Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Mạt Vân mang thai, rất có kinh nghiệm với những điều cần cẩn thận chú ý, mà đám người Tiễn Dung Tố Nguyệt cũng cực kì thuần thục. Mấy ngày nay, trừ cẩn thận cùng vui sướng, mọi người đều không cảm thấy khẩn trương.
Kể cả Bảo nhi càng ngày càng có tính tình kiêu căng, cũng biến thành chân tay co cóng, thậm chí còn xung phong nhận việc dạy đệ đệ Thụy nhi học vỡ lòng, vì không quấy rầy đến Thẩm Mạt Vân sinh một người muội muội đáng yêu cho nàng.
Thẩm Mạt Vân nghe xong, cũng dở khóc dở cười, đối mặt khuôn mặt nhỏ nhắn quyết tâm của nữ nhi, vẫn gật đầu đồng ý: "Được, vậy giao Thụy nhi cho con, trong thời gian này, con phải chăm sóc em thật tốt, không được dạy hư đệ đệ, biết không?"
Bảo nhi lắc lắc thân thể ghé vào trên gối Thẩm Mạt Vân, nói: "Mới sẽ không đâu. A nương yên tâm đi, con nhất định sẽ dạy dỗ đệ đệ thật tốt." Trong lòng âm u nghĩ, dựa vào cái gì mỗi ngày nàng bị phụ hoàng giao bài tập tra tấn đau khổ như vậy, Thụy nhi lại có thể tránh ở một bên thầm vui? Hừ, lúc này cũng cho đệ đệ nếm thử hương vị này.
Nghĩ đến đây, nàng ngồi dậy, thắt lưng thẳng thắn, hai tay đặt phía trước, khuôn mặt tự nhiên toát ra khí chất tao nhã thong dong tôn quý nói, "A nương, con đọc sách cho ngài nghe đi. Mấy ngày nay, phụ hoàng đang dạy con Luận Ngữ, bên trong có rất nhiều chuyện xưa ngắn, rất có ý nghĩa đâu."
Thẩm Mạt Vân mỉm cười gật đầu, "Vậy mẫu thân cũng phải nghe một chút."
Tiếng trẻ con vang lên lanh lảnh sau giữa trưa hè, thi thoảng nghe được tiếng nói dịu dàng của nữ tử, cùng với tiếng bé trai thỉnh thoảng khóc nháo làm nũng, người hầu hạ đi ra đi vào, đều không nhịn được mà thả lỏng tay chân.
Ánh nắng mặt trời ấm áp, nhẹ nhàng chiếu vào phía trước cửa sổ, tấm rèm bay theo gió nhẹ, hoảng hốt khiến Thẩm Mạt Vân nhớ tới câu chúc phúc tốt đẹp kia.
Ước nguyện năm tháng yên bình, an ổn.
Tất cả đều xinh đẹp như vậy.
Có thể xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn của nàng, tuy thái y đã cam đoan sức khỏe Thục phi rất tốt, mạch tượng cũng vững vàng, nhưng Vũ Văn Hi suy nghĩ một lát, vẫn đưa ra một phần ý chỉ cho cung Trường Nhạc, miễn nàng mỗi ngày đến cung Diên Khánh thỉnh an, chăm sóc thân thể đặt lên hàng đầu.
Nhận được thánh chỉ này, Thẩm Mạt Vân ngéo khóe miệng, đối với sự chăm sóc của Vũ Văn Hi, cũng có một chút cảm động, nhưng càng buồn bực hơn—— Liễu quý phi vừa nắm quyền quản lý hậu cung chưa được bao lâu, hoàng đế lại làm vậy, khẳng định sẽ ghi hận nàng, những phi tần khác, nói không có ý tưởng khác khẳng định là gạt người. Chẳng qua muốn trông chờ hoàng đế suy nghĩ từ góc độ của nữ nhân cùng thông cảm nỗi khó xử của nàng, càng không khác khó với lên trời.
Bởi vậy, hơi buồn bực một chút, Thẩm Mạt Vân bèn điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói với Tôn Quý đến truyền chỉ: "Trời nắng to, Tôn tổng quản đến một chuyến, thật vất vả. Tố Nguyệt, đưa Tôn tổng quản ra ngoài." Tôn Quý vội hỏi: "Đều là việc trong bổn phận của nô tài, thật sự không vất vả."
Thẩm Mạt Vân còn nói mấy câu khách sáo, bèn bảo Tố Nguyệt tiễn khách. Tố Nguyệt bước lên, cười nói: "Tôn tổng quản, ta đưa ngài ra ngoài đi."
"Làm phiền cô nương." Lúc này Tôn Quý không từ chối, nhường Tố Nguyệt đưa hắn ra Trường Nhạc cung, lúc gần đến cửa cung trong tay còn bị dúi một cái ngọc bội tinh xảo.
Tố Nguyệt tiễn bước Tôn Quý, trở lại phòng, vừa vặn nghe thấy Hồng Tịch cười nói với Thẩm Mạt Vân: "Chúc mừng chủ tử, hoàng thượng thật đau lòng ngài, trong cung còn chưa có ai được vinh hạnh này." Thẩm Mạt Vân lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, vẻ mặt cũng không vui lắm, chỉ nói: "Qua mấy ngày là đêm trung thu, ban đêm trời lạnh, cần để ý chỗ đại công chúa cùng ngũ hoàng tử, đừng xảy ra chuyện gì. Nếu đại công chúa muốn xuống nước chơi, hái hoa sen, hãy ngăn nàng lại."
Tố Nguyệt nghe vậy, thuận miệng nói tiếp: "Chủ tử yên tâm, bây giờ là tháng bảy, hoa sen đã sớm nở hết rồi, nô tì nghe Đường ma ma nói, đại công chúa không đến hồ sen ép buộc mấy ngày rồi, tổng quản ngự hoa viên nhưng thở phào nhẹ nhõm."
Thẩm Mạt Vân nghe vậy mỉm cười, "Chỉ có nàng hay ép buộc thôi."
Hồng Tịch cũng nói: "Mỗi ngày đại công chúa đều mang theo ngũ hoàng tử đọc sách đâu, vừa đọc sách luyện viết chữ, rất bận rộn, nghĩ đến không có thời gian đi chơi nghịch ngợm." Nói xong, thuận tay lấy bát chè ngân nhĩ cùng bánh hạt sen.
Thẩm Mạt Vân cầm thìa khuấy ngân nhĩ trong bát, không có khẩu vị lắm, thai nhi này không làm ầm ĩ, nhưng thật dễ dàng cảm thấy mệt mỏi. Giống như bây giờ, chỉ ăn mấy thìa chè, nàng lại muốn ngủ. Ở cung Trường Nhạc nàng lớn nhất, hoàng đế lại không tới, muốn làm gì thì làm, vì thế đẩy bát sứ ra, nói: "Ta mệt mỏi, muốn ngủ một lát, không ăn chè này nữa. Dặn tiểu phòng bếp buổi tối làm nước canh, không cần quá béo ngậy, nếu có cá, cũng làm một món đi, hai ngày trước Bảo nhi còn la hét muốn ăn đâu."
Tố Nguyệt đáp lại: "Vâng, chủ tử, "
Hồng Tịch lại đỡ Thẩm Mạt Vân đứng dậy, đi vào phòng trong, lại gọi tiểu cung nữ hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu thay quần áo. Sau khi hầu hạ Thẩm Mạt Vân ngủ, Hồng Tịch cho hai tiểu cung nữ canh giữ trong phòng, nàng ta lại lấy ra khăn gấm chưa thêu xong từ hai ngày trước, ngồi ở phòng ngoài thêu tiếp, còn không quên phân tâm nghe ngóng động tĩnh trong phòng, để tùy lúc đi vào hầu hạ.
Thục phi mang thai, tất nhiên không thể hầu hạ hoàng đế, nhưng không chịu nổi cứ hai ba ngày hoàng đế lại đến Trường Nhạc cung, các phi tần khác trừ tức giận đến trừng mắt lên, cũng không có cách nào. Từ khi hoàng đế đưa ra thánh chỉ kia, Thục phi càng ít ra ngoài hơn, bọn họ muốn châm chọc mấy câu cũng không tìm thấy người, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể nhìn thấy đại công chúa mang theo ngũ hoàng tử chơi đùa khắp nơi trong ngự hoa viên. Gần đến ngày mười lăm tháng tám, Thẩm Mạt Vân muốn gặp mẫu thân Trình thị, sau khi bẩm lại với Liễu quý phi, ngày thứ hai bèn cho mời vào cung, đi cùng còn có Định vương phi Nghi Vân cùng đại tẩu Vu thị. Sau khi hành lễ xong, Nghi Vân nói chuyện trước, "Chúc mừng tỷ tỷ, lại thêm một gã hoàng tử." Thời đại này, cũng không có cách nói kế hoạch hoá gia đình, càng nhiều con càng tốt. Tuy nhìn qua thật bất công với nữ tử, nhưng tình thế chính là như thế.
Thẩm Mạt Vân cười, nói: "Còn chưa sinh đâu, sao có thể biết là nam hay nữ, nhưng vẫn cảm ơn lời chúc của muội trước."
Lúc này Trình thị mới ngắt lời, không ngoài chủ đề thân thể có khỏe không, có buồn nôn không, có đặc biệt muốn ăn gì không, phải chú ý đừng quá sơ sẩy với hai đứa bé. Thẩm Mạt Vân cũng rất nhẫn nại trả lời từng câu, cuối cùng còn nói: "Đã không phải lần đầu tiên, con sẽ biết đúng mực, ngài đừng quá lo lắng."
Trình thị nghĩ lại cũng đúng, đây cũng không phải thai nhi đầu tiên, trước kia Thẩm Mạt Vân đã bình an sinh ra một đôi trai gái, nghĩ đến cũng biết hết những điểm cần chú ý, vì thế cũng yên tâm, nhưng vẫn nói: "Cẩn thận chạy vạn năm thuyền, nữ nhân sinh sản không thể so với chuyện bình thường, cẩn thận một chút cũng không sao."
Thẩm Mạt Vân nói: "Đừng mãi nói về con, lại nói tiếp, muội muội gả vào Định vương phủ sắp sáu năm rồi, trừ hai nhi tử lúc đầu, lâu rồi cũng không truyền ra tin vui. Có phải năm đó... Nếu không, ta bảo thái y đến vương phủ bắt mạch cho muội?"
Đẻ con sinh đôi là một việc vui, nhưng cũng có thương tổn khá lớn với cơ thể mẹ, bao nhiêu người không qua được thành nhất thi tam mệnh. Cho dù bình an sinh sản, cơ thể mẹ cũng bị thương tổn, hoặc đứa nhỏ không đủ dinh dưỡng chết non, cũng không phải chưa từng có, cho nên Thẩm Mạt Vân vừa nói, cả Trình thị cũng cảm thấy lo lắng: "Ta có một phương thuốc rất tốt cho điều dưỡng, nếu không vương phi cầm về thử xem?"
Nghi Vân cau mày, nhưng vẫn cười nói: "Mọi người không cần lo lắng, thân thể ta rất tốt. Chẳng qua, hai đứa con rất bướng bỉnh, ta lo lắng không chăm sóc được, cho nên... Chờ bọn họ lại lớn một chút, cũng không muộn." Nghe nàng ta nói như vậy, những người khác cũng không biết nói gì, đành phải chuyển sang đề tài khác.
Thẩm Mạt Vân nhìn đại tẩu Vu thị, nói: "Năm ngoái đại ca được thăng lên tứ phẩm, còn làm được hài lòng sao? Ta nghe nói, mấy tháng nay, Lại bộ không xuôi xẻ lắm, tẩu tử biết rõ không?"
Vu thị hơi kinh hãi, nàng là vợ cả của Thẩm Trọng Vân, tình cảm vợ chồng khá tốt, nàng có thể cảm giác được, hai tháng nay Thẩm Trọng Vân gặp một chút việc trong Lại bộ, nhưng nàng ta cũng không biết rõ tình huống cụ thể, nhưng nhìn bộ dáng của Thẩm Trọng Vân, hình như cũng không đơn giản, nhưng không nghĩ tới Thẩm Mạt Vân cũng biết chuyện này, chẳng lẽ hoàng đế nói gì sao? Trở về nói với Thẩm Trọng Vân một câu, Vu thị cúi đầu nói: "Việc này, thiếp luôn không hỏi qua, cũng không biết rõ ràng."
Thẩm Mạt Vân cười, nói: "Ta chỉ thuận miệng hỏi, tẩu tử không cần để ý."
Trình thị như không nghe thấy lời Thẩm Mạt Vân nói, mà hỏi về chuyện của Liễu quý phi: "Ta nghe nói, hiện nay tất cả lễ ngộ của quý phi nương nương trong cung đều giống hoàng hậu... Vậy chẳng phải muốn con hành lễ với quý phi?"
Vừa nghe lời này, Nghi Vân bèn xụ mặt xuống, tức giận nói: "Cũng không phải sao? Tháng trước ta vào cung thỉnh an thái phi, trên đường gặp được Liễu quý phi, nhưng cũng muốn ta quỳ xuống hành lễ. Ngài nói đây không phải quá mức sao?"
Vu thị hơi kinh ngạc: "Làm sao có thể? Không phải nói, chỉ ở trong cung sao?" Nói đúng là, đối với mệnh phụ cùng quan lại bên ngoài, Liễu quý phi cũng chỉ là phi, không phải hoàng hậu, muốn Nghi Vân là vương phi quỳ lạy, quả thật quá mức .
Thẩm Mạt Vân suy nghĩ một lát, đã hiểu rõ nguyên nhân, vì thế nói: "Nói vậy, vẫn là ta liên lụy đến muội. Nghĩ đến ý chỉ miễn ta đến cung Diên Khánh thỉnh an khiến Liễu quý phi không thoải mái, vừa vặn lại gặp muội, nàng ta bèn trút giận lên muội."
Nghi Vân cũng vẫy tay nói: "Có quan hệ gì với tỷ tỷ đâu? Rõ ràng là lỗi của Liễu quý phi." Dừng lại một lát lại nói: "Hoàng thượng cho tỷ tỷ không cần đi thỉnh an, đây là chuyện tốt. Nhưng cứ như vậy, quyền giúp đỡ quản lý hậu cung..."
Thẩm Mạt Vân nói: "Hoàng thượng nói, cho Giang sung nghi cùng Tôn tu viện giúp đỡ quản lý."
Một cái tát này cũng thật vang, cũng không biết Trương Đức phi cùng Cao Hiền phi làm gì khiến hoàng đế tức giận, không lẽ...Vũ Văn Hi đã biết bọn họ làm một số chuyện sao? Nghĩ đến đã cảm thấy sợ hãi, về sau có thể không ra tay vẫn tốt hơn. Tục ngữ nói, thường đi tại bờ sông, nào có chuyện không bị ướt chân. Làm nhiều chuyện, sẽ có lúc để lại chứng cớ, cho dù là giáo sư Moriaty, đều bị Holmes bắt được chứng cớ, Thẩm Mạt Vân tự nhận kém xa một ngón tay của giáo sư Moriaty.
Trình thị nhíu mày: "Giang sung nghi cùng Tôn tu viện? Không phải Đức phi cùng Hiền phi sao?"
"Đúng vậy, là Giang sung nghi cùng Tôn tu viện." Dừng một lát, Thẩm Mạt Vân vẫn không nhịn được tò mò hỏi: "Vậy lúc đó muội đáp lại quý phi thế nào?" Lúc đó Tố Nguyệt chỉ nói Liễu quý phi cùng Định vương phi có va chạm nhỏ, nhưng không nói tỉ mỉ, đến hôm nay, nàng mới biết rõ câu chuyện.
Nghi Vân cười lạnh nói: "Lúc đó muội đã nói: ‘Cứ là mệnh phụ, cùng với vương phi, quận phu nhân cùng cáo mệnh phu nhân ngoài nhị phẩm, theo luật, gặp hoàng hậu, phải hành lễ quỳ lạy. Nếu gặp tứ phu nhân cùng cửu tần trở xuống, không cần quỳ xuống, thỉnh an là được. Đợi quý phi nương nương được phong hoàng hậu, ngày ngài lấy ấn sắc phong, ta nhất định sẽ làm lễ quỳ lạy chín lần trước ngài."
Vừa nói ra lời này, ngay cả Trình thị cùng Vu thị đều trừng mắt cứng lưỡi nhìn Nghi Vân, dường như không biết nên nói gì.
Thẩm Mạt Vân cũng buồn cười, tuy rất đắc tội với người khác, nhưng không thể không nói, thật hết giận. Nghĩ một lát, nàng bật cười, "Muội làm thật sảng khoái, lại khiến ta chịu tội."
Nghi Vân nhíu mày, sau đó cười nói: "Chẳng lẽ không có chuyện này, tỷ tỷ có thể thân thiết với Liễu quý phi như tỷ muội, chung sống hòa thuận sao?"
Thẩm Mạt Vân không để ý đến Nghi Vân, lại nhìn Trình thị nói, "Nương, ngài xem, miệng lưỡi thật sắc bén, chuyện này, lại thành lỗi của ta."
Trình thị cuối cùng bình tĩnh lại, hơi cười khổ nói: "Tính cách vương phi thật lanh lẹ, con cũng không phải không biết? Chỉ là..." Bà nhìn Nghi Vân, lại nhìn Thẩm Mạt Vân, trong mắt hiện lên nét không yên lòng.
Thẩm Mạt Vân hiểu rõ Trình thị lo lắng cái gì, bèn an ủi: "Quý phi chỉ có thể oai phong trong hậu cung, còn bên ngoài, còn không tới lượt nàng ta đâu, ngày thường ngài làm như thế nào, cứ tiếp tục là được."
Trình thị nghe xong, chỉ có thể gật đầu, Vu thị càng không dám tùy ý trả lời.
"Lại nói tiếp, tuổi tác phụ thân đã cao, tuy thân thể luôn khá tốt, luôn có lúc không thể chú ý. Con có hai củ nhân sâm rất tốt, nương mang về, cho phụ thân bồi bổ. Còn có hai vị ca ca, ta cũng chuẩn bị xong." Nói đến câu cuối cùng, Thẩm Mạt Vân bảo Tố Nguyệt đưa ra một cái hộp, bên trong tràn đầy dược liệu thuốc bổ, tất cả đều là đồ nàng chuẩn bị cho người nhà.
Trình thị bảo con dâu nhận lấy hộp gấm, nói: "Vậy con ở trong cung..."
Thẩm Mạt Vân nói: "Trong cung muốn cái gì mà không có, đừng tiết kiệm cho con, giữ lại cũng như không, không bằng dùng đi càng có ích."
Trình thị thấy thế, cũng không nói tiếp, lại nói ít chuyện riêng với Thẩm Mạt Vân, bèn mang theo Vu thị đứng dậy từ biệt. Nghi Vân cũng muốn ở lâu thêm một lát, lại bị Thẩm Mạt Vân lấy cớ thân thể mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút tiễn bước.
————————————————
Tháng tám trong ngự hoa viên, hoa tươi vẫn nở rộ, phồn hoa rực rỡ, kỳ hoa dị thảo, lấp đầy vườn hoa rộng lớn, tranh nhau bày ra bột mặt đẹp nhất. Bươm bướm tung bay, ong mật bận rộn bay lên cánh hoa, tiếng ve kêu vang tấu lên khúc nhạc mùa hè.
Nghiêm tiệp dư đứng ở chỗ gấp khúc hành lang, nhìn chăm chú vào một gốc cây hải đường ngũ sắc nở rộ trong ngự trong hoa viên, ánh mắt mơ hồ cho thấy tâm tư của nàng ta cũng không đặt trong phiến cảnh đẹp này.
"Chủ tử?" Cung nữ Diệu nhi lo lắng gọi Nghiêm tiệp dư, chủ tử nhà mình đứng đây cũng nửa canh giờ rồi, không biết suy nghĩ cái gì. Từ lúc Nghiêm tiệp dư sảy thai lại biết mình không thể có thai, tính cách càng ngày càng quái dị, có lúc cứ nhìn chằm chằm vào một người, ánh mắt lạnh như băng ác độc làm cho người ta rùng mình.
Nghiêm tiệp dư cũng không nghe thấy Diệu nhi kêu to, trong đầu nàng ta còn đang suy nghĩ những lời Lam tiệp dư nói hôm qua.
—————— Thời gian quay lại một chút ————————
Chỗ của tỷ tỷ thật sơ sài, chẳng lẽ Thượng Cung cục chưa thay đồ mới sao?" Sau khi Lam tiệp dư đến Y Tuyết hiên, nhìn trong phòng bày ra đồ trang trí hơi cũ, nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.
Nghiêm tiệp dư lạnh lùng nhìn nàng ta, nói: "Không muốn đổi, cứ như vậy thôi. Ngươi tới nơi này, vì đồ trang trí ở Y Tuyết hiên của ta sao?"
Ở trong cung, Lam tiệp dư cũng là mỹ nhân băng giá nổi bật, nghe Nghiêm tiệp dư châm chọc, tự nhiên sẽ không tươi cười với đối phương, mà cũng trả lời bằng vẻ mặt lạnh băng: "Tự nhiên không phải."
"Vậy ngươi đến chỗ ta làm gì?" Nghiêm tiệp dư không kiên nhẫn lắm, bây giờ nàng ta thật sự không có tâm trạng ứng phó với bọn họ.
Lam tiệp dư nhìn nàng ta, đột nhiên hỏi: "Tỷ tỷ bằng lòng đi xuống như vậy sao?"
Nghiêm tiệp dư ngẩn ra, lập tức hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Lam tiệp dư thở dài, khuôn mặt hiện lên nét u buồn, người luôn lạnh như băng đột nhiên có hành động như vậy, người khác nhìn không khỏi có cảm giác đau lòng, ả nói: "Mấy ngày trước Đức phi nương nương gọi ta đến cung Thanh Ninh, nói với ta chút chuyện. Có một số việc, vốn ta định tự giữ trong lòng là được, dù sao tam công chúa vẫn sống thật tốt. Nhưng ta nghĩ lại, tỷ tỷ cũng từng là người sắp làm nương, nếu không nói ra..."
Nghe đến đây, sắc mặt Nghiêm tiệp dư thay đổi, tay phải đặt trên bàn hung hăng gạt ra, quét hết chén trà cùng bát đựng hoa quả rơi xuống đất vỡ tan, quát lớn: "Câm miệng. Nếu ngươi tới đây nói chuyện vô nghĩa này, bây giờ cút ra ngoài cho ta, chỗ ta không chào đón ngươi."
Sắc mặt Lam tiệp dư không hề thay đổi, bàn tay lắc lắc quạt tròn, bình tĩnh nói: "Vậy tỷ tỷ quyết định nhẫn nhịn sao? Tỷ sẽ không nghĩ lại, cuối cùng là ai được lợi? Là ai lại đi lên?"
Lúc trước Nghiêm tiệp dư vừa vào cung đã được sủng ái, chỉ là tính tình hơi kiêu ngạo chút, nhưng tuyệt đối không phải người ngu ngốc, nàng ta rất nhanh phản ứng lại: "Ngươi nói lần ta rơi xuống nước kia, không chỉ có hoàng hậu ra tay sao?" Giữ chặt cổ tay Lam tiệp dư, dùng sức thật mạnh, còn thấy rõ cả gân xanh trên tay, "Là ai? Nói cho ta. Mau nói cho ta biết!"
Lam tiệp dư nhịn xuống nỗi đau đớn trên cổ tay, nói: "Tỷ tỷ nói cẩn thận, hiện nay không có hoàng hậu, chỉ có Thanh Dương giáo chủ hoặc thứ nhân Tiêu thị." Ngừng một lát, lại nói: "Còn việc có ai nữa... Tỷ tỷ nghĩ lại cẩn thận, chúng ta đều gặp chuyện không may, ai là người có lợi nhất?"
Nghiêm tiệp dư sửng sốt một lát, chậm rãi nới lỏng tay ra: "Chẳng lẽ là quý phi? Không đúng, lúc đó đứa nhỏ trong bụng Liễu dung hoa còn không biết là nam hay nữ, quý phi không cần mạo hiểm như vậy. Trương Đức phi sao? Nhưng hoàng thượng vẫn rất lạnh lùng với nàng ta và nhị hoàng tử, cũng không muốn cho nàng ta giúp đỡ quản lý hậu cung... Chẳng lẽ là Thẩm Thục phi?" Nghĩ đến, sau khi Tiêu hoàng hậu rời khỏi cung Chiêu Minh, có lợi nhất là Liễu quý phi cùng Thẩm Thục phi, trừ ra Liễu quý phi, vậy chỉ còn lại một khả năng.
Lam tiệp dư rũ mắt xuống: "Đức phi nương nương nói với ta, lúc ngũ hoàng tử sinh ra, hoàng thượng từng nói kẻ này mang điềm lành, tương lai nhất định cao quý không thể nói. Ta nghe nói, năm đó Thanh Dương giáo chủ bị bắt giam lỏng trong cung Chiêu Minh, còn có công lao của người trong cung Trường Nhạc. Tỷ tỷ cũng từng sắp làm nương, tỷ nên biết, là mẫu thân, đều sẽ liều lĩnh vì con cái. Nếu ngày đó ta không may mắn, chắc hôm nay đã giống tỷ tỷ, vắng lặng sống qua từng ngày trong hậu cung, cuộc sống không có ý nghĩa."
Nghiêm tiệp dư vốn lạnh lùng, hiện tại có bộ dáng đau khổ không cảm tình, càng khiến người khác không nhìn ra nàng ta suy nghĩ gì.
Điểm đến mới thôi, Lam tiệp dư thấy nói cũng đủ rồi, đứng dậy từ biệt: "Tam công chúa còn cần ta xem, không thể không về trước, xin tỷ tỷ thứ lỗi."
Nghiêm tiệp dư tỉnh táo lại, gật đầu, nói: "Diệu nhi, tiễn khách." Nhưng lại ngồi im không nhúc nhích.
Lam tiệp dư đi được một lúc, đồ đạc trong Y Tuyết hiên bị ném hoàn toàn thay đổi, còn làm ầm ĩ đến cung Diên Khánh, hôm nay khi thỉnh an, Liễu quý phi còn nói Nghiêm tiệp dư một lúc vì chuyện này.
—————— Kết thúc nhớ lại, quay về hiện tại ——————————
"Chủ tử, chủ tử."
Nghiêm tiệp dư thấy ống tay áo bị người dùng sức kéo mấy cái, vừa thoát ra khỏi ký ức về cuộc nói chuyện hôm qua chợt nghe thấy Diệu nhi nói nhỏ: "Có người đến."
Nghiêm tiệp dư ngẩn ngơ, xoay người, vừa vặn nhìn thấy Định vương phi cùng Trình thị, mà đối phương tất nhiên cũng nhìn thấy nàng. Đợi nhóm người Nghi Vân đi tới, đầu tiên là người hầu hạ của hai bên quỳ xuống hành lễ, mà Trình thị cùng Vu thị lại đứng ở một bên trước.
Nghiêm tiệp dư đặt hai tay về phía trước, cúi người chào Nghi Vân, nói: "Định vương phi."
Nghi Vân chỉ gật đầu, cũng không có động tác gì.
Chờ Nghiêm tiệp dư hành lễ xong, Trình thị tiến lên trước, hai tay cũng đặt ở phía trước, quỳ gối nói: "Thẩm Trình thị thỉnh an Nghiêm tiệp dư." Vu thị ở phía sau trực tiếp quỳ xuống, cũng thỉnh an Nghiêm tiệp dư.
Nghiêm tiệp dư thấy vậy, tư thế không thay đổi, chẳng qua lúc này cũng không cúi người quỳ gối, mà hơi cúi đầu nói: "Trình phu nhân."
Nghi Vân nói thẳng: "Chúng ta còn muốn ra cung, sẽ không quấy rầy Nghiêm tiệp dư. Cáo từ." Vừa nói dứt lời, bèn dẫn đầu đi trước, Trình thị cùng Vu thị vội vàng hành lễ với Nghiêm tiệp dư, rồi cũng đi theo.
Mẫu thân cùng đường muội của Thục phi sao? Quả nhiên ngnag ngược, thật sự luôn được sủng ái, muốn gọi người nhà tiến cung thì gọi, không cần lo lắng. Nhớ lần đó Thục phi nhục nhã nàng, còn có lần trong cung Diên Khánh, nếu không phải Thục phi nhục nhã nàng trước, Liễu quý phi cũng không thể tìm được cơ hội châm chọc nàng, mà nàng cũng sẽ không yên lòng mà bị người khác lan đến mà bị động thai, sau đó sảy thai, bị người khác châm chọc...
Nghiêm tiệp dư ngắt xuống một đóa thược dược, hung hăng vuốt ve, từng cánh hoa màu đỏ cứ rơi xuống, nhìn qua thật ghê người.
"Chủ, chủ tử?" Diệu nhi run sợ gọi.
Nghiêm tiệp dư phẩy tay áo, nét mặt lại trở nên lạnh như băng, nói: "Trở về!"
"Vâng." Diệu nhi không dám hỏi nhiều, vội vàng đỡ Nghiêm tiệp dư, ra hiệu cho các cung nữ thái giám khác mau chóng đuổi theo.
Mấy ngày sau là yến hội Trung thu, Thẩm Mạt Vân cảm thấy thân thể khá tốt, sau khi trang điểm xong, bèn mang theo Bảo nhi cùng Thụy nhi đi dự tiệc, có thể không đến những yến tiệc khác, nhưng không thể vắng mặt trong bữa tiệc trung thu này. Chẳng qua trên đường đi dự tiệc, đã gặp một chuyện ngoài ý muốn.
"Sao lại thế này?" Thẩm Mạt Vân ngồi trên cỗ kiệu, xem hai nhóm người đang giằng co phía trước, hơi nhíu mày, "Cung yến sắp bắt đầu rồi. Hai người còn tranh cãi ầm ĩ ở đây, chẳng lẽ còn muốn hoàng thượng chờ hai người sao?"
Một đống người ồ ạt quỳ xuống, nhìn kỹ, đúng là Tần tiệp dư cùng Nghiêm tiệp dư. Đầu tiên là Tần tiệp dư đi ra giải thích, chuyện đã xảy ra cũng rất đơn giản, chẳng qua hai người không thể buông tha, Tần tiệp dư bảo Nghiêm tiệp dư nhường đường, Nghiêm tiệp dư không đồng ý, rõ ràng đều cùng cấp bậc, dựa vào cái gì muốn ta nhường. Vì thế, bắt đầu tranh cãi.
Nghe Tần tiệp dư nói xong, Thẩm Mạt Vân không bình luận gì, ngược lại hỏi Nghiêm tiệp dư: "Mọi chuyện xảy ra như thế sao?"
Khi nhìn thấy Nghiêm tiệp dư gật đầu, nàng nói, "Ta còn nghĩ là chuyện gì lớn. Tần tiệp dư vào cung hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, lại sinh ra nhị công chúa, theo thân phận, tất nhiên là nàng ta đi trước. Còn chưa tránh ra sao? Các ngươi thật sự muốn đến muộn sao?" Câu nói phía sau, là nói với nhóm cung nữ thái giám đang quỳ trên đất, để bọn họ nhanh chóng lùi sang một bên.
"Nô tì không dám." Nhóm cung nữ thái giám của Y Tuyết hiên nhanh chóng lui đến một bên.
Thấy sự việc đã được giải quyết, Thẩm Mạt Vân bèn nói với Tần Doãn: "Đi thôi, cũng đừng làm cho hoàng thượng chờ."
"Vâng, nương nương." Tần Doãn trả lời.
Thái giám lại nâng cỗ kiệu lên, Bảo nhi ngồi ở phía sau vô ý quay đầu lại, lại thấy được nữ nhân đang bị chen chúc ở một bên, đang dùng ánh mắt khiến nàng rất khó chịu nhìn Thẩm Mạt Vân, chẳng qua giây lát lướt qua, chờ Bảo nhi muốn nhìn rõ ràng, lại bị người chặn mất tầm nhìn.
Bảo nhi lắc đầu, không hiểu rõ lắm ánh mắt kia đại biểu cho cái gì, cũng không quan tâm nữa.
Gặp được nhóm người Tần tiệp dư chỉ là khúc nhạc đệm, đợi Thẩm Mạt Vân có mặt, yến tiệc còn chưa bắt đầu, Liễu quý phi cũng chưa đến, chẳng qua vị trí của nàng lại được đặt bên trái hoàng đế. Trương Đức phi ngồi ở chỗ khác, dường như đang hờn dỗi, nhìn thấy Thẩm Mạt Vân đến, cũng rất xa cách, nói qua loa mấy câu cũng không để ý đến nàng nữa.
Thẩm Mạt Vân cũng không để ý, như mọi khi dặn dò nhóm ma ma chăm sóc hai đứa bé mấy câu, để lại Bảo nhi cùng Thụy nhi đi đến bàn tiệc của bọn họ.
Không lâu sau, Liễu quý phi cũng đến, lại là một lần hành lễ nói mấy câu khách sáo. Thẩm Mạt Vân vừa ngồi xuống một lát, đang muốn uống một ngụm trà cho đỡ khát, lại nghe thấy thái giám thông báo: "Thái hậu nương nương giá lâm!"
Tiếp tục ép buộc đi! Kế tiếp còn có thái phi, hoàng đế đâu.
Cho nên, tham gia yến tiệc trong cung thật sự không phải chuyện vui vẻ, đặc biệt khi địa vị của ngươi thật thấp kém, chỉ hành lễ thôi đều mệt chết người.
Mỗi năm yến tiệc đều như thế, cũng không có gì mới mẻ.
Chẳng qua, năm nay hoàng đế hình như chướng mắt mỹ nữ nhảy múa, vì thế cũng không có vũ cơ "vừa mắt" hắn ngủ lại trong cung.
Đêm trung thu, Vũ Văn Hi ở lại cung Diên Khánh, ngày thứ hai, ban tên "Dao" cho thất hoàng tử.
Thẩm Mạt Vân nghe Tố Nguyệt bẩm báo, không khỏi sờ sờ bụng mình, cũng không biết đứa nhóc trong bụng này sẽ tên là gì. Bảo nhi thấy vậy, cũng vươn qua sờ soạng một chút, tò mò hỏi: "A nương, khi nào thì muội muội sinh ra?"
Tuy mới mang thai hơn hai tháng, nhưng Bảo nhi dường như rất chắc chắn đứa bé trong bụng này là muội muội, cho dù Thẩm Mạt Vân nói thế nào, cũng không chịu sửa đổi, dần dà, cũng sẽ theo nàng. Cho tới hiện tại, kể cả Vũ Văn Hi đều nghĩ rằng thai nhi lần này là nữ nhi.
"Tháng hai năm sau! Thế nào, chờ không vội?" Thẩm Mạt Vân nói.
"Vâng..." Bảo nhi dùng ngón tay đếm, "Còn có nửa năm, thật lâu nha." Nói xong, cái miệng nhỏ nhắn nhăn nhó chúm lại.
Thẩm Mạt Vân cười, nói: "Cho nên, nửa năm tới, con nên thay a nương chăm sóc Thụy nhi thật tốt, biết không? Cũng đừng để đệ đệ xảy ra chuyện gì."
Thụy nhi đang ngồi ở bên kia, trong tay cầm một quyển sách, cũng không biết hắn có thật sự đọc sách hay không, dù sao đầu hắn cứ gật gù, nhìn qua rất đáng yêu.
Hai mẹ con đang nói chuyện, Tiễn Dung đi vào báo lại, nói hoàng đế đến, muốn nàng chuẩn bị nghênh giá.
"Hoàng thượng." Còn chưa cúi người xuống, Thẩm Mạt Vân đã được Vũ Văn Hi nâng đỡ đứng lên, tay kia thì nâng Bảo nhi lên, còn Thụy nhi được bà vú nâng dậy.
Vũ Văn Hi ngồi ở trong phòng, chậm rãi nhìn món ăn trên bàn, trong mắt hiện lên nét kinh ngạc, nói: "Xem ra đứa nhỏ này thật nghe lời, không ép buộc nàng. Trẫm nhớ khi nàng mang thai Thụy nhi, thật ép buộc người hầu trong cung Trường Nhạc."
Thẩm Mạt Vân gật đầu, nói: "Cũng không phải sao, lúc trước phải ăn không ít đau khổ. Nhưng thật kỳ quái, tính tình của Thụy nhi thật nghe lời, tốt hơn nhiều so với tỷ tỷ hắn." Nói xong, bắn nhẹ một chút vào trán Bảo nhi.
Bảo nhi bĩu môi, chạy đến bên cạnh Vũ Văn Hi, nói: "Phụ hoàng, ngài xem, a nương cùng đệ đệ đang bắt nạt con, a nương không thương con."
"Nha đầu kia..."
Vũ Văn Hi ngăn lại Thẩm Mạt Vân đang muốn kéo Bảo nhi qua, nói: "Bảo nhi còn nhỏ, nàng đừng quá nghiêm khắc, làm nàng sợ thì sao bây giờ?"
"Hoàng thượng." Thẩm Mạt Vân bất đắc dĩ gọi một tiếng, thấy nữ nhi tránh ở phía sau Vũ Văn Hi làm ngoáo ộp với nàng, đành lắc đầu, lại một lần nữa không giải quyết được gì.
Vũ Văn Hi cũng quay đầu nói với Bảo nhi: "Lần sau muốn nghe lời, không được chọc giận a nương của con, biết sao?"
"Dạ." Bảo nhi không để ý đáp lại.
Thấy nữ nhi gật đầu, Vũ Văn Hi lại chuyển sự chú ý sang con, "Dạo này Thụy nhi học được những gì rồi?"
Nghe câu hỏi này, Thẩm Mạt Vân cũng bất đắc dĩ nói: "Hơn một tháng nay, là Bảo nhi dạy Thụy nhi đọc sách. Này không, còn dạy cả Luận Ngữ..."
Vũ Văn Hi hỏi: "Thụy nhi có hiểu không?"
Thẩm Mạt Vân nói: "Thiếp cảm thấy, chắc là không hiểu. Cố tình Bảo nhi nàng..."
Bảo nhi đã sớm chạy trốn nhanh như chớp, nhìn bóng dáng của nữ nhi, hai người nhìn thoáng qua, đều dở khóc dở cười đồng thời lắc đầu.
Bắt đầu từ mùa đông tới nay, cuộc sống của Nghiêm tiệp dư càng không được tốt, trừ việc bị nhóm cung tần ả khinh thương trước kia đùa cợt châm chọc, mỗi tối, nàng ta đều mơ thấy đứa nhỏ mệnh khổ đang hỏi nàng, vì sao muốn hại hắn, vì sao không bảo vệ hắn? Liễu quý phi cũng không cắt xén chi phí của nàng ta, Thượng Cung cục trừ việc hơi chậm trễ, cũng không từng cắt bớt phân lệ của nàng ta. Nhưng bị đả kích bằng tinh thần, cả người vô cùng tiều tụy, hai gò má lõm xuống, màu da vàng vọt, nếu trước kia cho người ta cảm giác là cao ngạo lạnh như băng, hiện tại lại là âm trầm khủng bố. Kể cả mẹ đẻ vào cung thăm nàng ta càng hoảng sợ, mà sau lần đó, Nghiêm gia cũng không có nữ quyến nào vào cung nữ.
"Thục phi." Nghiêm tiệp dư rũ tóc xuống ngồi trên giường, vừa bừng tỉnh từ cơn ác mộng khuôn mặt nàng ta đầy mồ hôi lạnh, thật vất vả tỉnh lại từ cơn ác mộng, phản ứng đầu tiên là gọi tên của kẻ thù hại nàng ta vào hoàn cảnh này.
"Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta nhất định sẽ khiến ngươi chôn cùng đứa nhỏ của ta. Ngươi hại ta thành thế này, còn muốn làm hoàng hậu, làm thái hậu? Không có khả năng, ta tuyệt đối không cho phép, không cho phép, không cho phép..."
Trong một góc, trên lư hương dán vàng, từng đợt khói trắng đang bay lên, mùi hương nhàn nhạt, lan ra cả gian phòng, có mùi thơm không nói ra được.
Tuy Nghiêm tiệp dư luôn muốn tìm Thẩm Mạt Vân báo thù, nhưng trong lúc này, nàng ta cũng không nghĩ ra được biện pháp gì. Thục phi luôn trốn tránh, không dễ ra khỏi cung Trường Nhạc, cũng không tùy tiện đi đến chỗ phi tần khác nói chuyện, từ khi bụng lớn, cho dù yến tiệc nếu có thể tránh cũng không đi. Lần trước nhìn thấy Thục phi, vẫn là ở yến tiệc Trung thu.
Hơn một tháng nữa là năm mới. Ngày tết rối ren, là thời cơ ra tay tốt nhất, nhưng cũng vì rối ren, cung nữ thái giám lui tới càng đề phòng hơn, càng không dễ cho người trà trộn vào.
Mà sang mùa xuân, chính là lễ thượng nguyên, ngày đó, chỉ cần Thục phi không sinh sản hoặc sắp lâm bồn, khẳng định muốn tham dự.
Cơ hội chỉ có một lần. Lần này, nàng nhất định khiến Thục phi con tiện nhân ác độc kia cũng nếm thử nỗi đau mất con.
Nghiêm tiệp dư ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy âm lãnh oán độc.
Thẩm Mạt Vân đang ở cung Trường Nhạc bỗng nhiên rùng mình, dọa Tố Nguyệt vội hỏi: "Chủ tử, bị đông lạnh sao? Nô tì phải đi lấy kiện..."
"Không cần, không có chuyện gì." Thẩm Mạt Vân ngăn Tố Nguyệt lại, sau đó kỳ quái nói: "Cũng không biết sao thế này, vừa rồi trong nháy mắt, cảm thấy cả người phát lạnh, nhưng bây giờ lại không có việc gì. Không nói chuyện này, Tố Nguyệt, đỡ ta đứng lên, ta còn muốn đi."
"Vâng." Tố Nguyệt cùng Hồng Tịch đi qua đỡ hai bên, chậm rãi chuyển động.
Thẩm Mạt Vân thở dài: "Đáng tiếc hôm qua tuyết rơi, mặt đường trơn ẩm, nếu không đi trong vườn giải sầu cũng tốt."
Trần ma ma nghe xong lại nói: "Nếu đã như vậy, nếu không nương nương đi thăm đại công chúa đi, mặt đường chỗ kia đã được quét dọn tốt lắm, lại là hành lang, đi đứng lên cũng thoải mái."
Thẩm Mạt Vân nghĩ một lát, quả thật như thế, mỗi ngày ở nơi này nhắm mắt đi cũng không ngã, thật sự chán ngấy, đi sườn điện phía đông thăm nữ nhi, thuận tiện trò chuyện cùng con nữa.
Nói là làm, nàng ra lệnh cho người hầu lấy hộp đồ ăn, áo choàng, lò sưởi, xếp thành một hàng dài, đi theo sau Thẩm Mạt Vân, chậm rãi đi đến sườn điện phía đông.
Rất nhanh đã đến cuối tháng mười hai, nhờ mang thai, tất cả các việc trong cung đều do Liễu quý phi cùng nhóm người Giang sung nghi xử lý, Thẩm Mạt Vân chỉ cần xử lý tốt các công việc trong cung Trường Nhạc là được.
Mừng năm mới vốn đã mệt, tuy được miễn quỳ miếu, nhưng không thể trốn đêm giao thừa cùng lễ quỳ lạy mùng một cùng yến tiệc đầu năm. Chờ qua mấy ngày này, Thẩm Mạt Vân trực tiếp nằm tròn hai ngày trên giường, mới khôi phục lại sức lực. Còn yến tiệc trong cung cùng gặp mặt mệnh phụ, trừ bữa tiệc rằm tháng giêng không thể từ chối không đi, các trường hợp khác, Vũ Văn Hi đã có ý chỉ, cho nàng không cần tham dự.
Đến rằm tháng giêng, mọi nơi trong cung đều treo đèn lồng lung linh đủ loại kiểu dáng, cực kì náo nhiệt, cung nữ thái giám lui tới đều rất nhẹ nhàng vui sướng.
Bảo nhi dậy rất sớm, chạy đến chỗ Thẩm Mạt Vân, tung tăng cầm mấy trản đèn cung đình. Thụy nhi cười vỗ tay nói: "Đèn lồng xinh đẹp, a nương, con cũng muốn."
Thẩm Mạt Vân cười nói với Tiễn Dung: "Đợi lát nữa đưa hai cái thú vị đến chỗ ngũ hoàng tử." Sau đó nhìn Bảo nhi cùng Thụy nhi nói, "Tí nữa về lại chơi đèn lồng, lát nữa hết yến tiệc, ngoan ngoãn trở về, không cho chạy loạn khắp nơi, biết sao?"
Nghĩ một lát, nàng lại nói: "Các con nghe lời, buổi tối cho các con nhìn pháo hoa."
Hai mắt Bảo nhi sáng ngời, nhanh chóng trả lời: "Dạ, a nương, con biết rồi, con sẽ trông đệ đệ thật kĩ."
Lại qua hơn nửa canh giờ, Tiễn Dung đi vào nói: "Nương nương, đã chuẩn bị xong cỗ kiệu, đã đến giờ xuất phát."
Thẩm Mạt Vân kiểm tra quần áo của Bảo nhi cùng Thụy nhi trước, thấy không có chỗ nào không ổn, được Tố Nguyệt hầu hạ đứng dậy, nói: "Đi thôi, mấy người coi chừng đại công chúa cùng ngũ hoàng tử."
"Vâng, nương nương."
Sau khi dặn dò kĩ càng, Thẩm Mạt Vân được người nâng đỡ chậm rãi đi ra ngoài, hiện nay thân thể càng nặng nề, chắc cuối tháng hai sẽ sinh sản, trong cung Trường Nhạc đã chuẩn bị sẵn sang đồ vật cùng bà đỡ, chỉ đợi ngày nàng sinh sản.
Lên cỗ kiệu, Thẩm Mạt Vân khoác áo len màu đỏ thật dày. Cố gắng ngồi ngay ngắn ở mặt trên, nhưng thắt lưng quá mỏi, không lâu sau đành từ bỏ, tiếp tục ngồi bằng tư thế thoải mái.
Đến đại điện, hành lễ với nhau, đợi hoàng đế đến, yến tiệc vừa bắt đầu, Vũ Văn Hi nói: "Thục phi có thai, không nên mệt nhọc, hãy về trước nghỉ ngơi đi."
Thẩm Mạt Vân nghe vậy, miễn cưỡng đứng dậy hành lễ, "Tạ ơn hoàng thượng, xin cho thiếp cáo lui." Bảo nhi cũng nói muốn về cùng Thẩm Mạt Vân, Vũ Văn Hi suy nghĩ một lát cũng đồng ý, nhưng cũng giữ Thụy nhi ở lại.
Bảo nhi cũng không ngồi trên kiệu của mình, mà chạy tới ngồi cùng Thẩm Mạt Vân, còn cẩn thận hỏi: "A nương, ngài có cảm thấy không thoải mái không, có phải muội muội cáu kỉnh không?"
Thẩm Mạt Vân sờ mặt Bảo nhi, cảm thấy vẫn rất ấm áp, bèn cười nói: "Không cáu kỉnh, chẳng qua nương hơi mệt thôi."
"Vậy con sẽ không ầm ĩ. A nương ngủ một lúc đi." Bảo nhi nói.
Thẩm Mạt Vân bật cười nói: "Chờ về cung Trường Nhạc lại..."
Đột nhiên, cỗ kiệu ngừng lại, Thẩm Mạt Vân còn chưa nói xong, cũng chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì, phía trước truyền đến giọng nữ lạnh lùng: "Thiếp thỉnh an Thục phi nương nương."
Thẩm Mạt Vân ngẩng đầu nhìn qua, cũng ngẩn ra, nữ nhân tiều tụy mặc cung trang màu nguyệt bạch phía trước là Nghiêm tiệp dư sao? Xảy ra chuyện gì? Chỉ nửa năm ngắn ngủi, mỹ nhân băng lãnh ngày xưa, lại biến thành bộ dáng không ra người không ra quỷ này?
Nghiêm tiệp dư cũng cúi đầu, che khuất ánh mắt, nói: "Mấy ngày trước thiếp may mắn được một vật, nghe nói nửa tháng sau là sinh nhật ngũ hoàng tử bèn nghĩ đến tặng cho ngũ hoàng tử. Không nghĩ hôm nay gặp Thục phi nương nương ở đây, nếu nương nương không chê, xin tự tay nhận lễ vật này?"
Bảo nhi không nhịn được rụt người lại, cô gái này thật chán ghét. Nhưng a nương nói, không thể tùy tiện phát giận với những nữ nhân này.
Thẩm Mạt Vân nghe vậy sửng sốt, cẩn thận quan sát Nghiêm tiệp dư, trừ việc bộ dáng thay đổi, thật sự không nhìn ra có ý đồ gì, bèn gật đầu với Tiễn Dung, nói: "Nếu đã như vậy, cảm ơn ý tốt của Nghiêm tiệp dư. Tiễn Dung."
Tiễn Dung đi qua, cẩn thận nhìn Nghiêm tiệp dư, chuẩn bị nhận lấy hộp gấm trong tay Nghiêm tiệp dư, cứ tưởng rằng sẽ xảy ra chuyện gì, kết quả là gió êm sóng lặng, không xảy ra chuyện gì.
Đưa lễ vật xong, Nghiêm tiệp dư bèn mang theo người hầu lui đến một bên, nhìn qua rất cung kính.
Thẩm Mạt Vân cũng không hiểu lắm, ra hiệu cho Tần Doãn nhanh chóng rời đi, lại khách sáo nói: "Trời giá rét đông lạnh, Nghiêm tiệp dư cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi, đừng để bị cảm lạnh." Lúc này Nghiêm tiệp dư xuất hiện ở đây, cho thấy nàng ta không hề tham dự yến tiệc, chẳng lẽ xin nghỉ sao?
"Thiếp biết. Tạ ơn Thục phi nương nương quan tâm."
Cỗ kiệu được nâng lên đi về phía trước, không nghĩ khi đi qua bên người Nghiêm tiệp dư, Nghiêm tiệp dư đã đẩy cung nữ Diệu nhi qua chỗ thái giám nâng kiệu, đối phương bị đâm đứng không vững, cỗ kiệu lập tức bị lay động.
"A ——"
Ngay lúc cỗ kiệu bị lung lay, Thẩm Mạt Vân theo phản xạ bảo vệ Bảo nhi, không nghĩ lúc này Nghiêm tiệp dư vọt tới, thừa dịp thái giám nâng kiệu đứng không vững, bèn bước lên cỗ kiệu, sau đó hai tay bóp cổ Thẩm Mạt Vân, điên cuồng cười nói: "Ha ha ha, hôm nay ta không thể không bóp chết ngươi. Ta muốn ngươi đền mạng cho đứa nhỏ của ta, tiện nhân..."
"Người tới nha ——"
Kêu cứu mạng, cứu người, hiện trường đều rối loạn.
Thẩm Mạt Vân liều mạng muốn đẩy Nghiêm tiệp dư ra, nhưng Nghiêm tiệp dư dùng sức, không thể đẩy ra được, ngay lúc nàng quáng mắt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng "A nương", sau đó lại có tiếng thét chói tai "Nha đầu chết tiệt kia". Sau này Thẩm Mạt Vân mới biết, hóa ra lúc đó Bảo nhi thấy nàng bị nguy hiểm, bèn liều lĩnh xông lên, hung hăng cắn Nghiêm tiệp dư một ngụm, sức lực to lớn, thật sự cắn xuống một búng máu thịt.
Đợi đến khi Nghiêm tiệp dư bị ba bốn người thái giám hợp sức kéo xuống, Nghiêm tiệp dư còn không ngừng nguyền rủa, điên cuồng suýt nữa tránh thoát được.
"Giám sát ả ta thật chặt chẽ, mau báo tin cho hoàng thượng." Tiễn Dung là người có phản ứng đầu tiên, tiểu thái giám nhanh chóng chạy qua chỗ đại điện, sau đó đã bị tiếng hét của Tố Nguyệt dọa sợ.
"Chủ tử, ngài làm sao vậy?"
Thẩm Mạt Vân liều mạng ho một lúc lâu, sau khi hô hấp thoải mái, mới phát hiện bụng bắt đầu đau đớn, trên người chảy ra một dòng nước nóng, nhiễm đỏ váy dưới, lập tức nói nhỏ: "Về cung, ta, ta sợ là muốn sinh. Còn có, Bảo nhi, Bảo nhi đâu? Nàng thế nào rồi?"
Bảo nhi vẫn đang hoảng sợ, nhưng nghe thấy Thẩm Mạt Vân nói, có cảm giác chạy tới, nắm tay nàng nói: "A nương, con không sao. A nương, ngài như thế nào? Oa, ngài không cần làm con sợ." Đến cùng vẫn là đứa nhỏ, lập tức òa khóc.
Tiễn Dung nhanh chóng kéo Bảo nhi sang một bên khuyên nhủ, những người khác đã sớm bị dọa mặt trắng bệch, lập tức nâng cỗ kiệu lên, dùng tốc độ nhanh hơn mấy lần đi về cung Trường Nhạc.
Đến cung Trường Nhạc, Trần ma ma bước lên đón trước, người hầu làm theo chỉ thị đưa Thẩm Mạt Vân vào phòng sinh. Tiễn Dung lập tức cũng mang theo Bảo nhi tới, không biết Tiễn Dung khuyên như thế nào, Bảo nhi đã nín khóc, nhưng đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng sinh đang đóng chặt.
Không lâu sau, Vũ Văn Hi cùng Liễu quý phi cũng chạy đến, vừa vào cửa cũng không để ý đến người hầu đang hành lễ, Vũ Văn Hi sốt ruột hỏi: "Thục phi đâu rồi? Tình huống như thế nào?"
Không đợi Tiễn Dung trả lời, Bảo nhi đã òa khóc, chạy vào lòng Vũ Văn Hi, vừa khóc vừa kêu lên: "Oa, phụ hoàng, đều tại nữ nhân điên kia, nàng ta muốn bóp chết a nương, thật nhiều máu, thật đáng sợ, oa a a..."
Vũ Văn Hi cực kỳ đau lòng, vội vàng vỗ về Bảo nhi, vừa nhìn Tiễn Dung. Tiễn Dung đi lên hành lễ, không nói năng rườm rà, chỉ bằng mấy câu đã kể hết tình huống lúc đó: "Nghiêm tiệp dư đột nhiên xông đến cỗ kiệu, trèo lên nắm chặt Thục phi nương nương, may mắn đại công chúa cắn Nghiêm tiệp dư một ngụm, mới giúp nương nương tránh thoát được. Đợi bọn nô tì đi qua bắt lấy Nghiêm tiệp dư, lại phát hiện Thục phi nương nương động thai khí, bèn nhanh chóng chạy về cung Trường Nhạc."
Vũ Văn Hi vừa nghe, lập tức nổi giận: "Thật sự là phản, trong hoàng cung, thế nhưng còn xảy ra chuyện mưu sát như thế này? Nghiêm thị đâu?"
Tiễn Dung nói: "Đã sai người coi chừng nàng ta, đang bị canh giữ ở bên ngoài."
Lúc này Liễu quý phi mới nói chuyện, dù là nàng ta cũng phải khiếp sợ cho sự điên cuồng của Nghiêm tiệp dư: "Hoàng thượng, tội của Nghiêm thị không thể tha thứ, nhưng bây giờ không phải lúc tính toán, Thục phi vẫn quan trọng hơn." Lại hỏi Tần Doãn, "Đã mời thái y chưa? Ma ma đỡ đẻ đâu? Y nữ đâu? Đã chuẩn bị tốt chưa?"
Cung Trường Nhạc đã sớm chuẩn bị đầy đủ, Tần Doãn cũng lần lượt đáp lại.
Vũ Văn Hi chán ghét nhíu mày, nói: "Giang Hỉ, ngươi tự đi trông chừng Nghiêm thị, đừng để ả ta chết dễ dàng. Trẫm cũng muốn nhìn một chút, là ai cho nàng ta lá gan, dám làm ra tội ác tày trời như thế này!"
Liễu quý phi sửng sốt, xem ra Vũ Văn Hi cũng không tính toán xử lý qua loa, cũng không biết, lúc này lại có bao nhiêu người bị liên lụy.
Vũ Văn Hi không hề để ý đến Nghiêm tiệp dư, mà ôm Bảo nhi, vừa an ủi vừa cho người không ngừng hỏi thăm tình huống của Thẩm Mạt Vân.
Cứ hỏi như vậy cũng tròn một ngày một đêm, người hầu đi tới đi lui một ngày một đêm, từng chậu nước ấm được đưa ra đưa vào.
Đến ngày thứ hai, khi bầu trời bắn ra ánh nắng đầu tiên, cuối cùng trong phòng sinh truyền đến tiếng trẻ con khóc, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, Trần ma ma ôm tã lót đỏ thẫm bước ra, vui sướng nói: "Chúc mừng hoàng thượng, Thục phi nương nương sinh được một gã tiểu hoàng tử..."
Vũ Văn Hi vui sướng nhìn thoáng qua đứa nhỏ trong tã lót, lại hỏi: "Thục phi đâu?"
Trần ma ma lại cúi đầu nói: "Bẩm hoàng thượng, lần sinh sản này, bởi phải chịu áp bách từ bên ngoài, lại không đủ tháng, chỉ sợ sẽ khiến thân thể nương nương bị tổn thương. Nô tì không dám nói bừa, còn phải mời thái y đến bắt mạch."