Thẩm Mạt Vân bế tiểu nhi tử một lúc, bèn đưa hắn cho bà vú chăm sóc, lại được đám người Tiễn Dung hầu hạ ăn cơm, Hồng Tịch nhân tiện nói: "Chủ tử, thuốc của ngài chắc đã được rồi, nô tì ra ngoài nhìn xem."
Thẩm Mạt Vân suy nghĩ một lát, nói: "Đêm nay ta muốn ăn bánh hoa mai, ngươi cho bọn họ làm một ít đi, lát nữa Tiễn Dung đưa mấy khối đến cung Thọ Khang cho ngũ hoàng tử."
Hồng Tịch cùng Tiễn Dung đều cúi người trả lời: "Nô tì tuân mệnh."
Sau khi thu dọn xong, chờ lúc chỉ có Tố Nguyệt hầu hạ bên cạnh, Thẩm Mạt Vân mới nhẹ giọng hỏi: "Nghiêm thị đang bị nhốt ở Y Tuyết hiên sao?"
Tố Nguyệt cũng nói nhỏ: "Từ... Ngày đó đến nay, Nghiêm tiệp dư đã bị hoàng thượng nhốt trong Y Tuyết hiên, nửa tháng nay đều bị trông coi chặt chẽ, người bình thường không thể tự do ra vào. Bởi vì trong tháng giêng không tiện xử lý, kị sát sinh, nên hoàng thượng nói ra tháng giêng mới thẩm tra xử lý vụ án này." Ngừng một lát, lại nói, "Chủ tử, chuyện của Nghiêm tiệp dư, nô tì cảm thấy có kỳ quái..."
"Có điều đáng nghi mới bình thường." Thẩm Mạt Vân nói, "Nếu hoàng thượng đã nhúng tay, nghĩ đến đã tra ra manh mối, chẳng qua tạm thời không chọc thủng ra thôi. Chủ mưu phía sau, chúng ta tạm thời không để ý đến, xem hoàng thượng nói như thế nào, chắc quý phi cũng sẽ đẩy một phen. Nhưng Nghiêm thị... Tố Nguyệt, trong số ma ma cung nữ trông coi ả, có người của chúng ta không?"
Tố Nguyệt hơi do dự, nhưng vẫn nói: "Có Ngô ma ma, vừa khéo chuyển từ Cảnh Kỳ các tới trông coi sân, bà ta cũng phụ trách việc đưa cơm cho Nghiêm tiệp dư. Chủ tử, ngài sẽ không nghĩ..." Hạ độc Nghiêm tiệp dư đi? Đó là tội chết đấy.
Thẩm Mạt Vân vừa thấy nét mặt Tố Nguyệt, đã biết nàng ta đang nghĩ gì, cười hỏi, "Nghĩ cái gì đâu? Ở trong cung hạ độc đâu dễ dàng như vậy? Do xem nhiều kịch đi."
Tố Nguyệt nghe vậy, đỏ mặt nói: "Là nô tì nghĩ sai rồi." Nghĩ lại cũng đúng, nếu Thẩm Mạt Vân nông cạn đến mức trực tiếp đầu độc Nghiêm tiệp dư, chắc đã sớm bị người khác kéo xuống.
"Vậy ý ngài là..."
Thẩm Mạt Vân nheo mắt lại, vẫy tay với Tố Nguyệt, bảo nàng ta đưa tai lại gần, sau đó nói nhỏ mấy câu.
Tố Nguyệt nghe vậy đầu tiên hai mắt sáng ngời, liên tiếp gật đầu, nhưng lập tức lại do dự nói: "Nếu Nghiêm tiệp dư không phản ứng..."
Thẩm Mạt Vân cười lạnh nói: "Ả ta không phản ứng, kết cục cũng là chết. Nếu có phản ứng, tội chết đều là nhẹ."
Tố Nguyệt đáp: "Ngài nói không sai, dù sao chúng ta cũng không thiệt. Nô tì đi sắp đặt ngay."
Ngày thứ hai, vừa vặn là ngày mùng hai tháng hai, hoàng đế phải dẫn quan viên đi tế trời. Trong ngoài hoàng cung đều bận rộn, trên bếp từng nồi mì phở đang bốc hơi, sương mù trắng, mùi thơm thoang thoảng, xa xa đã ngửi thấy.
Y Tuyết hiên vẫn quạnh quẽ như cũ, giữa chính điện, bị bốn vị ma ma cùng thái giám trông coi thật kỹ càng, cho dù một con chim bay qua đều có người phát hiện. Nhưng càng như thế, bên ngoài càng có vẻ náo nhiệt vui mừng.
Lúc này đúng giữa trưa, một vị ma ma mang theo hộp đồ ăn đi tới, mặt sau còn đi theo hai tiểu cung nữ cũng xách hộp đồ ăn. Vừa thấy bọn họ, một vị ma ma trông coi nhanh chóng bước tới, cười nói: "Ngô ma ma, hôm nay ngài tới thật sớm, hình như còn chưa đến thời gian đâu."
Ngô ma ma cười, ra hiệu cho hai cung nữ đưa hộp đồ ăn qua, mới nói: "Ngươi đã quên, hôm nay là ngày gì?"
Vị ma ma kia suy nghĩ một lát, mới vỗ đùi nói: "A, xem trí nhớ của ta, hôm nay là ngày rồng ngẩng đầu, không để ý, đúng là ngày quan trọng như vậy." Quay đầu lại quát, "Bọn tỷ muội, hôm nay đừng thêu thùa, để không làm hỏng mắt rồng."
Ngô ma ma nói: "Cũng không chỉ vậy, ta còn mang đến bánh long lân, bún tàu, trái cây cho mọi người..."
Đang nói, lại có một vị ma ma mặc cung trang màu vàng đi tới, mở một hộp đồ ăn ra nhìn, kinh hãi kêu lên: "A, còn có đường trái cây đâu, vị quý nhân nào thưởng sao?"
Vị ma ma kia nghe vậy, cũng nhìn Ngô ma ma, trong mắt cũng có nét kinh ngạc.
Ngô ma ma cười vẫy tay, giống như vô tình nói: "Vốn không nên nói ở đây, nhưng ta nghĩ lại, đây cũng không phải chuyện gì lớn, lại nói tiếp, vẫn là việc vui đâu, cũng không che giấu. Ta có con gái nuôi hầu hạ ở chỗ thái hậu nương nương, gần nửa tháng nay thái hậu nương nương đưa đi hầu hạ ngũ hoàng tử. Các ngươi đã quên sao? Hôm nay là sinh nhật của ngũ hoàng tử đâu, sáng sớm Thục phi nương nương đã sai người chuẩn bị không ít điểm tâm đồ ăn đưa đến cung Thọ Khang. Ngũ hoàng tử năm nay mới hai tuổi, sao có thể ăn hết? Này không, Tiễn Dung cô cô bèn quyết định thưởng không ít cho người hầu hạ ngũ hoàng tử, con gái nuôi của ta cũng được hai món điểm tâm, bèn biếu một món cho ta. Vừa vặn răng ta bị đau, không ăn được đồ ngọt, sẽ đưa tới cho bọn tỷ muội nếm thử."
Trên khuôn mặt mấy vị ma ma đều lộ ra nét mặt "Thì ra là thế", người bị nhốt trong Y Tuyết hiên này quả thật có liên hệ rất sâu cùng cung Trường Nhạc, chẳng lẽ Ngô ma ma có ý muốn châm chọc. Vị ma ma mặc cung trang màu vàng nói: "Ta còn nghĩ là chuyện gì lớn, khiến tỷ tỷ cẩn thận như vậy." Dùng ngón tay chỉ vào nhà giữa phía sau, hơi khinh thường nói, "Lòng dạ rất cao, phúc khí quá mỏng, không chịu nổi vận may lớn như vậy, lại muốn đi tranh đoạt. Xem, tự hại mình không nói. Người nhà của nàng ta chắc cũng bị liên lụy xong rồi. Làm bậy a!"
Vừa dứt lời, trong phòng cũng truyền đến tiếng động "Bang bang phanh", mấy người canh giữ cũng có bộ dáng cực kì quen thuộc.
Ngô ma ma nhíu mày, hỏi: "Vẫn như cũ sao? Cả ngày ném đồ?"
"Cũng không phải sao? Dù sao đều là bàn ghế linh tinh, nàng ta muốn đập cứ đập." Vị ma ma kia lơ đễnh nói, "Chẳng qua đỡ hơn lúc trước, ít nhất không khóc lớn gây sự cả ngày."
Ngô ma ma nói: "Dù sao các ngươi giám sát chặt chẽ hơn một chút. Hôm nay là sinh nhật ngũ hoàng tử, đừng để cho kẻ điên này chạy ra ngoài, nhỡ gây chuyện phiền toái, không có người cứu được các ngươi."
"Ngài yên tâm, chúng ta sẽ cẩn thận." Người ma ma kia đáp, sau đó cùng những người khác kiểm tra cơm canh đưa cho Nghiêm tiệp dư, sau khi xác định không có độc hơn nữa trong hòm không có vật gì khác mới vẫy tay cho Ngô ma ma đi vào.
Ngô ma ma cảm ơn, bèn cầm hộp đồ ăn đi đến nhà giữa.
Trong phòng cực kì âm u, dựa vào ánh sáng có thể thấy được tro bụi rất dầy, đồ đạc vứt bừa bãi, một nữ nhân tóc tai bù xù, quần áo lộn xộn ngồi tựa vào đầu giường, đang bi thương nhìn Ngô ma ma.
Ngô ma ma cũng không thèm để ý, lập tức bưng ra mì phở trong hộp thức ăn, cứ đặt ở trên đất, nhìn kỹ, kinh ngạc nói: "Ai nha, ta thật sơ suất, vốn phải đưa tới bún tàu cho ngài, không nghĩ rằng sẽ mang mì thọ tới. Ta đi thêm một chuyến cũng phiền phức, lại nói đây là mì thọ ngự phòng ăn làm riêng cho ngũ hoàng tử, chắc hương vị sẽ không quá kém, ngài chấp nhận dùng một chút đi."
Nói xong, thu dọn bát đũa trên đất nói, "Lát nữa ta lại đến thu dọn." Sau đó xoay người bước đi .
Nghiêm tiệp dư nhìn chén sứ còn bốc lên hơi nóng, lẩm bẩm: "Mì thọ, sinh nhật, ngũ hoàng tử, cung Trường Nhạc... Thục phi?" Dường như đột nhiên tỉnh táo lại, hai mắt vốn mơ hồ lập tức sáng rõ, "Thục phi không chết sao? Không có khả năng, rõ ràng ta đã bóp chết nàng, không thể, không có khả năng, các ngươi đều lừa ta." Mạnh mẽ đứng dậy, đá văng ra tất cả bát đũa trước mặt, dụng cụ bằng gỗ cứ thế bay ra ngoài, đồ ăn cũng rơi hết trên mặt đất.
Đám người Ngô ma ma ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, đã thói quen, không có người nói nhiều, vào trong quét dọn, dẫn người về chỗ cũ, không lâu sau, phòng trong lại khôi phục thành bộ dáng cũ. Còn việc không có đồ ăn, lại đưa một phần nữa đến? Ngượng ngùng, bọn họ không có nhiệm vụ này.
Làm ầm ĩ một lát, trong phòng lại trở nên im lặng, ngoài phòng lại truyền đến tiếng nói chuyện, lúc này lại nói những tin tức về hoàng đế, ví dụ Liễu quý phi mới được ban thưởng gì, Chu dung hoa sắp thăng vị phân, Thục phi sinh ra tiểu hoàng tử rất được hoàng thượng yêu thương.
Nghiêm tiệp dư nghe thấy, ngơ ngác cắn ngón tay, vừa cắn vừa nói: "Thục phi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hoàng thượng, hoàng thượng, tại sao ngài không đến thăm ta đâu? Trước kia không phải ngài thường xuyên khen ta xinh đẹp sao? Ta đã biết, nhất định là Thục phi, còn có quý phi, còn có Chu dung hoa, Lam tiệp dư, nhất định là những con hồ ly tinh này mê hoặc ngài, cho nên ngài mới không đến thăm ta. Các nàng đều là hồ ly tinh biến thành, ngài yên tâm, ta sẽ khiến bọn họ hiện hình, như vậy ngài sẽ trở lại bên người ta, lại trở lại bên người ta..."
+++++++++++
Vào lúc ban đêm, Tố Nguyệt nói với Thẩm Mạt Vân: "Chủ tử, đã sắp đặt xong ở Y Tuyết hiên. Nhưng nô tì lo lắng, nhỡ Nghiêm tiệp dư thật sự điên khùng lên, nô tì sợ hãi nàng ta sẽ..."
Thẩm Mạt Vân nói: "Thụy nhi ở cùng thái hậu, không cần lo lắng. Ta cùng Bảo nhi cả ngày ở trong cung Trường Nhạc, cũng không cần lo lắng. Ngược lại là..." Khóe miệng vừa kéo, "Hoàng thượng mới cần phải cẩn thận."
Nữ nhân vì yêu sinh hận thường không hề có lí trí, đừng nói là một nữ nhân nửa điên rồi, ngày nào đó Nghiêm tiệp dư đột nhiên chạy ra từ Y Tuyết hiên, giữa đường ngăn chặn Vũ Văn Hi đổ dầu lên người hắn rồi châm lửa hoặc đâm mấy đao cái gì... Nghe qua như khoa học viễn tưởng, nhưng cũng không thể loại ra khả năng này.
Tiền triều có một vị hoàng đế xui xẻo, chẳng qua nói đùa một câu với sủng phi "Tuổi ngươi quá lớn, nên nhường đường cho các mỹ nhân trẻ tuổi", kết quả vị phi tử kia bởi vì sợ hãi cuộc sống thê thảm sau khi bị thất sủng, dưới tình huống mê muội, thế nhưng lại lấy chăn chùm đầu khiến hoàng đế ngẹt thở, thật sự ứng với một câu thơ "Ở dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu".
"Chẳng qua, hoàng thượng luôn cẩn thận, bên cạnh lại có người bảo vệ, cũng không cần chúng ta lo lắng."
"... Dạ, nô tì hiểu được."
Sau lễ tế trời, Vũ Văn Hi mới có thời gian xử lý vụ án của Nghiêm tiệp dư, sự tình liên quan đến hậu cung, hắn cũng cho phép Liễu quý phi ở bên nghe thẩm, trên thực tế nếu không phải Thẩm Mạt Vân còn đang ở cữ, nàng cũng có tư cách trình diện.
Nhưng ai biết, còn chưa bắt đầu thẩm vấn, trong Y Tuyết hiên lại xảy ra việc lớn. Ma ma phụ trách đến Y Tuyết hiên áp giải Nghiêm tiệp dư đến cung Diên Khánh, sắc mặt tái nhợt, còn không thể nói đầy đủ: "Bẩm, bẩm hoàng thượng, Y, Y Tuyết hiên, Nghiêm, Nghiêm tiệp dư nàng, nàng ở trong phòng..."
Vũ Văn Hi nghe vậy nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Nàng ta lại làm gì?"
Vị ma ma kia run rẩy, thật vất vả tỉnh táo lại, mới gập ghềnh kể rõ mọi chuyện. Vừa rồi bọn họ vừa vào phòng, đã phát hiện trong phòng treo đầy mảnh vải rách tung tóe, mùi màu tươi xông vào mũi, mà Nghiêm tiệp dư lại đứng ở trung tâm, trên cánh tay có rất nhiều vết thương, ngón tay thấm đẫm máu tươi viết gì đó trên mảnh vải, viết xong một cái lại treo lên tràn ngập cả phòng.
"Chính là vật này, xin hoàng thượng xem qua." Vị ma ma kia trình lên một mảnh vải, mặt trên vẽ một ít ký hiệu quỷ dị, dấu vết đỏ tươi nhìn thấy thật ghê người, bà ta lại nói: "Hơn, hơn nữa, nô tì nói, kia, Nghiêm tiệp dư càng không ngừng nói, nói..."
"Nói cái gì?" Giọng nói của Vũ Văn Hi đã xuống tới băng điểm .
Vị ma ma kia ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Liễu quý phi, Liễu quý phi chú ý tới, trong lòng cũng nhảy dựng lên, chỉ nghe bà ta nói: "Nói, quý phi nương nương, Thục phi nương nương, Tần tiệp dư... Bọn họ đều là hồ ly tinh biến thành, đến mê hoặc hoàng thượng... Còn nói hoàng thượng, hoàng thượng ngài bị sắc đẹp mê hoặc, không, không được tốt, tốt..." Thật sự không dám nói ra mấy chữ cuối, mồ hôi lạnh chảy ròng, cũng không dám chà lau.
Liễu quý phi vừa nghe, lập tức trừng mắt lên, tốt, ta nhất thời mềm lòng không động ngươi, ngươi còn gây sự trước. Nàng ta cực kì tức giận quay đầu, đang muốn nói chuyện với Vũ Văn Hi, kết quả vừa nhìn vẻ mặt Vũ Văn Hi, không tự chủ được nuốt xuống những lời muốn nói. Nhìn ra được hoàng đế đã nổi giận đến cực điểm, giờ phút này nếu thêm dầu vào lửa, chỉ biết cũng thiêu cả mình.
Vũ Văn Hi chậm rãi xoay xoay nhẫn ngọc trên ngón tay cái, hình như đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu mới nói: "Quý phi, phẩm hạnh Nghiêm thị không hợp, ghen tị, làm việc ác độc, phế bỏ phân vị tiệp dư. Xem trên tình cảm Nghiêm thị đã hầu hạ trẫm, trẫm sẽ không keo kiệt ba thước vải trắng, thưởng cho nàng ta đi. Cứ là người từng hầu hạ Nghiêm thị, không giữ lại ai cả."
Liễu quý phi vội vàng đứng dậy nói: "Vâng, thiếp tuân chỉ." Trong lòng cũng hơi buồn bực, như vậy là xong sao?
"Ừ, quý phi vất vả rồi." Vũ Văn Hi lạnh nhạt gật đầu, "Trẫm còn có tấu chương chưa phê duyệt, về điện Lưỡng Nghi trước, nếu Nghiêm thị còn có hành động gì, nàng xem rồi xử lý là được, không cần báo lại cho trẫm."
Liễu quý phi âm thầm giật mình, hai tay run lên, bề ngoài lại cung kính nói: "Xin hoàng thượng yên tâm, thiếp nhất định sẽ xử lý thỏa đáng. Cung đưa hoàng thượng."
Vũ Văn Hi đứng lên, lập tức đi ra ngoài, cung nữ thái giám đứng một bên vội vàng đuổi kịp. Đợi đến khi mọi người đi được một nữa, Liễu quý phi mới thở phào nhẹ nhõm, lại được Vi Vũ đỡ ngồi lại trên ghế tựa, bưng lên nước trà còn nóng uống một ngụm, lúc này mới cảm thấy tỉnh táo lại.
Xem ra, lần này Nghiêm gia thật sự xong rồi, cũng không biết sau khi Đức phi biết, có thấy hối hận ra nước cờ này hay không.
Ba ngày sau, Vĩnh Húc hoàng đế ra thánh chỉ, đại ý là Hộ bộ thượng thư Nghiêm mỗ mỗ ăn hối lộ trái pháp luật, không làm tròn trách nhiệm, phán tội sao trảm cả nhà, trong nhà con trai chưa qua mười tuổi đi đày đến phương bắc, tất cả nữ quyến nhập vào dịch đình làm nô.
Mùng tám tháng ba, Trương Đức phi bị mộng yểm quấn thân, lâu ngày thành tật, không thể chữa trị mà mất, truy tặng phong hào "Thuận".
Cùng tháng, nhị hoàng tử được phong Ninh vương, ra cung khai phủ.