Cung Kiến Chương, điện Lưỡng Nghi.
Vũ Văn Hi đang bàn bạc chuyện xây dựng lại và một số biện pháp phòng tránh bệnh dịch sau cơn lũ lụt ở Thanh Châu cùng Dương Mộc một trong những tể tướng trong nội các.
"Cứ theo ý thái phó đi, bắt đầu từ năm nay, miễn đi thuế má trong ba năm của Thanh Châu. Hơn nữa, chuyện xây đê đập ở sông Hoài, không thể hoãn lại nữa, đầu xuân vừa vặn tiến hành, làm phiền thái phó nghĩ một danh sách trình lên trước, sau khi bàn bạc có thể quyết định người đi Thanh Châu nhậm chức, không cần hoãn lại nữa." Vũ Văn Hi nhìn tấu chương trong tay nói.
Dương Mộc chắp tay hành lễ nói: "Thần tuân chỉ."
Sau đó quân thần hai người lại nói một số chuyện trên triều đình khác, cuối cùng, Vũ Văn Hi đột nhiên hỏi: "Thái phó, hiện nay Tiêu thị đã đi tu ở Dao Hoa tự, không còn chức vị hoàng hậu nữa. Hậu cung không thể một ngày không có chủ, trẫm định lập quý phi làm hậu, ngươi thấy như thế nào?"
Dương Mộc hoảng sợ, vội vàng đứng lên, cúi đầu nói: "Đây là việc nhà của hoàng thượng, thần không dám nói bừa."
Vũ Văn Hi cũng mỉm cười, vẫy tay nói: "Trẫm không trách tội, thái phó cứ nói đừng ngại."
Dương Mộc không còn cách nào, đành cúi người hành lễ, suy nghĩ một chút, mới nói: "Hoàng thượng thương yêu, thần không dám không đáp. Về chuyện lập hậu, thần chỉ có câu nói này."
"Hừm?" Vũ Văn Hi chợt nhíu mày, nói, "Nói đi!"
Dương Mộc nói: "Thần xin hỏi hoàng thượng, nếu lập quý phi Liễu thị làm hậu, ngày sau nếu hoàng thượng chọn thái tử không phải quý phi sinh ra, mà về sau quý phi lại sinh ra hoàng tử, người đứng đầu Đông cung, lúc này chọn đích hay chọn trưởng? Mà quý phi, sao có thể cam lòng? Thái tử là người kế thừa, là cột trụ của đất nước, sao có thể dễ dàng dao động? Xin hoàng thượng cân nhắc."
"Đích" ở đây tự nhiên chỉ con của hoàng hậu, nếu Liễu quý phi được lập làm hoàng hậu, như vậy con nàng ta sinh ra trong tương lai chính là con trai trưởng, người thừa kế thứ nhất theo truyền thống. Mà "Trưởng", còn lại là nhị hoàng tử do Trương Đức phi sinh ra, có lẽ lúc này Vũ Văn Hi cảm thấy nhị hoàng tử không thể nhận trọng trách lớn, nhưng có lẽ mấy năm sau sẽ có sự đổi mới, Sở vương không phải đã biến thành minh quân như vậy sao? Lại lui một bước, cho dù Vũ Văn Hi chướng mắt nhị hoàng tử, nhưng tương lai nếu Liễu quý phi có con, phía trước ít nhất còn có năm vị hoàng tử, nhỡ Vũ Văn Hi nhìn trúng một người trong đó... Vậy thân phận đã rối loạn rồi.
Cái gọi là "Lập đích lập trưởng không lập người tài, sao có thể thay đổi? Câu nói này của vị hoàng hậu ở triều đại trước, đại biểu cho quy định rõ ràng được viết trong sử sách trăm ngàn năm qua, địa vị này là không thể dao động.
Vũ Văn Hi nghe xong, khẽ nhíu mày, những lời Dương Mộc nói, trên cơ bản đều hiện lên một lần trong đầu hắn. Trong suy nghĩ của hắn, Liễu quý phi khó có con, nếu lập nàng ta làm hậu, ngày sau xác nhận không có con trai trưởng sinh ra, vừa có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp hậu cung không có chủ nhân, thứ hai cũng tạm thời trấn an Liễu gia, sau đó hắn có thể chờ mấy vị hoàng tử lớn lên, chậm rãi chọn lựa người thích hợp. Nhưng được Dương Mộc nhắc nhở, hắn mới nhớ tới, quý phi chỉ khó sinh đẻ, cũng không phải hoàn toàn không thể mang thai, nếu về sau thật sự sinh con, mà hắn lại chọn được người thừa kế khác, này...
Ngàn vạn ý nghĩ cũng chỉ trôi qua trong giây lát, Vũ Văn Hi chậm rãi gật đầu: "Thái phó nói rất đúng, trẫm suy nghĩ không cẩn thận rồi. Nếu vậy, việc lập hậu cứ hoãn lại đi."
"Hoàng thượng sáng suốt."
Thảo luận xong những việc triều chính cần bàn, Vũ Văn Hi cho Dương Mộc trở về, mà hắn lại tiếp tục phấn đấu phê duyệt tấu chương, mãi đến thời gian lên đèn, mới giải quyết xong đống tấu chương chồng chất như núi.
"Hoàng thượng." Thái giám thấy hoàng đế cuối cùng đặt bút trong tay xuống, bước lên phía trước, hai tay nâng khay, bên trong vẫn bày một số thẻ bài bằng gỗ.
Vũ Văn Hi phất tay, nói: "Đi cung Thọ Khang thôi, nhiều ngày không đi qua thỉnh an mẫu hậu."
Thái giám vội vàng lui ra, Giang Hỉ bước lên, hầu hạ hoàng đế đi cung Thọ Khang.
Cỗ kiệu xuất phát từ cung Kiến Chương, đi về phía cung Thọ Khang.
Tinh thần thái hậu vẫn rất tốt, vừa mới hỏi xong tình huống của tam hoàng tử, chợt nghe thái giám thông báo, nói hoàng thượng đang tới. Bà nhíu mày, nhìn hoàng đế mặc bộ quần áo thường màu vàng sáng đi vào cung Thọ Khang, hành lễ thỉnh an, mới nói: "Muộn như vậy, sắp đến thời gian lên đèn, sao hoàng đế đến đây? Có việc gấp gì sao?"
Vũ Văn Hi nhìn cung nữ thái giám ở chung quanh, thái hậu hiểu ý bảo Lục ma ma cùng đám cung nữ thái giám lui xuống, đợi trong điện chỉ còn lại hai người, thái hậu hỏi: "Chuyện gì?"
Vũ Văn Hi nói: "Thật sự không nên đến quấy rầy mẫu hậu muộn như vậy, nhưng trẫm cảm thấy, giải quyết chuyện này sớm vẫn tốt hơn, nếu không trong lòng luôn thấy không thoải mái."
Thái hậu hiểu rõ, chuyện hoàng đế muốn bàn bạc với bà khẳng định có liên quan đến hậu cung, nghĩ đến là chuyện lập hậu, bèn nói: "Hoàng đế tới tìm ta bàn bạc chuyện lập hậu sao." Thấy hoàng đế gật đầu, lại nói, "Xem ra trong lòng hoàng đế đã có ý tưởng."
Vũ Văn Hi nhìn thái hậu, nói: "Không sai. Mẫu hậu có lẽ không biết, trước khi Tiêu thị rời cung, từng nói với trẫm, Thục phi Thẩm thị hiền thục khiêm tốn, tuân thủ lễ pháp, giữ quy củ, có thể lập làm hoàng hậu."
Thái hậu lạnh nhạt nói: "Thật khéo, trước khi hoàng hậu rời đi, cũng nói với ta như vậy. Cho nên, hoàng thượng muốn lập Thục phi làm hậu sao?"
Vũ Văn Hi im lặng một lát, nói: "Trẫm đã suy nghĩ qua, nhưng..." Có rất nhiều chỗ cần lo lắng, ngừng một chút, hắn lại nói, "Trẫm tính toán giao ấn phượng cho quý phi, được đối xử như hoàng hậu, quản lý chuyện trong hậu cung, Thục phi giúp đỡ, mẫu hậu nghĩ như thế nào?" Còn Đức phi, cho tới bây giờ không trong phạm vi hắn nghĩ đến.
Thái hậu cũng không có ý kiến gì, sắc mặt bình thản: "Nếu hoàng đế đã lo lắng rõ ràng, cứ làm theo ý hoàng thượng đi."
"Tạ ơn mẫu hậu thông cảm." Vũ Văn Hi nói thật lòng, nếu Tiêu thị bằng một nửa Thái hậu, có thể dạy thái tử thật tốt, có lẽ hắn sẽ không...
"Ngươi ta là mẫu tử, làm gì khách sáo như vậy." Thái hậu lạnh nhạt cười nói, bà vào cung từ mười lăm tuổi, chìm nổi trong hậu cung mấy chục năm, đã sớm hiểu rõ nhưng kiêng kị cùng tâm tính của đế vương, càng không nóng nảy chạm vào kiêng kị của hoàng đế.
Trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, nhiều năm như vậy, còn có cái gì bà ta không nhìn thấu nữa.
Vũ Văn Hi "Ừ" một tiếng, nói: "Chẳng qua việc này cũng không gấp, dù sao cũng phải hoãn lại trước."
Chuyện Tiêu thị xin rời khỏi cung Chiêu Minh, gây ra tiếng vang không nhỏ trong triều dã dân gian, chờ hết nổi bật ra ý chỉ cũng không muộn.
——————————
Mùng chín tháng tư, Lam phương hoa sinh ra một nàng công chúa trong Ngưng Sương các, đế rất vui mừng, sau mấy ngày, thăng làm tiệp dư.
Mùng một tháng sáu, Vĩnh Húc đế ban xuống ý chỉ.
"Quý phi Liễu thị, hiền thục, tài đức sáng suốt, quý mà không kiêu ngạo, khiêm cung, hoàng thượng giao cho ấn phượng, xử lý chuyện trong hậu cung, lễ nghĩa trong cung như hoàng hậu, cũng cho Thục phi Thẩm thị ở bên giúp đỡ."
Sau đó, ấn phượng của hoàng hậu lại được đưa đến cung Diên Khánh.
Đúng câu nói, mấy nhà vui vẻ mấy nhà buồn.
Tháng sáu giữa hè, hơi nóng liên tiếp tràn vào khiến người ta buồn ngủ.
Thẩm Mạt Vân cầm một quyển Tam Tự Kinh, đọc cho con trai đang mở một đôi mắt to chăm chú nhìn nàng, bánh bao nhỏ cũng có ý tứ, nghe được sửng sốt, thường xuyên gật đầu, bộ dáng vô cùng thú vị.
Đọc xong một đoạn, Bảo nhi đi đến nói, "A nương, bộ dáng đệ đệ nghe đọc sách thật buồn cười. Đáng tiếc phụ hoàng không nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ rất vui vẻ." Nói xong, không quên véo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mập mạp của Vũ Văn Thụy.
"Đau!" Vũ Văn Thụy nước mắt lưng tròng phản đối, cánh tay nhỏ bé trắng trẻo vung lên, đẩy ra bàn tay đang không ngừng bắt nạt hắn, "A tỷ, là người xấu."
"Dám nói ta là người xấu? Xem ta trị ngươi như thế nào." Bảo nhi chợt nhíu mày, cười hì hì vươn ra, lấy tay cù nách hoặc bàn chân của bánh bao nhỏ Vũ Văn Thụy, đùa bánh bao nhỏ không ngừng kêu "Người xấu", không ngừng dựa vào người Thẩm Mạt Vân.
"A nương." Thật vất vả đi đến bên người Thẩm Mạt Vân, Vũ Văn Thụy vùi vào ôm ấp thơm tho mềm mại của mẫu thân, ý đồ né tránh tỷ tỷ quấy rầy. Ừ, vẫn là a nương ôm thoải mái nhất.
"Tốt lắm." Thẩm Mạt Vân dở khóc dở cười nói Bảo nhi dừng lại, "Thụy nhi còn nhỏ, ngươi đừng dọa hắn."
"Nào có. A nương bất công..." Bảo nhi thấy không bắt được đệ đệ ra trêu đùa, cũng rúc vào bên người Thẩm Mạt Vân làm nũng, "A nương, ngài nói với phụ hoàng, cho con đi cưỡi ngựa ở giáo trường đi, được không? A nương ngài không biết, nhị hoàng huynh ở trên ngựa thật uy phong, con cũng muốn giống nhị hoàng huynh."
Thẩm Mạt Vân điều chỉnh tư thế một chút, làm cho con dựa vào thoải mái một chút, vừa nghe thấy Bảo nhi nói, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười gõ trán nàng, nói: "Không được, con mới mấy tuổi, đã nghĩ đi cưỡi ngựa? Nhỡ bị ngã làm sao bây giờ?"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà." Thẩm Mạt Vân hiếm khi độc đoán chặn đứng lời cầu xin của nữ nhi, "Tóm lại, trước khi tròn mười tuổi, đừng nghĩ đến chuyện cưỡi ngựa."
Bảo nhi lập tức sụ mặt nói, "Không cần , a nương..."
Thẩm Mạt Vân nói: "Dù sao ta sẽ không đồng ý. Có bản lĩnh con thuyết phục phụ hoàng đi, nếu hắn gật đầu, a nương cũng không thể phản đối đúng không."
Lần này hai vai đều suy sụp xuống: "Vậy càng không thể, phụ hoàng sẽ không đồng ý..."
"Trẫm sẽ không đồng ý cái gì?" Vũ Văn Hi vừa đến, chợt nghe đến nữ nhi oán giận nói hắn sẽ không đồng ý, trong lòng tò mò, đã lên tiếng hỏi.
"Hoàng thượng!"
Thẩm Mạt Vân thả con ra, đứng dậy đón chào.
"Vừa rồi đang nói gì đâu? Trẫm sẽ không đồng ý Bảo nhi làm gì?" Vũ Văn Hi ngồi xuống, nhận lấy chén trà Thẩm Mạt Vân đưa qua, uống một ngụm.
"Phụ hoàng." Không đợi Thẩm Mạt Vân mở miệng, Bảo nhi dẫn đầu ôm lấy cánh tay Vũ Văn Hi, vừa lắc vừa nói, "Phụ hoàng, con muốn đi giáo trường cưỡi ngựa, nhưng a nương không đồng ý, ngài..." Ngẩng đầu nhìn lên, giọng nói không tự giác thấp xuống.
Vũ Văn Hi luôn nuông chiều con gái yêu, lúc này cũng nghiêm khắc, "Lung tung, ngươi mới mấy tuổi, đã nghĩ đi cưỡi ngựa? Nhỡ súc sinh không có mắt, làm ngươi ngã, làm sao bây giờ?"
Bảo nhi vừa nghe, thấy cầu xin không được, "Hừ" một tiếng bỏ tay Vũ Văn Hi ra, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, chạy ra ngoài.
Thẩm Mạt Vân đỡ trán, quả nhiên bị làm hư, ai dám vung mặt với hoàng đế như vậy nha. Khá vậy không dám để Bảo nhi chạy đi như vậy, vội vàng nói với Hồ thị: "Theo sau, nhìn đại công chúa thật kĩ, đừng khiến nàng gặp rắc rối."
Hồ thị cúi người hành lễ, sau đó vội vàng đuổi theo bóng dáng nho nhỏ ở phía trước.
Lúc này Thẩm Mạt Vân mới nhìn Vũ Văn Hi, hơi xấu hổ nói: "Bảo nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, hoàng thượng đừng trách nàng. Chờ nàng trở lại, thiếp sẽ nói nàng."
Vũ Văn Hi cười lắc đầu, nhìn qua không giống tức giận, hắn kéo qua đứa con còn rúc bên người Thẩm Mạt Vân, vừa đùa vừa nói: "Xem nàng nói, trẫm còn có thể tính toán mới một đứa bé như Bảo nhi sao?"
Thẩm Mạt Vân nghe xong, không khỏi nói thầm: "Bảo nhi như vậy còn không phải ngài nuông chiều ra, ngài còn nói so đo gì chứ?"
Nghe vậy, Vũ Văn Hi nhíu mày hỏi: "Nói cái gì đâu?"
"Khụ, không có việc gì." Thẩm Mạt Vân ho nhẹ một tiếng, giấu đi nét không tự nhiên chỉ trong nháy mắt.
Vũ Văn Hi lại cầm lấy sách vở nàng đặt trên bàn, lật mấy trang nói, "Nàng đang dạy vỡ lòng cho Thụy nhi sao? Tam Tự Kinh, hắn nghe hiểu sao?"
Thẩm Mạt Vân cười nói: "Chắc có thể nghe hiểu. Thụy nhi thông minh hơn Bảo nhi nhiều, nội dung thiếp đã dạy hắn, không sai biệt lắm đều có thể ghi nhớ, không dám nói không sai chữ nào, nhưng cũng có thể đối đáp." Thấy hoàng đế không tin lắm, lại nói, "Hoàng thượng không tin, có thể thử một lần."
Vũ Văn Hi mỉm cười, thật sự mở ra một tờ, đọc một câu "Dạy không nghiêm", sau đó chờ con trả lời.
Thụy nhi nghiêng đầu, tinh tường đáp: "Lỗi của thầy!"
Vũ Văn Hi ngẩn ra, lại thì thầm: "Người không học!"
Thụy nhi chớp chớp đôi mắt to, tròng mắt xoay xoay nhanh như chớp, dường như cảm thấy dấu chấm như vậy thật rắc rối, nhân tiện nói: "Người không học, không biết nghĩa, làm người con, lúc còn nhỏ." Đọc xong, lại quay người lại, xông qua chỗ Thẩm Mạt Vân, ngây thơ nói: "A nương, ăn bánh đậu xanh."
Thẩm Mạt Vân: "..."
Vũ Văn Hi: "..."