[Dịch]Thục Phi

Chương 86 : Chương 77




Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Mạt Vân sinh đứa nhỏ, cũng là lần trải qua đau khổ nhất. Đầu tiên bị một nữ nhân điên bóp cổ sợ chết khiếp, sau này thai nhi nhận đến sự áp bách từ bên ngoài không thể không ra trước thời hạn, tinh thần cùng thân thể đều bị đả kích thật mạnh, còn có thể sinh được người con cũng tính mạnh khỏe, nàng đã rất may mắn rồi.

Đợi Thẩm Mạt Vân tỉnh lại từ cơn mộng đẹp, vừa mở mắt, đã nhìn đến khuôn mặt mệt mỏi của mẫu thân Trình thị, vừa hé miệng, đã thấy rất nhiều người chạy tới, bảy miệng tám lời ầm ĩ khiến nàng đau đầu, lập tức đã được bón ăn một bát súp.

"Nương, ngài như thế nào?" Nuốt xuống hơn nửa bát súp, Thẩm Mạt Vân mới nhớ tới vấn đề vì sao Trình thị sẽ xuất hiện ở trong cung.

Trình thị nghe vậy, cuối cùng không nhịn được cầm khăn tay lau nước mắt nói: "Con của ta, vẫn luôn không cần lo lắng, sao lần này làm ầm ĩ như vậy? Con đã hôn mê tròn ba ngày rồi, ta cũng sắp buồn chết."

Thẩm Mạt Vân mở to hai mắt, thì thào nói: "Ba ngày? Ba..." Đang nhìn đến xe nôi đặt trong góc phòng, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh đau đớn trước khi hôn mê, nàng hoảng sợ lập tức bắt lấy tay Trình thị, vội vàng hỏi, "Đứa bé đâu? Ở nơi nào? Con..."

"Không có việc gì, không có việc gì. Con đừng vội, tiểu hoàng tử không có chuyện gì, chỉ được bà vú ôm đi bú sữa, đợi tí nữa sẽ trở lại." Trình thị vội vàng đè lại Thẩm Mạt Vân đang giãy dụa muốn đứng lên, mau chóng an ủi.

Nghe nói như vậy, Thẩm Mạt Vân thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức lại lo lắng, đứa nhỏ này xem như sinh non, điều kiện chữa bệnh ở cổ đại kém như vậy, cũng không biết có thể chăm sóc đến hay không. Nghĩ như vậy, hận không thể lập tức chạy tới cướp con về, nhưng lại nghĩ, nàng vừa động đậy, cả người đã đau nhức, đành phải nằm xuống, Trình thị lại bón nàng uống thêm một chén cháo tổ yến.

Trình thị bón đồ ăn xong, lại nói: "Mấy ngày nay đại công chúa có bà vú cùng ma ma chăm sóc, cũng vẫn tốt, chỉ là lo lắng con, sợ quấy rầy con nghỉ ngơi, mỗi ngày cũng chỉ đến nhìn con rồi trở về. Còn ngũ hoàng tử, hoàng thượng nói, trước ở tạm trong cung Thọ Khang nhờ thái hậu chăm sóc, để con yên tâm tĩnh dưỡng..." Nói tới đây, bèn im miệng, lo lắng nhìn nữ nhi.

Thẩm Mạt Vân không để ý đến ánh mắt hơi rối rắm của Trình thị, mà thở phào nhẹ nhõm, may mắn nói: "Cám ơn trời đất, may mắn Bảo nhi không có việc gì, tình huống lúc đó, thật dọa người..."

"Được rồi được rồi, đều trôi qua rồi, không cần nhắc lại nữa. Con vừa sinh sản, thân thể còn yếu đuối, nên ngủ tiếp một lát. Hoàng thượng cho ta vào cung cùng con mấy ngày, con cứ ngủ tiếp một lát, ta cho người làm canh lót dạ đến." Trình thị nhanh chóng đánh gãy lời nàng, trường hợp kia chỉ nghe một lần đã đủ kinh hãi, nếu có thể, tốt nhất cả đời cũng không cần nhớ tới.

Thẩm Mạt Vân cảm thấy cũng đúng, chuyện như vậy quả thật không có giá trị nhớ lại, vì thế cũng nghe lời nằm xuống ngủ. Còn việc báo thù, tĩnh dưỡng trước lại giải quyết một đám.

Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy trong cơ thể truyền đến cảm giác mệt mỏi không hề xa lạ, chậm rãi chìm vào bóng đêm.

Nghiêm tiệp dư mưu hại Thục phi cùng đại công chúa ngay trước mặt mọi người, cũng có ý đồ bóp chết hoàng tự, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, cũng không cần thẩm án, bởi vì có rất nhiều người chứng kiến.

Dựa theo thói quen của Vĩnh Húc hoàng đế, phi tần làm hắn tức giận, nếu không vắng vẻ, không giáng vị, vậy trực tiếp biếm đến lãnh cung, phương pháp đơn giản mà thấy hiệu quả. Chẳng qua, những xử phạt nhỏ trong hậu cung này đều dựa theo cảm xúc của hắn, những phi tần này cũng không làm ra chuyện gì xúc phạm đến quốc pháp, nhưng lúc này Nghiêm tiệp dư gây ra chuyện vừa vặn chạm đến luật pháp của quốc gia, lại ở trước mắt bao người.

Lúc đó, bên cạnh Thục phi có nhiều người hầu đi theo hộ vệ như vậy, nhưng vẫn bị Nghiêm tiệp dư đánh lén thành công, suýt nữa đã một thi hai mệnh. Nếu ngày nào đó, phi tử nào "Đột nhiên có suy nghĩ" muốn ám sát hắn, chẳng phải cũng sẽ làm được sao? Đến cùng là ai làm Nghiêm tiệp dư cảm thấy Thục phi là hung thủ hại chết đứa nhỏ của ả ta? Là ai xúi giục Nghiêm tiệp dư làm ra chuyện như vậy? Đang êm đẹp tại sao Nghiêm tiệp dư sẽ nổi điên? Việc này đã không chỉ là chuyện tranh giành tình nhân đơn giản nữa, mà đã thành tiêu chuẩn an toàn trong hoàng cung.

Vĩnh Húc hoàng đế nổi giận, phải điều tra! Nhất định phải điều tra rõ ràng!

Bởi vậy, cả hậu cung đều hoảng sợ, là khúc nhạc dạo của cơn mưa gió lớn.

Sự thật chứng minh, trong thời đại quân quyền độc tài này, khi người đứng đầu thật sự muốn biết việc gì, vẫn có thể biết được nội tình nhanh chóng và chính xác.

Vì thế, khi Tôn Quý trình lên tất cả tình báo, cả người đều co rụt lại, muốn đứng như bối cảnh thẳng đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.

Vũ Văn Hi bay qua từng tờ một, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, nhìn đến tờ cuối cùng, càng có uy lực như quả trùy, hắn nói thong thả mà âm trầm: "Đức phi! Thật đúng là chết cũng không hối cải!"

Cả đại điện bị không khí âm lãnh bao trùm, khiến Tôn Quý âm thầm kêu khổ, cầu nguyện hoàng thượng cũng không nên trút giận lên người hắn.

Vũ Văn Hi đột nhiên mở miệng nói: "Tôn Quý, ngươi đi..."

Còn chưa nói dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng Giang Hỉ: "Hoàng thượng, Lâm thái y đến, đang chờ ở ngoài điện."

"Cho hắn vào." Dường như nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt Vũ Văn Hi càng kém, sau đó phất tay nói, "Ngươi lui xuống trước, trông chừng Nghiêm thị cẩn thận. Nếu ả ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đi theo đi."

"Nô tài tuân chỉ." Tôn Quý khom người nói, cũng mượn lúc xoay người rời đi, xoa mồ hôi lạnh trên trán. Ông trời, xem ra lần này hậu cung sẽ có biến động lớn, mới yên ổn được bao lâu a, ai!

Lâm thái y vội vàng đi đến, vừa vặn gặp qua Tôn Quý. Vừa vào cửa, hắn đã quỳ xuống, "Vi thần bái kiến hoàng thượng."

Vũ Văn Hi nói: "Đứng dậy đi. Nói thẳng, thân thể Thục phi, kết quả như thế nào? Bị thương rất nặng sao?"

Lâm thái y cúi đầu, cung kính nói: "Bẩm hoàng thượng, vì lúc Thục phi nương nương sinh sản bị tổn thương, cần tĩnh dưỡng thật tỉ mỉ, cảm xúc ổn định, phải tránh không thể phí sức hao tổn tinh thần, như thế, xứng lấy phương thuốc, hai ba năm sau có thể khỏi hẳn. Nhưng... Mấy năm nay, thân thể Thục phi nương nương, thật sự không nên có thai, nếu không, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng."

Vũ Văn Hi gật đầu, nói: "Nếu đã như vậy, về sau sẽ giao cho ngươi điều trị cho Thục phi, phải điều trị thật tốt, mặc kệ là thuốc gì, không cần nói, đều dùng tới."

Lâm thái y chắp tay hành lễ: "Vi thần tuân chỉ." Ngừng lại một lát, tiếp tục nói, "Còn có một chuyện về bát hoàng tử. Bát hoàng tử vốn sinh non, lại chịu lực áp bách từ bên ngoài, ở trong cơ thể mẹ bị ảnh hưởng quá lớn. Chỉ sợ sau này thân thể mảnh mai, không ngừng bị bệnh vặt, khó có thể điều trị tận gốc."

Vũ Văn Hi sửng sốt, nói: "Giống tam hoàng tử sao? Mỗi ngày phải uống thuốc?"

Lâm thái y giải thích: "Cũng không cần như thế. Chỉ là, nếu người bình thường bị cảm chỉ cần uống thuốc ba ngày, nếu là bát hoàng tử, chỉ sợ phải uống sáu ngày."

Vũ Văn Hi cũng hiểu rõ mấy phần, nghĩ tới đứa con này còn chưa sinh ra đã chịu tội, về sau còn phải bị bệnh vặt quấy nhiễu cả đời, hắn thật có lòng muốn chôn sống Nghiêm thị. Vì thế nói: "Không sao, chỉ là thân thể mảnh mai một chút, điều dưỡng là được." Dù sao hoàng gia cũng nuôi được rất tốt.

Nửa tháng sau, khi nghe đến lời chẩn đoán của Lâm thái y, Thẩm Mạt Vân thực sự muốn ăn sống Nghiêm tiệp dư, tuy nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đột nhiên thánh mẫu đến mức cầu xin cho Nghiêm tiệp dư, nhưng biết ngày sau tiểu nhi tử sẽ mảnh mai nhiều bệnh cả đời, trong nháy mắt nàng có ý muốn xé xác Nghiêm tiệp dư.

Mắt Thẩm Mạt Vân đỏ lên, rơi nước mắt nhìn con ở bên cạnh nhỏ giọng nức nở.

Vũ Văn Hi thấy vậy, cho Lâm thái y lui ra, kéo tay Thẩm Mạt Vân, an ủi: "Nàng cũng đừng quá khổ sở. Thái y nói, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, bát hoàng tử nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, đừng lo lắng, ừ?"

"Nhưng, nhưng..." Thẩm Mạt Vân lau nước mắt, nức nở nói, "Nếu đứa nhỏ này là nữ nhi, nuông chiều trong khuê phòng cũng thôi, chúng ta làm phụ mẫu sủng ái hơn một chút, cũng có thể cho nàng cả đời không lo. Thiếp tuy là nữ tử nhưng cũng hiểu rõ, nam nhi chí ở tứ phương, thiếp không dám mơ tưởng nhi tử có thể lưu danh sử sách, nhưng ít nhất cũng có thể khiến hắn có sở trường, không mất đi chí hướng. Hoàng thượng, thiếp, thiếp thật đau lòng hắn nha. Ngài nói, sau khi đứa nhỏ lớn lên, có phải sẽ oán thiếp? Hận thiếp không? Nếu không phải thiếp sơ sẩy, hắn sẽ không, sẽ không có thân thể yếu đuối..."

Vũ Văn Hi nghe vậy cũng không chịu nổi, ôm Thẩm Mạt Vân vào lòng, đang muốn nói gì, lại bị Thẩm Mạt Vân kéo lấy vạt áo, hai mắt đỏ ửng cầu xin: "Hoàng thượng, ngài nhất định phải báo thù cho đứa nhỏ của chúng ta nha, nỗi khổ của hắn, tuyệt đối không thể nhận không. Hoàng thượng, cầu xin ngài..."

"Được được, nhất định phải báo thù. Đừng khóc, ngoan..." Vũ Văn Hi ngốc nghếch dùng ống tay áo lau nước mắt cho Thẩm Mạt Vân, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng khóc đau lòng như vậy trước mặt hắn.

Thẩm Mạt Vân chôn đầu trong lòng Vũ Văn Hi, khóc một lúc lâu, mới chậm rãi dừng lại.

Còn nói thêm một lúc, Vũ Văn Hi mới nói: "Thụy nhi ở cung Thọ Khang, mẫu hậu chăm sóc, hàng ngày Bảo nhi cũng đến cung Thọ Khang thăm hắn, nàng yên tâm đi. Chờ nàng qua thời gian ở cữ, lại đón Thụy nhi về."

Thẩm Mạt Vân gật đầu, "Có thái hậu chăm sóc Thụy nhi, thiếp còn lo lắng cái gì." Cho dù thái hậu không muốn gặp nàng, cũng sẽ không thể bỗng nhiên nổi điên hại chết cháu trai của mình, nàng thật sự không cần lo lắng, hơn nữa còn có Bảo nhi xem đâu.

Vũ Văn Hi vỗ vỗ bờ vai nàng, bỏ lại một câu dặn nàng tĩnh dưỡng cho tốt, bèn bước đi. Lúc này, đám người Tố Nguyệt mới đi vào trong phòng, cẩn thận nhìn Thẩm Mạt Vân hỏi: "Chủ tử?"

Thẩm Mạt Vân lại nói với Tiễn Dung: "Cho người mang đồ ăn lên đi, ta đói bụng. Còn nữa, cho bà vú vào, bát hoàng tử nên bú sữa rồi."

Tiễn Dung cúi người hành lễ rồi xoay người đi ra ngoài.

Tố Nguyệt nhìn bóng lưng Tiễn Dung sau đó nói: "Chủ tử, ngài đừng quá khổ sở. Thái y cũng không nói sao? Chỉ cần tĩnh dưỡng hai ba năm, ngài vẫn có thể có đứa nhỏ."

Lúc này, trên khuôn mặt Thẩm Mạt Vân cũng không còn sự bi thương nữa, nàng ôm lấy tiểu nhi tử, mềm yếu làm trái tim nàng đều hòa tan, nàng cúi đầu cọ cọ gò má cục cưng, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, cục cưng, nương nhất định sẽ che chở cho con, cho con bình an lớn lên."

Sau đó ngẩng đầu, lạnh lùng cười, "Nghiêm thị, ngươi chờ đấy." ——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.