Bởi vì có phần thánh chỉ kia của Vĩnh Húc hoàng đế nên hiện nay mỗi buổi sáng phi tần trong cung đều dựa theo thói quen lúc trước khi đến cung Chiêu Minh, ngồi trên cỗ kiệu đến cung Diên Khánh, hành lễ quỳ lạy trước Liễu quý phi.
Khi Thẩm Mạt Vân dựa theo thời gian bình thường đến cung Diên Khánh, mới vừa đi vào chính điện, đã nhìn thấy Nghiêm tiệp dư sắc mặt tái nhợt quỳ gối ngoài cửa, không khí trong điện cực kì nặng nề nghiêm túc. Cao Hiền phi luôn hào sảng biết nói chuyện điều tiết không khí cũng im lặng không nói gì, cung tần khác càng không dám mở miệng, ngẫu nhiên chỉ nháy mắt.
Thẩm Mạt Vân hơi nhíu mày, cũng như không nhìn thấy đi vào, cũng không nhìn Nghiêm tiệp dư đang quỳ gối gần đó, vừa hành lễ với Liễu quý phi vừa nói: "Thiếp bái kiến quý phi nương nương."
Khi đi qua chỗ Nghiêm tiệp dư, nàng ta lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Mạt Vân liếc mắt một cái, ánh mắt rất phức tạp, còn có sự ghen tị rất rõ ràng. Hai năm, vẫn không có gì thay đổi, nàng vẫn quỳ gối bên chân Thục phi, còn không có tư cách ngồi ăn cùng nàng ta. Nàng ta có cơ hội này, nếu không có tai nạn kia, vậy nàng ta đã sớm có được những thứ mình muốn. Rõ ràng ông trời đã cho nàng ta cơ hội, lại thu về, thật tàn nhẫn! Thật bất công!
"Thục phi tới thực sớm." Liễu quý phi phất tay, cho Thẩm Mạt Vân đứng dậy, "Chắc thời tiết quá nóng, càng khiến người ta uể oải, hai ngày nay, Đức phi đi đến nơi này thỉnh an càng ngày càng muộn."
Sau khi Thẩm Mạt Vân đứng dậy, chỉ cười mỉm, ngồi xuống trên vị trí của nàng, cũng không trả lời.
Trong điện vô cùng yên tĩnh, không ai nói chuyện, Liễu quý phi cũng không thèm để ý, chỉ quay đầu nói với Giang sung nghi: "Đúng rồi, hoàng thượng đã nói, tháng sau tứ hoàng tử có thể nhập học, Giang sung nghi phải chú ý hơn một chút, đừng để đứa nhỏ bị thiệt thòi."
Giang sung nghi nhanh chóng đứng dậy: "Tạ ơn quý phi nương nương quan tâm, thiếp không dám quên, chắc chắn sẽ chú ý hơn."
Liễu quý phi dặn thêm mấy câu, đợi Giang sung nghi đều đáp lại, lại chuyển hướng về phía Thẩm Mạt Vân: "Ta nghe nói mấy ngày trước đây, đại công chúa rất thích hoa sen trong ngự hoa viên, còn muốn tự chèo thuyền đi hái, lại bị Thục phi ngăn lại."
Thẩm Mạt Vân hơi cười khổ: "Con nhỏ ngu dại, lại cũng làm ngài biết, thật sự là..."
"Này có cái gì, đại công chúa còn nhỏ, nghịch ngợm một chút cũng không sao, chẳng qua phải dặn người hầu trông nom cẩn thận, đừng xảy ra chuyện là được." Liễu quý phi nói xong, lại nói, "Vừa vặn, hôm qua ta vô ý lục ra một vật trang trí cá đùa với lá sen bằng ngọc, không phải đồ gì quý giá, chẳng qua hoa sen trên mặt coi như sinh động. Nếu đại công chúa thích hoa sen, sẽ đưa đến chỗ đại công chúa, cho nàng đỡ buồn đi."
Vừa dứt lời, vung tay lên, một tiểu cung nữ nâng hòm bằng gỗ lim đến trước mặt Thục phi, mở ra nắp hòm, lộ ra vật trang trí bằng ngọc rất sống động, lại đưa tới trước mặt Thục phi.
Thẩm Mạt Vân nhìn thoáng qua, cười nói: "Nếu quý phi nương nương đã có ý tốt, thiếp xin thay mặt đại công chúa tạ ơn nương nương trước." Nàng hơi nghiêng đầu, giơ cằm lên với Hồng Tịch, ra hiệu cho nàng ta bước lên nhận lấy hòm kia.
Thấy Hồng Tịch nhận lấy hòm kia, Liễu quý phi mới hài lòng cười, trong lời nói có thâm ý nói: "Nếu đại công chúa cùng ngũ hoàng tử thiếu cái gì, Thục phi cứ việc mở miệng, trong cung, trừ hoàng thượng cùng thái hậu, để ai bị thiệt thòi cũng sẽ không khiến mấy vị điện hạ chịu thiệt thòi."
Thẩm Mạt Vân cười nói: "Đúng thế." Lập tức chuyển sang đề tài khác, khen phụ tùng quần áo trên người Liễu quý phi, Cao Hiền phi ngồi cạnh cũng nói mấy câu, không khí cuối cùng cũng không cứng ngắc như trước.
Thật đáng đúng lúc mọi người đang cố gắng hòa dịu bầu không khí, ở cửa truyền đến một giọng nói dịu dàng: "A, Nghiêm muội muội, tại sao lại quỳ gối chỗ này? Còn không mau đứng lên, nhỡ làm muộn giờ thỉnh an quý phi thì không tốt đâu."
Trong nháy mắt, tất cả giọng nói trong điện đều ngừng lại, tất cả ánh mắt đều chuyển hướng về phía cửa, chỉ thấy Trương Đức phi mặc bộ quần áo đỏ tươi thêu bướm đậu trên cánh hoa, dùng trâm phượng búi tóc, đều tự cắm hai căn kim bộ diêu thật dài, nhẹ nhàng chớp lên theo động tác của nàng ta.
Thẩm Mạt Vân suýt nữa muốn nâng tay dụi mắt, trong nháy mắt kia, nàng còn tưởng mình nhìn thấy Liễu quý phi. Váy dài màu đỏ phú quý hoa lệ, kim bộ diêu, trâm phượng, đá quý lấp lánh, đúng là cách trang điểm Liễu quý phi thích nhất, phối hợp với đôi mắt phượng của nàng ta càng lóa mắt hơn. Nói thật lòng, dung mạo diễm lệ của Liễu quý phi, thật thích hợp với cách trang điểm phô trương như vậy. Nhưng cùng loại trang phục, thay đổi người khác, tạo ra cảm giác "Bắt chước bừa, chẳng ra cái gì cả".
Nét mặt của không ít cung tần đều hơi run rẩy, xem ra cũng rất nhiều người có cùng ý nghĩ với nàng, ngay cả Giang sung nghi cùng Cao Hiền phi luôn bình tĩnh lạnh nhạt, cũng không nhịn được mà nhéo khóe miệng.
Sắc mặt Liễu quý phi chìm xuống, nhưng không đợi nàng ta phát giận, Nghiêm tiệp dư đã nói trước: "Là quý phi nương nương phạt thiếp quỳ gối nơi này hối cải, không được quý phi nương nương cho phép, thiếp không dám đứng dậy, xin Đức phi nương nương tha tội."
Tần tiệp dư hơi cúi mặt xuống, che giấu sự kinh ngạc, lúc đầu nghĩ rằng Nghiêm tiệp dư sau khi ăn quả đắng sẽ trở nên thông thấu khéo đưa đẩy chút, không nghĩ tới càng giỏi đắc tội người khác hơn. Lời nói này, không phải đang đốt lửa sao?
"Hôm nay cơn tức của quý phi nương nương cũng quá nặng thôi." Trương Đức phi nhíu mày, cười mỉm bước đến, quỳ gối hành lễ với Liễu quý phi: "Thiếp bái kiến quý phi nương nương."
Bị cướp lời như vậy, Liễu quý phi tức giận đến tay run lên, nàng ta vốn nóng tính, từ khi nắm quyền quản lý hậu cung, càng hơn trước, vì thế không gọi Đức phi đứng lên, chỉ nheo đôi mắt phượng lại, cười lạnh nói: "Ý của Đức phi là ta lạm dụng quyền lực, cố ý trừng phạt Nghiêm tiệp dư sao? Vi Vũ, kể lại chuyện xảy ra lúc nãy cho Đức phi nghe, xem có phải ta oan uổng người tốt không."
Nụ cười trên mặt Trương Đức phi cứng đờ, nhưng Liễu quý phi không nói, nàng ta cũng không dám tự ý đứng lên, chỉ đành nghẹn khuất tiếp tục quỳ.
Nhóm cung tần ngồi một bên nhìn nhau, đều cho nhau một ánh mắt, quyết định im lặng tiếp tục xem diễn.
Mà mồm miệng Vi Vũ thật lanh lợi, nói hai ba câu đã kể lại chuyện đã xảy ra: "Bẩm Đức phi nương nương, buổi sáng hôm nay, Nghiêm tiệp dư theo quy củ đến cung Diên Khánh thỉnh an quý phi nương nương, không nghĩ vừa nhìn thấy Lam tiệp dư ngồi dưới Nguyễn thừa huy, đã nảy sinh bất mãn, không nói chuyện chửi bới Lam tiệp dư, còn ra tay với Lam tiệp dư. Vừa vặn nương nương nhìn thấy, bèn răn dạy mấy câu, nhưng Nghiêm tiệp dư vẫn không biết hối cải, lúc này nương nương mới để nàng ta quỳ ở cửa cung tự xem xét lại."
Theo lẽ thường, Nghiêm tiệp dư vừa vào cung đã được phong làm tiệp dư, địa vị cao hơn so với Lam tiệp dư thăng lên từng cấp, nhưng bây giờ Lam tiệp dư sinh một vị nữ nhi cho hoàng đế, mà Nghiêm tiệp dư vẫn không có con cái. Mẹ quý nhờ con, cho nên cung nữ thay đổi cách sắp xếp vị trí.
Từ sau khi bị sảy thai, Nghiêm tiệp dư lấy lí do dưỡng bệnh chưa từng ra khỏi Y Tuyết hiên, hôm nay là lần đầu tiên nàng ta đến cung Diên Khánh thỉnh an Liễu quý phi, đây vẫn là kết quả do cung nữ bên cạnh khuyên nhủ nhiều ngày. Kết quả ngày đầu tiên đến thỉnh an, đã xảy ra chuyện này.
Đợi Vi Vũ nói xong, Liễu quý phi cười nhìn Trương Đức phi, "Đức phi nghĩ như thế nào?"
Trương Đức phi cảm thấy chân đã tê rần, đành phải nhẫn nhịn: "Là thiếp lỗ mãng, xin quý phi nương nương trừng phạt."
Liễu quý phi mỉm cười vung tay lên, nói: "Đứng lên đi. Người không biết không có tội, Đức phi không biết nguyên nhân hậu quả, vừa thấy Nghiêm tiệp dư quỳ gối chỗ kia, thì sẽ hiểu lầm. Bây giờ tốt lắm, không còn hiểu lầm nữa, chúng ta đều là người hầu hạ hoàng thượng lâu năm, tự nhiên càng phải hòa hợp, tránh cho xa cách."
"Thần thiếp biết, tạ ơn quý phi nương nương dạy bảo!" Trương Đức phi càng nói càng cảm thấy nghẹn thở, rất muốn hung hăng cào rách khuôn mặt đắc ý kia.
"Ừm, biết sai có thể sửa là chuyện tốt." Liễu quý phi lên tiếng, lại nói: "Nhưng, đã làm sai, nếu không bị trừng phạt, cũng không công bằng. Như vậy đi, để Đức phi tự giam lỏng một tháng, chép mấy bản Kinh Phật cho ta đi."
Trương Đức phi suýt bẻ gẫy cây quạt gỗ trong tay, run rẩy nói ra một chữ: "Vâng!"
Sau đó mới đứng lên, đã sớm không còn nụ cười trên mặt, quần áo diễm lệ dường như cũng mờ nhạt đi.
Thẩm Mạt Vân nghe hết câu chuyện, thấy chuyện của Trương Đức phi cũng kết thúc, bèn nói: "Nghiêm tiệp dư đã quỳ hơn nửa canh giờ, chắc đã tự xem xét lại, nể mặt Đức phi tỉ tỉ cùng các vị tỉ muội khác, xin quý phi nương nương cho nàng ta đứng lên đi. Bây giờ nắng độc, nếu thực sự quỳ bị bệnh, truyền ra cũng không tốt."
Liễu quý phi liếc mắt nhìn Thẩm Mạt Vân, nói: "Nếu Thục phi đã nói giúp, vậy quên đi. Vi Vũ." Bèn gật đầu ra hiệu cho Vi Vũ.
Vi Vũ cúi nười, bước nhanh đến bên cạnh Nghiêm tiệp dư, đỡ nàng ta đứng lên, "Nghiêm tiệp dư, xin đứng lên đi."
Nghiêm tiệp dư thật vất vả được Vi Vũ nâng đỡ đứng dậy, vì đầu gối đau nhức lại ngã ngồi trên đất. Bởi vì động tĩnh qúa lớn, còn khiến mấy vị cung tần chú ý, khiến nàng ta xấu hổ.
Liễu quý phi nhíu mày, thầm nghĩ thật sự là xúi quẩy, bèn nói: "Nghiêm tiệp dư nhìn qua thật khó chịu, nên trở về nghỉ ngơi thật tốt. Người đâu, đưa Nghiêm tiệp dư về Y Tuyết hiên."
Lập tức lại có hai gã cung nữ đi ra, đỡ Nghiêm tiệp dư đi.
Thẩm Mạt Vân thấy vậy, bèn nâng chén trà lên, đang muốn uống một ngụm nước trà, không nghĩ lại bị Tố Nguyệt ngăn cản, "Chủ tử, chén trà này lạnh rồi, hiện nay thân thể của ngài... Vẫn nên uống ít một chút."
Thẩm Mạt Vân nghĩ lại cũng đúng, bèn đặt chén trà xuống.
Cao Hiền phi thấy được tò mò hỏi: "Thục phi muội muội sao vậy? Thân thể không khoẻ sao? Nếu không quen uống nước trà lạnh, cho người đổi một ly khác đi."
Liễu quý phi nghe vậy cũng nhìn sang, cũng nói: "Người đâu..."
Thẩm Mạt Vân vội nói: "Không cần phiền phức, thân thể thiếp vẫn ổn. Chỉ là... Hôm qua thái y đến bắt mạch, nói thiếp mang thai hơn một tháng, muốn thiếp ăn kiêng, cho nên nha đầu kia mới khẩn trương như vậy."
Tin tức Thục phi có thai truyền đến cung Kiến Chương rất nhanh, lập tức lại được ban cho rất nhiều quà tặng, đi kèm, còn có lễ vật của các phi tần khác.
Thẩm Mạt Vân xem xét mấy lần, bèn ném cho Tiễn Dung xử lý, mà nàng lại lấy ra vật trang trí cá đùa hoa sen bằng ngọc mà Liễu quý phi ban cho, gọi Bảo nhi tới, đưa ra cả hòm, nói: "Quý phi nghe nói con thích hoa sen, bèn tặng vật này cho con, thích thì cầm đi chơi đi."
Bảo nhi tò mò gõ ngọc thạch cứng rắn, lại sờ vào vẩy cá nhẵn nhụi, lúc này mới nói với Hồ thị: "Đặt ở trong phòng ta đi." Lại nhìn Thẩm Mạt Vân nói, "A nương, hai ngày trước khi con đi qua Ngưng Sương Các, thấy tam muội muội, mềm yếu dịu ngoan rất đáng yêu. Lúc này ngài sinh muội muội cho con đi, được không?"
Thẩm Mạt Vân nói: "Chuyện này cũng không phải mẫu thân quyết định, hỏi phụ hoàng của con đi." Giới tính của đứa nhỏ phải dựa vào nhiễm sắc thể Y của nhà trai quyết định, hỏi nàng cũng không được.
"Nha." Bảo nhi tin là thật, "Vậy đợi phụ hoàng tới, con sẽ hỏi, để a nương sinh muội muội cho con. Tuy đệ đệ rất tốt, nhưng muội muội càng thú vị hơn, chờ nàng trưởng thành, con có thể mang nàng đi cưỡi ngựa săn thú, ngắm nhìn phong cảnh non sông."
Đây đều là cái gì nha?
Thẩm Mạt Vân bất đắc dĩ xoa trán, việc học của Bảo nhi đều do Vũ Văn Hi phụ trách, cho nên còn nhỏ đã có thể nói ra những câu nói kinh người, nhưng, nhưng mà... Hôm nay vừa nói ra những lời này, khiến nàng nghi ngờ, Vũ Văn Hi có phải dạy dỗ Bảo nhi như hoàng tử không?
Phương pháp nuôi dạy như vậy không phải không tốt, nhưng chỉ sợ tốt quá hoá tệ. Thẩm Mạt Vân thật sự không muốn ngày sau nữ nhi trở thành Thái Bình công chúa của Đại Tề, trình diễn màn kịch bức cung tạo phản, mưu triều soán vị! Nàng thật sự không có hứng thú làm Vi hậu!