm nay. Không sai, là nàng cố ý nhằm vào Lam tiệp dư, ai bảo Lam tiệp dư có quan hệ với Nghiêm tiệp dư.

Lúc trước khi Tố Nguyệt nói Nghiêm thị bị hoàng đế ban thưởng một tấm vải trắng, nàng cũng không kinh ngạc, về chuyện Trương Đức phi, cũng ít nhiều có manh mối, nhưng nàng còn muốn biết rõ ràng hơn về quá trình. Vì thế sau khi sóng gió trôi qua, nàng bèn cho người thu thập manh mối, cũng không phải muốn lật lại bản án hoặc còn có nghi ngờ lớn, chính đơn thuần muốn biết rõ ràng chuyện đã xảy ra lúc đó.

Cuối cùng, tất cả manh mối đều cho ra một kết quả, Trương Đức phi lợi dụng chị dâu tiến cung thăm hỏi, ngầm đưa vào một ít hàn thực tán, sau đó dùng lý do quan tâm đến thân thể Nghiêm thị đưa đến Y Tuyết hiên. Mà cung nữ đã được sắp xếp trong Y Tuyết hiên sẽ thường xuyên khuyên Nghiêm thị dùng, đợi Nghiêm thị dùng hàn thực tán, thần trí bắt đầu hỗn loạn lại thường xuyên ám chỉ chuyện nàng ta sảy thai có liên quan với Thục phi. Trong thời gian dài, lại có tác dụng của dược vật, Nghiêm thị cũng bắt đầu tin tưởng nàng ta bị sảy thai là do Thục phi ra tay, lúc này mới có cử chỉ điên cuồng.

Sự tình thật hợp lý, không tìm ra điểm đáng ngờ nào.

Còn việc có cung phi khác xúi giục thêm hay không, trước khi Nghiêm thị bị điên, vẫn có mấy người ngẫu nhiên đến Y Tuyết hiên chơi, nhưng lui tới không nhiều lắm, đều ngồi một lát lập tức đi rồi, ngày thường cũng không tỏ vẻ "Tỷ muội tình thâm" lắm. Ở mặt ngoài, thật sự không tìm được chứng cớ gì.

Nhưng Thẩm Mạt Vân luôn cảm thấy không thích hợp, coi như nàng bị bệnh hoang tưởng đi, thà rằng giết nhầm không thể buông tha. Nếu bọn họ đã lựa chọn lui tới cùng Nghiêm tiệp dư để nhận được cơ hội đối phương có thể mang đến, như vậy cũng phải gánh hậu quả của những việc nàng ta làm.

Bởi vì khi đó Nghiêm thị đã gần thất sủng, cho nên cung phi lui tới cùng nàng ta đều là người không được sủng ái lắm, chỉ ngẫu nhiên được hoàng đế nhớ tới, càng nhiều người đã sớm bị quên đến bụi bậm. Muốn giải quyết những người này cũng không khó, chẳng sợ nàng đang tĩnh dưỡng trong cung Trường Nhạc, nhưng chỉ cần nắm chắc tính tình của Liễu quý phi cùng tâm tính của Giang sung nghi, cùng lúc nói cho mấy người kia biết hành tung của hoàng đế đi "Ngẫu ngộ", sau đó để quý phi gặp được, kết cục của bọn họ không cần nói cũng biết. Càng sâu hơn, người nào đó vừa khéo gặp được hoàng đế đang buồn bực không vui, vậy càng bớt việc hơn.

Trong số những người này còn có Lam tiệp dư, cũng là người khó giải quyết nhất.

Cũng thật đúng dịp, số lần Lam tiệp dư đến Y Tuyết hiên cũng không nhiều, chỉ ba bốn lần thôi, đã có một lần bị người của nàng thấy. Vị ma ma kia cảm thấy kỳ lạ, chưa từng thấy hai người này có quan hệ thân thiết, ngược lại nên là tử địch mới đúng. Vì thế khi bị hỏi việc này, vị ma ma kia bèn nhắc đến một chút, sau đó tin tức cũng truyền đến tai Thẩm Mạt Vân.

Mặc kệ Lam tiệp dư đến Y Tuyết hiên có mục đích gì, cho dù không đi Y Tuyết hiên, bọn họ cũng không thể làm bạn. Hơn nữa, người ở Thanh Ninh Cung tìm được manh mối, Trương Đức phi từng mời Lam tiệp dư đến cung Thanh Ninh làm khách mấy lần, nói là minh hữu thì không đúng lắm, nhưng vẫn thân mật hơn người lạ.

Đương nhiên, nàng cũng chỉ hoài nghi thôi, cũng không thể chứng minh được cái gì. Nhưng chẳng sợ chỉ có một phần vạn khả năng, nàng sẽ không buông tha, nếu thật sự oan uổng Lam tiệp dư, cũng chỉ có thể nói nàng ta không hay ho, ai bảo nàng ta muốn đến Y Tuyết hiên đâu?

Khi đó Thẩm Mạt Vân mới hết ở cữ không lâu, Lâm thái y cũng uyển chuyển nhắc nhở nàng muốn tĩnh dưỡng thật tốt, không thể mệt nhọc, cũng không nên có thai. Thân thể quan trọng nhất, nàng đành gác lại chuyện này, nhưng suy nghĩ lại, cho dù bây giờ nàng chưa ra tay được, vậy chọn một người ra làm phiền Lam tiệp dư trước cũng không sai.

Vì thế nàng bèn tìm đến Chu dung hoa, cũng không cần làm gì, chỉ cần nói với Chu dung hoa một số yêu thích của Vũ Văn Hi, sau đó ngẫu nhiên nhắc nhở là được.

Hiện tại xem ra, hiệu quả không sai. Nếu lần này Chu dung hoa sinh hoàng tử, nàng ta còn có thể giúp một số việc...

Nàng vẫn giải quyết được chuyện của Lam tiệp dư, nhưng hôm nay ở cung Diên Khánh, phản ứng của một người khác mới khiến nàng đau đầu .

"Giang sung nghi..." Cung phi làm bạn bên cạnh hoàng đế nhiều năm, sinh ra tứ hoàng tử, nhưng vẫn đứng hàng cửu tần, tuy nhà mẹ đẻ đã suy thoái, nhưng với hoàng đế mà nói, điểm này không phải vấn đề quá lớn.

Thẩm Mạt Vân xoa trán, hậu vị hư không, tứ phi chưa đầy, cửu tần lại có nhiều chỗ trống, hơn nữa người mới tiến cung, tương lai tuyệt đối là chiến trường tanh máu.

"A nương, không đau!" Một giọng trẻ con mềm yếu vang lên bên cạnh nàng.

Thẩm Mạt Vân nhìn lên, đúng là tiểu nhi tử Vũ Văn Kỳ, đang ngồi bên cạnh nàng, nỗ lực nâng tay lên, muốn đụng chạm nàng, nàng mỉm cười, ôm lấy tiểu nhi tử, nói: "Vào đây sao không nói một tiếng?"

Vũ Văn Kỳ ngẩng đầu, nói: "Ta không cho bọn họ nói. A nương, đau đầu sao?"

"Không có gì, chẳng qua hơi mệt thôi." Thẩm Mạt Vân ôm con vào lòng, cười nói.

Vũ Văn Kỳ chôn người trong lòng Thẩm Mạt Vân, rầu rĩ nói: "Con biết, a nương không vui."

Thẩm Mạt Vân sửng sốt một lát, lại nghe được tiếng trẻ con mơ hồ truyền ra: "Thích a nương, a nương không cần không vui vẻ. Về sau, sẽ làm a nương vui vẻ."

Thẩm Mạt Vân nghe vậy mắt đỏ lên, cho tới bây giờ cuộc sống tràn đầy sự bất đắc dĩ, rất nhiều lúc đều không cho ngươi lựa chọn, nhưng nàng dữ dội may mắn để ông trời cho nàng những người con tốt như vậy. Cho dù không vì cái khác, vì đứa nhỏ, nàng cũng không thể lui bước, chẳng sợ phía trước là núi đao biển lửa, nàng cũng nhận.

Hôm đó, hoàng đế đã ban thánh chỉ xuống, hạ táng Liễu dung hoa theo phân vị tần, theo lệ, thất hoàng tử để tang trăm ngày cho mẹ đẻ.

Bảy ngày sau, Giang sung nghi mang theo cung nữ cầm sổ sách đã sửa chữa lại đến cung Trường Nhạc, cẩn thận nhắc lại tất cả mọi việc một lần.

Thẩm Mạt Vân mỉm cười tiếp nhận, lập tức bảo Tiễn Dung thu lại.

Một tháng sau, Chu dung hoa sinh ra cửu hoàng tử ở Thúy Vi cung. Cùng lúc Quách lương nhân sau khi thừa sủng được thăng làm phương hoa tứ phẩm, chuyển đến cung Diên Khánh.

Thẩm Mạt Vân xem xét một cơ hội, góp lời với Vũ Văn Hi có tâm trạng khá tốt: "Chu dung hoa sinh ra cửu hoàng tử, càng vất vả công lao càng lớn, tiến cung nhiều năm hầu hạ ngài cũng coi như tri kỷ. Hoàng thượng, có phải nên thăng vị phân cho mẹ đẻ của cửu hoàng tử, để chúng ta cũng được dính một chút không khí vui mừng?"

Trực tiếp nói hoàng thượng thăng vị phân cho cung tần nào đó, hắn có lẽ sẽ không đồng ý, nhưng nếu nói để tăng thể diện cho con, thì gần như chắc chắn sẽ đồng ý

Lúc này Vũ Văn Hi cười nói: "Lời này có lý. Trẫm nghĩ lại... Thăng làm sung viện đi. Đợi Chu thị ở cữ xong, cho nàng chuyển vào chủ điện Thúy Vi cung là được."

"Đây là tin tức tốt, ngày mai thiếp phải đến cung Diên Khánh nói với quý phi nương nương." Thẩm Mạt Vân cười nói, suy nghĩ một lát lại nói, "Lam tiệp dư cũng mang thai nhiều tháng rồi, tuy nàng ta từng có kinh nghiệm, nhưng chuyện nữ nhân sinh đứa nhỏ rất khó nói. Ngài xem, có muốn chuyển Lam tiệp dư vào Thúy Vi cung không, thứ nhất Chu thị có thể chăm sóc nàng, thứ hai cũng để tam công chúa và tứ công chúa làm bạn cùng cửu hoàng tử, náo nhiệt một chút, hoàng thượng thấy sao?"

Vũ Văn Hi cũng nhớ lại lần Thẩm Mạt Vân bị Nghiêm thị ép buộc ba năm trước, lập tức gật đầu nói: "Nàng lo lắng thật chu đáo, cũng cho Lam tiệp dư chuyển vào thôi. Không phải Hà dung hoa cũng ở trong Thúy Vi cung sao? Nàng ta rất chu đáo, nếu Chu thị quá bận rộn, để nàng ta giúp đỡ chăm sóc Lam thị cũng không sao."

Thẩm Mạt Vân nghe vậy khóe miệng nhếch lên, tốt lắm, không cần nàng làm gì, cứ như vậy, kể cả Hà dung hoa đều hận Lam tiệp dư.

Ngày thứ hai, Thẩm Mạt Vân chọn đúng thời gian, tự đến cung Diên Khánh nói lại ý của hoàng đế, thái giám ở cung Diên Khánh Thúy Vi cung truyền lời, mọi chuyện đều được giải quyết hoàn hảo.

Trong sườn điện ở Thúy Vi cung, Hà dung hoa rốt cuộc không giữ được vẻ mặt đoan trang, không nhịn được quét tất cả son nước trên bàn trang điểm xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lam thị, ngươi thật sự khinh người quá đáng."

Cung nữ hầu hạ bên người nàng ta cũng nghe được "Tiếng gió", tức giận nói: "Đúng vậy, rất quá mức. Tuy ả ta là tiệp dư tam phẩm, nhưng chủ tử ngài cũng là dung hoa tứ phẩm nha, ai cao quý hơn ai chứ, còn không phải cửu tần đâu, đã nghênh ngang như vậy. Nếu về sau... Chủ tử, ngài còn sống như thế nào đây?"

Hà dung hoa trút giận xong, bắt đầu tỉnh táo lại, nàng ta cười lạnh một tiếng, nói: "Ngày còn dài đâu, chúng ta chờ xem."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.