Hết giật mình rồi, cũng là Vũ Văn Hi bật cười trước, hắn vươn người qua, ôm Thụy nhi từ trong lòng Thẩm Mạt Vân ra, nói: "Thằng nhóc này nói chuyện thật lưu loát, còn biết đọc sách, không sai."
Thụy nhi hiển nhiên không quá thích phụ hoàng của mình, nhích tới nhích lui trong lòng Vũ Văn Hi, muốn thoát khỏi vòng tay to đang ôm hắn, nhưng không ra được, cuối cùng chắc cảm thấy mệt mỏi, mới nhăn nhó, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Vũ Văn Hi, hai tay cũng vô ý thức dắt quần áo trên người.
Thẩm Mạt Vân lo lắng con sẽ khóc nháo, sau này thấy Thụy nhi yên tĩnh lại, không khóc cũng không nháo, mới hơi yên tâm, nói với Vũ Văn Hi: "Bây giờ hoàng thượng đã tin thôi, thiếp cũng không nói quá lên."
Vũ Văn Hi mỉm cười liếc mắt nhìn Thụy nhi, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Mạt Vân, nói: "Ái phi trí tuệ."
Thẩm Mạt Vân nghe thấy chỉ mỉm cười, lại cùng Vũ Văn Hi chơi với Thụy nhi một lúc lâu, thấy Thụy nhi hơi buồn ngủ, nhân tiện nói: "Chắc Thụy nhi mệt mỏi rồi, không bằng cho bà vú ôm hắn nghỉ ngơi đi?"
Vũ Văn Hi gật đầu, đưa Thụy nhi cho bà vú, dặn dò mấy câu, vẫy tay cho bà ta lui xuống.
Thẩm Mạt Vân lại nhìn ra ngoài, nói: "Hoàng thượng vừa hạ triều đã đi qua thôi? Nhưng một lúc nữa mới đến giờ ăn trưa, hoàng thượng ăn điểm tâm trước, hôm nay làm bánh ngân tô ngàn tầng cùng canh lá sen, giải nhiệt rất tốt."
Vũ Văn Hi không để ý nói: "Vậy mang lên đi."
Thẩm Mạt Vân khẽ gật đầu với Tiễn Dung cùng Hồng Tịch, ra hiệu cho hai người đi xuống chuẩn bị, sau đó mới đứng lên đi qua chỗ hoàng đế, ngồi xuống chỗ trống, một đôi tay ngọc thon dài khoát lên bờ vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp, nói: "Hoàng thượng hiếm khi đến cung Trường Nhạc sớm như vậy, gặp phải chuyện phiền lòng sao? Nếu hoàng thượng không chê thiếp ngu độn, không bằng nói đến cho thiếp nghe một chút, cũng có thể chia sẻ với ngài."
Vũ Văn Hi cảm thấy bả vai cứng ngắc thư giãn hơn, vì thế thả lỏng thân thể, nửa nằm trên đi-văng, hai mắt khép lại, cũng không muốn nói chuyện.
Thẩm Mạt Vân thấy Vũ Văn Hi như thế, hiểu rõ hắn chỉ muốn một nơi thoải mái yên tĩnh để sửa sang lại suy nghĩ, bởi vậy không nói chuyện nữa, chỉ chú ý đến cơ bắp đôi tay đang mát xa, lại thầm nghĩ gần nhất triều đình có xảy ra sóng gió gì không, khiến hoàng đế đến đây sớm như vậy.
Đang nghĩ, Vũ Văn Hi đột nhiên mở miệng nói: "Nửa tháng nay, nàng giúp quý phi quản lý chuyện trong hậu cung, còn thói quen chứ?"
Thẩm Mạt Vân hơi liếc mắt nhìn qua, cũng không ngừng lại động tác trên tay, nói: "Cũng tốt, quý phi tỷ tỷ luôn có khả năng, làm việc đều có quy củ, cũng không cần thiếp đặc biệt quan tâm."
Vũ Văn Hi "Ừ" một tiếng: "Quý phi có lúc làm việc quá mức cầu toàn, thật dễ vượt quá, nàng ở bên cạnh xem, có cơ hội cũng khuyên nàng ấy một chút. Cứ bảo trẫm nói."
Động tác trên tay Thẩm Mạt Vân chậm một ít, "Dạ, thiếp hiểu."
Vũ Văn Hi mở mắt ra, ngồi dậy, kéo tay Thẩm Mạt Vân, tùy ý hỏi: "Trẫm nhường phi tần trong cung làm lễ với quý phi như hoàng hậu, ái phi có cảm thấy tủi thân?"
Trong cung được hưởng lễ nghi như hoàng hậu, nói vậy trong hậu cung mọi người nhìn thấy Liễu quý phi đều phải hành lễ như hoàng hậu, trong đó đương nhiên cũng bao gồm Thẩm Mạt Vân.
Nói không thoải mái khẳng định có, nhưng với Thẩm Mạt Vân mà nói, quỳ Tiêu hoàng hậu là quỳ, quỳ Liễu quý phi cũng là quỳ, nếu quỳ một chút có thể đổi lấy cuộc sống yên ổn, nữ nhân bình an, nàng cũng không để ý quỳ gối trước Liễu quý phi. Đại trượng phu co được dãn được, ngay cả Hàn Tín cũng chịu qua nỗi nhục quỳ gai, huống chi nàng chỉ là một nữ tử nhỏ yếu.
Không có năng lực nghiêng trời lệch đất, cũng chỉ đành khuất phục vận mệnh. Ít nhất, so với thời kì chiến loạn, nữ tử trong hậu cung trở thành chiến lợi phẩm bị người cướp đi cướp lại, nàng đã may mắn hơn nhiều lắm.
Vì thế Thẩm Mạt Vân cười nói: "Hoàng thượng nói vậy khiến thần thiếp vô cùng xấu hổ. Quý phi tỷ tỷ vốn có địa vị hơn thiếp, hành lễ với nàng ấy, sao có thể tủi thân?"
Vũ Văn Hi ôm Thẩm Mạt Vân, nói: "Nàng quả nhiên hiểu rõ, Tiêu thị từng nói tác phong nàng rất rộng lượng, trầm được, ổn trọng tin cậy, bây giờ xem xét, cũng không phải lời nói dối."
Lúc này Thẩm Mạt Vân nghe cảm thấy hoảng sợ, Tiêu hoàng hậu nói về nàng với hoàng đế sao? Giọng điệu này không thích hợp lắm nha! Chuyện khi nào vậy?
"Hoàng... Ách, Thanh Dương giáo chủ từng nói về thiếp với hoàng thượng sao?" Nàng hơi do dự, gọi hoàng hậu không tốt, nhưng gọi thẳng Tiêu thị lại hơi lạ, vẫn ở giữa một chút, gọi bằng danh hiệu xuất gia thôi.
Vũ Văn Hi cũng rất hài lòng với cách gọi này, nhớ tới Đức phi luôn gọi thứ nhân Tiêu thị trước mặt hắn, nghe thấy đã phiền chán, hắn nói: "Ừ, trước khi Tiêu thị rời cung, luôn miệng khen ngợi nàng, nói nàng có thể gánh vác trọng trách."
Thẩm Mạt Vân lập tức hít vào một hơi khí lạnh, thầm mắng Tiêu hoàng hậu thật sự khó chơi, lúc gần đi còn muốn gây mầm tai hoạ cho nàng. Có thể gánh vác trọng trách? Còn có cái gì khiến nàng gánh vác trọng trách? Nàng đã là Thục phi nhất phẩm, lại hướng lên trên gánh vác trọng trách chính là ngôi vị hoàng hậu. Nếu lúc này nàng ngồi trên ngai vàng hoàng hậu, người thứ nhất muốn hại chết nàng là Trương Đức phi. Còn có Liễu quý phi luôn kiêu ngạo bá đạo, khẳng định cũng phải hận độc nàng.
Đây là kéo thù hận cho nàng.
Hoàn hảo hoàng đế không đồng ý.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Mạt Vân lộ ra nụ cười khổ mang theo hoảng sợ, liên tục xua tay nói: "Thanh dương giáo chủ quá khen rồi, thiếp sao gánh vác được rất tốt. Không được việc, còn có Đức phi tỷ tỷ cùng Hiền phi tỷ tỷ ở đâu."
Vũ Văn Hi quay đầu đi, chạm nhẹ vào gương mặt nàng, nói: "Cũng là trẫm sơ sót, vốn nghĩ..." Chỉ vì Thụy nhi thật sự quá nhỏ, không nhìn ra được tư chất, khó có thể phán xét. Còn Đức phi cùng Hiền phi, hoàn toàn bị hắn lờ đi.
Thẩm Mạt Vân cũng không biết nên trả lời tiếp như thế nào, đề tài này quá nhạy cảm, vừa vặn Hồng Tịch báo lại, nói đã chuẩn bị tốt điểm tâm. Nàng cũng nói sang chuyện khác, lại cho người đi xem Bảo nhi trở về chưa, nếu đã trở lại thì gọi công chúa trở về cùng nhau ăn điểm tâm, phân tán sự chú ý của hoàng đế.
————————————
Cung Thanh Ninh
Hàng loạt tiếng vang "Bùm bùm", một lúc sau, lại là tiếng vải vóc bị xé rách.
Bên ngoài cung nữ thái giám đều nhắm mắt làm ngơ, như không nghe thấy tiếng động bên trong.
"Như hoàng hậu, như hoàng hậu..." Trương Đức phi không ngừng nhớ kỹ những lời này, bộ ngực kịch liệt phập phồng vì tức giận, hai mắt đỏ đậm, "Mỗi ngày đến cung Diên Khánh quỳ xuống thỉnh an Liễu quý phi, nhìn vẻ mặt đắc ý của ả, ta thật muốn xé rách khuôn mặt kia, xem ả còn lấy cái gì mê hoặc hoàng thượng?"
"Tức chết ta!" Vung tay lên, lại là một món đồ sứ bị văng ra.
"Nhưng mà, nương nương, hoàng thượng có ý chỉ..." Cung nữ Nhụy nhi sợ hãi khuyên, chỉ sợ chủ tử kích động làm ra chuyện sai lầm.
Trương Đức phi giơ tay lên, "Phách" một tiếng đánh vào mặt Nhụy nhi, tiếng bàn tay đánh xuống không ngừng vọng lại trong phòng: "Thế nào? Kể cả ngươi cũng muốn dùng hoàng thượng đến ép ta sao?"
Nhụy nhi không quan tâm đến khuôn mặt nóng bừng đau đớn cùng sàn nhà tràn đầy mảnh nhỏ, lúc này quỳ xuống, vội vàng nói: "Nô tì không có ý này, xin nương nương hiểu rõ."
"Hừ!" Trương Đức phi tát người khác một cái, tâm tình thoải mái hơn, thấy Nhụy nhi còn quỳ, vẫy tay nói, "Đứng lên đi. Lần sau còn dám nói lung tung, bản cung trực tiếp muốn mạng của ngươi."
"Nô tì hiểu rõ, nô tì biết lỗi, tạ ơn nương nương tha mạng!" Nhụy nhi nhanh chóng cúi đầu tạ ơn.
Thanh Ảnh Các
Tần tiệp dư nhìn nữ nhi vẻ mặt yếu đuối đứng trước mặt, tùy ý nói mấy câu, cho bà vú dẫn đi, hoàn toàn không muốn gần gũi.
"Lại nói tiếp, Lam tiệp dư mới tiến cung hai năm, có thể từ tuyển thị thất phẩm thăng cấp thành tiệp dư tam phẩm, thủ đoạn thật sự rất cao, kể cả Nghiêm tiệp dư được sủng ái nhất lúc trước đều bị đá xuống ..." Tần tiệp dư nói thầm, chậm rãi có kế hoạch hình thành.
"Chủ tử, ngài muốn liên kết với Lam tiệp dư sao..." Thúy nhi giật mình nói.
Tần tiệp dư lạnh nhạt gật đầu, "Ta ở trong cung không có nhiều thế lực, không thể so với Thục phi địa vị cao, khó chống đỡ một mình, nghĩ đến liên kết với người khác là con đường tốt nhất."
Thúy nhi không hiểu: "Nhưng, lúc trước không phải ngài nói, Thục phi nương nương..."
Tần tiệp dư nói: "Ta nghĩ như vậy, đáng tiếc người ta chướng mắt." Nếu nàng cũng giống Thục phi, địa vị cao, được sủng ái, lại có một đôi nữ nhân làm chỗ dựa, hiện tại hoàng thượng lại có ý chỉ cho quyền cùng quản lý hậu cung, nàng cũng chướng mắt một người tiệp dư không quá được sủng ái.
Thúy nhi hiểu rất rõ tình cảnh của Tần tiệp dư, từ lúc nhị công chúa ra đời, chủ tử... Nghĩ đến đây, nàng ta lại nói: "Chủ tử, tha thứ nô tì lắm miệng, nô tì thấy, Chu dung hoa cũng rất được hoàng thượng sủng ái, người xem có thể..."
"Ngươi đang nói đến Chu dung hoa bị Đức phi nhục nhã?"
"Đúng vậy, chủ tử."
Tần tiệp dư suy nghĩ một lát, nói: "Nhìn thêm chút đi, chỗ Chu dung hoa cũng không vội."